Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 66: Chương 66: Suy tính kỹ lưỡng, bế quan đột phá
Ngày cập nhật : 2024-12-08 00:43:47Chương 66: Suy tính kỹ lưỡng, bế quan đột phá
Hô ~
Trần Lục hít sau một hơi thầm nhủ sư tỷ luôn tốt với hắn như thế, chưa từng từ chối khi bản thân cần giúp đỡ, thì sao hắn có thể ngồi xem mặt kệ chuyện này được.
Quyết tâm phải tìm ra nguyên do của bi kịch, Trần Lục lại nhíu mày, hắn có vài hướng giải quyết nhưng gặp phải vấn đề quan trọng nhất.
“ Đáng tiếc, sư tỷ nằm trong danh sách thân nhân của hệ thống, ta không cách nào mô phỏng nhân sinh của nàng để biết trước tương lai “
“ Nếu không...ta thử nhận nàng làm nghĩa tỷ? “
Ý tưởng ổn phết, sư tỷ không phải thân nhân, nhưng nghĩa tỷ thì được, hệ thống nó chơi vậy.
“ Từ từ, vẫn không ổn, chưa nhắc đến việc sư tỷ có đồng ý hay không, riêng ở tầng thứ luyện khí ta chỉ có thể thu ba vị thân nhân mà thôi, thế là đụng phải tường chắn cả dự tính rồi, trừ khi...”
“ Trừ khi ta loại bỏ một vị nghĩa nữ ra khỏi danh sách “
" Nhưng thế lại càng không được, phù khôi của Nhược Ly chính là lá bài bảo mệnh, biết đâu chờ thêm khoảng thời gian nữa nàng đột phá thêm phù khôi sẽ mạnh hơn thì sao "
" Biết trước bi kịch mà không có thực lực thay đổi, thì khác nào đóng vai trượng phu bất lực nhìn phu nhân của mình đàm đạo với lão hàng xóm sát vách, khác gì làm trò cười cho thiên hạ "
" Còn Nhạc Nhạc hay Tiểu Bạch đều cho ta lượt mô phỏng, không có lượt mô phỏng thì nhận sư tỷ làm nghĩa tỷ chẳng có ý nghĩa gì nữa "
" Quan trọng nhất là...một khi xóa khỏi danh sách của hệ thống rồi sẽ không thể vô được nữa, xem như mất trắng "
Mặc dù lượt mô phỏng của Nhạc Nhạc hơi kém thật, nhưng đó là lượt mô phỏng đầy đủ chi tiết, nếu bỏ khỏi danh sách rồi thì khó nói khi nào mới gặp được nghĩa nữ giống thế.
Vậy nên hiện tại còn hai giải pháp, một là đột phá Trúc Cơ, mở rộng số lượng của danh sách thân nhân.
Hai là mô phỏng một người khác, một nghĩa nữ khác, gián tiếp biết trước tình hình tương lai của sư tỷ.
Cách thứ nhất đó là chuyện hai chục năm sau, hoặc có nhanh đi nữa thì ít cũng phải năm, mười năm, không phải cứ há mõm nói sớm chiều đột phá Trúc Cơ là có thể làm được ngay.
Rốt cuộc chỉ còn lại cách hai mà thôi, chẳng có nhiều lựa chọn.
" Nhưng cần phải dẫn đạo người trong mô phỏng quan tâm đến sư tỷ hơn nữa, chỉ trước lướt qua một cách mơ hồ thì chẳng có ý nghĩa gì "
Hiện tại trong tay Trần Lục còn dư một lượt mô phỏng sáu năm năm tháng, nhưng nó bị giới hạn dùng cho mô phỏng mệnh cách màu lam thôi.
Mà mệnh cách kém nhất của sư tỷ cũng là màu tím rồi, không đủ điều kiện, mà dù có dùng được thì cũng chưa chắc có tác dụng gì mấy.
Sáu năm..cho bảy năm luôn, đối với phàm nhân thì có vẻ lâu đấy, một phần mười đời người dân thường.
Nhưng đối với đại tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, thì e rằng còn chẳng đủ để đột phá một tiểu cảnh giới, khả năng cao sau đợt bế quan nhỏ liền mất bảy năm cuộc đời.
Luyện Khí Kỳ thọ một trăm hai mươi năm, nếu bối cảnh đủ mạnh mẽ, đủ sức cung cấp, phục dụng nhiều loại đan dược tăng thọ nguyên, thì sống thêm hai ba mươi năm nữa vẫn được, tức một trăm năm mươi năm.
Về lí thuyết đại tu sĩ Trúc Cơ thọ ba trăm năm, nhưng trên thực tế bằng nhiều thủ đoạn khác nhau kéo thêm bảy tám mươi năm vẫn dư sức.
Thế là gần bốn trăm năm thọ nguyên, so với đó bảy năm nhìn như ròng rã lại chỉ là con muỗi, không thấm vào đâu.
Muốn dựa vào nó biết trước nội dung của vở bi kịch, có vẻ không được thực tế cho lắm.
Cái này không ổn, cái kia không xong, chỉ e phải đợi sang năm, chờ lượt mô phỏng của Tiểu Bạch vào túi rồi mới tính tiếp được..
Sau một phen suy đi tính lại, biết trong thời gian ngắn bản thân không làm gì được, Trần Lục đành phải chờ đợi.
Chỉ hi vọng trời cao chiếu cố, trong một năm này Hồng Lăng sư tỷ sẽ không gặp chuyện xui xẻo gì đi.
" Ta vẫn quá yếu, nếu đủ thực lực thì đâu cần suy tính nhiều thế này, bi kịch dám tới liền một đấm đập nát nó thành trăm ngàn mảnh "
Trần Lục khẽ bóp nắm đấm, nỗi khát vọng sức mạnh ngày càng lớn, ý nghĩ muốn nghỉ hưu hồi năm trước đã sớm bị đạp bay lên chín tầng trời.
...
Thời gian thấm thoát trôi qua ba ngày, sau khi sắp xếp xong tất cả chuyện cần thiết rồi, Trần Lục chuẩn b·ị b·ắt tay vào việc đột phá trọng đại nhất.
Ngay ngày hôm sau, Hồ Vân tới đúng như đã hẹn, Trần Lục lập tức giao Tiểu Bạch cứ bám dính trên người cho đồ đệ, sau đó quyết tâm đi ngay không ngoảnh mặt lại.
Thật sự không dám quay đầu, chỉ sợ Trần Tiểu Bạch lại tiếp tục càn quấy đòi theo.
Hắn đã phải tốn nguyên đêm hôm qua, tiêu hao nửa cái hồ nước bọt mới khuyên nhủ nàng nghe lời cho được.
Chẳng hiểu sao bình thường rất ngoan ngoãn, nhưng khi nghe hiểu cần tách ra khỏi hắn trong thời gian dài, Tiểu Bạch liền vô cùng khó bảo, nàng thậm chí còn khóc òa lên rất lâu, sưng to cả hai cái mí mắt.
Đây là đang sợ hắn đi luôn không trở về nữa hay sao vậy.
Trần Lục vừa đi vừa nghĩ thầm, rất nhanh đã rời khỏi phạm vi của khu tạp dịch.
Đột phá là chuyện trọng đại nên Trần Lục bỏ qua lựa chọn bế quan trong phòng ngầm.
Mặc dù tụ linh trận ở đó nối liền với nhất cấp thượng phẩm linh mạch, chất lượng linh khí khá ổn, nhưng hắn còn lựa chọn tốt hơn nữa.
Đó là Bế Quan Thất nằm cạnh lối vào nội môn.
Một nơi vừa an toàn, lại yên tĩnh, ngăn cách với bên ngoài, còn sở hữu tụ linh trận tương đương nhị cấp linh mạch.
Mặc dù muốn vào dùng buộc phải bỏ ra số điểm cống hiến không hề nhỏ gì, nhưng giá trị đem lại đáng với giá tiền phải trả.
Trần Lục thì muốn chắc chắn một trăm phần trăm, hoặc ít nhất cũng phải chín mươi chín phần trăm.
Vì chỉ cần vượt qua ải này là Trúc Cơ Đại Đạo nằm ngay trước mắt.
Mặc dù cái trước mắt này chính là một bước nhỏ dường như lạch trời, nhưng ít nhất cận kề bên cạnh hơn luyện khí trung kỳ rồi không phải sao.
" Trần Lục, tĩnh thất nhất cấp, lôi hệ, phòng số 198 "
Trưởng lão giữ cửa Bế Quan Thất ghi chép thông tin, rồi đọc rõ tên cùng số phòng, sau đó mới đưa một tấm lệnh bài cho Trần Lục.
Đối phương nhìn chỉ như một lão giả bình thường, làn da nhắn nheo không khí tức gì, nhưng Trần Lục tuyệt đối không dám khinh thường tí nào.
Có thể được tông môn giao nhiệm vụ canh giữ một nơi trọng yếu giống Bế Quan Thất, thì chỉ Trúc Cơ thông thường thôi chưa chắc đã đủ.
Vì chức trách ở đây không chỉ ghi chép hay giao lệnh bài, mà còn bao gồm thủ hộ.
Chứ nhỡ tên điên nào tiến vào gây sự, làm chuyện càn quấy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đệ tử đang đột phá ở bên trong, khi đó hậu quả khó lòng lường được.
Vậy nên thực lực của vị này khó mà nói rõ rồi.
" Đi thôi, đặt lệnh bài vào khe nhỏ cạnh cửa là được, trong vòng nửa năm mật thất đó sẽ thuộc về ngươi, muốn bế quan hay thế nào đều tùy ý "
" Nhưng nếu như thời gian ngươi bế quan đột phá vượt quá cón số đó, lão đây sẽ trừ điểm cống hiến sao cho ngang bằng hai bên "
" Còn nếu quá một năm chưa rời khỏi thì lão sẽ tự mình đến xem xét tình hình, xem ngươi còn sống hay thế nào "
" Ta hiểu, đa tạ trưởng lão "
Đây cũng không phải lần đầu tiên vào Bế Quan Thất, Trần Lục ngựa quen đường cũ tìm tới tĩnh thất số 198.
Đấy là một cánh cửa bằng đá nặng nề, xung quanh mọc đầy rong rêu.
Bề ngoài là vậy, nhưng nếu nhìn kỹ, dựa vào linh khí bao trùm hai mắt sẽ thấy những đám rong rêu xanh mơn mởn đó vậy mà lại là...
Trận văn!
Từng dòng trận văn phức tạp rối rắm khó hiểu với một kẻ ngoài nghề như Trần Lục.
Không rảnh đâu mà nghiên cứu cái đồ chơi này...ừ thì từng nghiên cứu rồi nhưng không hiểu gì cả.
Trần Lục khá quen thuộc dặt lệnh bài vào khe nhỏ, cửa đá tự di chuyển, thu về bên trên.
...
P/s: Cầu đánh giá lần n+1
Hô ~
Trần Lục hít sau một hơi thầm nhủ sư tỷ luôn tốt với hắn như thế, chưa từng từ chối khi bản thân cần giúp đỡ, thì sao hắn có thể ngồi xem mặt kệ chuyện này được.
Quyết tâm phải tìm ra nguyên do của bi kịch, Trần Lục lại nhíu mày, hắn có vài hướng giải quyết nhưng gặp phải vấn đề quan trọng nhất.
“ Đáng tiếc, sư tỷ nằm trong danh sách thân nhân của hệ thống, ta không cách nào mô phỏng nhân sinh của nàng để biết trước tương lai “
“ Nếu không...ta thử nhận nàng làm nghĩa tỷ? “
Ý tưởng ổn phết, sư tỷ không phải thân nhân, nhưng nghĩa tỷ thì được, hệ thống nó chơi vậy.
“ Từ từ, vẫn không ổn, chưa nhắc đến việc sư tỷ có đồng ý hay không, riêng ở tầng thứ luyện khí ta chỉ có thể thu ba vị thân nhân mà thôi, thế là đụng phải tường chắn cả dự tính rồi, trừ khi...”
“ Trừ khi ta loại bỏ một vị nghĩa nữ ra khỏi danh sách “
" Nhưng thế lại càng không được, phù khôi của Nhược Ly chính là lá bài bảo mệnh, biết đâu chờ thêm khoảng thời gian nữa nàng đột phá thêm phù khôi sẽ mạnh hơn thì sao "
" Biết trước bi kịch mà không có thực lực thay đổi, thì khác nào đóng vai trượng phu bất lực nhìn phu nhân của mình đàm đạo với lão hàng xóm sát vách, khác gì làm trò cười cho thiên hạ "
" Còn Nhạc Nhạc hay Tiểu Bạch đều cho ta lượt mô phỏng, không có lượt mô phỏng thì nhận sư tỷ làm nghĩa tỷ chẳng có ý nghĩa gì nữa "
" Quan trọng nhất là...một khi xóa khỏi danh sách của hệ thống rồi sẽ không thể vô được nữa, xem như mất trắng "
Mặc dù lượt mô phỏng của Nhạc Nhạc hơi kém thật, nhưng đó là lượt mô phỏng đầy đủ chi tiết, nếu bỏ khỏi danh sách rồi thì khó nói khi nào mới gặp được nghĩa nữ giống thế.
Vậy nên hiện tại còn hai giải pháp, một là đột phá Trúc Cơ, mở rộng số lượng của danh sách thân nhân.
Hai là mô phỏng một người khác, một nghĩa nữ khác, gián tiếp biết trước tình hình tương lai của sư tỷ.
Cách thứ nhất đó là chuyện hai chục năm sau, hoặc có nhanh đi nữa thì ít cũng phải năm, mười năm, không phải cứ há mõm nói sớm chiều đột phá Trúc Cơ là có thể làm được ngay.
Rốt cuộc chỉ còn lại cách hai mà thôi, chẳng có nhiều lựa chọn.
" Nhưng cần phải dẫn đạo người trong mô phỏng quan tâm đến sư tỷ hơn nữa, chỉ trước lướt qua một cách mơ hồ thì chẳng có ý nghĩa gì "
Hiện tại trong tay Trần Lục còn dư một lượt mô phỏng sáu năm năm tháng, nhưng nó bị giới hạn dùng cho mô phỏng mệnh cách màu lam thôi.
Mà mệnh cách kém nhất của sư tỷ cũng là màu tím rồi, không đủ điều kiện, mà dù có dùng được thì cũng chưa chắc có tác dụng gì mấy.
Sáu năm..cho bảy năm luôn, đối với phàm nhân thì có vẻ lâu đấy, một phần mười đời người dân thường.
Nhưng đối với đại tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, thì e rằng còn chẳng đủ để đột phá một tiểu cảnh giới, khả năng cao sau đợt bế quan nhỏ liền mất bảy năm cuộc đời.
Luyện Khí Kỳ thọ một trăm hai mươi năm, nếu bối cảnh đủ mạnh mẽ, đủ sức cung cấp, phục dụng nhiều loại đan dược tăng thọ nguyên, thì sống thêm hai ba mươi năm nữa vẫn được, tức một trăm năm mươi năm.
Về lí thuyết đại tu sĩ Trúc Cơ thọ ba trăm năm, nhưng trên thực tế bằng nhiều thủ đoạn khác nhau kéo thêm bảy tám mươi năm vẫn dư sức.
Thế là gần bốn trăm năm thọ nguyên, so với đó bảy năm nhìn như ròng rã lại chỉ là con muỗi, không thấm vào đâu.
Muốn dựa vào nó biết trước nội dung của vở bi kịch, có vẻ không được thực tế cho lắm.
Cái này không ổn, cái kia không xong, chỉ e phải đợi sang năm, chờ lượt mô phỏng của Tiểu Bạch vào túi rồi mới tính tiếp được..
Sau một phen suy đi tính lại, biết trong thời gian ngắn bản thân không làm gì được, Trần Lục đành phải chờ đợi.
Chỉ hi vọng trời cao chiếu cố, trong một năm này Hồng Lăng sư tỷ sẽ không gặp chuyện xui xẻo gì đi.
" Ta vẫn quá yếu, nếu đủ thực lực thì đâu cần suy tính nhiều thế này, bi kịch dám tới liền một đấm đập nát nó thành trăm ngàn mảnh "
Trần Lục khẽ bóp nắm đấm, nỗi khát vọng sức mạnh ngày càng lớn, ý nghĩ muốn nghỉ hưu hồi năm trước đã sớm bị đạp bay lên chín tầng trời.
...
Thời gian thấm thoát trôi qua ba ngày, sau khi sắp xếp xong tất cả chuyện cần thiết rồi, Trần Lục chuẩn b·ị b·ắt tay vào việc đột phá trọng đại nhất.
Ngay ngày hôm sau, Hồ Vân tới đúng như đã hẹn, Trần Lục lập tức giao Tiểu Bạch cứ bám dính trên người cho đồ đệ, sau đó quyết tâm đi ngay không ngoảnh mặt lại.
Thật sự không dám quay đầu, chỉ sợ Trần Tiểu Bạch lại tiếp tục càn quấy đòi theo.
Hắn đã phải tốn nguyên đêm hôm qua, tiêu hao nửa cái hồ nước bọt mới khuyên nhủ nàng nghe lời cho được.
Chẳng hiểu sao bình thường rất ngoan ngoãn, nhưng khi nghe hiểu cần tách ra khỏi hắn trong thời gian dài, Tiểu Bạch liền vô cùng khó bảo, nàng thậm chí còn khóc òa lên rất lâu, sưng to cả hai cái mí mắt.
Đây là đang sợ hắn đi luôn không trở về nữa hay sao vậy.
Trần Lục vừa đi vừa nghĩ thầm, rất nhanh đã rời khỏi phạm vi của khu tạp dịch.
Đột phá là chuyện trọng đại nên Trần Lục bỏ qua lựa chọn bế quan trong phòng ngầm.
Mặc dù tụ linh trận ở đó nối liền với nhất cấp thượng phẩm linh mạch, chất lượng linh khí khá ổn, nhưng hắn còn lựa chọn tốt hơn nữa.
Đó là Bế Quan Thất nằm cạnh lối vào nội môn.
Một nơi vừa an toàn, lại yên tĩnh, ngăn cách với bên ngoài, còn sở hữu tụ linh trận tương đương nhị cấp linh mạch.
Mặc dù muốn vào dùng buộc phải bỏ ra số điểm cống hiến không hề nhỏ gì, nhưng giá trị đem lại đáng với giá tiền phải trả.
Trần Lục thì muốn chắc chắn một trăm phần trăm, hoặc ít nhất cũng phải chín mươi chín phần trăm.
Vì chỉ cần vượt qua ải này là Trúc Cơ Đại Đạo nằm ngay trước mắt.
Mặc dù cái trước mắt này chính là một bước nhỏ dường như lạch trời, nhưng ít nhất cận kề bên cạnh hơn luyện khí trung kỳ rồi không phải sao.
" Trần Lục, tĩnh thất nhất cấp, lôi hệ, phòng số 198 "
Trưởng lão giữ cửa Bế Quan Thất ghi chép thông tin, rồi đọc rõ tên cùng số phòng, sau đó mới đưa một tấm lệnh bài cho Trần Lục.
Đối phương nhìn chỉ như một lão giả bình thường, làn da nhắn nheo không khí tức gì, nhưng Trần Lục tuyệt đối không dám khinh thường tí nào.
Có thể được tông môn giao nhiệm vụ canh giữ một nơi trọng yếu giống Bế Quan Thất, thì chỉ Trúc Cơ thông thường thôi chưa chắc đã đủ.
Vì chức trách ở đây không chỉ ghi chép hay giao lệnh bài, mà còn bao gồm thủ hộ.
Chứ nhỡ tên điên nào tiến vào gây sự, làm chuyện càn quấy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đệ tử đang đột phá ở bên trong, khi đó hậu quả khó lòng lường được.
Vậy nên thực lực của vị này khó mà nói rõ rồi.
" Đi thôi, đặt lệnh bài vào khe nhỏ cạnh cửa là được, trong vòng nửa năm mật thất đó sẽ thuộc về ngươi, muốn bế quan hay thế nào đều tùy ý "
" Nhưng nếu như thời gian ngươi bế quan đột phá vượt quá cón số đó, lão đây sẽ trừ điểm cống hiến sao cho ngang bằng hai bên "
" Còn nếu quá một năm chưa rời khỏi thì lão sẽ tự mình đến xem xét tình hình, xem ngươi còn sống hay thế nào "
" Ta hiểu, đa tạ trưởng lão "
Đây cũng không phải lần đầu tiên vào Bế Quan Thất, Trần Lục ngựa quen đường cũ tìm tới tĩnh thất số 198.
Đấy là một cánh cửa bằng đá nặng nề, xung quanh mọc đầy rong rêu.
Bề ngoài là vậy, nhưng nếu nhìn kỹ, dựa vào linh khí bao trùm hai mắt sẽ thấy những đám rong rêu xanh mơn mởn đó vậy mà lại là...
Trận văn!
Từng dòng trận văn phức tạp rối rắm khó hiểu với một kẻ ngoài nghề như Trần Lục.
Không rảnh đâu mà nghiên cứu cái đồ chơi này...ừ thì từng nghiên cứu rồi nhưng không hiểu gì cả.
Trần Lục khá quen thuộc dặt lệnh bài vào khe nhỏ, cửa đá tự di chuyển, thu về bên trên.
...
P/s: Cầu đánh giá lần n+1
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận