Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!

Chương 65: Chương 65: Hồ Vân gặp Đại Bạch

Ngày cập nhật : 2024-12-08 00:43:47
Chương 65: Hồ Vân gặp Đại Bạch

Sau khi từ động phủ của sư tỷ trở về căn viện, giữa trưa đệ tử Hồ Vân lại tới chơi với Trần Tiểu Bạch.

Trần Lục dự tính chờ hai người thân quen rồi, Tiểu Bạch không kháng cự nữa mới bất đầu bế quan, vả lại còn cần làm một chuyện rất quan trọng.

Cứ mỗi tháng một lần, Tiểu Bạch sẽ tự động biến thân thành Đại Bạch một cách ngẫu nhiên, cho đến nay nàng vẫn chưa thể khống chế hoàn toàn năng lực này, thay đổi thân thể cực kỳ không kiểm soát.

Trần Lục thử đặt nàng vào trong lòng, tinh thần lực vào thân thể nhỏ bé vẫn không tìm hấy Đại Bạch núp ở chỗ nào.

Thành ra mãi vẫn chưa giải quyết xong.

Thoáng do dự, nhưng Trần Lục vẫn quyết định để cho Hồ Vân gặp Đại Bạch thử, bằng không đợi đến khi hắn bế quan.

Tiểu Bạch bất thình lình biến thân có khi sẽ dọa đệ tử của hắn c·hết kh·iếp mất.

" Sư phụ, ta tới "

Hồ Vân bị gọi xuống phòng ngầm, nơi đặt Tụ Linh Trận.

Xuống đây cho an toàn, ở trên chỉ có một tòa huyễn trận, lỡ lộ chuyện Trần Tiểu Bạch biến thành Đại Bạch sẽ không tốt, rất phiền phức.

" Đứng đó cách xa một chút, ta cho ngươi xem một thứ "

" Tránh tình huống sư phụ bế quan, mà ngươi gặp phải cũng đỡ bỡ ngỡ hơn "

" Vâng! " Hồ Vân hơi hiếu kỳ, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Lục liền bé ngoan đi vào góc tường.

" Tiểu Bạch, thử gọi Đại Bạch ra cho phụ thân xem " Trần Lục ngồi xổm xuống, nhỏ giọng dặn dò.

Trần Tiểu Bạch dù chưa thể khống chế khả năng biến hóa tự nhiên, nhưng nếu ngồi tập trung, tốn thời gian gồng sức một tí vẫn có thể gọi thân xác thứ hai đi ra.

" Ô ~ được "

" Đại Bạch, Đại Bạch "

" Đi, đi ra,ra đây "

Nàng đứng giữa phòng, liếc tới liếc lui, miệng lẩm bẩm kêu gọi, giống như niệm chú nhưng mãi không được, thế là đi vài bước, sờ tới sờ lui khắp người, sờ bụng nhỏ, sờ má, sờ các thứ...

Cứ như đang tìm thử xem Đại Bạch có trốn ở mấy chỗ đó hay không.



Khục!

Trần Lục cố nhịn cười, lại thấy hơi bất đắc dĩ.

Thật sự quá đần!

Nhưng hắn cũng biết không thể quá ép một đứa bé chưa trưởng thành về tâm trí được, cứ để nàng tự mày mò đi thôi.

" Sư phụ, Tiểu Bạch...đây là đang cố làm cái gì vậy " Không biết từ bao giờ Hồ Vân đã lén lén lút chạy tới tới sau lưng Trần Lục, cẩn thận dò hỏi.

Trần Lục không nói thẳng đáp án ra, chỉ rất bí ẩn khuyên: " Cứ bình tĩnh đợi đi, lát nữa không s·ợ c·hết kh·iếp là được "

" A? Sao lại s·ợ c·hết kh·iếp? "

Nghe vậy Hồ Vân lại càng thêm hiếu kỳ, đáng tiếc, sư phụ lão nhân gia ông ta cứ thích chơi bí hiểm không chịu nói, khiến trong lòng nàng ngứa ngáy khó nhịn.

" Ô, đói " Lần này Tiểu Bạch lại sờ tới cái bụng nhỏ, Trần Lục nhờ tinh thần lực nghe rõ những gì nàng lẩm bẩm, thế là sắc mặt liền đen kịt.

Đói, lại đói, không phải vừa mới dùng bữa, gặm mất nửa con Bách Linh Ngưu của Thực Linh Đường vào nửa giờ trước sao.

Hắn vừa lẩm bẩm xong, nhưng đúng ngay lúc này Trần Tiểu Bạch thành công rồi.

" Đại Bạch, đói, ta đói "

Chữ đói vừa nhảy ra, hai viên đồng tử đen nhánh của nàng dần chuyển thành xà nhãn vàng rực, cặp răng nanh bé nhỏ lấp ló dưới môi hồng.

Tức thì, một trận sương khói mờ mịt bao phủ nửa căn phòng, dưới màn sương, một thân hình dài ngoằng gần chục mét, cực kỳ khổng lồ tái hiện.

(°ロ°)!

Hồ Vân kinh ngạc mắt chữ o mồm hình vuông, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.

Một cái đầu đại xà trắng muốt, dần tiến tới gần nàng.

Thình thịch ~

Nhịp tim Hồ Vân đều phải chậm vài nhịp, sắc mặt tái rồi.

Yêu khí của bạch xà thật sự rất bá bạo, không phải tu sĩ luyện khí tầng một nhỏ nhoi như Hồ Vân có thể chịu đựng nổi.



Đến cả Trần Lục còn phải kinh ngạc, lẩm bẩm:

" Thân xà đạt tới cấp độ luyện khí hậu kỳ rồi ? Nhớ lần đầu gặp vẫn chỉ là trung kỳ thì phải "

Suy nghĩ kỹ chút thì cũng bình thường, đã trôi qua hơn nửa năm, mặc dù không rõ Thiên Yêu là cái gì, nhưng nghe tên thôi liền biết chẳng phải huyết mạch tầm thường.

Quay sang gặp Hồ Vân sắc mặt tái nhợt, Trần Lục liền an ủi. " Không cần sợ, bạch xà cũng là Tiểu Bạch, sẽ không tổn thương ngươi "

" Cái này...sư phụ, lẽ nào Tiểu Bạch là bán yêu "

Hồ Vân lắp ba lắp bắp ẩn núp sau lưng Trần Lục, cố sức lấy chút dũng khí mới dám miễn cưỡng ló đầu ra nhìn bạch xà.

Đại Bạch thấy nàng, xà nhãn khẽ nhấp nháy, phần đầu hạ thấp, một chiếc lưỡi rắn đỏ tươi nhả ra liền muốn liếm một phát cả hai người cùng lúc.

" Ngừng lại " Trần Lục vội quát một tiếng.

Cảnh này quen lắm, hắn từng bị một cú liếm cho ướt nhẹp, thậm chí lưỡi rắn có hàng trăm gai ngược, không cẩn thận là quần áo thông thường biến thành giẻ lau nhà ngày, tan nát thành nhiều mảnh.

Pháp y cấp độ hơi thấp cũng chưa chắc đã chịu nổi một cái liếm này, nó thật sự sở hữu uy lực cắt nát da thịt đấy.

Đại Bạch hay Tiểu Bạch đều cùng một linh hồn thôi, tất nhiên sẽ nghe lời Trần Lục, liền thu lưỡi về, chỉ dùng đầu rắn khẽ húc vai hắn.

Hazz ~

Trần Lục thở dài một hơi, may mắn vì chưa bị liếm.

" Hồ Vân, ngươi thử chạm vào xem, đưng có sợ, nàng rất hiền giống Tiểu Bạch ấy mà "

Hồ Vân do dự giây lát, cuối cùng dưới ánh mắt cổ vũ của Trần Lục.

Lại tiếp thêm dũng khí thẳng tiến không lùi của người luyện võ, nàng gánh chịu nỗi áp bách từ yêu khí, gắng gượng vươn tay sờ nhẹ vào đầu bạch xà.

Lạnh lẽo, trơn bóng, vậy mà có chút...sướng tay?

Khè ~

Đại Xà khẽ rên rỉ đáp lại nàng, lưỡi rắn chợt chui ra, nhưng chỉ chạm nhẹ vào tay khiến Hồ Vân thấy hơi ngứa ngáy do gai ngược.

" Sư phụ, nàng là bán yêu trong truyền ngôn dị sự về mối tình ma quái ở chốn phàm tục sao? "



" Không phải bán yếu " Trần Lục lắc đầu. " Đây là một năng lực trời ban của nàng, bản chất Tiểu Bạch vẫn là nhân loại "

Tất nhiên, Đại Xà cũng là yêu tộc hàng thật giá thật, không bị pha tạp.

Trần Lục lại bồi thêm một câu trong lòng, mới giải thích thêm:

" Bán yêu là kẻ có một nửa huyết thống nhân loại, một nửa huyết mạch yêu thú, Tiểu Bạch không phải kiểu như vậy "

" Ta hiểu rồi "

Thật ra là không hiểu lắm, nhưng gặp sư phụ nghiêm nghị thế, nàng nào dám phản bác hay nhận là không rõ.

Hồ Vân lại cùng Đại Bạch tương tác một hồi, xác nhận bạch xà thật sự rất hiền lành liền yên lòng, không còn sợ hãi quá mức như vừa rồi nữa.

...

Kế hoạch cho Hồ Vân làm quen với Tiểu Bạch hoàn thành viên mãn, các bên đều vui vẻ, Trần Lục quay về phòng trên lầu.

Vừa ngồi xuống đả toạ, lại nhớ một chuyện khiến hắn không đủ bình tĩnh ngồi tập trung khôi phục tinh thần.

“ Đã có Một Vở Bi Kịch rồi lại còn Nhân Sinh Ảm Đạm, mệnh cách của sư tỷ rốt cuộc là thế nào vậy, chẳng lẽ tương lai nàng rất tệ hại? “

Trần Lục từng thấy những mệnh cách mang tính tiêu cực thế này.

Nhân sinh trắc trở của Tiểu Bạch này, Trần Lục dự đoán mệnh cách đó khi nàng vừa ra đời liền có hiệu lực, phụ mẫu mất ráo, lại thêm các mác yêu nữ g·iết mấy trăm mạng dân làng, bị người người đuổi đánh săn g·iết.

Tiêu Phàm cũng có một cái Khổ Trước Sướng Sau.

Hắn hoài nghi cái Khổ là khoảng thời gian đối phương làm nô lệ đào mỏ, chứ từ khi gia nhập Mặc Huyền Tông hẳn phải thành Sướng rồi, mất cái cơ duyên cứ rơi vào đầu như không cần tiền ấy.

Nhưng đây lại là lần đầu tiên Trần Lục thấy người mang hai cái mệnh cách tiêu cực như vậy, Tiểu Bạch cùng lắm chỉ ở mức trắc trở, chỉ cần vượt qua là tốt rồi.

Còn Tiêu Phàm thì không cần phải nói, mệnh cách đó xấu lúc đầu, nhưng sau này tất nhiên sẽ được hưởng phúc báu.

Còn đằng này, Hồng Lăng sư tỷ lại là bi kịch, lại là ảm đạm.

“ Đã là một vở bi kịch, thì vào cuối vở kịch nhân vật chính chắc chắn không thể nhận được kết quả tốt, nhân sinh ảm đạm...còn có thể ảm đạm đến cỡ nào? “

...

...

P/s: Cầu đánh giá tác phẩm đủ 100 từ với mấy vị đọc giả đẹp trai ới ( ´△`)

Bình Luận

0 Thảo luận