Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 64: Chương 64: Mệnh cách của sư tỷ
Ngày cập nhật : 2024-12-08 00:43:47Chương 64: Mệnh cách của sư tỷ
Có ý tưởng phản bác đấy, nhưng không dám nói ra, vì câu này nghe nó quá chi là đần độn.
Không biết hơn hai mươi năm nữa sư tỷ sẽ đạt tới cảnh giới gì...vẫn là cảnh giới Trúc Cơ như bây giờ hay đã đột phá Tử Phủ?
Trần Lục nhớ lại thì nhận ra cả hai lần mô phỏng đều không nhắc tới nàng.
Nhạc Nhạc là do chỉ có năm năm thời gian ngắn ngủi, cảnh giới quá thấp chưa thể gặp chuyện liên quan đến sư tỷ.
Còn Nhược Ly...tóm tắt quá mức, trái ngược với trên ở đây cấp độ quá cao, động tí là Kim Đan Chân Nhân, động tí là chính ma đại chiến.
" Đúng nhỉ, không biết sư tỷ có mệnh cách thế nào? Thiên phú của nàng tốt như vậy thì hoặc ít hoặc nhiều cũng phải xanh lá hay lam mới đúng "
Nghĩ liền làm, nhưng Trần Lục quên mất một điều...
Vận Mệnh Thiên Nhãn!
Cmn!
Quên mất sư tỷ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Chỉ kịp thầm mắng một tiếng, Trần Lục liền thấy trời đất quay cuồng, nhưng dù vậy hắn vẫn miễn cưỡng thấy được mấy dòng chữ.
[ Danh tính: Lãm Hồng Lăng
Mệnh cách ( Đen, đỏ, cam, vàng, tím, lam, xanh lá, trắng ): Một Vở Bi Kịch ( vàng ) Nhân Sinh Ảm Đạm ( tím ) Hỏa Linh Phù Hộ ( Tím ) ]
Chỉ kịp nhớ kỹ, không kịp nghĩ nhiều.
Ngay sau đó liền ngã về phía trước, làm Lãm Hồng Lăng cùng Trần Tiểu Bạch đều sợ hết hồn.
" Phụ thân! "
" Cái tên này sao thế " Lãm Hồng Lăng cau mày, nhẹ nhàng vung tay, linh khí hóa thành lực kéo vô hình giúp Trần Lục đứng vững.
" Hừm, để xem...tiêu hao tinh thần lực quá mức? "
" Kỳ lạ, hắn còn chẳng dùng phép thuật gì sao lại cạn kiệt tinh thần lực được, không thể hiểu nổi, thật không thể hiểu nổi "
" Ô ~ " Trần Tiểu Bạch lo lắng, từ ngực Lãm Hồng Lăng nhảy xuống, liền muốn trèo lên người Trần Lục nhưng bị nàng ngăn cản.
" Đừng lo, chỉ b·ất t·ỉnh một chút thôi, rất nhanh sẽ tỉnh lại "
...
Thoáng cái liền đến chiều tối, Trần Lục cuối cùng cũng tỉnh dậy, cười khổ nhìn nóc động phủ, trong lòng tự mắng mình.
Mẹ nhà nó, quá thư giản rồi!
Đúng là quá thư giản, không giống ở ngoại giới luôn phải giữ tính cảnh giác cao, đề phòng mọi thứ.
Người mà, cứ giữ trạng thái đề phòng căng cứng tinh thần mãi thì khi tới một nơi an toàn, thích hợp để thả lỏng thì có thể sẽ xuất hiện tình huống bất cẩn.
Tông môn vốn đủ an toàn, lại thêm người đối diện là sư tỷ luôn đối xử rất tốt với mình, hắn thư giản đôi chút là điều bình thường.
Và thế là chơi ngu, lại đi dùng năng lực Vận Mệnh Thiên Nhãn với tu sĩ Trúc Cơ mà không nghĩ đến việc bản thân không có đủ tinh thần lực để chèo chống.
Nhưng nhờ chuyện lần này, cũng nhắc nhở hắn phải cẩn thận hơn khi dùng chức năng hệ thống.
Lỡ khi ấy không phải trong động phủ sư tỷ mà là giữa đường thì sao, may mắn gặp người tốt còn dễ nói, nhưng so với đó tỷ lệ đụng nguy hiểm thì cao hơn tất bội.
" Hệ thống, nếu, ta nói là nếu ta dùng chức năng này với tu sĩ Kim Đan, hoặc cấp độ cao hơn thì sẽ thế nào? Bị chức năng hút khô vẫn là tinh thần tan vỡ ngay lập tức ? "
[ Ting, với cơ chế tự bảo hộ, chức năng hệ thống sẽ bị ngắt đi tạm thời, cũng như nhắc nhở chủ nhân sử dụng thất bại ]
" Vậy lần này là thế nào ? Sao không thất bại "
[ Ting, xác nhận lại thông tin, lần sử dụng mới đây chỉ tiêu hao chín phần mười tinh thần lực, chưa đến giới hạn kích hoạt cơ chế tự bảo hộ ]
" Ra vậy "
Trần Lục nghe thế liền hiểu rồi, hóa ra không hề tiêu hao sạch tinh thần lực, mà sự thật vẫn còn lại một phần.
Còn về lí do b·ất t·ỉnh tại chỗ như vậy...thì e là do hắn quá thả lỏng, gặp phải trọng kích liền choáng vâng ngay, nếu cảnh giác hơn tí thì không đến mức b·ất t·ỉnh
Với một phần tinh thần lực vẫn gắng gượng được.
Xác nhận nguyên do xong, Trần Lục mới có thời gian chú ý tới bản thân đang nằm trên một chiếc giường đá bằng phẳng, phía trên được phủ lớp vải đỏ dày nhưng mềm mại.
Trần Lục còn loáng thoáng ngửi thấy mùi hương của Viêm Ngọc Hoa, giống trên người sư tỷ.
Sao sư tỷ thích màu đỏ thế nhỉ?
Lãm Hồng Lăng, đến trong tên cũng có màu đỏ nốt.
"..."
Đây là giường của sư tỷ, rất muốn nằm sắp xuống hít một hơi...
(o_O)!
" Điên rồi hả, ta đâu phải biến thái "
Trần Lục xoa huyệt thái dương, chỉ thấy đầu óc quay vòng vòng như cái mớ bòng bong, suy nghĩ quái dị vô tri gì cũng dám xuất hiện.
Đều do tinh thần cạn kiệt, đến cái mức ảo giác hay loạn trí đều nhảy ra làm loạn, nổi dậy khởi nghĩa chống lại lí trí.
Ực!
Trần Lục nuốt một viên Tĩnh Thần Đan, ngồi xếp bằng trên giường, chậm rãi rơi vào trạng thái minh tưởng thái hư, tinh thần lực từ từ được khôi phục.
Đợi qua hai giờ, đúng lúc sư tỷ tiến vào thì Trần Lục cũng mở mắt, tinh thần lực phục hồi hơn một nửa.
" Tỉnh rồi à "
Lãm Hồng Lăng đi tới cạnh giường, nhếch môi hồng buồn cười hỏi:
" Sư đệ ngươi đây là làm sao vậy, tinh thần hao lực quá độ, đừng nói với ta ngươi đến phàm trần liền cắm đầu vào nơi phong nguyệt đấy nhé "
" Nếu vậy...sư tỷ phải thất vọng lắm đấy "
Lại gì nữa!
"..."
Sắc mặt Trần Lục hơi đen, nếu không phải đánh không lại hắn đã xông lên quất nàng một trận rồi.
Đáng tiếc, sư tỷ quá mạnh, hai bộ phù khôi ra trận cũng chưa chắc làm ăn được gì.
" Ngài nhìn ta giống kẻ ham mê tửu sắc lắm ư? " Trần Lục nghiến răng nghiên lợi nói.
Xưng hô nhấn mạnh bằng " ngài " đều được dùng tới.
" Đúng là không giống " Lãm Hồng Lăng càng vui vẻ hơn. " Ngươi đến cả đạo lữ còn chẳng có, độc thân cẩu tuyệt vọng sống năm mươi năm, tửu sắc gì đó tất nhiên là càng không có khả năng "
" Vậy sư đệ ~ xem ra ngươi thật sự là một nam nhân cực kỳ có sự nam tính đấy "
" Sư tỷ cái này..." Trần Lục bị nàng làm cho mơ hồ rồi, hỏi lại. " Ý của ngươi là? "
" Là thích nam nhân ấy, làm gì có thứ gì nam tính hơn một nam tử đại trượng phu nữa phải không?"
Đáp án khiến hắn không thể lường trước được, Trần Lục lập tức thấy hối hận vì đã hỏi nhiều, biết thế im mồm cho rồi.
Rất may mắn, Trần Tiểu Bạch tới cực kỳ đúng lúc.
" Phụ thân ~ "
Một thân ảnh nhỏ nhắn liền nhảy thẳng vào lòng Trần Lục, cái đầu tròn vo điên cuồng nét vào trong như con đà điểu.
Lãm Hồng Lăng nhẹ nhàng ngồi vào cạnh giường, chân trái vắt qua chân phải, hai mảnh trắng nõn hiện lên.
" Con bé lo lắng nãy giờ, bây giờ sư tỷ lại bắt đầu hoài nghi nàng là nữ nhi ruột của ngươi rồi đấy, nào có chuyện nghĩa nữ thân thiết với nghĩa phụ đến vậy "
" Nhược Ly? " Trần Lục nói thầm, cố gắng phản bác.
" Ngươi giỏi lắm sư đệ, cực kỳ thông minh khi so sánh giữa nghĩa nữ vừa nhận không lâu, với đứa bé được ngươi nuôi bên mình từ khi lùn tịt đến lúc biến thành thiếu nữ như hoa như ngọc "
" Tận mười mấy năm, thì dù nuôi con heo cảnh cũng sẽ có tình cảm "
"..."
Trần Lục cảm thấy ngày hôm nay đến gặp sư tỷ là việc làm sai lầm nhất mấy chục năm cuộc đời của mình.
Nói câu nào là bị sư tỷ làm cho nghẹn câu đó.
Rồi đột nhiên, Trần Lục nhớ lại hơi phức tạp vuốt đầu Trần Tiểu Bạch, nhỏ giọng. " Có khi nàng thật sự xem ta là phụ thân ruột thịt cũng nên "
" Ồ, phía sau còn có cố sự? "
" Sư tỷ muốn nghe sao? "
" Không nghe "
" A? "
" Ta thấy ngươi vẫn nên quay về ngủ một giấc đi, đều mọc hai con mắt gấu trúc luôn rồi "
" Đặc trưng của thiếu ngủ, tiêu hao tinh lực quá mức đấy "
" Tất nhiên, nếu như sư đệ ngươi muốn ngủ trên giường của mỹ thiếu nữ như ta...thì sư tỷ độ lượng đây cũng không cấm "
" Không, không dám, sư đệ vẫn nên quay về ổ nhỏ của mình thì tốt hơn nhiều "
Không hiểu sao Trần Lục cảm thấy nguy cơ ngập đầu, vội từ chối xách Tiểu Bạch chạy mất dép.
" Đồ nhát gan " Lãm Hồng Lăng bĩu mỗi, rồi lại cười lên, nàng vẫn luôn thấy vị sư đệ này vô cùng thuận mắt.
Có ý tưởng phản bác đấy, nhưng không dám nói ra, vì câu này nghe nó quá chi là đần độn.
Không biết hơn hai mươi năm nữa sư tỷ sẽ đạt tới cảnh giới gì...vẫn là cảnh giới Trúc Cơ như bây giờ hay đã đột phá Tử Phủ?
Trần Lục nhớ lại thì nhận ra cả hai lần mô phỏng đều không nhắc tới nàng.
Nhạc Nhạc là do chỉ có năm năm thời gian ngắn ngủi, cảnh giới quá thấp chưa thể gặp chuyện liên quan đến sư tỷ.
Còn Nhược Ly...tóm tắt quá mức, trái ngược với trên ở đây cấp độ quá cao, động tí là Kim Đan Chân Nhân, động tí là chính ma đại chiến.
" Đúng nhỉ, không biết sư tỷ có mệnh cách thế nào? Thiên phú của nàng tốt như vậy thì hoặc ít hoặc nhiều cũng phải xanh lá hay lam mới đúng "
Nghĩ liền làm, nhưng Trần Lục quên mất một điều...
Vận Mệnh Thiên Nhãn!
Cmn!
Quên mất sư tỷ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Chỉ kịp thầm mắng một tiếng, Trần Lục liền thấy trời đất quay cuồng, nhưng dù vậy hắn vẫn miễn cưỡng thấy được mấy dòng chữ.
[ Danh tính: Lãm Hồng Lăng
Mệnh cách ( Đen, đỏ, cam, vàng, tím, lam, xanh lá, trắng ): Một Vở Bi Kịch ( vàng ) Nhân Sinh Ảm Đạm ( tím ) Hỏa Linh Phù Hộ ( Tím ) ]
Chỉ kịp nhớ kỹ, không kịp nghĩ nhiều.
Ngay sau đó liền ngã về phía trước, làm Lãm Hồng Lăng cùng Trần Tiểu Bạch đều sợ hết hồn.
" Phụ thân! "
" Cái tên này sao thế " Lãm Hồng Lăng cau mày, nhẹ nhàng vung tay, linh khí hóa thành lực kéo vô hình giúp Trần Lục đứng vững.
" Hừm, để xem...tiêu hao tinh thần lực quá mức? "
" Kỳ lạ, hắn còn chẳng dùng phép thuật gì sao lại cạn kiệt tinh thần lực được, không thể hiểu nổi, thật không thể hiểu nổi "
" Ô ~ " Trần Tiểu Bạch lo lắng, từ ngực Lãm Hồng Lăng nhảy xuống, liền muốn trèo lên người Trần Lục nhưng bị nàng ngăn cản.
" Đừng lo, chỉ b·ất t·ỉnh một chút thôi, rất nhanh sẽ tỉnh lại "
...
Thoáng cái liền đến chiều tối, Trần Lục cuối cùng cũng tỉnh dậy, cười khổ nhìn nóc động phủ, trong lòng tự mắng mình.
Mẹ nhà nó, quá thư giản rồi!
Đúng là quá thư giản, không giống ở ngoại giới luôn phải giữ tính cảnh giác cao, đề phòng mọi thứ.
Người mà, cứ giữ trạng thái đề phòng căng cứng tinh thần mãi thì khi tới một nơi an toàn, thích hợp để thả lỏng thì có thể sẽ xuất hiện tình huống bất cẩn.
Tông môn vốn đủ an toàn, lại thêm người đối diện là sư tỷ luôn đối xử rất tốt với mình, hắn thư giản đôi chút là điều bình thường.
Và thế là chơi ngu, lại đi dùng năng lực Vận Mệnh Thiên Nhãn với tu sĩ Trúc Cơ mà không nghĩ đến việc bản thân không có đủ tinh thần lực để chèo chống.
Nhưng nhờ chuyện lần này, cũng nhắc nhở hắn phải cẩn thận hơn khi dùng chức năng hệ thống.
Lỡ khi ấy không phải trong động phủ sư tỷ mà là giữa đường thì sao, may mắn gặp người tốt còn dễ nói, nhưng so với đó tỷ lệ đụng nguy hiểm thì cao hơn tất bội.
" Hệ thống, nếu, ta nói là nếu ta dùng chức năng này với tu sĩ Kim Đan, hoặc cấp độ cao hơn thì sẽ thế nào? Bị chức năng hút khô vẫn là tinh thần tan vỡ ngay lập tức ? "
[ Ting, với cơ chế tự bảo hộ, chức năng hệ thống sẽ bị ngắt đi tạm thời, cũng như nhắc nhở chủ nhân sử dụng thất bại ]
" Vậy lần này là thế nào ? Sao không thất bại "
[ Ting, xác nhận lại thông tin, lần sử dụng mới đây chỉ tiêu hao chín phần mười tinh thần lực, chưa đến giới hạn kích hoạt cơ chế tự bảo hộ ]
" Ra vậy "
Trần Lục nghe thế liền hiểu rồi, hóa ra không hề tiêu hao sạch tinh thần lực, mà sự thật vẫn còn lại một phần.
Còn về lí do b·ất t·ỉnh tại chỗ như vậy...thì e là do hắn quá thả lỏng, gặp phải trọng kích liền choáng vâng ngay, nếu cảnh giác hơn tí thì không đến mức b·ất t·ỉnh
Với một phần tinh thần lực vẫn gắng gượng được.
Xác nhận nguyên do xong, Trần Lục mới có thời gian chú ý tới bản thân đang nằm trên một chiếc giường đá bằng phẳng, phía trên được phủ lớp vải đỏ dày nhưng mềm mại.
Trần Lục còn loáng thoáng ngửi thấy mùi hương của Viêm Ngọc Hoa, giống trên người sư tỷ.
Sao sư tỷ thích màu đỏ thế nhỉ?
Lãm Hồng Lăng, đến trong tên cũng có màu đỏ nốt.
"..."
Đây là giường của sư tỷ, rất muốn nằm sắp xuống hít một hơi...
(o_O)!
" Điên rồi hả, ta đâu phải biến thái "
Trần Lục xoa huyệt thái dương, chỉ thấy đầu óc quay vòng vòng như cái mớ bòng bong, suy nghĩ quái dị vô tri gì cũng dám xuất hiện.
Đều do tinh thần cạn kiệt, đến cái mức ảo giác hay loạn trí đều nhảy ra làm loạn, nổi dậy khởi nghĩa chống lại lí trí.
Ực!
Trần Lục nuốt một viên Tĩnh Thần Đan, ngồi xếp bằng trên giường, chậm rãi rơi vào trạng thái minh tưởng thái hư, tinh thần lực từ từ được khôi phục.
Đợi qua hai giờ, đúng lúc sư tỷ tiến vào thì Trần Lục cũng mở mắt, tinh thần lực phục hồi hơn một nửa.
" Tỉnh rồi à "
Lãm Hồng Lăng đi tới cạnh giường, nhếch môi hồng buồn cười hỏi:
" Sư đệ ngươi đây là làm sao vậy, tinh thần hao lực quá độ, đừng nói với ta ngươi đến phàm trần liền cắm đầu vào nơi phong nguyệt đấy nhé "
" Nếu vậy...sư tỷ phải thất vọng lắm đấy "
Lại gì nữa!
"..."
Sắc mặt Trần Lục hơi đen, nếu không phải đánh không lại hắn đã xông lên quất nàng một trận rồi.
Đáng tiếc, sư tỷ quá mạnh, hai bộ phù khôi ra trận cũng chưa chắc làm ăn được gì.
" Ngài nhìn ta giống kẻ ham mê tửu sắc lắm ư? " Trần Lục nghiến răng nghiên lợi nói.
Xưng hô nhấn mạnh bằng " ngài " đều được dùng tới.
" Đúng là không giống " Lãm Hồng Lăng càng vui vẻ hơn. " Ngươi đến cả đạo lữ còn chẳng có, độc thân cẩu tuyệt vọng sống năm mươi năm, tửu sắc gì đó tất nhiên là càng không có khả năng "
" Vậy sư đệ ~ xem ra ngươi thật sự là một nam nhân cực kỳ có sự nam tính đấy "
" Sư tỷ cái này..." Trần Lục bị nàng làm cho mơ hồ rồi, hỏi lại. " Ý của ngươi là? "
" Là thích nam nhân ấy, làm gì có thứ gì nam tính hơn một nam tử đại trượng phu nữa phải không?"
Đáp án khiến hắn không thể lường trước được, Trần Lục lập tức thấy hối hận vì đã hỏi nhiều, biết thế im mồm cho rồi.
Rất may mắn, Trần Tiểu Bạch tới cực kỳ đúng lúc.
" Phụ thân ~ "
Một thân ảnh nhỏ nhắn liền nhảy thẳng vào lòng Trần Lục, cái đầu tròn vo điên cuồng nét vào trong như con đà điểu.
Lãm Hồng Lăng nhẹ nhàng ngồi vào cạnh giường, chân trái vắt qua chân phải, hai mảnh trắng nõn hiện lên.
" Con bé lo lắng nãy giờ, bây giờ sư tỷ lại bắt đầu hoài nghi nàng là nữ nhi ruột của ngươi rồi đấy, nào có chuyện nghĩa nữ thân thiết với nghĩa phụ đến vậy "
" Nhược Ly? " Trần Lục nói thầm, cố gắng phản bác.
" Ngươi giỏi lắm sư đệ, cực kỳ thông minh khi so sánh giữa nghĩa nữ vừa nhận không lâu, với đứa bé được ngươi nuôi bên mình từ khi lùn tịt đến lúc biến thành thiếu nữ như hoa như ngọc "
" Tận mười mấy năm, thì dù nuôi con heo cảnh cũng sẽ có tình cảm "
"..."
Trần Lục cảm thấy ngày hôm nay đến gặp sư tỷ là việc làm sai lầm nhất mấy chục năm cuộc đời của mình.
Nói câu nào là bị sư tỷ làm cho nghẹn câu đó.
Rồi đột nhiên, Trần Lục nhớ lại hơi phức tạp vuốt đầu Trần Tiểu Bạch, nhỏ giọng. " Có khi nàng thật sự xem ta là phụ thân ruột thịt cũng nên "
" Ồ, phía sau còn có cố sự? "
" Sư tỷ muốn nghe sao? "
" Không nghe "
" A? "
" Ta thấy ngươi vẫn nên quay về ngủ một giấc đi, đều mọc hai con mắt gấu trúc luôn rồi "
" Đặc trưng của thiếu ngủ, tiêu hao tinh lực quá mức đấy "
" Tất nhiên, nếu như sư đệ ngươi muốn ngủ trên giường của mỹ thiếu nữ như ta...thì sư tỷ độ lượng đây cũng không cấm "
" Không, không dám, sư đệ vẫn nên quay về ổ nhỏ của mình thì tốt hơn nhiều "
Không hiểu sao Trần Lục cảm thấy nguy cơ ngập đầu, vội từ chối xách Tiểu Bạch chạy mất dép.
" Đồ nhát gan " Lãm Hồng Lăng bĩu mỗi, rồi lại cười lên, nàng vẫn luôn thấy vị sư đệ này vô cùng thuận mắt.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận