Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 63: Chương 63: Chớ khinh trung niên nghèo
Ngày cập nhật : 2024-12-08 00:43:47Chương 63: Chớ khinh trung niên nghèo
Vẫn như thường ngày.
Lãm Hồng Lăng vẫn diện bộ váy đỏ rực lửa giống mọi hôm, mỗi tội váy hơi ngắn do nàng tính toán cả ngày hôm nay sẽ sẽ nghỉ ngơi trong động phủ chứ không đến Chấp Pháp Điện.
Váy quá đầu gối, nàng còn vắt chân lên bàn, khiến hai mảnh thon dài trắng mịn màng hiện ra rõ ràng, đổi lại người có lẽ phải khí huyết sôi trào, chảy cả máu mũi.
Nhưng Trần Lục tạm thời không có thời gian thưởng thức, chỉ lo lau cái mặt ướt nhem của Trần Tiểu Bạch.
" Ư ư "
Lau một hồi coi như sạch sẽ, Lãm Hồng Lăng mới kinh ngạc hỏi. " Sư đệ có vẻ rất ưa thích vật bé nhỏ này nhỉ, làm sao, hay do nàng là con ruột thịt có chung huyết thống với ngươi
" Nga, chẳng lẽ ngươi có con riêng bên ngoài, phu nhân là ai vậy? "
" Sư tỷ mời quay đầu đi, ngươi bay hơi xa quá rồi, sư đệ ta nào có đạo lữ mà cùng chung huyết thống " Trần Lục bất đắc dĩ phản bác.
Đối với hắn Hồng Lăng sư tỷ cái gì cũng tốt, trừ việc cố chấp với trí tưởng tượng bay xa.
" Nàng là thiên linh căn "
Lần này Trần Lục đáp trả ngắn gọn, nhưng ý thì đủ nhiều.
" Ồ, ra là thiên linh căn..."
" Cái gì!? " Lãm Hồng Lăng rốt cuộc cũng kịp phản ứng, cả người hóa thành tia lửa rực rỡ rồi chợt tắt, biến mất khỏi ghế ngồi.
Đợi Trần Lục lấy lại tinh thần nhìn xuống, trong ngực trống rỗng, Trần Tiểu Bạch đã bị Lãm Hồng Lăng bắt đi từ bao giờ rồi.
Tia lửa xuất hiện lần nữa, Lãm Hồng Lăng ôm Tiểu Bạch trong ngực ngồi xuống cạnh Trần Lục, tương đối gần kề, có khi chỉ đặt một viên gạch ở giữa là kín chỗ.
Trần Lục khẽ thở nhẹ nhàng, một mùi hương ngọt ngào dịu nhẹ, mang theo chút vẻ ấm áp liền kích thích khứu giác hắn.
Là Viêm Ngọc Hoa, chỉ nở vào thời điểm nóng nhất mùa hè, cánh hoa của nó đỏ rực rỡ, tựa âm gian bỉ ngạn nhưng mọc tại dương thế, ấm nóng chứ không âm hàn.
Lãm Hồng Lăng mặc kệ Trần Lục, ngồi một bên ôm Trần Tiểu Bạch vuốt ve.
" Ô ~ không, thả "
Trần Tiểu Bạch tất nhiên không chịu người lạ, cố gắng thoát ra, may mà Trần Lục vẫn còn ngồi bên cạnh.
Bằng không có khi nàng sẽ kinh sợ, làm ra hành động phản đối kịch liệt hơn nữa, chứ không chỉ kéo tay này đẩy tay kia như bây giờ.
" Ngoan, đừng vùng vẫy "
Lãm Hồng Lăng nhẹ nhàng khuyên bảo, lại nhìn Trần Lục ra hiệu cho hắn giúp một tay.
Trần Lục hơi kinh ngạc vì sư tỷ lại có mặt dịu dàng đến thế, thường chỉ thấy nàng hào phóng tự nhiên, quyết đoán táo bạo như lửa mà thôi
Không kịp suy nghĩ quá nhiều, liền đưa tay tới xoa đầu Tiểu Bạch, giúp nàng bình tĩnh lại.
" Sư tỷ, ngươi nhẹ nhàng một chút đi, chưa gì đã động tay động chân Tiểu Bạch nàng không phản đối mới là lạ "
" Biết, biết rồi, chỉ có ngươi nói nhiều " Lãm Hồng Lăng tùy tiện đáp.
Nhìn hành động xoa xoa nắn nắn không hề thay đổi liền biết cô nàng sư tỷ này của Trần Lục nghe không lọt tai một chữ nào.
Có phụ thân ở đây, lại sờ đầu vài cái, Trần Tiểu Bạch miễn cưỡng xem như an ổn hơn, ngước mắt to lên nhìn Lãm Hồng Lăng
Tự hỏi...
Vị đại tỷ tỷ này là ai? Đáng ghét, cứ kéo mặt ta!
Đằng khác.
Một nam một nữ áp sát nhau, ở giữa kẹp một nữ hài, Trần Lục đột nhiên liên tưởng tới hình ảnh cặp phu thế đang chơi đùa với nữ nhi.
Cmn!
Ta nghĩ cái quái gì thế!
Tưởng tượng kiểu này quá mức điên cuồng, Trần Lục liền một c·ướp đạp ý tưởng đó bay xa mười vạn tám ngàn dặm.
" Hửm? " Lãm Hồng Lăng như nhận thấy gì đó, có ẩn ý nhìn hắn một cái liền quay lại quan tâm Trần Tiểu Bạch.
Ngón tay thon dài khẽ sờ vào giữa trán nữ hài, linh thức của tu sĩ Trúc Cơ dâng trào lên, chậm rãi lan tràn vào trong cơ thể Trần Tiểu Bạch, cẩn thận xác định tình trạng linh căn của nàng.
Thật ra không cần phiền phức đến vậy.
Không giống tu sĩ luyện khí chỉ có tinh thần lực.
Nên muốn kiểm tra linh căn của người khác cần đến vật phụ trợ, kiểu hàng dùng một lần như Trắc Linh Phù hoặc có thể dùng lâu dài như Trắc Linh Bàn.
Thì đại tu sĩ Trúc Cơ sở hữu linh thức sẽ khác, đó là tầng thứ cao hơn, được lột xác từ tinh lực trong quá trình thành tựu đạo cơ.
Về lí thuyết, chỉ cần dùng linh thức quét qua là có thể xác nhận người đó có linh căn hay không.
Nhưng Lãm Hồng Lăng để cho chắc chắn trăm phần trăm nên mới vừa sờ mi tâm, vừa dùng linh thức tìm tòi bên trong.
" Linh căn thuần túy đến cực điểm, không pha tạp nhiều hệ, đây chắc chắn là thiên linh căn! "
Lãm Hồng Lăng hít sâu một hơi, nàng cũng chỉ là nhị linh căn thôi, dĩ nhiên linh căn của nàng là loại thượng đẳng khi hỏa hệ chiếm chín phần, chỉ có một phần là kim hệ.
Nhưng một phần mười kim hệ này chính cái là rãnh trời, khiến nàng là nhị linh căn chứ không phải thiên linh căn, chỉ là thiên tư siêu phàm, chứ không phải tuyệt thế thiên tài.
Lãm Hồng Lăng hâm mộ quan sát Trần Tiểu Bạch trên từng tấc da thịt bụ bẫm, muốn xem thiên linh căn được xưng là tuyệt thế thiên kiêu có gì khác người.
Thật ra với loại quái vật khổng lồ như Mặc Huyền Tông tất nhiên vẫn phải có vài cái thiên linh căn, nhưng đó đều là hàng ngũ đệ tử chân truyền hoặc người kế vị phong chủ của các phong.
Lãm Hồng Lăng thử đếm một lượt, nàng chỉ nhận biết hai người thuộc thế hệ hậu bối gần năm trăm năm nay thôi.
Đầu tiên nhất định phải kể đến thiếu tông chủ Phong Hoành Nhu, trời sinh phong hệ thiên linh căn.
Thứ hai là đệ tử chân truyền đến từ nội môn Trấn Ma Điện, sư huynh Cuồng Tịch, thổ hệ thiên linh căn.
Kiểm tra linh căn xong rồi, nhưng Lãm Hồng Lăng vẫn chưa ngừng hành động.
Hai tay xoa nắn mãnh liệt khiến khuôn mặt Tiểu Bạch biến thành nhiều hình dạng khác nhau, đến cả mái tóc đều gặp tai ương, thành một đống bù xù.
" Sư đệ "
" Vâng? "
" Ngươi mang theo người tới chỗ ta là dự tính đưa nàng vào nội môn chăng? "
" Nếu đúng là thế, thì chắc chắn rằng không thể thiếu được một ghế đệ tử chân truyền cho nàng, còn về gia nhập vào nơi nào thì đó không phải là điều ta có thể quyết định "
" Nội môn có bảy tòa sơn phong, bốn tòa đại điện, mặc kệ nơi nào đều đủ sức bồi dưỡng nàng "
" Nhưng tốt nhất vẫn nên tránh xa Tông Chủ Phong cùng Trấn Ma Điện ra, hai nơi này đều có kỳ tài thiên linh căn, cho nghĩa nữ ngươi tới biết đâu sẽ bị khi dễ "
Lãm Hồng Lăng nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhưng Trần Lục lại lắc đầu, ngồi đối diện nhéo cái má phình của Tiểu Bạch rồi nói rõ.
" Tạm thời không muốn gấp gáp như vậy, ta dự tính mang theo nàng bên người thêm một khoảng thời gian, dù sao Tiểu Bạch cũng chỉ mới bảy tuổi "
" Tùy ngươi thôi " Lãm Hồng Lăng không ép buộc, nhưng vẫn nhắc nhở một lần.
" Nhưng để tốt cho nàng, khi mười hai tuổi vẫn nên đưa vào nội môn thì ổn hơn, mặc kệ là công pháp đột phá Trúc Cơ hay lượng tài nguyên quý giá khó tìm đều không phải ngươi có thể tưởng tượng được "
Gác lại chuyện trên, Hồng Lăng sư tỷ vẫn rất yêu thích ôm Trần Tiểu Bạch vào trong lòng.
Ép cả khuôn mặt của tiểu nữ hài vào ngực khiến Trần Lục đều phải ganh tị không thôi.
Hai bên trò chuyện thêm chốc lát, sư tỷ nhiều chuyện có vẻ rất hứng thú với nguyên cả năm lang thang, vô gia cư bên ngoài của hắn.
" Không phải là lang thang, là dạo chơi nhân gian "
" Được, được, được...chính là dạo chơi nhân gian, một vị tiên trưởng luyện khí kỳ đi dạo chơi phàm trần "
Lãm Hồng Lăng cực kỳ nghiêm nghị xin lỗi, mỗi tội vẻ cười đùa là không giấu được.
"..." Trần Lục.
Ta cũng muốn Trúc Cơ!
Nhưng đó lại là chuyện của hơn hai mươi năm sau! Hai mươi năm hà đông hai mươi năm hà tây, sư tỷ chớ khinh trung niên nghèo.
Vẫn như thường ngày.
Lãm Hồng Lăng vẫn diện bộ váy đỏ rực lửa giống mọi hôm, mỗi tội váy hơi ngắn do nàng tính toán cả ngày hôm nay sẽ sẽ nghỉ ngơi trong động phủ chứ không đến Chấp Pháp Điện.
Váy quá đầu gối, nàng còn vắt chân lên bàn, khiến hai mảnh thon dài trắng mịn màng hiện ra rõ ràng, đổi lại người có lẽ phải khí huyết sôi trào, chảy cả máu mũi.
Nhưng Trần Lục tạm thời không có thời gian thưởng thức, chỉ lo lau cái mặt ướt nhem của Trần Tiểu Bạch.
" Ư ư "
Lau một hồi coi như sạch sẽ, Lãm Hồng Lăng mới kinh ngạc hỏi. " Sư đệ có vẻ rất ưa thích vật bé nhỏ này nhỉ, làm sao, hay do nàng là con ruột thịt có chung huyết thống với ngươi
" Nga, chẳng lẽ ngươi có con riêng bên ngoài, phu nhân là ai vậy? "
" Sư tỷ mời quay đầu đi, ngươi bay hơi xa quá rồi, sư đệ ta nào có đạo lữ mà cùng chung huyết thống " Trần Lục bất đắc dĩ phản bác.
Đối với hắn Hồng Lăng sư tỷ cái gì cũng tốt, trừ việc cố chấp với trí tưởng tượng bay xa.
" Nàng là thiên linh căn "
Lần này Trần Lục đáp trả ngắn gọn, nhưng ý thì đủ nhiều.
" Ồ, ra là thiên linh căn..."
" Cái gì!? " Lãm Hồng Lăng rốt cuộc cũng kịp phản ứng, cả người hóa thành tia lửa rực rỡ rồi chợt tắt, biến mất khỏi ghế ngồi.
Đợi Trần Lục lấy lại tinh thần nhìn xuống, trong ngực trống rỗng, Trần Tiểu Bạch đã bị Lãm Hồng Lăng bắt đi từ bao giờ rồi.
Tia lửa xuất hiện lần nữa, Lãm Hồng Lăng ôm Tiểu Bạch trong ngực ngồi xuống cạnh Trần Lục, tương đối gần kề, có khi chỉ đặt một viên gạch ở giữa là kín chỗ.
Trần Lục khẽ thở nhẹ nhàng, một mùi hương ngọt ngào dịu nhẹ, mang theo chút vẻ ấm áp liền kích thích khứu giác hắn.
Là Viêm Ngọc Hoa, chỉ nở vào thời điểm nóng nhất mùa hè, cánh hoa của nó đỏ rực rỡ, tựa âm gian bỉ ngạn nhưng mọc tại dương thế, ấm nóng chứ không âm hàn.
Lãm Hồng Lăng mặc kệ Trần Lục, ngồi một bên ôm Trần Tiểu Bạch vuốt ve.
" Ô ~ không, thả "
Trần Tiểu Bạch tất nhiên không chịu người lạ, cố gắng thoát ra, may mà Trần Lục vẫn còn ngồi bên cạnh.
Bằng không có khi nàng sẽ kinh sợ, làm ra hành động phản đối kịch liệt hơn nữa, chứ không chỉ kéo tay này đẩy tay kia như bây giờ.
" Ngoan, đừng vùng vẫy "
Lãm Hồng Lăng nhẹ nhàng khuyên bảo, lại nhìn Trần Lục ra hiệu cho hắn giúp một tay.
Trần Lục hơi kinh ngạc vì sư tỷ lại có mặt dịu dàng đến thế, thường chỉ thấy nàng hào phóng tự nhiên, quyết đoán táo bạo như lửa mà thôi
Không kịp suy nghĩ quá nhiều, liền đưa tay tới xoa đầu Tiểu Bạch, giúp nàng bình tĩnh lại.
" Sư tỷ, ngươi nhẹ nhàng một chút đi, chưa gì đã động tay động chân Tiểu Bạch nàng không phản đối mới là lạ "
" Biết, biết rồi, chỉ có ngươi nói nhiều " Lãm Hồng Lăng tùy tiện đáp.
Nhìn hành động xoa xoa nắn nắn không hề thay đổi liền biết cô nàng sư tỷ này của Trần Lục nghe không lọt tai một chữ nào.
Có phụ thân ở đây, lại sờ đầu vài cái, Trần Tiểu Bạch miễn cưỡng xem như an ổn hơn, ngước mắt to lên nhìn Lãm Hồng Lăng
Tự hỏi...
Vị đại tỷ tỷ này là ai? Đáng ghét, cứ kéo mặt ta!
Đằng khác.
Một nam một nữ áp sát nhau, ở giữa kẹp một nữ hài, Trần Lục đột nhiên liên tưởng tới hình ảnh cặp phu thế đang chơi đùa với nữ nhi.
Cmn!
Ta nghĩ cái quái gì thế!
Tưởng tượng kiểu này quá mức điên cuồng, Trần Lục liền một c·ướp đạp ý tưởng đó bay xa mười vạn tám ngàn dặm.
" Hửm? " Lãm Hồng Lăng như nhận thấy gì đó, có ẩn ý nhìn hắn một cái liền quay lại quan tâm Trần Tiểu Bạch.
Ngón tay thon dài khẽ sờ vào giữa trán nữ hài, linh thức của tu sĩ Trúc Cơ dâng trào lên, chậm rãi lan tràn vào trong cơ thể Trần Tiểu Bạch, cẩn thận xác định tình trạng linh căn của nàng.
Thật ra không cần phiền phức đến vậy.
Không giống tu sĩ luyện khí chỉ có tinh thần lực.
Nên muốn kiểm tra linh căn của người khác cần đến vật phụ trợ, kiểu hàng dùng một lần như Trắc Linh Phù hoặc có thể dùng lâu dài như Trắc Linh Bàn.
Thì đại tu sĩ Trúc Cơ sở hữu linh thức sẽ khác, đó là tầng thứ cao hơn, được lột xác từ tinh lực trong quá trình thành tựu đạo cơ.
Về lí thuyết, chỉ cần dùng linh thức quét qua là có thể xác nhận người đó có linh căn hay không.
Nhưng Lãm Hồng Lăng để cho chắc chắn trăm phần trăm nên mới vừa sờ mi tâm, vừa dùng linh thức tìm tòi bên trong.
" Linh căn thuần túy đến cực điểm, không pha tạp nhiều hệ, đây chắc chắn là thiên linh căn! "
Lãm Hồng Lăng hít sâu một hơi, nàng cũng chỉ là nhị linh căn thôi, dĩ nhiên linh căn của nàng là loại thượng đẳng khi hỏa hệ chiếm chín phần, chỉ có một phần là kim hệ.
Nhưng một phần mười kim hệ này chính cái là rãnh trời, khiến nàng là nhị linh căn chứ không phải thiên linh căn, chỉ là thiên tư siêu phàm, chứ không phải tuyệt thế thiên tài.
Lãm Hồng Lăng hâm mộ quan sát Trần Tiểu Bạch trên từng tấc da thịt bụ bẫm, muốn xem thiên linh căn được xưng là tuyệt thế thiên kiêu có gì khác người.
Thật ra với loại quái vật khổng lồ như Mặc Huyền Tông tất nhiên vẫn phải có vài cái thiên linh căn, nhưng đó đều là hàng ngũ đệ tử chân truyền hoặc người kế vị phong chủ của các phong.
Lãm Hồng Lăng thử đếm một lượt, nàng chỉ nhận biết hai người thuộc thế hệ hậu bối gần năm trăm năm nay thôi.
Đầu tiên nhất định phải kể đến thiếu tông chủ Phong Hoành Nhu, trời sinh phong hệ thiên linh căn.
Thứ hai là đệ tử chân truyền đến từ nội môn Trấn Ma Điện, sư huynh Cuồng Tịch, thổ hệ thiên linh căn.
Kiểm tra linh căn xong rồi, nhưng Lãm Hồng Lăng vẫn chưa ngừng hành động.
Hai tay xoa nắn mãnh liệt khiến khuôn mặt Tiểu Bạch biến thành nhiều hình dạng khác nhau, đến cả mái tóc đều gặp tai ương, thành một đống bù xù.
" Sư đệ "
" Vâng? "
" Ngươi mang theo người tới chỗ ta là dự tính đưa nàng vào nội môn chăng? "
" Nếu đúng là thế, thì chắc chắn rằng không thể thiếu được một ghế đệ tử chân truyền cho nàng, còn về gia nhập vào nơi nào thì đó không phải là điều ta có thể quyết định "
" Nội môn có bảy tòa sơn phong, bốn tòa đại điện, mặc kệ nơi nào đều đủ sức bồi dưỡng nàng "
" Nhưng tốt nhất vẫn nên tránh xa Tông Chủ Phong cùng Trấn Ma Điện ra, hai nơi này đều có kỳ tài thiên linh căn, cho nghĩa nữ ngươi tới biết đâu sẽ bị khi dễ "
Lãm Hồng Lăng nói đến miệng đắng lưỡi khô, nhưng Trần Lục lại lắc đầu, ngồi đối diện nhéo cái má phình của Tiểu Bạch rồi nói rõ.
" Tạm thời không muốn gấp gáp như vậy, ta dự tính mang theo nàng bên người thêm một khoảng thời gian, dù sao Tiểu Bạch cũng chỉ mới bảy tuổi "
" Tùy ngươi thôi " Lãm Hồng Lăng không ép buộc, nhưng vẫn nhắc nhở một lần.
" Nhưng để tốt cho nàng, khi mười hai tuổi vẫn nên đưa vào nội môn thì ổn hơn, mặc kệ là công pháp đột phá Trúc Cơ hay lượng tài nguyên quý giá khó tìm đều không phải ngươi có thể tưởng tượng được "
Gác lại chuyện trên, Hồng Lăng sư tỷ vẫn rất yêu thích ôm Trần Tiểu Bạch vào trong lòng.
Ép cả khuôn mặt của tiểu nữ hài vào ngực khiến Trần Lục đều phải ganh tị không thôi.
Hai bên trò chuyện thêm chốc lát, sư tỷ nhiều chuyện có vẻ rất hứng thú với nguyên cả năm lang thang, vô gia cư bên ngoài của hắn.
" Không phải là lang thang, là dạo chơi nhân gian "
" Được, được, được...chính là dạo chơi nhân gian, một vị tiên trưởng luyện khí kỳ đi dạo chơi phàm trần "
Lãm Hồng Lăng cực kỳ nghiêm nghị xin lỗi, mỗi tội vẻ cười đùa là không giấu được.
"..." Trần Lục.
Ta cũng muốn Trúc Cơ!
Nhưng đó lại là chuyện của hơn hai mươi năm sau! Hai mươi năm hà đông hai mươi năm hà tây, sư tỷ chớ khinh trung niên nghèo.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận