Cài đặt tùy chỉnh
Dị Giới Là Quá Dễ
Chương 21: Chương 21: Lại vô đề
Ngày cập nhật : 2024-12-08 00:32:46Chương 21: Lại vô đề
Khải Trạch trò chuyện với họ một chút về kế hoạch tương lai, cả hai người bọn họ không tiết lộ quá nhiều thông tin.
'Tiên sinh chịu khó ở lại trong phòng giam một đêm nữa đợi chúng tôi ban lệnh công khai rồi mới có đưa tiên sinh đi làm'
'Không vấn đề gì'Khải Trạch thoải mái đồng ý.
'Người đâu mau đưa tiên sinh trở lại'Bạch Dương lên tiếng.
Ở trước cổng phủ thành chủ, có rất nhiều người dân đang tụ tập họ bàn tán sôi nổi.
'Lại có thêm một người t·ự t·ử nữa à?'
'Hoàn cảnh của tên này cũng rất đáng thương, cha đi lính rồi c·hết trên chiến trường, hai mẹ con họ sống nương tựa lẫn nhau giờ thì mẹ nó cũng mất'
'Thế nhưng cũng không cần phải t·ự v·ẫn như vậy nhờ'
'Ai biết được mọi người đều có tâm ý khác nhau'
'Nói cũng đúng'
Bọn họ bàn tán rất sôi nổi.
Thì bỗng có một đứa trẻ ở xa lên tiếng.
'Mẹ ơi đại ca kia sao treo cả người trên không trung vậy'
'Con đi thôi đừng có xem cái này'
'Mẹ ơi, con có thể đọc được mấy chữ màu đỏ trên chiếc vải được treo gần đại ca kia đó'
'Đi thôi con mấy cái này con không nên xem'
'Để con đọc'
Nói rồi thằng bé chăm chú từng dòng chữ trên tấm vải lớn, mỗi chữ trên tấm vải đều được viết bằng máu và có thể xác định rằng máu đó chính là máu của thiếu niên t·ự s·át kia vì đầu ngón tay hắn bị cắn nát.
'Đời dân cơ cực đến cùng
Kẻ trên ban lệnh là đi cả nhà
Lương y thì có mấy ai
Nhưng không qua nổi k·ẻ g·ian lộng quyền
Lang băm chả bao giờ sai
Thành chủ vui vẻ cả ngày
Một tay dìu dắt một tay nhận tiền
Cả hai nhìn nhau cười cười
Lương y thì khóc, còn dân chịu đòn.
ở ở cái tiếp theo là gì.
Mẹ ơi con không đọc được'
Tiếng của đứa bé phát ra trong không khí im lặng, vì từ khi câu bé đọc vài dòng đầu tiên thì gần như mọi người đều tập trung vào từng câu từ.
Bọn họ sống ở cái thành này đủ lâu để hiểu ý nghĩa trên mảnh vải.
'Con trai của cô rất thông minh còn lại để tôi đọc cho tất cả các vị ở đây'Một ông cụ tầm khoảng 60 đến 70 tuổi lên tiếng.
'Đời tôi chưa đến hai mươi
Chưa đủ để hiểu thế gian sự tình
Đời tôi cũng chẳng sáng tươi
Chưa đủ soi sáng lòng dân lúc này
Nhưng tôi vẫn muốn nói rằng
Đừng để lương y mất còn lang bâm sống dài'.
'Lương y chả nhẽ là Khải Trạch tiên sinh' Một người lên tiếng.
'Chả lẽ là lương y đang bị người khác hãm hại '
'Ồ cháu rể tôi có quen một người trong đám hộ vệ nó có bảo thành chủ mới bắt giam một y sư'
'Thế thì không được Khải Trạch tiên sinh là người tốt mà'
'Mấy vị không biết à Khúc Trí Không là người tố giác Khải Trạch tiên sinh cho tên thành chủ mới đấy đây không rõ ràng sao'
'Hèn chi qua nay không thấy tiên sinh mở cửa phòng khám'
'Vậy chúng ta không thể để yên được nữa'
Tiếng bàn tán ngài càng xôn xao.
'Chúng ta nên đi đòi lại công bằng cho Khải Trạch tiên sinh, từ ngày mà tiên sinh khám bệnh ở đây hầu như người dân trong thành chúng ta ai cũng khỏe mạnh cả từ nghèo cho đến khá giả tiên sinh cũng sẵn lòng khám chữa'
'Tôi ủng hộ'
Một làn sống ủng hộ trở nên lớn hơn hẳn, mọi người truyền nhau câu chuyện của chàng thanh niên và Khải Trạch.
Bên trong phòng Trường Minh và Bạch Dương ngồi im lặng vì cả hai đều biết những gì đang diễn ra ở ngoài kia.
'Không ngờ vị y sư kia lại có được sự tin tưởng mạnh mẽ của người dân nơi đây như vậy'Bạch Dương nói.
'Cũng là do bản thân tôi đã không điều tra cặn kẽ'
'Cũng không trách điện hạ được'Bạch Dương an ủi.
'Giờ thì tiếng xấu của tôi được truyền khắp thành rồi'
'Không sao chúng ta có thể nhờ y sư nói giúp'
'Cũng phải may là Bạch quân sư đưa ra quyết định chiêu hiền đúng đắn'
'Nếu không thì ' Trường Minh thở dài.
'Còn một điều nữa chúng ta nên cho điều tra tên Khúc Trí Không kia'Bạch Dương đưa ra nhắc nhỏ.
'Ừm tôi cũng cảm thấy vậy'
Bên ngoài lại bỗng có tiếng nói.
'Trường Minh huynh có ở đây không?' Đây là tiếng của Tiểu Mộng.
'Muội có chuyện gì không?'Trường Minh hỏi.
'Có cả Bạch Dương tỷ ở đây nữa à'
'Muội muốn xin huynh miễn tội cho Khải Trạch y sư lần nữa'
'Không cần đâu'Bạch Dương nói.
'Muội biết huynh ấy làm hai người khó chịu nhưng chắc chắn huynh ấy là một người tốt'Tiểu Mộng tiếp tục giải thích.
'Không phải mà là cả hai huynh và tỷ chiêu mộ thành công tiên sinh rồi nên việc giảm tội là chắc chắn mà dù không thành công thì hiện tại cũng không thể giữ tiên sinh lại được nữa'
'Thật sư là như thế sao?'Tiểu Mộng bất ngờ, cô không ngờ rằng mọi chuyện lại chuyển biến nhanh như thế.
Đêm qua cô trằng trọc cả đêm dù quyết tâm không để ý Khải Trạch nữa nhưng cô không kìm lòng được.
'Mà tại sao không giữ huynh ấy được?'Tiểu Mộng thắc mắc.
'Muội không biết hiện tại phần đông người dân trong thành đang chửi bới huynh vì bắt giam Khải Trạch y sư kia đâu'Trường Minh than vãn.
'Thế là tốt rồi muội đi về đây' Tiều Mộng dù đạt được mong muốn thế vẫn không cảm thấy vui vẻ gì.
Cô bước trở về nhà thì thấy Giang Huyền Minh đang đứng ở ngoài.
'Tiểu Mộng đến lúc rồi cùng phụ thân vào trong nhà đi'Ông nghiêm túc nói.
Tiểu Mộng hiểu ý ông nên gật đầu theo bước chân của Giang Huyền Minh đi vào.
Tác: Viết thơ hơi dở nhưng em vẫn rất muốn viết :)
'
Khải Trạch trò chuyện với họ một chút về kế hoạch tương lai, cả hai người bọn họ không tiết lộ quá nhiều thông tin.
'Tiên sinh chịu khó ở lại trong phòng giam một đêm nữa đợi chúng tôi ban lệnh công khai rồi mới có đưa tiên sinh đi làm'
'Không vấn đề gì'Khải Trạch thoải mái đồng ý.
'Người đâu mau đưa tiên sinh trở lại'Bạch Dương lên tiếng.
Ở trước cổng phủ thành chủ, có rất nhiều người dân đang tụ tập họ bàn tán sôi nổi.
'Lại có thêm một người t·ự t·ử nữa à?'
'Hoàn cảnh của tên này cũng rất đáng thương, cha đi lính rồi c·hết trên chiến trường, hai mẹ con họ sống nương tựa lẫn nhau giờ thì mẹ nó cũng mất'
'Thế nhưng cũng không cần phải t·ự v·ẫn như vậy nhờ'
'Ai biết được mọi người đều có tâm ý khác nhau'
'Nói cũng đúng'
Bọn họ bàn tán rất sôi nổi.
Thì bỗng có một đứa trẻ ở xa lên tiếng.
'Mẹ ơi đại ca kia sao treo cả người trên không trung vậy'
'Con đi thôi đừng có xem cái này'
'Mẹ ơi, con có thể đọc được mấy chữ màu đỏ trên chiếc vải được treo gần đại ca kia đó'
'Đi thôi con mấy cái này con không nên xem'
'Để con đọc'
Nói rồi thằng bé chăm chú từng dòng chữ trên tấm vải lớn, mỗi chữ trên tấm vải đều được viết bằng máu và có thể xác định rằng máu đó chính là máu của thiếu niên t·ự s·át kia vì đầu ngón tay hắn bị cắn nát.
'Đời dân cơ cực đến cùng
Kẻ trên ban lệnh là đi cả nhà
Lương y thì có mấy ai
Nhưng không qua nổi k·ẻ g·ian lộng quyền
Lang băm chả bao giờ sai
Thành chủ vui vẻ cả ngày
Một tay dìu dắt một tay nhận tiền
Cả hai nhìn nhau cười cười
Lương y thì khóc, còn dân chịu đòn.
ở ở cái tiếp theo là gì.
Mẹ ơi con không đọc được'
Tiếng của đứa bé phát ra trong không khí im lặng, vì từ khi câu bé đọc vài dòng đầu tiên thì gần như mọi người đều tập trung vào từng câu từ.
Bọn họ sống ở cái thành này đủ lâu để hiểu ý nghĩa trên mảnh vải.
'Con trai của cô rất thông minh còn lại để tôi đọc cho tất cả các vị ở đây'Một ông cụ tầm khoảng 60 đến 70 tuổi lên tiếng.
'Đời tôi chưa đến hai mươi
Chưa đủ để hiểu thế gian sự tình
Đời tôi cũng chẳng sáng tươi
Chưa đủ soi sáng lòng dân lúc này
Nhưng tôi vẫn muốn nói rằng
Đừng để lương y mất còn lang bâm sống dài'.
'Lương y chả nhẽ là Khải Trạch tiên sinh' Một người lên tiếng.
'Chả lẽ là lương y đang bị người khác hãm hại '
'Ồ cháu rể tôi có quen một người trong đám hộ vệ nó có bảo thành chủ mới bắt giam một y sư'
'Thế thì không được Khải Trạch tiên sinh là người tốt mà'
'Mấy vị không biết à Khúc Trí Không là người tố giác Khải Trạch tiên sinh cho tên thành chủ mới đấy đây không rõ ràng sao'
'Hèn chi qua nay không thấy tiên sinh mở cửa phòng khám'
'Vậy chúng ta không thể để yên được nữa'
Tiếng bàn tán ngài càng xôn xao.
'Chúng ta nên đi đòi lại công bằng cho Khải Trạch tiên sinh, từ ngày mà tiên sinh khám bệnh ở đây hầu như người dân trong thành chúng ta ai cũng khỏe mạnh cả từ nghèo cho đến khá giả tiên sinh cũng sẵn lòng khám chữa'
'Tôi ủng hộ'
Một làn sống ủng hộ trở nên lớn hơn hẳn, mọi người truyền nhau câu chuyện của chàng thanh niên và Khải Trạch.
Bên trong phòng Trường Minh và Bạch Dương ngồi im lặng vì cả hai đều biết những gì đang diễn ra ở ngoài kia.
'Không ngờ vị y sư kia lại có được sự tin tưởng mạnh mẽ của người dân nơi đây như vậy'Bạch Dương nói.
'Cũng là do bản thân tôi đã không điều tra cặn kẽ'
'Cũng không trách điện hạ được'Bạch Dương an ủi.
'Giờ thì tiếng xấu của tôi được truyền khắp thành rồi'
'Không sao chúng ta có thể nhờ y sư nói giúp'
'Cũng phải may là Bạch quân sư đưa ra quyết định chiêu hiền đúng đắn'
'Nếu không thì ' Trường Minh thở dài.
'Còn một điều nữa chúng ta nên cho điều tra tên Khúc Trí Không kia'Bạch Dương đưa ra nhắc nhỏ.
'Ừm tôi cũng cảm thấy vậy'
Bên ngoài lại bỗng có tiếng nói.
'Trường Minh huynh có ở đây không?' Đây là tiếng của Tiểu Mộng.
'Muội có chuyện gì không?'Trường Minh hỏi.
'Có cả Bạch Dương tỷ ở đây nữa à'
'Muội muốn xin huynh miễn tội cho Khải Trạch y sư lần nữa'
'Không cần đâu'Bạch Dương nói.
'Muội biết huynh ấy làm hai người khó chịu nhưng chắc chắn huynh ấy là một người tốt'Tiểu Mộng tiếp tục giải thích.
'Không phải mà là cả hai huynh và tỷ chiêu mộ thành công tiên sinh rồi nên việc giảm tội là chắc chắn mà dù không thành công thì hiện tại cũng không thể giữ tiên sinh lại được nữa'
'Thật sư là như thế sao?'Tiểu Mộng bất ngờ, cô không ngờ rằng mọi chuyện lại chuyển biến nhanh như thế.
Đêm qua cô trằng trọc cả đêm dù quyết tâm không để ý Khải Trạch nữa nhưng cô không kìm lòng được.
'Mà tại sao không giữ huynh ấy được?'Tiểu Mộng thắc mắc.
'Muội không biết hiện tại phần đông người dân trong thành đang chửi bới huynh vì bắt giam Khải Trạch y sư kia đâu'Trường Minh than vãn.
'Thế là tốt rồi muội đi về đây' Tiều Mộng dù đạt được mong muốn thế vẫn không cảm thấy vui vẻ gì.
Cô bước trở về nhà thì thấy Giang Huyền Minh đang đứng ở ngoài.
'Tiểu Mộng đến lúc rồi cùng phụ thân vào trong nhà đi'Ông nghiêm túc nói.
Tiểu Mộng hiểu ý ông nên gật đầu theo bước chân của Giang Huyền Minh đi vào.
Tác: Viết thơ hơi dở nhưng em vẫn rất muốn viết :)
'
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận