Cài đặt tùy chỉnh
Mộng Sinh Giới
Chương 136: Chương 136: Zashiki-warashi
Ngày cập nhật : 2024-12-08 00:11:04Chương 136: Zashiki-warashi
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, chiếc xe của gia đình Haruka từ từ khuất bóng sau con đường nhỏ dẫn ra thị trấn. Băng Tử Huyên đứng tựa vào một gốc cây ven đường, ánh mắt trầm lặng dõi theo. Áo khoác dài của hắn khẽ tung bay trong làn gió lạnh.
Bên cạnh hắn, Akane rùng mình khẽ rên lên:
"Saito-sensei... lạnh quá đi!"
Cô gái trẻ ôm lấy cánh tay mình, đôi vai nhỏ khẽ run, hơi thở biến thành những làn khói trắng mỏng manh trong không khí giá rét. Đôi mắt to tròn nhìn hắn đầy vẻ lười biếng nhưng không kém phần tinh nghịch. Cô xoa nhẹ hai tay, giọng điệu nũng nịu nhưng lại pha chút trêu chọc:
"Sensei, em thắc mắc mãi... cô gái Kira kia ấy, ngài có biết thân phận thật sự của cô ta không? Chỉ một câu nói đã khiến cả đám người ngoan ngoãn nghe lời, không phải là đơn giản đâu. Ngay cả hiệu trưởng cũng muốn nịnh bợ cô ta mà!"
Băng Tử Huyên vẫn im lặng, ánh mắt hơi nheo lại như đang suy tính điều gì. Akane không buông tha, cô tiếp tục nói, giọng như muốn trêu ghẹo:
"Theo em thấy, cô ấy chắc chắn có địa vị không nhỏ. À, mà thật ra thầy là bạn trai cô ấy, chẳng lẽ lại không biết chút gì sao?"
Nghe đến đây, Băng Tử Huyên rời ánh mắt khỏi con đường trống trải phía trước, quay lại nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt sắc bén thoáng lóe lên vẻ không hài lòng.
"Kira không phải bạn gái của tôi," hắn đáp, giọng đều đều nhưng đủ để cắt đứt mọi suy diễn. "Chúng tôi chỉ là bạn bè. Cô đừng nghĩ bừa."
Akane nghe vậy, bật cười khúc khích, không chút ngại ngùng:
"Thật sao? Ồ, thôi được rồi, em sẽ tin thầy... tạm thời."
Cô chớp chớp đôi mắt tinh nghịch, sau đó lại nhanh chóng đổi chủ đề, hất nhẹ tóc ra sau:
"Nhưng mà, Sensei, thầy đã hứa dẫn em đi ăn mà, đúng không? Không định nuốt lời chứ?"
Băng Tử Huyên khẽ thở dài, nhưng ánh mắt hắn dịu lại một chút:
"Xong chuyện này, tôi sẽ dẫn cô đi ăn. Được chưa?"
Akane lập tức nhoẻn miệng cười, đôi mắt ánh lên vẻ hài lòng:
"Vậy thì nhất định phải đến nhà hàng ngon nhất đấy nhé! Em nghe nói trong thị trấn Hakone này có một nhà hàng nổi tiếng lắm, đồ ăn ở đó đúng là tuyệt vời!"
Băng Tử Huyên nhướng mày, không chắc cô đang nói thật hay chỉ là tùy tiện chọn một nơi, nhưng cuối cùng hắn cũng gật đầu:
"Được, tùy cô."
Cô gái mỉm cười rạng rỡ, bước theo hắn khi cả hai tiến về phía ngôi nhà nhỏ u tối trước mặt. Con đường dẫn tới đó vắng vẻ, không một ánh đèn, chỉ có tiếng bước chân lạo xạo trên lớp lá khô. Ngôi nhà đứng trơ trọi giữa không gian lạnh lẽo, như một cái bóng lặng lẽ giữa màn đêm.
Băng Tử Huyên dừng lại trước cánh cửa khóa chặt, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn. Akane cũng dừng bước bên cạnh, đôi tay đan vào nhau để giữ ấm, nhưng miệng không quên trêu đùa:
"Sensei, ngôi nhà này tối tăm quá. Cảm giác thật đáng sợ."
Băng Tử Huyên và Akane bước chậm rãi qua cánh cổng gỗ nhỏ, ánh trăng lạnh lẽo soi bóng hai người trên con đường lát đá dẫn tới cửa chính của ngôi nhà. Cảnh vật tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió luồn qua những khe hở của cánh cửa cũ kỹ. Khi đến gần hơn, từ bên trong vang ra tiếng thì thầm, giọng nói rất nhỏ nhưng đủ để khiến cả hai dừng bước.
Tiếng nói trong trẻo của Haruka rõ ràng vang lên:
"Em không cần phải lo, chị sẽ giữ bí mật này cho em."
Akane nhíu mày, nhưng không hề tỏ vẻ kinh ngạc. Cô đưa mắt nhìn Băng Tử Huyên, ánh mắt như đang chờ đợi phản ứng của hắn. Ngược lại, Băng Tử Huyên trở nên nghiêm nghị hơn. Hắn khẽ đưa tay ra hiệu cho Akane giữ im lặng, rồi cúi thấp người, ghé sát tai vào cánh cửa.
Trong nhà, tiếng Haruka tiếp tục vang lên, dịu dàng và đầy thân thiết:
"Em lại mang thứ này đến sao? Chị cảm ơn nhé. Nhưng em phải cẩn thận, đừng để ai nhìn thấy."
Hắn không nghe thấy bất kỳ giọng nói nào đáp lại. Nhưng Akane khẽ nhếch môi, dường như đã đoán được điều gì đó.
Không thể kiềm chế sự tò mò, Băng Tử Huyên liếc qua khe cửa. Khi ánh mắt hắn chạm vào cảnh tượng bên trong, sắc mặt hắn ngay lập tức biến đổi.
Ngồi đối diện Haruka, không phải là con người, mà là một sinh vật nhỏ nhắn, thân hình chỉ cao chừng một đứa trẻ. Đó là một con Zashiki-warashi, một loại yêu quái hiền lành và thân thiện trong truyền thuyết Nhật Bản, thường được biết đến với việc mang lại may mắn cho những gia đình mà chúng trú ngụ.
Con Zashiki-warashi có mái tóc đen mượt, khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu, và đôi mắt long lanh sáng như ánh sao. Nó mặc một bộ kimono nhỏ màu đỏ, đôi tay bé xíu đang nâng một quả hồng chín mọng. Nó đưa quả hồng cho Haruka, giọng nói trong trẻo vang lên, gọi cô bằng một từ đầy thân thiết:
"Chị Haruka, đây là thứ em tìm được. Chị ăn đi, ngon lắm đấy!"
Haruka mỉm cười dịu dàng, đôi tay gầy gò của cô nhận lấy quả hồng từ tay sinh vật nhỏ.
"Cảm ơn em, Kiku."
Cô nhẹ nhàng xoa đầu nó, khiến con Zashiki-warashi mỉm cười hạnh phúc, đôi má phúng phính ửng hồng trong ánh sáng lờ mờ.
Băng Tử Huyên siết chặt nắm tay. Từ tay áo hắn, một lá bùa vàng xuất hiện. Hắn nâng nó lên, định hành động ngay lập tức, nhưng một bàn tay mảnh khảnh đã nhanh chóng giữ lại.
"Sensei, từ từ đã," Akane nói nhỏ, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú.
"Cô đang làm gì vậy?" Hắn cau mày, nhìn thẳng vào cô.
Akane nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần trêu chọc:
"Đây là một Zashiki-warashi, không phải loại yêu quái có sát ý. Loại này chỉ tìm kiếm sự gắn bó, không hề gây hại. Thầy đừng vội làm gì cả, hãy xem chuyện này rốt cuộc là sao."
Băng Tử Huyên thoáng do dự, nhưng rồi cũng hạ tay xuống. Hắn lặng lẽ quan sát thêm, đôi mắt sắc bén không rời khỏi cảnh tượng trước mắt.
Haruka cắn một miếng nhỏ từ quả hồng, rồi cúi đầu nói với con Zashiki-warashi:
"Kiku, chị rất vui vì em đến thăm. Nhưng nhớ, phải cẩn thận. Nếu họ biết em ở đây, mọi chuyện sẽ không ổn đâu."
Con Zashiki-warashi nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời đầy ngây thơ:
"Em hiểu mà, chị. Em sẽ không để ai nhìn thấy đâu."
Bên ngoài, Băng Tử Huyên nheo mắt, trầm tư suy nghĩ. Akane thì lại nở nụ cười đầy ẩn ý, thầm nói với hắn:
"Thú vị thật. Chuyện này ngày càng hấp dẫn đấy, Sensei."
Trong bầu không khí tĩnh lặng của đêm, một tiếng động khẽ bên ngoài khiến Zashiki-warashi giật mình. Đôi tai nhỏ của nó khẽ động, ánh mắt long lanh đầy cảnh giác nhìn về phía cửa. Nó kéo nhẹ tay áo Haruka, giọng trong trẻo nhưng nhỏ như tiếng thì thầm:
"Chị Haruka, có người đến..."
Ngay lập tức, thân hình nhỏ nhắn của Zashiki-warashi mờ dần, rồi biến mất trong chớp mắt, như làn khói tan biến vào bóng tối.
Bên ngoài, Akane khẽ cười nhạt. Cô nghiêng đầu nhìn Băng Tử Huyên, giọng nói nhẹ bẫng nhưng đầy tự tin:
"Sensei, loại này quả nhiên nhạy bén thật. Để em xử lý."
Thân ảnh của cô như một cái bóng, biến mất vào màn đêm, đuổi theo sinh vật nhỏ bé kia.
---
Trong nhà, Haruka dừng lại, đôi tai n·hạy c·ảm nghe thấy tiếng động bên ngoài. Cô đứng lên, giọng nói có chút lo lắng vang lên:
"Ai ở đó? Ai đang ở ngoài?"
Cô từ từ lần mò từng bước về phía cửa, đôi tay chạm nhẹ vào khung gỗ lạnh lẽo.
Bên ngoài, Băng Tử Huyên cuối cùng cũng quyết định lên tiếng. Giọng nói của hắn, thấp và trầm, vang lên đủ để Haruka nghe thấy:
"Là tôi đây..."
Haruka thoáng sững lại, rồi nhận ra giọng nói quen thuộc ấy. Cô lên tiếng, giọng vui mừng xen lẫn ngạc nhiên:
"Saito-sensei? Thực sự là thầy sao?"
Băng Tử Huyên gật đầu, đáp ngắn gọn:
"Ừm."
Nghe được lời xác nhận, Haruka khẽ mỉm cười. Cô đưa tay chạm vào cửa, giọng nói dịu dàng:
"Sao thầy lại đến đây? Và bệnh hôm trước của thầy... đã khỏi chưa?"
Hắn nhìn em gái mình, ánh mắt thoáng dịu lại. Hắn đáp lời, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
"Đã khỏi rồi."
Haruka nghe vậy, gương mặt nhẹ nhõm hơn. Cô khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng như hoa anh đào đầu xuân:
"Vậy là tốt rồi..."
Nhưng ngay sau đó, giọng nói nghiêm túc của Băng Tử Huyên vang lên:
"Haruka, ta có một chuyện muốn nói với em."
Haruka thoáng ngạc nhiên trước tông giọng nghiêm trọng ấy. Cô ngập ngừng hỏi:
"Sensei... thầy có chuyện gì quan trọng muốn nói với em sao?"
Băng Tử Huyên gật đầu, đôi mắt thoáng vẻ phức tạp:
"Phải..."
Ngay lúc đó, một cơn gió lướt qua, và thân ảnh của Akane xuất hiện bên cạnh hắn. Trên tay cô, chính là Zashiki-warashi đang vùng vẫy không ngừng. Giọng nói của Akane vang lên, đầy vẻ trêu chọc:
"Sensei, con yêu quái này đúng là nhanh nhẹn thật."
Zashiki-warashi, bị nắm gọn trong tay Akane, giãy giụa kêu lên, giọng non nớt nhưng đầy bực bội:
"Buông ta ra! Buông ta ra ngay!"
Haruka nghe thấy tiếng kêu của Zashiki-warashi từ bên ngoài, vẻ mặt ngay lập tức biến sắc. Cô lo lắng nói vọng ra:
"Làm ơn! Hãy thả em ấy ra! Em ấy không phải là yêu quái xấu!"
Nghe thấy lời này, Băng Tử Huyên khẽ nheo mắt, ánh nhìn đầy nghi ngờ chuyển sang Haruka. Câu nói của cô như xác nhận rằng Haruka đã biết về bản chất thật sự của Zashiki-warashi.
Akane nhìn hắn, nhún vai như chờ lệnh. Sau một thoáng suy nghĩ, Băng Tử Huyên ra hiệu bằng ánh mắt, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy uy quyền:**
"Thả nó xuống."
Akane nhướn mày, nhưng cũng không tranh luận. Cô buông tay, và Zashiki-warashi ngay lập tức biến mất, như hòa vào không khí. Một tích tắc sau, nó xuất hiện bên cạnh Haruka, núp sau lưng cô, đôi mắt tròn xoe nhìn Akane và Băng Tử Huyên với vẻ cảnh giác, như một đứa trẻ sợ người lạ.
Haruka quỳ xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Zashiki-warashi, giọng nói trấn an:
"Đừng sợ. Họ sẽ không làm hại em."
Zashiki-warashi ngước lên nhìn cô, ánh mắt dịu lại, nhưng vẫn ôm chặt lấy tay áo Haruka. Akane nhìn cảnh đó, chỉ khẽ cười nhạt, không nói gì, còn Băng Tử Huyên đứng yên lặng, ánh mắt phức tạp nhìn cả hai.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, chiếc xe của gia đình Haruka từ từ khuất bóng sau con đường nhỏ dẫn ra thị trấn. Băng Tử Huyên đứng tựa vào một gốc cây ven đường, ánh mắt trầm lặng dõi theo. Áo khoác dài của hắn khẽ tung bay trong làn gió lạnh.
Bên cạnh hắn, Akane rùng mình khẽ rên lên:
"Saito-sensei... lạnh quá đi!"
Cô gái trẻ ôm lấy cánh tay mình, đôi vai nhỏ khẽ run, hơi thở biến thành những làn khói trắng mỏng manh trong không khí giá rét. Đôi mắt to tròn nhìn hắn đầy vẻ lười biếng nhưng không kém phần tinh nghịch. Cô xoa nhẹ hai tay, giọng điệu nũng nịu nhưng lại pha chút trêu chọc:
"Sensei, em thắc mắc mãi... cô gái Kira kia ấy, ngài có biết thân phận thật sự của cô ta không? Chỉ một câu nói đã khiến cả đám người ngoan ngoãn nghe lời, không phải là đơn giản đâu. Ngay cả hiệu trưởng cũng muốn nịnh bợ cô ta mà!"
Băng Tử Huyên vẫn im lặng, ánh mắt hơi nheo lại như đang suy tính điều gì. Akane không buông tha, cô tiếp tục nói, giọng như muốn trêu ghẹo:
"Theo em thấy, cô ấy chắc chắn có địa vị không nhỏ. À, mà thật ra thầy là bạn trai cô ấy, chẳng lẽ lại không biết chút gì sao?"
Nghe đến đây, Băng Tử Huyên rời ánh mắt khỏi con đường trống trải phía trước, quay lại nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt sắc bén thoáng lóe lên vẻ không hài lòng.
"Kira không phải bạn gái của tôi," hắn đáp, giọng đều đều nhưng đủ để cắt đứt mọi suy diễn. "Chúng tôi chỉ là bạn bè. Cô đừng nghĩ bừa."
Akane nghe vậy, bật cười khúc khích, không chút ngại ngùng:
"Thật sao? Ồ, thôi được rồi, em sẽ tin thầy... tạm thời."
Cô chớp chớp đôi mắt tinh nghịch, sau đó lại nhanh chóng đổi chủ đề, hất nhẹ tóc ra sau:
"Nhưng mà, Sensei, thầy đã hứa dẫn em đi ăn mà, đúng không? Không định nuốt lời chứ?"
Băng Tử Huyên khẽ thở dài, nhưng ánh mắt hắn dịu lại một chút:
"Xong chuyện này, tôi sẽ dẫn cô đi ăn. Được chưa?"
Akane lập tức nhoẻn miệng cười, đôi mắt ánh lên vẻ hài lòng:
"Vậy thì nhất định phải đến nhà hàng ngon nhất đấy nhé! Em nghe nói trong thị trấn Hakone này có một nhà hàng nổi tiếng lắm, đồ ăn ở đó đúng là tuyệt vời!"
Băng Tử Huyên nhướng mày, không chắc cô đang nói thật hay chỉ là tùy tiện chọn một nơi, nhưng cuối cùng hắn cũng gật đầu:
"Được, tùy cô."
Cô gái mỉm cười rạng rỡ, bước theo hắn khi cả hai tiến về phía ngôi nhà nhỏ u tối trước mặt. Con đường dẫn tới đó vắng vẻ, không một ánh đèn, chỉ có tiếng bước chân lạo xạo trên lớp lá khô. Ngôi nhà đứng trơ trọi giữa không gian lạnh lẽo, như một cái bóng lặng lẽ giữa màn đêm.
Băng Tử Huyên dừng lại trước cánh cửa khóa chặt, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn. Akane cũng dừng bước bên cạnh, đôi tay đan vào nhau để giữ ấm, nhưng miệng không quên trêu đùa:
"Sensei, ngôi nhà này tối tăm quá. Cảm giác thật đáng sợ."
Băng Tử Huyên và Akane bước chậm rãi qua cánh cổng gỗ nhỏ, ánh trăng lạnh lẽo soi bóng hai người trên con đường lát đá dẫn tới cửa chính của ngôi nhà. Cảnh vật tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió luồn qua những khe hở của cánh cửa cũ kỹ. Khi đến gần hơn, từ bên trong vang ra tiếng thì thầm, giọng nói rất nhỏ nhưng đủ để khiến cả hai dừng bước.
Tiếng nói trong trẻo của Haruka rõ ràng vang lên:
"Em không cần phải lo, chị sẽ giữ bí mật này cho em."
Akane nhíu mày, nhưng không hề tỏ vẻ kinh ngạc. Cô đưa mắt nhìn Băng Tử Huyên, ánh mắt như đang chờ đợi phản ứng của hắn. Ngược lại, Băng Tử Huyên trở nên nghiêm nghị hơn. Hắn khẽ đưa tay ra hiệu cho Akane giữ im lặng, rồi cúi thấp người, ghé sát tai vào cánh cửa.
Trong nhà, tiếng Haruka tiếp tục vang lên, dịu dàng và đầy thân thiết:
"Em lại mang thứ này đến sao? Chị cảm ơn nhé. Nhưng em phải cẩn thận, đừng để ai nhìn thấy."
Hắn không nghe thấy bất kỳ giọng nói nào đáp lại. Nhưng Akane khẽ nhếch môi, dường như đã đoán được điều gì đó.
Không thể kiềm chế sự tò mò, Băng Tử Huyên liếc qua khe cửa. Khi ánh mắt hắn chạm vào cảnh tượng bên trong, sắc mặt hắn ngay lập tức biến đổi.
Ngồi đối diện Haruka, không phải là con người, mà là một sinh vật nhỏ nhắn, thân hình chỉ cao chừng một đứa trẻ. Đó là một con Zashiki-warashi, một loại yêu quái hiền lành và thân thiện trong truyền thuyết Nhật Bản, thường được biết đến với việc mang lại may mắn cho những gia đình mà chúng trú ngụ.
Con Zashiki-warashi có mái tóc đen mượt, khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu, và đôi mắt long lanh sáng như ánh sao. Nó mặc một bộ kimono nhỏ màu đỏ, đôi tay bé xíu đang nâng một quả hồng chín mọng. Nó đưa quả hồng cho Haruka, giọng nói trong trẻo vang lên, gọi cô bằng một từ đầy thân thiết:
"Chị Haruka, đây là thứ em tìm được. Chị ăn đi, ngon lắm đấy!"
Haruka mỉm cười dịu dàng, đôi tay gầy gò của cô nhận lấy quả hồng từ tay sinh vật nhỏ.
"Cảm ơn em, Kiku."
Cô nhẹ nhàng xoa đầu nó, khiến con Zashiki-warashi mỉm cười hạnh phúc, đôi má phúng phính ửng hồng trong ánh sáng lờ mờ.
Băng Tử Huyên siết chặt nắm tay. Từ tay áo hắn, một lá bùa vàng xuất hiện. Hắn nâng nó lên, định hành động ngay lập tức, nhưng một bàn tay mảnh khảnh đã nhanh chóng giữ lại.
"Sensei, từ từ đã," Akane nói nhỏ, ánh mắt lấp lánh vẻ thích thú.
"Cô đang làm gì vậy?" Hắn cau mày, nhìn thẳng vào cô.
Akane nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần trêu chọc:
"Đây là một Zashiki-warashi, không phải loại yêu quái có sát ý. Loại này chỉ tìm kiếm sự gắn bó, không hề gây hại. Thầy đừng vội làm gì cả, hãy xem chuyện này rốt cuộc là sao."
Băng Tử Huyên thoáng do dự, nhưng rồi cũng hạ tay xuống. Hắn lặng lẽ quan sát thêm, đôi mắt sắc bén không rời khỏi cảnh tượng trước mắt.
Haruka cắn một miếng nhỏ từ quả hồng, rồi cúi đầu nói với con Zashiki-warashi:
"Kiku, chị rất vui vì em đến thăm. Nhưng nhớ, phải cẩn thận. Nếu họ biết em ở đây, mọi chuyện sẽ không ổn đâu."
Con Zashiki-warashi nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời đầy ngây thơ:
"Em hiểu mà, chị. Em sẽ không để ai nhìn thấy đâu."
Bên ngoài, Băng Tử Huyên nheo mắt, trầm tư suy nghĩ. Akane thì lại nở nụ cười đầy ẩn ý, thầm nói với hắn:
"Thú vị thật. Chuyện này ngày càng hấp dẫn đấy, Sensei."
Trong bầu không khí tĩnh lặng của đêm, một tiếng động khẽ bên ngoài khiến Zashiki-warashi giật mình. Đôi tai nhỏ của nó khẽ động, ánh mắt long lanh đầy cảnh giác nhìn về phía cửa. Nó kéo nhẹ tay áo Haruka, giọng trong trẻo nhưng nhỏ như tiếng thì thầm:
"Chị Haruka, có người đến..."
Ngay lập tức, thân hình nhỏ nhắn của Zashiki-warashi mờ dần, rồi biến mất trong chớp mắt, như làn khói tan biến vào bóng tối.
Bên ngoài, Akane khẽ cười nhạt. Cô nghiêng đầu nhìn Băng Tử Huyên, giọng nói nhẹ bẫng nhưng đầy tự tin:
"Sensei, loại này quả nhiên nhạy bén thật. Để em xử lý."
Thân ảnh của cô như một cái bóng, biến mất vào màn đêm, đuổi theo sinh vật nhỏ bé kia.
---
Trong nhà, Haruka dừng lại, đôi tai n·hạy c·ảm nghe thấy tiếng động bên ngoài. Cô đứng lên, giọng nói có chút lo lắng vang lên:
"Ai ở đó? Ai đang ở ngoài?"
Cô từ từ lần mò từng bước về phía cửa, đôi tay chạm nhẹ vào khung gỗ lạnh lẽo.
Bên ngoài, Băng Tử Huyên cuối cùng cũng quyết định lên tiếng. Giọng nói của hắn, thấp và trầm, vang lên đủ để Haruka nghe thấy:
"Là tôi đây..."
Haruka thoáng sững lại, rồi nhận ra giọng nói quen thuộc ấy. Cô lên tiếng, giọng vui mừng xen lẫn ngạc nhiên:
"Saito-sensei? Thực sự là thầy sao?"
Băng Tử Huyên gật đầu, đáp ngắn gọn:
"Ừm."
Nghe được lời xác nhận, Haruka khẽ mỉm cười. Cô đưa tay chạm vào cửa, giọng nói dịu dàng:
"Sao thầy lại đến đây? Và bệnh hôm trước của thầy... đã khỏi chưa?"
Hắn nhìn em gái mình, ánh mắt thoáng dịu lại. Hắn đáp lời, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
"Đã khỏi rồi."
Haruka nghe vậy, gương mặt nhẹ nhõm hơn. Cô khẽ cười, nụ cười nhẹ nhàng như hoa anh đào đầu xuân:
"Vậy là tốt rồi..."
Nhưng ngay sau đó, giọng nói nghiêm túc của Băng Tử Huyên vang lên:
"Haruka, ta có một chuyện muốn nói với em."
Haruka thoáng ngạc nhiên trước tông giọng nghiêm trọng ấy. Cô ngập ngừng hỏi:
"Sensei... thầy có chuyện gì quan trọng muốn nói với em sao?"
Băng Tử Huyên gật đầu, đôi mắt thoáng vẻ phức tạp:
"Phải..."
Ngay lúc đó, một cơn gió lướt qua, và thân ảnh của Akane xuất hiện bên cạnh hắn. Trên tay cô, chính là Zashiki-warashi đang vùng vẫy không ngừng. Giọng nói của Akane vang lên, đầy vẻ trêu chọc:
"Sensei, con yêu quái này đúng là nhanh nhẹn thật."
Zashiki-warashi, bị nắm gọn trong tay Akane, giãy giụa kêu lên, giọng non nớt nhưng đầy bực bội:
"Buông ta ra! Buông ta ra ngay!"
Haruka nghe thấy tiếng kêu của Zashiki-warashi từ bên ngoài, vẻ mặt ngay lập tức biến sắc. Cô lo lắng nói vọng ra:
"Làm ơn! Hãy thả em ấy ra! Em ấy không phải là yêu quái xấu!"
Nghe thấy lời này, Băng Tử Huyên khẽ nheo mắt, ánh nhìn đầy nghi ngờ chuyển sang Haruka. Câu nói của cô như xác nhận rằng Haruka đã biết về bản chất thật sự của Zashiki-warashi.
Akane nhìn hắn, nhún vai như chờ lệnh. Sau một thoáng suy nghĩ, Băng Tử Huyên ra hiệu bằng ánh mắt, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy uy quyền:**
"Thả nó xuống."
Akane nhướn mày, nhưng cũng không tranh luận. Cô buông tay, và Zashiki-warashi ngay lập tức biến mất, như hòa vào không khí. Một tích tắc sau, nó xuất hiện bên cạnh Haruka, núp sau lưng cô, đôi mắt tròn xoe nhìn Akane và Băng Tử Huyên với vẻ cảnh giác, như một đứa trẻ sợ người lạ.
Haruka quỳ xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Zashiki-warashi, giọng nói trấn an:
"Đừng sợ. Họ sẽ không làm hại em."
Zashiki-warashi ngước lên nhìn cô, ánh mắt dịu lại, nhưng vẫn ôm chặt lấy tay áo Haruka. Akane nhìn cảnh đó, chỉ khẽ cười nhạt, không nói gì, còn Băng Tử Huyên đứng yên lặng, ánh mắt phức tạp nhìn cả hai.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận