Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 68: Chương 68 khai khiếu
Ngày cập nhật : 2024-12-08 00:05:07Chương 68 khai khiếu
Lý Thuần Tâm cuối cùng cũng có được cái vỏ kiếm mà mình muốn, nhưng ngược lại trong lòng lại thấy không thoải mái, thiếu niên vốn là người không thích tùy ý nhận ân tình của người khác, hơn nữa cái vỏ kiếm này khẳng định là không rẻ.
Đêm nay trăng tròn sáng trong, chiếu rọi trên mặt nước trông cực kì đẹp mắt, mặt nước từng đợi từng đợt gợn sóng ánh trăn dưới mặt nước cứ như vậy méo mó theo.
Thiếu niên Bạch Vô Trần, ngồi trên tảng đá lớn ở phủ thành chủ, nhắm chuẩn ánh trăng dưới nước ném từng viên đá cuội tròn trĩnh xuống mặt nước, miệng nghêu hát bài nhạc cổ, nghe như vịt kêu nhưng thiếu niên vẫn cứ là dương dương đắc ý.
Lý Thuần Tâm vừa ở khuê phòng tiểu cô nương Vương Tú trở về, trên tay vẫn cầm vỏ kiếm ngọc tinh xảo, với tướng mạo phi phàm của Lý Thuần Tâm cho dù là góc độ nào trông vẫn cực kì là thuận mắt.
Thiếu niên đi qua cái hồ cá nằm giữa phủ thành chủ nhãn lực của thiếu niên vốn dĩ là người săn bắn trong rừng từ nhỏ, có rất nhiều khi phải theo đoàn người đi sâu vào trong rừng ban đêm vì vậy nhãn lực nhất là trong bóng tối cực kỳ phi phàm, vừa nhìn đã nhận ra người đang ngồi trên mỏm đá hát nghêu ngao bài ca cổ không rõ nghĩa.
Bạch Vô Trần dựa vào lực cảm nhận không gian xung quanh cực kì mạnh mẽ của võ phu, khi thiếu niên vừa xuất hiện trong phạm vi cảm nhận của hắn, hắn đã lập tức phát giá ra có người tiến lại gần.
Bạch Vô Trần dừng hành động quay đầu lại hỏi, “kẻ nào”.
Lý Thuần Tâm giật mình, nói, “là ta?”
Bạch Vô Trần gãi gãi đầu ngượng ngùng nói, “thói quen thói quen ngươi đừng cho là ta có ý xấu”.
Lý Thuần Tâm ngẩn người, dáng vẻ lúc nãy của người này rõ ràng là ngay lập tức muốn phát động t·ấn c·ông, một chiêu định sống c·hết, khác hẳn với dáng vẻ thiếu niên động chút ra tỏ vẻ nữ tử như trước, ngược lại trông rất giống tráng niên xa trường.
Bạch Vô Trần, quay đầu ngồi lại tảng đá lớn, giải thích, “thói quen của võ phu binh gia thôi huynh đệ không cần phải ngạc nhiên”.
Lý Thuần Tâm, tiến lại gần, vừa đi vừa nói, “huynh là võ giả sao, rõ dàng ta thấy huynh trông giống một nho sinh hơn”.
Bạch Vô Trần cười cười, tay vẫn nhặt từng viên đá cuội tròn trĩnh nhắm chuẩn ánh trăng dưới nước ném tới miệng nói, “quần là áo lụa đâu phải nhất định là nho sinh, cơ bắp thô thiển cũng đâu nhất định là võ giả, bổn thiếu gia ta chỉ là thích cách ăn mặc của nho sinh trông rất thuận mắt hơn nữa cũng rất phong phạm thiếu niên tài hoa, nhưng ngược lại cũng không thích cách hành sự dựa vào đạo lý đó của bọn họ, vậy vừa có được phong phạm lại vừa thuận theo tâm mình vậy có phải rất hợp lý”.
Bạch Vô Trần quay sang nhìn Lý Thuần Tâm nói tiếp, “ngược lại là tiểu huynh đệ ngươi, ta cũng đâu nhìn ra là ngươi là kiếm tu”.
Lý Thuần Tâm, cũng thuận thế làm theo cúi xuống đồng dạng nhặt một viên đá cuội dưới chân, ném về phía mặt trăng dưới nước, miệng nói, “mượn lời của huynh, đâu phải cầm kiếm nhất định là kiếm tu”.
Bạch Vô Trần càng ngày càng có hứng thú với thiếu niên trẻ tuổi này, tâm tính có vẻ đơn thuần, nhưng hắn lúc ở Thanh Văn Quán có thể nhận ra sát khí trong mắt thiếu niên khi nhìn vị Dương Thiếu Gia kia cực kì cuồng bạo, như thể nếu có thực lực sẽ lập tức tiến tới bẻ cổ người kia ngay lập tức.
Bạch Vô Trần quay lưng nằm trên tảng đá lớn, hỏi, “vậy ngươi cầm kiếm rốt cuộc để làm gì, chi bằng dứt khoát bán cả kiếm lẫn vỏ kiếm đó đi, chắc chắn là kiếm được một khoản không nhỏ”.
Lý Thuần Tâm, không còn dáng vẻ ngây thơ, ngược lại cực kỳ có cốt khí người cầm kiếm nói, “khi lần đầu tiên ta cầm kiếm trên tay, lúc đó kỳ thực chẳng có chút suy nghĩ cao thượng nào cả, chỉ là muốn săn nhiều hơn một chút, kiếm nhiều ngân lượng thêm một chút, sau đó có thể cưới thê tử sinh con sống hết đời”.
Lý Thuần Tâm, đưa viên đá ném mạnh ra phía bên kia hồ, nước bắn lên tung tóe, giọng điệu có thêm vài phần nội lực, “nhưng hiện tại một chính là vì báo thù, hai chính là để thủ hộ cho những người ta cho là quan trọng, đứng trên người khác ta trước giờ cũng chưa từng nghĩ đến, nhưng ít nhất cũng phải bảo vệ đường thứ mình cho là đáng để trân trọng”.
Lý Thuần Tâm một lần được nói ra lòng mình, cảm thấy vô cùng vô cùng sảng khoái, như thể dòng nước trong ao vẫn đục nhưng lại đột nhiên được thoát ra sông lớn.
Bạch Vô Trần ngẩn người nhìn thiếu niên vốn dĩ ngây thơ, hiện giờ bộ dáng lại cực kỳ có khí chất ngạo khí ngạo thiên, như thể trời đất trước mắt hắn lập ra màn chắn hắn dù c·hết cũng phải dùng sức mình chọc thủng một lỗ lớn.
Bạch Vô Trần, ngồi dậy tay gác lên đầu, nhìn thiếu niên nói, “có thù thì đương nhiên phải báo, vậy nếu sau này người mà ngươi muốn thủ hộ gặp phải kẻ địch không c·hết không từ, mà kẻ đó còn thực lực vượt xa ngươi ngàn dặm, vậy ngươi nói xem thanh kiếm trên tay ngươi đâm tới liều c·hết, hay là buông xuống từ bỏ”.
Lý Thuần Tâm không trả lời mà hỏi lại, “vậy nếu là huynh khi gặp phải tình cảnh đó thì sẽ chọn như nào?”
Bạch Vô Trần, cười nói, “ai mà biết được chứ, kẻ nói không sợ sinh tử nhưng khi đứng trước mũi đao kề sát cổ vẫn phải run giọng cầu xin, kẻ nói nữ sắc là phu dù cuối cùng khi gặp phải nữ nhân thật sự hợp mắt tuyệt đại thanh sắc thì vẫn phải từng tràng từng tràng giao động, vì vậy thiếu gia ta sống đến đâu hay đến đó, không nói qua miệng chỉ dùng hành động”.
Lý Thuần Tâm, tựa vào gốc cây, đưa tay vuốt vỏ kiếm nói, “ta khác huynh nếu ta không đủ thực lực ta vẫn dám chọn hi sinh thân mình mở ra đường máu cho thân nhân của ta”.
Bạch Vô Trần, đưa mắt nhìn thiếu niên cảm thấy tầng tầng kiên định như núi, hơn nữa ánh mắt cực kì kiên định, khi nói ra những lời này cực kì dứt khoát, cứ như một lão nhân xa trường khi chuẩn bị c·hết trận miệng vẫn hét lớn thề c·hết thủ hộ non sông vậy, cực kỳ quyết đoán.
Bạch Vô Trần, đưa đôi mắt nhìn thiếu niên nói một câu chẳng đâu vào đâu, như thể cỗ xe ngựa đi đến cổng thành bỗng nhiên quay đầu lại, “ta sợ ngươi chưa đến lúc đó đã tự đẩy mình vào đầm máu rồi”.
Lý Thuần Tâm đang lúc tâm trạng lên cao trào muốn một hơi chút sạch tào bộ tâm tình đột nhiên nghe nói một câu lạc quẻ thì ngẩn người không biết nói sao.
Bạch Vô Trần thấy thiên niên không nói gì, liền dùng sức nhảy xuống từ phía đá cao hơn nửa người, đám hoa dưới chân đang khoe sắc xuân đâm chồi nảy lộc ngay lập tức bị bàn chân hắn đạp nát, chẳng chút để mắt tới ánh nhìn của người thích thưởng hoa tươi.
Bạch Vô Trần chẳng chút để mắt tới đám hoa tươi mình vừa đạp nát bét dưới chân, nói, “này là không tin”.
Lý Thuần Tâm không trả lời câu hỏi của hắn, hỏi ra thắc mắc của mình từ lúc ở Thanh Văn Quán đến giờ, “huynh rốt cuộc là cảnh giới gì”.
Bạch Vô Trần, nhìn thiếu niên hiểu ra ý tứ nói, “Luyện thần, ngũ cảnh võ giả”.
Lý Thuần Tâm cũng là lần đầu tiên gặp được người mới từng tuổi này đã là ngũ phẩm địa cảnh, phải biết rằng thiếu niên từng tuổi này mà đạt tới tứ phẩm đã là cực kì có thiên phú đủ để các môn phái thi nhau tranh dành không ngại tổn thương hòa khí, mà người trước mặt này tuổi tác chính là không hơn bao nhiêu nhưng mà đã đạt tới cảnh giới cao nhất của một phàm nhân, chỉ cần tiến thêm một bước đã có thể xưng làm thần tiên đạo gió đạp mây rồi, Lý Thuần Tâm nhìn lại mình đến ngay cả Nhất phẩm còn chưa vượt qua vậy mà ở đây hô hào này nọ quả thực là đàn gảy tai châu.
Hắn lại vừa tiến lại phía Lý Thuần Tâm vừa nói, “đây là muốn giải tỏa thắc mắc tại sao bị mắc kẹt phải không”.
Lý Thuần Tâm nghe thấy nam nhân trước mặt đề cập ra thắc mắc trong lòng mình bấy lâu, gật đầu.
Bạch Vô Trần cười ngặt nghẽo nói, “lần đầu tiên ta nhìn thấy một người chưa khai khiếu mà đã một hai muốn tiến nhập võ đạo đấy, phải nói rằng ngươi không bạo thể mà c·hết đã là trời đất có linh phù hộ kẻ ngốc rồi”.
Lý Thuần Tâm bị nói là kẻ ngốc không tức giận ngược lại có chút chờ mong hỏi, “khai khiếu rốt cuộc là như thế nào”.
Lý Thuần Tâm cuối cùng cũng có được cái vỏ kiếm mà mình muốn, nhưng ngược lại trong lòng lại thấy không thoải mái, thiếu niên vốn là người không thích tùy ý nhận ân tình của người khác, hơn nữa cái vỏ kiếm này khẳng định là không rẻ.
Đêm nay trăng tròn sáng trong, chiếu rọi trên mặt nước trông cực kì đẹp mắt, mặt nước từng đợi từng đợt gợn sóng ánh trăn dưới mặt nước cứ như vậy méo mó theo.
Thiếu niên Bạch Vô Trần, ngồi trên tảng đá lớn ở phủ thành chủ, nhắm chuẩn ánh trăng dưới nước ném từng viên đá cuội tròn trĩnh xuống mặt nước, miệng nghêu hát bài nhạc cổ, nghe như vịt kêu nhưng thiếu niên vẫn cứ là dương dương đắc ý.
Lý Thuần Tâm vừa ở khuê phòng tiểu cô nương Vương Tú trở về, trên tay vẫn cầm vỏ kiếm ngọc tinh xảo, với tướng mạo phi phàm của Lý Thuần Tâm cho dù là góc độ nào trông vẫn cực kì là thuận mắt.
Thiếu niên đi qua cái hồ cá nằm giữa phủ thành chủ nhãn lực của thiếu niên vốn dĩ là người săn bắn trong rừng từ nhỏ, có rất nhiều khi phải theo đoàn người đi sâu vào trong rừng ban đêm vì vậy nhãn lực nhất là trong bóng tối cực kỳ phi phàm, vừa nhìn đã nhận ra người đang ngồi trên mỏm đá hát nghêu ngao bài ca cổ không rõ nghĩa.
Bạch Vô Trần dựa vào lực cảm nhận không gian xung quanh cực kì mạnh mẽ của võ phu, khi thiếu niên vừa xuất hiện trong phạm vi cảm nhận của hắn, hắn đã lập tức phát giá ra có người tiến lại gần.
Bạch Vô Trần dừng hành động quay đầu lại hỏi, “kẻ nào”.
Lý Thuần Tâm giật mình, nói, “là ta?”
Bạch Vô Trần gãi gãi đầu ngượng ngùng nói, “thói quen thói quen ngươi đừng cho là ta có ý xấu”.
Lý Thuần Tâm ngẩn người, dáng vẻ lúc nãy của người này rõ ràng là ngay lập tức muốn phát động t·ấn c·ông, một chiêu định sống c·hết, khác hẳn với dáng vẻ thiếu niên động chút ra tỏ vẻ nữ tử như trước, ngược lại trông rất giống tráng niên xa trường.
Bạch Vô Trần, quay đầu ngồi lại tảng đá lớn, giải thích, “thói quen của võ phu binh gia thôi huynh đệ không cần phải ngạc nhiên”.
Lý Thuần Tâm, tiến lại gần, vừa đi vừa nói, “huynh là võ giả sao, rõ dàng ta thấy huynh trông giống một nho sinh hơn”.
Bạch Vô Trần cười cười, tay vẫn nhặt từng viên đá cuội tròn trĩnh nhắm chuẩn ánh trăng dưới nước ném tới miệng nói, “quần là áo lụa đâu phải nhất định là nho sinh, cơ bắp thô thiển cũng đâu nhất định là võ giả, bổn thiếu gia ta chỉ là thích cách ăn mặc của nho sinh trông rất thuận mắt hơn nữa cũng rất phong phạm thiếu niên tài hoa, nhưng ngược lại cũng không thích cách hành sự dựa vào đạo lý đó của bọn họ, vậy vừa có được phong phạm lại vừa thuận theo tâm mình vậy có phải rất hợp lý”.
Bạch Vô Trần quay sang nhìn Lý Thuần Tâm nói tiếp, “ngược lại là tiểu huynh đệ ngươi, ta cũng đâu nhìn ra là ngươi là kiếm tu”.
Lý Thuần Tâm, cũng thuận thế làm theo cúi xuống đồng dạng nhặt một viên đá cuội dưới chân, ném về phía mặt trăng dưới nước, miệng nói, “mượn lời của huynh, đâu phải cầm kiếm nhất định là kiếm tu”.
Bạch Vô Trần càng ngày càng có hứng thú với thiếu niên trẻ tuổi này, tâm tính có vẻ đơn thuần, nhưng hắn lúc ở Thanh Văn Quán có thể nhận ra sát khí trong mắt thiếu niên khi nhìn vị Dương Thiếu Gia kia cực kì cuồng bạo, như thể nếu có thực lực sẽ lập tức tiến tới bẻ cổ người kia ngay lập tức.
Bạch Vô Trần quay lưng nằm trên tảng đá lớn, hỏi, “vậy ngươi cầm kiếm rốt cuộc để làm gì, chi bằng dứt khoát bán cả kiếm lẫn vỏ kiếm đó đi, chắc chắn là kiếm được một khoản không nhỏ”.
Lý Thuần Tâm, không còn dáng vẻ ngây thơ, ngược lại cực kỳ có cốt khí người cầm kiếm nói, “khi lần đầu tiên ta cầm kiếm trên tay, lúc đó kỳ thực chẳng có chút suy nghĩ cao thượng nào cả, chỉ là muốn săn nhiều hơn một chút, kiếm nhiều ngân lượng thêm một chút, sau đó có thể cưới thê tử sinh con sống hết đời”.
Lý Thuần Tâm, đưa viên đá ném mạnh ra phía bên kia hồ, nước bắn lên tung tóe, giọng điệu có thêm vài phần nội lực, “nhưng hiện tại một chính là vì báo thù, hai chính là để thủ hộ cho những người ta cho là quan trọng, đứng trên người khác ta trước giờ cũng chưa từng nghĩ đến, nhưng ít nhất cũng phải bảo vệ đường thứ mình cho là đáng để trân trọng”.
Lý Thuần Tâm một lần được nói ra lòng mình, cảm thấy vô cùng vô cùng sảng khoái, như thể dòng nước trong ao vẫn đục nhưng lại đột nhiên được thoát ra sông lớn.
Bạch Vô Trần ngẩn người nhìn thiếu niên vốn dĩ ngây thơ, hiện giờ bộ dáng lại cực kỳ có khí chất ngạo khí ngạo thiên, như thể trời đất trước mắt hắn lập ra màn chắn hắn dù c·hết cũng phải dùng sức mình chọc thủng một lỗ lớn.
Bạch Vô Trần, ngồi dậy tay gác lên đầu, nhìn thiếu niên nói, “có thù thì đương nhiên phải báo, vậy nếu sau này người mà ngươi muốn thủ hộ gặp phải kẻ địch không c·hết không từ, mà kẻ đó còn thực lực vượt xa ngươi ngàn dặm, vậy ngươi nói xem thanh kiếm trên tay ngươi đâm tới liều c·hết, hay là buông xuống từ bỏ”.
Lý Thuần Tâm không trả lời mà hỏi lại, “vậy nếu là huynh khi gặp phải tình cảnh đó thì sẽ chọn như nào?”
Bạch Vô Trần, cười nói, “ai mà biết được chứ, kẻ nói không sợ sinh tử nhưng khi đứng trước mũi đao kề sát cổ vẫn phải run giọng cầu xin, kẻ nói nữ sắc là phu dù cuối cùng khi gặp phải nữ nhân thật sự hợp mắt tuyệt đại thanh sắc thì vẫn phải từng tràng từng tràng giao động, vì vậy thiếu gia ta sống đến đâu hay đến đó, không nói qua miệng chỉ dùng hành động”.
Lý Thuần Tâm, tựa vào gốc cây, đưa tay vuốt vỏ kiếm nói, “ta khác huynh nếu ta không đủ thực lực ta vẫn dám chọn hi sinh thân mình mở ra đường máu cho thân nhân của ta”.
Bạch Vô Trần, đưa mắt nhìn thiếu niên cảm thấy tầng tầng kiên định như núi, hơn nữa ánh mắt cực kì kiên định, khi nói ra những lời này cực kì dứt khoát, cứ như một lão nhân xa trường khi chuẩn bị c·hết trận miệng vẫn hét lớn thề c·hết thủ hộ non sông vậy, cực kỳ quyết đoán.
Bạch Vô Trần, đưa đôi mắt nhìn thiếu niên nói một câu chẳng đâu vào đâu, như thể cỗ xe ngựa đi đến cổng thành bỗng nhiên quay đầu lại, “ta sợ ngươi chưa đến lúc đó đã tự đẩy mình vào đầm máu rồi”.
Lý Thuần Tâm đang lúc tâm trạng lên cao trào muốn một hơi chút sạch tào bộ tâm tình đột nhiên nghe nói một câu lạc quẻ thì ngẩn người không biết nói sao.
Bạch Vô Trần thấy thiên niên không nói gì, liền dùng sức nhảy xuống từ phía đá cao hơn nửa người, đám hoa dưới chân đang khoe sắc xuân đâm chồi nảy lộc ngay lập tức bị bàn chân hắn đạp nát, chẳng chút để mắt tới ánh nhìn của người thích thưởng hoa tươi.
Bạch Vô Trần chẳng chút để mắt tới đám hoa tươi mình vừa đạp nát bét dưới chân, nói, “này là không tin”.
Lý Thuần Tâm không trả lời câu hỏi của hắn, hỏi ra thắc mắc của mình từ lúc ở Thanh Văn Quán đến giờ, “huynh rốt cuộc là cảnh giới gì”.
Bạch Vô Trần, nhìn thiếu niên hiểu ra ý tứ nói, “Luyện thần, ngũ cảnh võ giả”.
Lý Thuần Tâm cũng là lần đầu tiên gặp được người mới từng tuổi này đã là ngũ phẩm địa cảnh, phải biết rằng thiếu niên từng tuổi này mà đạt tới tứ phẩm đã là cực kì có thiên phú đủ để các môn phái thi nhau tranh dành không ngại tổn thương hòa khí, mà người trước mặt này tuổi tác chính là không hơn bao nhiêu nhưng mà đã đạt tới cảnh giới cao nhất của một phàm nhân, chỉ cần tiến thêm một bước đã có thể xưng làm thần tiên đạo gió đạp mây rồi, Lý Thuần Tâm nhìn lại mình đến ngay cả Nhất phẩm còn chưa vượt qua vậy mà ở đây hô hào này nọ quả thực là đàn gảy tai châu.
Hắn lại vừa tiến lại phía Lý Thuần Tâm vừa nói, “đây là muốn giải tỏa thắc mắc tại sao bị mắc kẹt phải không”.
Lý Thuần Tâm nghe thấy nam nhân trước mặt đề cập ra thắc mắc trong lòng mình bấy lâu, gật đầu.
Bạch Vô Trần cười ngặt nghẽo nói, “lần đầu tiên ta nhìn thấy một người chưa khai khiếu mà đã một hai muốn tiến nhập võ đạo đấy, phải nói rằng ngươi không bạo thể mà c·hết đã là trời đất có linh phù hộ kẻ ngốc rồi”.
Lý Thuần Tâm bị nói là kẻ ngốc không tức giận ngược lại có chút chờ mong hỏi, “khai khiếu rốt cuộc là như thế nào”.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận