Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 67: Chương 67 Nhân Tông 2
Ngày cập nhật : 2024-12-08 00:05:07Chương 67 Nhân Tông 2
Sau khi hai người trẻ tuổi rời đi, Nhân Thiên Thánh Nhân lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, đạo nhân già sắc mặt lại càng thêm âm trầm khó đoán, cứ như hai lão nhân già ở thôn quê đang giao thủ cờ tướng không một sắc mặt tốt.
Đạo nhân già tên Nhất Dương cất tiếng trước, “lần này về lại hạ xuống hạ phẩm thánh nhân rồi”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, khí tức nội liễm, thân thể tỏa ra từng luồng khí tức trắng đen cuộn trào quanh thân thể nói, “một chút ngoài ý muốn đã sắp tán công đến tam cảnh rồi”.
Nhất Dương lại hỏi, “biết là kẻ nào không”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, thu liễm khí tức đang trào ra, lắc đầu nói, “lúc đầu thấy kiếm pháp ta tưởng là kiếm sơn, dù sao bọn chúng cũng chính là khao khát kiếm thư nhất, nhưng sau khi giao thủ khí tức âm sát nhưng lại cương dương đó, chắc chắn không phải nhân thủ kiếm sơn”.
Đạo nhân già nghe thấy hai từ âm sát cương dương thì có phần sửng sốt, miệng nói, “chẳng lẽ”.
Nhân Thiên Thánh Nhân gật đầu nói, “đúng chính là ám tinh bộ, hơn nữa còn có ẩn quang thuật của Quang tinh lầu năm xưa”.
Lão Nhân gương mặt vốn đã đầy nếp nhăn nghe thấy lời này gương mặt bất giác già đi vài tuổi, nhưng sau đó lại lấy lại phong thái nói, “có lẽ hắn chuẩn bị muốn gây thêm sóng gió rồi, hơn nữa lần này ta có thể mơ hồ cảm nhận trận cuồng phong này không nhỏ, thậm chí có thể lật tung cả gầm trời này lên”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, đưa chén trà lên miệng thong thả uống hết, hỏi, “vậy lần này huynh còn muốn đối pháp một lần”.
Đạo Nhân già lắc đầu nói, “lão già ta chỉ có thể dùng số thọ nguyên cuối cùng thủ hộ Nhân Tông khỏi tai kiếp, nếu một lần nữa rơi vào bàn cờ như năm đó, khẳng định là thua thảm hại còn không thể toàn mạng rút lui”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, không muốn nhắc lại chuyện xưa cũ nữa, đổ chủ đề nói, “không chỉ mình tiểu đồ đệ của ta không nhìn rõ thiên cơ, mà con tiểu tử trong trấn nhỏ đó ta cũng không thể nào nhìn thấu, cứ như thể bị tầng tầng cấm phiên thủ hộ nhân sinh của hắn vậy một chút cũng có cách nào nhìn ra”.
Đạo Nhân già ngắt lời, “chính là thiếu niên mang trong mình kiếm thư kia”.
Nhân Thiên Thánh Nhân lặng lẽ gật đầu.
Đạo Nhân già đưa tay cầm lấy ấm trà đã không còn chút khói nào tản ra, rót vào cái chén trước mặt, thong thả thưởng thức sau đó nói, “chuyện không nhìn thấu thì không thể can thiệp, tránh việc tai bay vạ gió, tùy ý đụng chạm tới con đường nhân sinh của người bị che giấu thiên cơ tai họa ập đến ta không gánh được ngươi cũng không gánh được”.
Đạo lý này Nhân Thiên Thánh Nhân lại là càng hiểu, chính vì vậy hắn mới chưa bao giờ hiển lộ thực lực, cũng chưa bao giờ thấy vật phi phàm mà nổi lòng tham, nếu không phải lần trước vạn bất đắc dĩ lão hiện giờ vẫn là đang ôm cây đợi thỏ.
Nhân Thiên Thánh Nhân, sau một lúc im lặng mới bắt đầu nói, “ta còn nhìn ra một chuyện rất kỳ lạ, Thiếu Niên kia, cùng với tiểu đồ đệ của ta dường như là có một phần ân oán nhân duyên, nhưng lại không biết rốt cuộc là oán hay duyên”.
Đạo nhân già thoáng ngạc nhiên nói, “có lẽ chính là có duyên mà không cùng đường, đại đạo sau này theo đuổi khác nhau tự nhiên sẽ sinh ra đối nghịch, cũng chính là ta cùng với hắn nhiều năm trước khi còn là thiếu niên cùng nhau hành tẩu giang hồ, lại còn là cùng nhau trả qua từng tràng sinh tử nhìn khắp thế gian, có thể nói chính là thân nhân ruột thịt không chảy cùng dòng máu, nhưng suy cho cùng tâm tính khác nhau mỗi cá nhân lại có cách cảm nhận khác nhau, cuối cùng lại là ngược đường, không thể cùng nhau hoàn thành đại nghiệp hơn nữa còn mỗi người trấn giữ một tử cục không c·hết không thôi”.
Đạo nhân già nói xong dòng hồi tưởng, ánh mắt trầm lặng như mặt nước đầu thu, cho người ta cảm ngộ được cái gọi là cô độc tịch mịch.
Nhân Thiên Thánh Nhân, sau một hồi trầm ngâm sau đó mới cất giọng, “nhưng cuối cùng tử cục định ra lại là không ai bỏ mình”.
Nói xong lão như ngẫm lại một chút chuyện xưa cũ lại nói, “năm đó ta đi qua kinh thành, có xem tướng cho một nho sinh trẻ tuổi, hắn hỏi liệu hắn có thể đỗ đạt công danh làm một chức quan cho cả nhà hưởng phúc không, tổ tiên nở mặt, ta rõ ràng nhìn ra hắn không thuận đường với con đường đó, hắn nghe xong phán định của ta ngược lại lại là không nản chí, có lẽ là không tin hoặc có lẽ là không can tâm, sau đó ta nhìn thấy nho sinh đó không lui một bước lại còn ngày ngày đọc sách mài luyện kinh thư, người khác chăm chỉ một hắn chăm chỉ mười phần, cuối cùng định trước lại không có hảo báo, nhưng lại là thực sự đỗ đạt tuy không phải trạng nguyên nhưng vẫn đủ làm một quan huyện lệch nhỏ coi như đủ để cho mẹ già nương tử sống sung túc, vậy cái gọi là thiên định có thực sự là thiên định”.
Đạo nhân già, nhấp một ngụm trà nguội nói, “ngươi có từng nghe câu nói của đám nho gia, ‘nhân địch thắng thiên’ kì thực là rất có đạo lý lại còn là rất đúng, không phải thứ gì nhìn ra được liền dứt khoát xảy ra, lại không phải thứ gì nhìn ra được lại dứt khoát không làm, dù sao kẻ đi ngược lại với đạo mệnh của chính mình vậy mới có sức đạp lên con đường nhân sinh, cái ngươi nhìn chưa chắc đúng cái ta nhìn cũng chưa chắc đúng, cái nhìn đúng chính là nhìn cả quãng đường không chỉ nhìn mình điểm cuối”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, thắc mắc trong lòng này vốn đã tự mình tham ngộ ra từ lâu, nhưng lại vẫn muốn nghe xem vị sư huynh này của mình rốt cuộc sẽ nói sao.
Sau một lúc mới bắt đầu cất giọng, “vì vậy tiểu đồ đệ ta sẽ không đi theo con đường thiên cơ kinh, mà phải đi theo con đường lục pháp kinh, không trông thấy bất kỳ thiên cơ gì mang một bụng thiện tâm cứu với thương sinh mới chính là con đường đúng đắn nhất”.
Đạo nhân gật đầu nói, “thế sự này chuẩn bị lại đón thêm một trận bão táp ngập trời, thiên cơ kinh vốn chỉ có thể thấy mệnh trời, nhưng không thể thay đổi mệnh mình, muốn làm người tự mình quyết định số mệnh thì phải thực sự có thực lực đánh g·iết chứ không phải ngồi thôi diễn ra tràng tràng viễn cảnh, sau đó nhìn được rồi rốt cuộc lại phải làm gì tiếp theo”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, thở dài nói, “nếu thực sự có một bản đạo pháp thiên tông ở đây, thậm chí là không hoàn chỉnh thì quá tốt rồi”.
Đạo nhân già, đưa tay vào trong tay áo lấy ra một quyển trục bìa xanh, cuốn sách bìa lam trong tay tỏa ra tầng tầng hào quang xanh biếc, từ từ tản pháp ra bên ngoài căn phòng nhỏ, chiếu sáng lên như ánh đuốc trong đêm, nhưng lại sau đó từ từ bị đạo nhân già áp chế mà thu liễm lại khí tức.
Nhân Thiên Thánh Nhân ngạc nhiên hỏi, “đây là?”
Đạo Nhân già ôn tồn giải thích, “lục pháp kinh bản thượng”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, ánh mắt mong chờ không che giấu được, lão vốn dĩ muốn cho tiểu đồ đệ của mình đi theo con đường đạo pháp thông thiên, nhưng tiếc là Lục Pháp Kinh công pháp kỳ dị nhất của đạo môn có thẻ so ngang hàng với binh gia, khí lực đạo pháp phát ra còn có thể so cùng với kiếm kinh, nhưng mà ở nhân tông chỉ có một quyển hạ cho địa cảnh, còn quyển thượng vốn là nằm trong tay thiên tông, lão đang đau đầu vì chuyện này, vì từ trên trời đột nhiên rơi xuống chuyện tốt.
Nhân Thiên Thánh Nhân bình tĩnh lại hỏi, “huynh là lấy đâu ra”.
Đạo nhân già cười cười nói, “đạo gia ta tuy không có thủ pháp khắc họa được đạo pháp thần thông, nhưng nho gia thì chính là sở trường, ta lần trước mặt dày đến cầu nho thánh của thi sơn thư viện, cố gắng khắc họa ra quyển thượng lục pháp kinh trong trí nhớ, tên đó đúng là người thoải mái vậy mà chỉ đổi lên một thiên cơ cho lão bạn già của hắn đã có thể chịu khắc, nhưng mà quyển đạo pháp này chỉ có thể áp chế được linh lực trong năm năm nếu không tham ngộ được thì chỉ có thể trách con bé”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, ngạc nhiên nói, “huynh đây là đoán ra rồi sao”.
Đạo Nhân già gật đầu, “từ khi ngươi tán công tới hạ thánh cảnh đã có thể thôi diễn ra đường đi nước bước của ngươi rồi”.
Nhân Thiên Thánh Nhân đưa tay đoạt lấy cuốn sách trên tay sư huynh mình, cẩn thận cất giữ.
Đạo nhân già ôn tồn lên tiếng, “tên cuồng pháp như Huyền Chiến đã đến đây đòi vài lần rồi, ngươi qua nói một tiếng với hắn mất công hắn lại gây là một trận sóng gió”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, không giữ dáng vẻ nghiêm túc nữa, xắn tay áo nói, “tên đó quên mất ai mới là sư huynh hắn rồi à, để ta đến dạy dỗ hắn một trận”.
Đạo Nhân già lại tiếp tục thở dài nói, “hắn gần đến Thượng Thánh cảnh rồi”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, ngạc nhiên nói, “vậy thôi để lần sau,” nói xong lão liền ôm cuốn sách nhanh chóng đẩy cửa, thân thể nhanh chóng đạp mây bắn lên trời biến mất.
Đạo nhân trong căn phòng nhỏ, nhìn ra cánh cửa vẫn chưa đóng hồi niệm nói, “bao nhiêu năm rồi vẫn như vậy, nếu còn có thêm hắn nữa thì đã gọi là viên mãn rồi”.
Sau khi hai người trẻ tuổi rời đi, Nhân Thiên Thánh Nhân lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, đạo nhân già sắc mặt lại càng thêm âm trầm khó đoán, cứ như hai lão nhân già ở thôn quê đang giao thủ cờ tướng không một sắc mặt tốt.
Đạo nhân già tên Nhất Dương cất tiếng trước, “lần này về lại hạ xuống hạ phẩm thánh nhân rồi”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, khí tức nội liễm, thân thể tỏa ra từng luồng khí tức trắng đen cuộn trào quanh thân thể nói, “một chút ngoài ý muốn đã sắp tán công đến tam cảnh rồi”.
Nhất Dương lại hỏi, “biết là kẻ nào không”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, thu liễm khí tức đang trào ra, lắc đầu nói, “lúc đầu thấy kiếm pháp ta tưởng là kiếm sơn, dù sao bọn chúng cũng chính là khao khát kiếm thư nhất, nhưng sau khi giao thủ khí tức âm sát nhưng lại cương dương đó, chắc chắn không phải nhân thủ kiếm sơn”.
Đạo nhân già nghe thấy hai từ âm sát cương dương thì có phần sửng sốt, miệng nói, “chẳng lẽ”.
Nhân Thiên Thánh Nhân gật đầu nói, “đúng chính là ám tinh bộ, hơn nữa còn có ẩn quang thuật của Quang tinh lầu năm xưa”.
Lão Nhân gương mặt vốn đã đầy nếp nhăn nghe thấy lời này gương mặt bất giác già đi vài tuổi, nhưng sau đó lại lấy lại phong thái nói, “có lẽ hắn chuẩn bị muốn gây thêm sóng gió rồi, hơn nữa lần này ta có thể mơ hồ cảm nhận trận cuồng phong này không nhỏ, thậm chí có thể lật tung cả gầm trời này lên”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, đưa chén trà lên miệng thong thả uống hết, hỏi, “vậy lần này huynh còn muốn đối pháp một lần”.
Đạo Nhân già lắc đầu nói, “lão già ta chỉ có thể dùng số thọ nguyên cuối cùng thủ hộ Nhân Tông khỏi tai kiếp, nếu một lần nữa rơi vào bàn cờ như năm đó, khẳng định là thua thảm hại còn không thể toàn mạng rút lui”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, không muốn nhắc lại chuyện xưa cũ nữa, đổ chủ đề nói, “không chỉ mình tiểu đồ đệ của ta không nhìn rõ thiên cơ, mà con tiểu tử trong trấn nhỏ đó ta cũng không thể nào nhìn thấu, cứ như thể bị tầng tầng cấm phiên thủ hộ nhân sinh của hắn vậy một chút cũng có cách nào nhìn ra”.
Đạo Nhân già ngắt lời, “chính là thiếu niên mang trong mình kiếm thư kia”.
Nhân Thiên Thánh Nhân lặng lẽ gật đầu.
Đạo Nhân già đưa tay cầm lấy ấm trà đã không còn chút khói nào tản ra, rót vào cái chén trước mặt, thong thả thưởng thức sau đó nói, “chuyện không nhìn thấu thì không thể can thiệp, tránh việc tai bay vạ gió, tùy ý đụng chạm tới con đường nhân sinh của người bị che giấu thiên cơ tai họa ập đến ta không gánh được ngươi cũng không gánh được”.
Đạo lý này Nhân Thiên Thánh Nhân lại là càng hiểu, chính vì vậy hắn mới chưa bao giờ hiển lộ thực lực, cũng chưa bao giờ thấy vật phi phàm mà nổi lòng tham, nếu không phải lần trước vạn bất đắc dĩ lão hiện giờ vẫn là đang ôm cây đợi thỏ.
Nhân Thiên Thánh Nhân, sau một lúc im lặng mới bắt đầu nói, “ta còn nhìn ra một chuyện rất kỳ lạ, Thiếu Niên kia, cùng với tiểu đồ đệ của ta dường như là có một phần ân oán nhân duyên, nhưng lại không biết rốt cuộc là oán hay duyên”.
Đạo nhân già thoáng ngạc nhiên nói, “có lẽ chính là có duyên mà không cùng đường, đại đạo sau này theo đuổi khác nhau tự nhiên sẽ sinh ra đối nghịch, cũng chính là ta cùng với hắn nhiều năm trước khi còn là thiếu niên cùng nhau hành tẩu giang hồ, lại còn là cùng nhau trả qua từng tràng sinh tử nhìn khắp thế gian, có thể nói chính là thân nhân ruột thịt không chảy cùng dòng máu, nhưng suy cho cùng tâm tính khác nhau mỗi cá nhân lại có cách cảm nhận khác nhau, cuối cùng lại là ngược đường, không thể cùng nhau hoàn thành đại nghiệp hơn nữa còn mỗi người trấn giữ một tử cục không c·hết không thôi”.
Đạo nhân già nói xong dòng hồi tưởng, ánh mắt trầm lặng như mặt nước đầu thu, cho người ta cảm ngộ được cái gọi là cô độc tịch mịch.
Nhân Thiên Thánh Nhân, sau một hồi trầm ngâm sau đó mới cất giọng, “nhưng cuối cùng tử cục định ra lại là không ai bỏ mình”.
Nói xong lão như ngẫm lại một chút chuyện xưa cũ lại nói, “năm đó ta đi qua kinh thành, có xem tướng cho một nho sinh trẻ tuổi, hắn hỏi liệu hắn có thể đỗ đạt công danh làm một chức quan cho cả nhà hưởng phúc không, tổ tiên nở mặt, ta rõ ràng nhìn ra hắn không thuận đường với con đường đó, hắn nghe xong phán định của ta ngược lại lại là không nản chí, có lẽ là không tin hoặc có lẽ là không can tâm, sau đó ta nhìn thấy nho sinh đó không lui một bước lại còn ngày ngày đọc sách mài luyện kinh thư, người khác chăm chỉ một hắn chăm chỉ mười phần, cuối cùng định trước lại không có hảo báo, nhưng lại là thực sự đỗ đạt tuy không phải trạng nguyên nhưng vẫn đủ làm một quan huyện lệch nhỏ coi như đủ để cho mẹ già nương tử sống sung túc, vậy cái gọi là thiên định có thực sự là thiên định”.
Đạo nhân già, nhấp một ngụm trà nguội nói, “ngươi có từng nghe câu nói của đám nho gia, ‘nhân địch thắng thiên’ kì thực là rất có đạo lý lại còn là rất đúng, không phải thứ gì nhìn ra được liền dứt khoát xảy ra, lại không phải thứ gì nhìn ra được lại dứt khoát không làm, dù sao kẻ đi ngược lại với đạo mệnh của chính mình vậy mới có sức đạp lên con đường nhân sinh, cái ngươi nhìn chưa chắc đúng cái ta nhìn cũng chưa chắc đúng, cái nhìn đúng chính là nhìn cả quãng đường không chỉ nhìn mình điểm cuối”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, thắc mắc trong lòng này vốn đã tự mình tham ngộ ra từ lâu, nhưng lại vẫn muốn nghe xem vị sư huynh này của mình rốt cuộc sẽ nói sao.
Sau một lúc mới bắt đầu cất giọng, “vì vậy tiểu đồ đệ ta sẽ không đi theo con đường thiên cơ kinh, mà phải đi theo con đường lục pháp kinh, không trông thấy bất kỳ thiên cơ gì mang một bụng thiện tâm cứu với thương sinh mới chính là con đường đúng đắn nhất”.
Đạo nhân gật đầu nói, “thế sự này chuẩn bị lại đón thêm một trận bão táp ngập trời, thiên cơ kinh vốn chỉ có thể thấy mệnh trời, nhưng không thể thay đổi mệnh mình, muốn làm người tự mình quyết định số mệnh thì phải thực sự có thực lực đánh g·iết chứ không phải ngồi thôi diễn ra tràng tràng viễn cảnh, sau đó nhìn được rồi rốt cuộc lại phải làm gì tiếp theo”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, thở dài nói, “nếu thực sự có một bản đạo pháp thiên tông ở đây, thậm chí là không hoàn chỉnh thì quá tốt rồi”.
Đạo nhân già, đưa tay vào trong tay áo lấy ra một quyển trục bìa xanh, cuốn sách bìa lam trong tay tỏa ra tầng tầng hào quang xanh biếc, từ từ tản pháp ra bên ngoài căn phòng nhỏ, chiếu sáng lên như ánh đuốc trong đêm, nhưng lại sau đó từ từ bị đạo nhân già áp chế mà thu liễm lại khí tức.
Nhân Thiên Thánh Nhân ngạc nhiên hỏi, “đây là?”
Đạo Nhân già ôn tồn giải thích, “lục pháp kinh bản thượng”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, ánh mắt mong chờ không che giấu được, lão vốn dĩ muốn cho tiểu đồ đệ của mình đi theo con đường đạo pháp thông thiên, nhưng tiếc là Lục Pháp Kinh công pháp kỳ dị nhất của đạo môn có thẻ so ngang hàng với binh gia, khí lực đạo pháp phát ra còn có thể so cùng với kiếm kinh, nhưng mà ở nhân tông chỉ có một quyển hạ cho địa cảnh, còn quyển thượng vốn là nằm trong tay thiên tông, lão đang đau đầu vì chuyện này, vì từ trên trời đột nhiên rơi xuống chuyện tốt.
Nhân Thiên Thánh Nhân bình tĩnh lại hỏi, “huynh là lấy đâu ra”.
Đạo nhân già cười cười nói, “đạo gia ta tuy không có thủ pháp khắc họa được đạo pháp thần thông, nhưng nho gia thì chính là sở trường, ta lần trước mặt dày đến cầu nho thánh của thi sơn thư viện, cố gắng khắc họa ra quyển thượng lục pháp kinh trong trí nhớ, tên đó đúng là người thoải mái vậy mà chỉ đổi lên một thiên cơ cho lão bạn già của hắn đã có thể chịu khắc, nhưng mà quyển đạo pháp này chỉ có thể áp chế được linh lực trong năm năm nếu không tham ngộ được thì chỉ có thể trách con bé”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, ngạc nhiên nói, “huynh đây là đoán ra rồi sao”.
Đạo Nhân già gật đầu, “từ khi ngươi tán công tới hạ thánh cảnh đã có thể thôi diễn ra đường đi nước bước của ngươi rồi”.
Nhân Thiên Thánh Nhân đưa tay đoạt lấy cuốn sách trên tay sư huynh mình, cẩn thận cất giữ.
Đạo nhân già ôn tồn lên tiếng, “tên cuồng pháp như Huyền Chiến đã đến đây đòi vài lần rồi, ngươi qua nói một tiếng với hắn mất công hắn lại gây là một trận sóng gió”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, không giữ dáng vẻ nghiêm túc nữa, xắn tay áo nói, “tên đó quên mất ai mới là sư huynh hắn rồi à, để ta đến dạy dỗ hắn một trận”.
Đạo Nhân già lại tiếp tục thở dài nói, “hắn gần đến Thượng Thánh cảnh rồi”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, ngạc nhiên nói, “vậy thôi để lần sau,” nói xong lão liền ôm cuốn sách nhanh chóng đẩy cửa, thân thể nhanh chóng đạp mây bắn lên trời biến mất.
Đạo nhân trong căn phòng nhỏ, nhìn ra cánh cửa vẫn chưa đóng hồi niệm nói, “bao nhiêu năm rồi vẫn như vậy, nếu còn có thêm hắn nữa thì đã gọi là viên mãn rồi”.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận