Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!

Chương 60: Chương 60: Đệ tử Hồ Vân

Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:40:07
Chương 60: Đệ tử Hồ Vân

" Ngươi tự hiểu là tốt nhất "

Quan sát kỹ, thấy Lưu Tiểu Thụ vẻ mặt thành thật liền gật đầu, hắn còn tưởng tên này do do dự dự sợ hãi nên không dám đột phá nữa đây.

Đấy không phải chuyện giật gân, rất nhiều tu sĩ khi đụng bình cảnh, chịu đột phá thất bại nhiều lần sẽ nản chí hoặc sợ hãi, và cứ thế là tu vi đình trệ cả đời.

Giống như Lưu Tiểu Thụ, tích lũy tài nguyên, mài dũa cảnh giới ròng rã chín năm trời, nếu đột phá thất bại sẽ được cái gì?

Được cái công cốc, công dã tràng xe cát biển đông.

Tài nguyên đổ sông đổ bể là chuyện nhỏ, thậm chí khiến tu vi thụt lùi, tổn thương kinh mạch đan điền mới là chuyện lớn.

" Được, ngươi đến cũng rất đúng lúc, ba người đệ tử của ta bây giờ có ở trong tông môn không? "

Lưu Tiểu Thụ nhanh chóng nhớ lại, bình thường hắn vẫn luôn chú ý tình trạnh của ba người đó cùng Từ Nhạc Nhạc, nên dễ dàng trả lời.

" Lâm Tiểu Đồng, Thanh Ngọc đang chấp hành nhiệm vụ tạp dịch nên không ở trên sơn môn "

" Nhiệm vụ của cả hai đều do đệ tử nhận giúp, đó là đến phàm trần, ghi chép gia cảnh của đệ tử mới nhập môn năm nay, tương đối đơn giản không có nguy hiểm gì "

Lưu Tiểu Thụ nhạy bén, không quên tranh công một cái, mới nói tiếp.

" Do đó trong tông chỉ còn lại Hồ Vân, nàng vừa kết thúc chức trách vào hai tháng trước, phải chờ thêm một tháng nữa mới bị buộc đi làm nhiệm vụ mới "

" Thế thì tốt, ngươi gọi nàng tới đây một chuyến "

" Đệ tử đi ngay "

Lưu Tiểu Thụ liền nhanh chân rời khỏi, nhưng vừa ra khỏi cửa đã nghe tiếng của Trần Lục.

" Đột phá mà thôi, nếu ngươi kh·iếp sợ thì coi như con đường tiên đạo chấm dứt ở đây rồi "

" Ngươi chuẩn bị kỹ lưỡng cỡ nào ta đều nhìn ở trong mắt, liều một lần sẽ có cơ hội thành công, đến cả thử một lần cũng chẳng dám thì chắc chắn thất bại "

Lưu Tiểu Thụ hơi khựng người một chút, chắp tay về phía cửa rồi mới rời đi.



" Tiếp thêm động lực vậy thôi, ngươi có nghe hay không ta nào có thể quyết định được " Trần Lục nhận thấy hắn đi xa, khẽ lắc đầu.

Rất rõ ràng, sau khi suy nghĩ kỹ Trần Lục lại không tin lí do của Lưu Tiểu Thụ.

Kẹt bình cảnh gần chục năm còn chưa phải trạng thái đỉnh cao, lừa ai đây? Nhìn hắn cũng không giống đang trọng thương.

Còn một điều.

Trần Lục nhắc nhở Lưu Tiểu Thụ há lại không phải đang nhắc nhở chính mình.

Lưu Tiểu Thụ chín năm, đột phá thất bại hai lần.

Hắn Trần Lục hai mươi năm, đột phá thất bại bảy lần.

Thẳng tiến không lùi, liều một hi vọng sống, tâm cảnh vậy có lẽ là tốt nhất trong tình cảnh này.

...

Rất nhanh Hồ Vân chạy tới, Lưu Tiểu Thụ không thấy tới theo, chắc là quay về suy nghĩ cho kỹ rồi, quyết định lần này có khi là cả đời người.

" Sư phụ, người cho gọi ta "

Hồ Vân nhan sắc không thiên xuất sắc, hơi thiên hướng trung tính, tóc ngắn đen nhánh, khí chất cương nghị khá giống Tiêu Phàm bản nữ..

Còn có thể nhìn rõ hai lòng bàn tay nàng lấp ló nhiều vết chai do luyện võ từ hồi ở phàm tục.

Theo Trần Lục biết thì nàng sinh ra ở một võ quán khá có danh tiếng, cái gì mà...Phá Vọng Võ Quán?

Hồ Vân thiên phú cực thấp, là trung đẳng ngũ linh căn.

Chính là cái loại linh căn hỗn tạp, mỗi lần hấp thu linh khí đều có thể khiến người tu luyện đau đến khó lòng chịu đựng, như vạn trùng cắn xé, tốc độ tu hành chậm chạp như rùa bò.

Thiên phú thấp là thế, nhưng lại có một điều khiến Trần Lục phải nhìn nàng bằng con mắt khác, đó là vô cùng kiên trì, cực kỳ có nghị lực.

Mỗi năm Mặc Huyền Tông đều nhận hơn trăm ngũ linh căn mơ tưởng về tiên đạo mờ mịt, những kẻ dù biết tư chất thấp kém vẫn cố chấp gia nhập khu tạp dịch.



Cố chấp là thế, nhưng khi thống khổ trong hấp thu linh khi, tu hành chậm chạp hơn đồng môn tứ linh căn liền mất hết can đảm cùng kiên trì.

Trong khi những ngũ linh căn khác vẫn còn loay hoay ở dẫn khí, vì e ngại đau đớn nên tu hành chậm chạp thì Hồ Vân lại khác.

Tính từ thời điểm điểm nhập môn tới giờ, một năm rưỡi, tu vi luyện khí tầng một sơ đoạn, vượt xa tất cả đồng môn ngũ linh căn.

E rằng chỉ có chính nàng biết bản thân mình đã chịu đựng nhiều khổ cực thế nào.

" Sư phụ? "

Trần Lục chỉ nhìn mình chăm chú cảm nhận tiến độ tu hành của nàng, đợi Hồ Vân thấp thỏm hỏi lại khi này hắn mới chỉ vào ghế bên cạnh.

" Ngồi đi thôi "

" Tạ sư phụ ban ghế "

Chờ nàng cẩn thận ngồi rồi, Trần Lục thuận miệng hỏi: " Gần đây tu luyện thế nào? "

" Ách "

" Cũng may nhờ có tài nguyên của sư phụ ban cho, ta bây giờ đã là luyện khí tầng một trung đoạn, các cao đoạn rất gần "

Trước khi Trần Lục rời tông hắn có để lại trong Tạp Vụ Đường một số tài nguyên cho luyện khí sơ kỳ, trong khi đồng môn khác mỗi tháng nhận một phần bổng lộc, thì đệ tử của hắn sẽ nhận ba phần, gấp ba lần người khác.

" Đừng cái gì cũng ném lên người lão trung niên ta, ngươi có thể chịu đựng thống khổ tịch mịch đột phá luyện khí, ai cũng nhìn thấy rõ ràng "

Trần Lục khen một tiếng, trong ba vị đệ tử hắn vẫn coi trọng Hồ Vân hơn một chút.

Hai người kia cùng là tứ lính căn giống Nhạc Nhạc nhưng không có nhiều điểm nổi bật cho lắm.

Tài nguyên như nhau, nhưng Hồ Vân là ngũ linh căn, hai người kia là tứ linh căn, nhưng nếu bảo so sánh tu vi chưa hẳn khác bao nhiêu.

Qua đó có thể thấy ai nỗ lực, ai chưa đủ kiên trì.

Hàn huyên vài câu, cũng khích lệ Hồ Vân tiếp tục cố gắng, Trần Lục liền gọi Trần Tiểu Bạch đi ra gặp mặt



" Ngươi chờ chút, ta có việc cần ngươi giúp một tay "

" Tiểu Bạch, đến đây! "

Hồ Vân hiếu kỳ không biết sư phụ cần nàng làm gì, sau đó liền thấy một nữ hài tóc lam vô cùng xinh xắn đáng yêu, môi hồng răng trắng, hai mắt long lanh lại có chút sợ sệt đạp chân ngắn trắng hồng phấn bước đi từ trong phòng.

Nữ hài chạy đến dưới chân sư phụ liền lén lút nhìn nàng một cái, hai mắt long lanh lộ rõ vẻ hiếu kỳ.

Hồ Vân yên lặng chờ đợi sư phụ giới thiệu.

" Đây là Trần Tiểu Bạch, nghĩa nữ nhỏ nhất của ta "

" Nghĩa nữ? "

Cùng họ nhưng sao lại là nghĩa nữ?

Hồ Vân cũng biết sư phụ có một vị nghĩa nữ, đó là Nhạc Nhạc sư tỷ, không ngờ còn có một người nữa, còn bé như vậy.

Nàng hướng về phía Trần Tiểu Bạch làm một nụ cười thân thiện, ai ngờ nữ hài liền lách người núp cả khuôn mặt sau chân sư phụ.

" Ngạch " Hồ Vân liền lúng túng rồi.

Trần Lục nhíu mày, một bắt lấy gáy Tiểu Bạch, nhấc nàng lên như là mèo con bị mèo mẹ cắn gáy.

Nhẹ nhàng đặt lên đùi, khẽ búng má nàng một cái, Trần Tiểu Bạch không có phản ứng gì nhiều.

Cảm xúc của nàng vẫn luôn bình đạm như thế, tất nhiên là phải trừ thời điểm đói bụng ra.

Ai khi đói cũng dễ cáu bẩn lắm, dã thú hung ác cuồng bạo, người thì điên cuồng bất chấp.

" Sư phụ của ngươi dự tính bế quan một khoảng thời gian, tầm...ba năm tháng gì đó "

" Nhưng ngươi cũng thấy rồi đấy, Tiểu Bạch nàng ấy, tâm trí chưa thành thục, thậm chí chẳng thế nói năng rõ ràng, do đó cần một người chăm sóc nàng lúc ta vắng mặt "

Hồ Vân hiểu ý, lập tức lộ ra biểu cảm ta lo được tất, lão nhân gia ngài cứ yên tâm.

" Nếu thế thì xin sư phụ giao nàng...Tiểu Bạch cho ta, người cứ yên mà tâm bế quan "

" Không phải nói bậy, chứ khoảng thời gian đệ tử còn ở võ quán cũng thường phải chăm sóc cho những đệ tử nhỏ tuổi khác, nên vẫn có chút kinh nghiệm "

Bình Luận

0 Thảo luận