Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 58: Chương 58: Lại gặp mệnh cách
Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:40:07Chương 58: Lại gặp mệnh cách
" Thế thì thật đáng tiếc, ta đi tìm người khác vậy "
Nhìn nàng đi xa, Trần Lục hơi nhíu mày, khẽ lắc đầu.
Quái quái là lạ!
" Ô phụ thân "
" Thế nào Tiểu Bạch? "
Trần Lục cúi xuống sờ đầu Trần Tiểu Bạch, khẽ vuốt mái tóc lam mượt mà, chỉ thấy nàng giương mắt to chỉ vào một gian hàng cạnh cửa vào bến phi chu.
Đó là một gian thịt nướng, nhìn kỹ có vẻ giống thịt yêu thú, người bán là một thanh niên tán tu luyện khí tầng một.
Hắn đang rất cẩn thận nướng thịt, bỗng nhận ra bản thân bị một cái bóng che khuất, ngẩng lên mới biết đó là nam tử trung niên ôm theo một nữ hài vô cùng đáng yêu đi tới.
Nữ hài dường như rất có hứng thú với thịt nướng, với từng tảng thịt yêu thú đang bốc hương thơm nghi ngút, bị bế vẫn giơ tay về trước như muốn lấy que gỗ.
Nhận ra khí tức của đối phương rất mạnh, thanh niên cẩn thận dò hỏi:
" Tiền bối, ngài muốn thử thịt nướng sao? "
" Đây là Mãn Ngưu, nhất cấp hạ đẳng yêu thú, da thịt còn sống vô cùng săn chắc cứng rắn, nhưng khi nấu chín lại dai vừa phải khi cắn, vào miệng liền tan, hương thơm ngút ngời như rơi vào rừng cây hoang dã "
Còn chưa kịp há mồm đã bị nguyên một bài văn tả ẩm thực đè lên đầu, Trần Lục ngưng nghẹn một chút, sâu kín lẩm bẩm:
" Người này không đi làm chuyên gia phê bình ẩm thực thì thật đúng là đáng tiếc "
" Tiền bối, ngài vừa nói gì? " Thanh niên không nghe rõ cho lắm, cũng do Trần Lục nói lí nhí trong miệng.
" Không có gì " Trần Lục lắc đầu, chỉ vào Trần Tiểu Bạch.
" Ta không ăn, nàng muốn "
Thanh niên rất hiểu chuyện, nhanh chóng xoay que thịt nướng một lượt, rồi lập tức cuối xuống hỏi Trần Tiểu Bạch.
" Tiểu bằng hữu, ngươi muốn mấy que thịt nào? "
" Ô...que? "
Trần Tiểu Bạch nghẹo cổ, hai mắt ngớ ngẩng nhìn về tay mình, lẩm bẩm đếm.
Một, hai, ba...
Đếm một hồi liền dẹp đi, nàng giơ cả hai đôi bàn tay nhỏ lên, có bao nhiêu ngón giương cao bấy nhiêu.
" Mười que ? " Thanh niên vội nhìn qua Trần Lục liền thấy đối phương gật đầu.
Rất nhanh, Trần Tiểu Bạch một tay cầm năm que thịt hí hửng gặm ăn, còn nghĩa phụ của nàng thì phải trả tiền.
Thịt yêu thú cấp thấp như này không hề đắt, mỗi que năm viên linh tinh.
Linh tinh cũng là hạ phẩm linh thạch, nhưng vì quá nhỏ không đủ trọng lượng để tính là một viên, nên được xưng linh tinh.
Cứ một trăm linh tinh thì đổi được một viên hạ phẩm linh thạch.
Trần Lục liền đưa cả viên hạ phẩm qua, không chờ thanh niên thối linh tinh lại liền dẫn nữ hài đi mất.
" A, tiền bối còn..."
" Không cần "
Thanh niên thu tay xuống, lẳng lặng nhìn cả hai đi xa, trong lòng cực kỳ hâm mộ.
Có trưởng bối thật tốt, nào giống như hắn.
Tán tu tranh giành tài nguyên luôn kịch liệt hơn tông phái, gia tộc.
...
Đi được vài bước, Trần Tiểu Bạch xử lí hai que bên tay phải, suy nghĩ chút liền giơ năm que bên trái lên.
" Ô, phụ thân, gặm "
Bộp ~
Một gõ nhẹ vào đầu.
" Không phải gặm, là ăn, ăn hiểu chưa ? "
" Ô ? "
( ⊙.☉ )
Bỏ qua khuôn mặt ngơ ngát của nàng, Trần Lục chỉ nhận một que duy nhất, khẽ cắn một miếng.
" Tạm được "
Chất thịt là yêu thú nên có chút linh khí, nhưng giai đoạn tẩm ướp hương liệu quá kém, thậm chí còn không bằng gia vị bí truyền của cô nàng nữ hiệp Phiêu Vũ Kiếm.
" Thay vì tẩm ướp bừa bãi mà không có bí phương, thì chẳng bằng nướng theo phong cách hoang dã nhất có khi còn tốt hơn "
" Chả phải đời trước thường có người khoe khoang, nguyên liệu tốt nhất thường được chế biến bằng cách đơn giản nhất sao "
Thịt yêu thú cũng đủ cao cấp rồi.
...
Cuối cùng Trần Lục tìm được một phi chu của Ngạc gia, hành trình dự tính sẽ đi qua hai nơi phường thị cùng một tòa tiên thành.
Điểm cuối chính là Linh Kha Phường Thị, nơi đó là một tòa đại phường thị có tu sĩ Tử Phủ tạo trấn, mức độ an toàn chỉ thua tiên thành có Kim Đan Chân Nhân ẩn hiện thôi.
Giá cả không đắt, cả hành trình, ba địa điểm tổng cộng hơn hai trăm linh thạch hạ phẩm.
Nhưng Trần Lục chỉ đi một chuyến, đến phường thị tiếp theo sẽ đổi thuyền.
Nghe người của Ngạc gia bảo trên thuyền chở một chút đặc sản của bọn họ, chuyến đi này chủ yếu vì bổ sung hành hóa cho cửa hàng gia tộc.
Vì chỗ trống hơi nhiều nên mới cho người khác thuê.
Trừ Trần Vũ ra còn có mười mấy khách nhân khác cũng ở trên phi chu, gồm cả phàm nhân, trong số hành khách mạnh nhất là luyện khí tầng chín.
Cường giả theo bảo hộ phi chu là trưởng lão Ngạc gia.
" Lão chính là Ngạc Cảnh, tứ trưởng lão Ngạc gia sẽ cùng chư vị đi chuyến này "
Luyện khí tầng mười một, vừa vặn.
Trần Lục thầm nghĩ, cảnh giới hơi yếu nhưng nếu đi trên tuyến đường do Mặc Huyền Tông vạch ra thì sẽ rất an toàn.
Còn nếu gan lớn đi bừa đường tắt tiết kiệm thời gian thì khó nói rồi, dễ đụng phải phỉ tu, ma đạo tu sĩ đánh c·ướp.
Theo cảm nhận chiếc phi thuyền hơi chậm, Trần Lục nhìn cảnh vật dần thu nhỏ do bay ngày càng cao, phiền muộn lẩm bẩm:
" Tốc độ quá chậm, nếu không phải phi chu của Mặc Huyền Tông đến lấy quặng cần hơn một năm nữa, thì ta đâu cần đi chuyến này "
Ngày một, ngày hai, rồi ngày ba...
Đến ngày thứ bảy, Trần Lục nhàm chán đến mức đi nghiên cứu phi thuyền dưới chân.
Hắn đem nó ví như tàu khu trục hiện đại.
Dài hơn hai trăm mét, rộng ba chục mét.
Phi chu có kết cấu từ ba thứ, linh mộc tương đương vật liệu sắt thép, trận văn là động cơ, còn linh thạch chính là năng lượng.
" Đúng thế, chả khác tàu hiện đại là mấy, chắc chỉ tốt hơn do bảo dưỡng dễ hơn nhiều, cùng với không cần tiếp tế quá nhiều khi di chuyển đường dài "
Ngày thứ chín, Trần Lục đang đứng trên bong thuyền hóng gió thì nhận thấy Vận Mệnh Thiên Nhãn đã hết thời gian làm lạnh.
Từ khi có con mắt này, mỗi ngày hắn đều dùng một lần, để không thì phí, nhưng rốt cuộc từ thời điểm nhận được tới giờ chỉ gặp mỗi Tiêu Phàm là mệnh cách đủ tốt.
Còn lại thì có đúng cái nịt, hoặc là không có luôn, hoặc là màu trắng không có tác dụng gì nhiều.
" Sử dụng với ai đây..."
Trần Lục khẽ lầu bầu, nhìn lướt qua vài thân anhe trên bong, có hành khách giống hắn, cũng có người của Ngạc gia.
Chín ngày thì xem được tám người, có vài kẻ nhìn rồi, phải kiếm người chưa từng xem bao giờ mới được.
Nhìn quanh vài vòng, cuối cùng Trần Lục nhắm mục tiêu vào một thiếu nữ Ngạc gia, nhìn vẻ ngoài chỉ tuổi đôi mươi, tu vi luyện khí tầng ba.
Vốn không có hi vọng gì nhiều, nhưng ai ngờ thật sự tìm đúng người.
[ Danh tính: Ngạc Lưu Sương
Mệnh cách ( Đen, đỏ, cam, vàng, tím, lam, xanh lá, trắng ) : Gặp dữ hóa lành ( lam ) ]
Màu lam...
Gặp dữ hóa lành ?
Nghe cũng không tệ đáng tiếc chỉ là màu lam, nhưng dù vậy Trần Lục vẫn nhớ kỹ đối phương rồi.
Ngày thứ mười hai, phi chu của Ngạc gia cuối cùng hạ xuống Cẩm Hương Phường Thị.
Trần Lục liền đi tìm cửa hàng của Mặc Huyền Tông dò hỏi thử, mới biết trong phường thị thật sự có phi thuyền của tông môn sắp xuất phát.
Thế là hắn được một vé miễn phí đi về tông môn.
Lên thuyền rồi Trần Lục được cho hay, chiếc phi chu này vận chuyển một đám yêu thú cho Thú Linh Phong ở nội môn, giúp đệ tử luyện tay nghề ngự thú.
" Thế thì thật đáng tiếc, ta đi tìm người khác vậy "
Nhìn nàng đi xa, Trần Lục hơi nhíu mày, khẽ lắc đầu.
Quái quái là lạ!
" Ô phụ thân "
" Thế nào Tiểu Bạch? "
Trần Lục cúi xuống sờ đầu Trần Tiểu Bạch, khẽ vuốt mái tóc lam mượt mà, chỉ thấy nàng giương mắt to chỉ vào một gian hàng cạnh cửa vào bến phi chu.
Đó là một gian thịt nướng, nhìn kỹ có vẻ giống thịt yêu thú, người bán là một thanh niên tán tu luyện khí tầng một.
Hắn đang rất cẩn thận nướng thịt, bỗng nhận ra bản thân bị một cái bóng che khuất, ngẩng lên mới biết đó là nam tử trung niên ôm theo một nữ hài vô cùng đáng yêu đi tới.
Nữ hài dường như rất có hứng thú với thịt nướng, với từng tảng thịt yêu thú đang bốc hương thơm nghi ngút, bị bế vẫn giơ tay về trước như muốn lấy que gỗ.
Nhận ra khí tức của đối phương rất mạnh, thanh niên cẩn thận dò hỏi:
" Tiền bối, ngài muốn thử thịt nướng sao? "
" Đây là Mãn Ngưu, nhất cấp hạ đẳng yêu thú, da thịt còn sống vô cùng săn chắc cứng rắn, nhưng khi nấu chín lại dai vừa phải khi cắn, vào miệng liền tan, hương thơm ngút ngời như rơi vào rừng cây hoang dã "
Còn chưa kịp há mồm đã bị nguyên một bài văn tả ẩm thực đè lên đầu, Trần Lục ngưng nghẹn một chút, sâu kín lẩm bẩm:
" Người này không đi làm chuyên gia phê bình ẩm thực thì thật đúng là đáng tiếc "
" Tiền bối, ngài vừa nói gì? " Thanh niên không nghe rõ cho lắm, cũng do Trần Lục nói lí nhí trong miệng.
" Không có gì " Trần Lục lắc đầu, chỉ vào Trần Tiểu Bạch.
" Ta không ăn, nàng muốn "
Thanh niên rất hiểu chuyện, nhanh chóng xoay que thịt nướng một lượt, rồi lập tức cuối xuống hỏi Trần Tiểu Bạch.
" Tiểu bằng hữu, ngươi muốn mấy que thịt nào? "
" Ô...que? "
Trần Tiểu Bạch nghẹo cổ, hai mắt ngớ ngẩng nhìn về tay mình, lẩm bẩm đếm.
Một, hai, ba...
Đếm một hồi liền dẹp đi, nàng giơ cả hai đôi bàn tay nhỏ lên, có bao nhiêu ngón giương cao bấy nhiêu.
" Mười que ? " Thanh niên vội nhìn qua Trần Lục liền thấy đối phương gật đầu.
Rất nhanh, Trần Tiểu Bạch một tay cầm năm que thịt hí hửng gặm ăn, còn nghĩa phụ của nàng thì phải trả tiền.
Thịt yêu thú cấp thấp như này không hề đắt, mỗi que năm viên linh tinh.
Linh tinh cũng là hạ phẩm linh thạch, nhưng vì quá nhỏ không đủ trọng lượng để tính là một viên, nên được xưng linh tinh.
Cứ một trăm linh tinh thì đổi được một viên hạ phẩm linh thạch.
Trần Lục liền đưa cả viên hạ phẩm qua, không chờ thanh niên thối linh tinh lại liền dẫn nữ hài đi mất.
" A, tiền bối còn..."
" Không cần "
Thanh niên thu tay xuống, lẳng lặng nhìn cả hai đi xa, trong lòng cực kỳ hâm mộ.
Có trưởng bối thật tốt, nào giống như hắn.
Tán tu tranh giành tài nguyên luôn kịch liệt hơn tông phái, gia tộc.
...
Đi được vài bước, Trần Tiểu Bạch xử lí hai que bên tay phải, suy nghĩ chút liền giơ năm que bên trái lên.
" Ô, phụ thân, gặm "
Bộp ~
Một gõ nhẹ vào đầu.
" Không phải gặm, là ăn, ăn hiểu chưa ? "
" Ô ? "
( ⊙.☉ )
Bỏ qua khuôn mặt ngơ ngát của nàng, Trần Lục chỉ nhận một que duy nhất, khẽ cắn một miếng.
" Tạm được "
Chất thịt là yêu thú nên có chút linh khí, nhưng giai đoạn tẩm ướp hương liệu quá kém, thậm chí còn không bằng gia vị bí truyền của cô nàng nữ hiệp Phiêu Vũ Kiếm.
" Thay vì tẩm ướp bừa bãi mà không có bí phương, thì chẳng bằng nướng theo phong cách hoang dã nhất có khi còn tốt hơn "
" Chả phải đời trước thường có người khoe khoang, nguyên liệu tốt nhất thường được chế biến bằng cách đơn giản nhất sao "
Thịt yêu thú cũng đủ cao cấp rồi.
...
Cuối cùng Trần Lục tìm được một phi chu của Ngạc gia, hành trình dự tính sẽ đi qua hai nơi phường thị cùng một tòa tiên thành.
Điểm cuối chính là Linh Kha Phường Thị, nơi đó là một tòa đại phường thị có tu sĩ Tử Phủ tạo trấn, mức độ an toàn chỉ thua tiên thành có Kim Đan Chân Nhân ẩn hiện thôi.
Giá cả không đắt, cả hành trình, ba địa điểm tổng cộng hơn hai trăm linh thạch hạ phẩm.
Nhưng Trần Lục chỉ đi một chuyến, đến phường thị tiếp theo sẽ đổi thuyền.
Nghe người của Ngạc gia bảo trên thuyền chở một chút đặc sản của bọn họ, chuyến đi này chủ yếu vì bổ sung hành hóa cho cửa hàng gia tộc.
Vì chỗ trống hơi nhiều nên mới cho người khác thuê.
Trừ Trần Vũ ra còn có mười mấy khách nhân khác cũng ở trên phi chu, gồm cả phàm nhân, trong số hành khách mạnh nhất là luyện khí tầng chín.
Cường giả theo bảo hộ phi chu là trưởng lão Ngạc gia.
" Lão chính là Ngạc Cảnh, tứ trưởng lão Ngạc gia sẽ cùng chư vị đi chuyến này "
Luyện khí tầng mười một, vừa vặn.
Trần Lục thầm nghĩ, cảnh giới hơi yếu nhưng nếu đi trên tuyến đường do Mặc Huyền Tông vạch ra thì sẽ rất an toàn.
Còn nếu gan lớn đi bừa đường tắt tiết kiệm thời gian thì khó nói rồi, dễ đụng phải phỉ tu, ma đạo tu sĩ đánh c·ướp.
Theo cảm nhận chiếc phi thuyền hơi chậm, Trần Lục nhìn cảnh vật dần thu nhỏ do bay ngày càng cao, phiền muộn lẩm bẩm:
" Tốc độ quá chậm, nếu không phải phi chu của Mặc Huyền Tông đến lấy quặng cần hơn một năm nữa, thì ta đâu cần đi chuyến này "
Ngày một, ngày hai, rồi ngày ba...
Đến ngày thứ bảy, Trần Lục nhàm chán đến mức đi nghiên cứu phi thuyền dưới chân.
Hắn đem nó ví như tàu khu trục hiện đại.
Dài hơn hai trăm mét, rộng ba chục mét.
Phi chu có kết cấu từ ba thứ, linh mộc tương đương vật liệu sắt thép, trận văn là động cơ, còn linh thạch chính là năng lượng.
" Đúng thế, chả khác tàu hiện đại là mấy, chắc chỉ tốt hơn do bảo dưỡng dễ hơn nhiều, cùng với không cần tiếp tế quá nhiều khi di chuyển đường dài "
Ngày thứ chín, Trần Lục đang đứng trên bong thuyền hóng gió thì nhận thấy Vận Mệnh Thiên Nhãn đã hết thời gian làm lạnh.
Từ khi có con mắt này, mỗi ngày hắn đều dùng một lần, để không thì phí, nhưng rốt cuộc từ thời điểm nhận được tới giờ chỉ gặp mỗi Tiêu Phàm là mệnh cách đủ tốt.
Còn lại thì có đúng cái nịt, hoặc là không có luôn, hoặc là màu trắng không có tác dụng gì nhiều.
" Sử dụng với ai đây..."
Trần Lục khẽ lầu bầu, nhìn lướt qua vài thân anhe trên bong, có hành khách giống hắn, cũng có người của Ngạc gia.
Chín ngày thì xem được tám người, có vài kẻ nhìn rồi, phải kiếm người chưa từng xem bao giờ mới được.
Nhìn quanh vài vòng, cuối cùng Trần Lục nhắm mục tiêu vào một thiếu nữ Ngạc gia, nhìn vẻ ngoài chỉ tuổi đôi mươi, tu vi luyện khí tầng ba.
Vốn không có hi vọng gì nhiều, nhưng ai ngờ thật sự tìm đúng người.
[ Danh tính: Ngạc Lưu Sương
Mệnh cách ( Đen, đỏ, cam, vàng, tím, lam, xanh lá, trắng ) : Gặp dữ hóa lành ( lam ) ]
Màu lam...
Gặp dữ hóa lành ?
Nghe cũng không tệ đáng tiếc chỉ là màu lam, nhưng dù vậy Trần Lục vẫn nhớ kỹ đối phương rồi.
Ngày thứ mười hai, phi chu của Ngạc gia cuối cùng hạ xuống Cẩm Hương Phường Thị.
Trần Lục liền đi tìm cửa hàng của Mặc Huyền Tông dò hỏi thử, mới biết trong phường thị thật sự có phi thuyền của tông môn sắp xuất phát.
Thế là hắn được một vé miễn phí đi về tông môn.
Lên thuyền rồi Trần Lục được cho hay, chiếc phi chu này vận chuyển một đám yêu thú cho Thú Linh Phong ở nội môn, giúp đệ tử luyện tay nghề ngự thú.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận