Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 56: Chương 56: Một ngụm...ngoàm
Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:40:07Chương 56: Một ngụm...ngoàm
Nhìn Trần Tiểu Bạch sờ bụng nhỏ của mình, vẻ mặt ấm ức, dường vẫn không hiểu những gì hắn vừa giải thích.
" Thôi thôi, ngoan, ăn một viên Tích Cốc Đan đi, lập tức liền không thấy đói "
" Ô gà...nướng "
" Là Tích Cốc Đan, không phải gà nướng " Trần Lục bất đắc dĩ sửa lại, còn nhắc nhở thêm, dù biết rằng nàng chưa hẳn đã hiểu:
" Đừng quá ham mỹ thực phàm tục, đợi ngươi bắt đầu tu hành rồi cứ nạp thêm tạp chất vào người sao được, muốn ăn cũng phải linh thực mới đủ tư cách "
" Ô " Trần Tiểu Bạch cái hiểu cái không nhưng vẫn gật gù mãnh liêyj gật đến mức cái cầm trắng tinh đều muốn dính vào cổ họng.
Lại gặp cảnh phụ thân lấy một viên đan ra.
Ồ đồ ăn !
Trần Tiểu Bạch không nghĩ nhiều lắm, há miệng rộng như cái lỗ đen với ngụm nuốt cả tay cả đan vào.
Ngoàm —
Trần Lục: " !!? "
Cái tay của ta !
Thử rút một cái, không được, đợi chốc lát Trần Tiểu Bạch mới chịu nhả ra.
Khi này từ trên xuống dưới, tay áo đều ướt nhẹp.
" Ông trời của ta ! "
Bảo mẫu !
Ta cần một cái bảo mẫu !
Trần Lục sắp phát điên mất.
...
...
Đại quản sự Kình Lâm đang giải quyết tàn cục.
Điều một đội đệ tử xuống tầng hạ trấn an các mỏ nô.
Tạm thời trưng dụng đệ tử tạp dịch đệ tử ngoại môn nhận nhiệm vụ khai khoáng...đi thu dọn t·hi t·hể.
Tìm lí do tạm giữ đám tán tu, Kình Lâm hoài nghi trong đó có bọn chuột nhắc.
Tìm cách gia cố trận pháp, dùng phòng ngự tạm thời bên ngoài cửa hầm mỏ.
Cuối cùng là gửi tin về tông môn, chờ đợi xử lí.
Giải quyết xong một đống vấn đề, Kình Lâm thở phào một hơi, giờ mới rảnh quay về phòng mình.
Vì không có sự cho phép từ hắn nên không đệ tử nào dám tự tiện bước vào dọn dẹp.
Vừa vào, Kình Lâm khẽ hít một hơi.
Không có mùi máu tanh, nhưng khi tiến vào phòng ngủ liền gặp một bộ t·hi t·hể khô quắc bị treo trên trần nhà, lắc qua lắc lại như đồng hồ quả lắc.
Bên dưới là mỹ nhân tựa lưng ngọc vào giường, dáng vẻ kiều mị câu người, ngoắt ngoắt tay về phía hắn.
Ngồi vào chiếc giường ấm áp, Kình Lâm mặc kệ thứ cái thứ âm phủ treo lúc lắc qua lại trên đầu, tùy ý hỏi:
" Ai đây ? Lại dám chọc đến trên người mỹ nhân ngươi rồi ? "
Nữ tu thuận thế bò tới trên người hắn, ngón tay xoay xoay, kiều mị câu người vừa xoa vừa cào lưng Kình Lâm, dịu dàng đáp:
" Nhân gia làm sao biết được, tên này vừa tới liền đập cửa..."
" Đến khi phá cửa vào được rồi thì lục lọi khắp nơi, c·ướp b·óc thành tính, khiến nhân gia cực kỳ sợ hãi đành phải...hút cạn huyết dịch của hắn mới bình tĩnh lại ~ "
" Mỹ nhân thật nhát gan " Kình Lâm vui cười, vuốt ve nữ tu như đang an ủi mèo con.
May mà không có ai khác ở đây, bằng không sẽ ói ra đất mất.
Vì sợ quá nên hút cạn máu kẻ làm mình sợ ? Đây là tiếng người ? Là sợ dữ rồi đó.
" Nhưng tên bên trên rất yếu hay sao ? Nhìn căn phòng còn nguyên vẹn vậy, chắc hẳn mỹ nhân g·iết hắn như g·iết gà "
" Đoán đúng nha ~ "
" Đúng là rất phế vật, rất dễ dàng liền bị nhân gia câu hồn đoạt phách " Nữ tu lười biếng trả lời.
" Thế ngươi có tra khảo hắn không ? " Đây mới là thứ Kình Lâm muốn biết, lần tập kích này quá bất ngờ, hắn còn chưa hiểu tiền căn hậu quả nữa đây.
" Tất nhiên là có nha "
" Nói ! "
Nhìn Kình Lâm gấp gáp, nữ tu nhếch môi đỏ, chậm rãi kể:
" Hắn là lão tứ trong Thiên Tuế Ngũ Phỉ, danh xưng Vô Ảnh Phỉ, nhân gia cũng chẳng biết do hắn vung kiếm nhanh đến chỉ có tàn ảnh, vẫn là chạy nhanh đến mức không còn hình bóng mới có danh hiệu này nữa "
" Nhưng nhân gia đoán là cái sau cơ "
" Nói cái quan trọng hơn đi " Kình Lâm phiền muốn, danh hào gì kệ chó hắn chứ.
Ghê gớm hơn nữa còn không phải bị hút khô, t·hi t·hể đ·ược treo lủng lẳng như thịt trâu gác bếp ?
" Uầy...để nhân gia xem, quan trọng hơn thì chắc là mục tiêu của Thiên Tuế Ngũ Phỉ rồi "
" Là cái gì ? Không phải nhắm vào kho quặng linh thiết ư ? "
Nữ tu liếc mắt một cách ma mị, lắc đầu.
" Không phải "
" Đó chỉ là thuận tiện thì c·ướp thôi, thứ bị nhắm vào thật sự là một cục Tử Sắc Linh Thiết to bằng năm sáu cái đầu người "
" Huh ? "
" Tử Sắc Linh Thiết ? "
" Móc ở đâu ra ? Còn to bằng mấy cái đầu người ? " Kình Lâm thấy mơ hồ, rơi vào trầm tư.
Chuyện quái gì vậy, thế éo nào mỗi chữ đều rất dễ hiểu, gọp lại thành câu liền khó hiểu rồi.
Nữ tu ngừng lại chốc lát, bỗng nở nụ cười xinh đẹp: " Đại thúc, đầu óc ngươi thiếu minh mẫn rồi, rất r·ối l·oạn, suy nghĩ chậm chạp nha "
" Bình thường " Kình Lâm không hề tức giận, ngược lại đồng ý. " Mỏ Linh Thiết xảy ra bất trắc, ta lo sẽ bị trách tội bởi tông môn "
" Chút bổng lộc thôi, đại thúc đâu cần tiếc rẻ vậy ? Đợi một khoảng thời gian nữa, đợi mọi thứ kết thúc hai ta liền hóa thân thành thần tiên quyến lữ là xong rồi "
" Có mà ma quỷ quyến lữ còn tạm được " Bất ngờ, Kình Lâm bỗng cười nhạo một tiếng.
Hắn không cười nữ tu, mà là đang cười nhạo chính mình.
Trầm mặc một chút, không bàn về mấy thứ trầm trọng nữa, quay lại chuyện vừa nãy.
" Đừng ấp ấp mở mở, mỹ nhân ngươi nói thẳng đi "
" Không có gì ghê gớm, mỏ nô ở tầng hạ đào được một cục Tử Sắc Linh Thiết có giá trị quá mức to lớn, nên mới khiến Thiên Tuế Ngũ Phỉ tham lam đỏ mắt, liền lập kế hoạch tập kích hầm mỏ "
Cực kỳ ngắn gọn, vô cùng dễ hiểu, sắc mặt Kình Lâm liền âm trầm đến cực điểm.
" Đào thấy Tử Sắc Linh Thiết...tại sao ta không biết, ngược lại với đó đám phỉ tu bên ngoài lại nghe tin trước ? "
" Đại thúc, ngươi thử đoán xem nha "
" Hừ ! "
...
Phía này.
Về động phủ rồi Trần Lục không có ý định đi ra nữa.
Bên ngoài hơi loạn, còn chẳng bằng ở yên đây cho khỏe, thế nên sau khi dỗ Trần Tiểu Bạch ngủ say hắn liền tu luyện một hơi đến sáng.
Sáng sớm hôm sau.
Trần Tiểu Bạch còn phải nằm thêm vài tiếng nữa mới thức, thế là Trần Lục liền ra khỏi cửa.
Không đi không biết, ra rồi thì thấy không khí hầm mỏ vô cùng trầm trọng, nhưng mà...
" Không liên quan gì đến ta, linh nhũ vào túi, giờ tìm Kình quản sự chào tạm biệt là có thể quay về tông môn rồi "
Đạt được hai mục tiêu ban đầu khi rời tông, Trần Lục không có ý định ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này thêm chút nào nữa.
Nhất là Tiểu Bạch, phải về tông mới cho nàng bước vào con đường tu hành được.
Chính hắn cũng cần phải dựa vào Linh Nhũ cùng Phá Chướng Đan đột phá luyện khí hậu kỳ.
Cái bình cảnh đáng hận này đã cản bước hắn mấy chục năm rồi, giờ là lúc kết thúc, tiến lại gần hơn với Trúc Cơ Đại Đạo.
" Trần sư đệ muốn về tông ? "
" Đúng vậy "
" Thế cũng được, trải qua đợt phỉ tu tập kích vừa rồi khiến hầm mỏ hơi bất ổn, Kình sư huynh ta đây cũng sợ không thể tiếp đãi chu đáo..."
" Về tông sẽ an ổn hơn nhiều, chỉ là có điều hi vọng khi về đến tông môn, sư đệ có thể nói tốt một chút giúp sư huynh trước mặt Chấp Pháp Điện "
Rất rõ ràng, Kình Lâm lão gà tặc này đã nghe ngóng được bối cảnh của Trần Lục ở tông môn nên mới nói vậy, thậm chí biết về Hồng Lăng sư tỷ.
Trần Lục liền khách sáo đáp lại: " Tất nhiên không thành vấn đề, ta sẽ nói giúp "
" Vả lại theo sư đệ ta thấy, chuyện lần này không phải do Kình sư huynh ngươi thất trách, mà đều tại lòng tham mờ mắt, đám phỉ tu còn hung tàn đến cực điểm..."
" Thế nên đợi trở về, ta nhất định báo lên cho Trừ Ma Điện, để đại điện coi trọng đám phỉ tu ở Hắc Hổ Lâm hơn nữa "
" Thế thì tốt, thế thì tốt "
...
Nhìn Trần Tiểu Bạch sờ bụng nhỏ của mình, vẻ mặt ấm ức, dường vẫn không hiểu những gì hắn vừa giải thích.
" Thôi thôi, ngoan, ăn một viên Tích Cốc Đan đi, lập tức liền không thấy đói "
" Ô gà...nướng "
" Là Tích Cốc Đan, không phải gà nướng " Trần Lục bất đắc dĩ sửa lại, còn nhắc nhở thêm, dù biết rằng nàng chưa hẳn đã hiểu:
" Đừng quá ham mỹ thực phàm tục, đợi ngươi bắt đầu tu hành rồi cứ nạp thêm tạp chất vào người sao được, muốn ăn cũng phải linh thực mới đủ tư cách "
" Ô " Trần Tiểu Bạch cái hiểu cái không nhưng vẫn gật gù mãnh liêyj gật đến mức cái cầm trắng tinh đều muốn dính vào cổ họng.
Lại gặp cảnh phụ thân lấy một viên đan ra.
Ồ đồ ăn !
Trần Tiểu Bạch không nghĩ nhiều lắm, há miệng rộng như cái lỗ đen với ngụm nuốt cả tay cả đan vào.
Ngoàm —
Trần Lục: " !!? "
Cái tay của ta !
Thử rút một cái, không được, đợi chốc lát Trần Tiểu Bạch mới chịu nhả ra.
Khi này từ trên xuống dưới, tay áo đều ướt nhẹp.
" Ông trời của ta ! "
Bảo mẫu !
Ta cần một cái bảo mẫu !
Trần Lục sắp phát điên mất.
...
...
Đại quản sự Kình Lâm đang giải quyết tàn cục.
Điều một đội đệ tử xuống tầng hạ trấn an các mỏ nô.
Tạm thời trưng dụng đệ tử tạp dịch đệ tử ngoại môn nhận nhiệm vụ khai khoáng...đi thu dọn t·hi t·hể.
Tìm lí do tạm giữ đám tán tu, Kình Lâm hoài nghi trong đó có bọn chuột nhắc.
Tìm cách gia cố trận pháp, dùng phòng ngự tạm thời bên ngoài cửa hầm mỏ.
Cuối cùng là gửi tin về tông môn, chờ đợi xử lí.
Giải quyết xong một đống vấn đề, Kình Lâm thở phào một hơi, giờ mới rảnh quay về phòng mình.
Vì không có sự cho phép từ hắn nên không đệ tử nào dám tự tiện bước vào dọn dẹp.
Vừa vào, Kình Lâm khẽ hít một hơi.
Không có mùi máu tanh, nhưng khi tiến vào phòng ngủ liền gặp một bộ t·hi t·hể khô quắc bị treo trên trần nhà, lắc qua lắc lại như đồng hồ quả lắc.
Bên dưới là mỹ nhân tựa lưng ngọc vào giường, dáng vẻ kiều mị câu người, ngoắt ngoắt tay về phía hắn.
Ngồi vào chiếc giường ấm áp, Kình Lâm mặc kệ thứ cái thứ âm phủ treo lúc lắc qua lại trên đầu, tùy ý hỏi:
" Ai đây ? Lại dám chọc đến trên người mỹ nhân ngươi rồi ? "
Nữ tu thuận thế bò tới trên người hắn, ngón tay xoay xoay, kiều mị câu người vừa xoa vừa cào lưng Kình Lâm, dịu dàng đáp:
" Nhân gia làm sao biết được, tên này vừa tới liền đập cửa..."
" Đến khi phá cửa vào được rồi thì lục lọi khắp nơi, c·ướp b·óc thành tính, khiến nhân gia cực kỳ sợ hãi đành phải...hút cạn huyết dịch của hắn mới bình tĩnh lại ~ "
" Mỹ nhân thật nhát gan " Kình Lâm vui cười, vuốt ve nữ tu như đang an ủi mèo con.
May mà không có ai khác ở đây, bằng không sẽ ói ra đất mất.
Vì sợ quá nên hút cạn máu kẻ làm mình sợ ? Đây là tiếng người ? Là sợ dữ rồi đó.
" Nhưng tên bên trên rất yếu hay sao ? Nhìn căn phòng còn nguyên vẹn vậy, chắc hẳn mỹ nhân g·iết hắn như g·iết gà "
" Đoán đúng nha ~ "
" Đúng là rất phế vật, rất dễ dàng liền bị nhân gia câu hồn đoạt phách " Nữ tu lười biếng trả lời.
" Thế ngươi có tra khảo hắn không ? " Đây mới là thứ Kình Lâm muốn biết, lần tập kích này quá bất ngờ, hắn còn chưa hiểu tiền căn hậu quả nữa đây.
" Tất nhiên là có nha "
" Nói ! "
Nhìn Kình Lâm gấp gáp, nữ tu nhếch môi đỏ, chậm rãi kể:
" Hắn là lão tứ trong Thiên Tuế Ngũ Phỉ, danh xưng Vô Ảnh Phỉ, nhân gia cũng chẳng biết do hắn vung kiếm nhanh đến chỉ có tàn ảnh, vẫn là chạy nhanh đến mức không còn hình bóng mới có danh hiệu này nữa "
" Nhưng nhân gia đoán là cái sau cơ "
" Nói cái quan trọng hơn đi " Kình Lâm phiền muốn, danh hào gì kệ chó hắn chứ.
Ghê gớm hơn nữa còn không phải bị hút khô, t·hi t·hể đ·ược treo lủng lẳng như thịt trâu gác bếp ?
" Uầy...để nhân gia xem, quan trọng hơn thì chắc là mục tiêu của Thiên Tuế Ngũ Phỉ rồi "
" Là cái gì ? Không phải nhắm vào kho quặng linh thiết ư ? "
Nữ tu liếc mắt một cách ma mị, lắc đầu.
" Không phải "
" Đó chỉ là thuận tiện thì c·ướp thôi, thứ bị nhắm vào thật sự là một cục Tử Sắc Linh Thiết to bằng năm sáu cái đầu người "
" Huh ? "
" Tử Sắc Linh Thiết ? "
" Móc ở đâu ra ? Còn to bằng mấy cái đầu người ? " Kình Lâm thấy mơ hồ, rơi vào trầm tư.
Chuyện quái gì vậy, thế éo nào mỗi chữ đều rất dễ hiểu, gọp lại thành câu liền khó hiểu rồi.
Nữ tu ngừng lại chốc lát, bỗng nở nụ cười xinh đẹp: " Đại thúc, đầu óc ngươi thiếu minh mẫn rồi, rất r·ối l·oạn, suy nghĩ chậm chạp nha "
" Bình thường " Kình Lâm không hề tức giận, ngược lại đồng ý. " Mỏ Linh Thiết xảy ra bất trắc, ta lo sẽ bị trách tội bởi tông môn "
" Chút bổng lộc thôi, đại thúc đâu cần tiếc rẻ vậy ? Đợi một khoảng thời gian nữa, đợi mọi thứ kết thúc hai ta liền hóa thân thành thần tiên quyến lữ là xong rồi "
" Có mà ma quỷ quyến lữ còn tạm được " Bất ngờ, Kình Lâm bỗng cười nhạo một tiếng.
Hắn không cười nữ tu, mà là đang cười nhạo chính mình.
Trầm mặc một chút, không bàn về mấy thứ trầm trọng nữa, quay lại chuyện vừa nãy.
" Đừng ấp ấp mở mở, mỹ nhân ngươi nói thẳng đi "
" Không có gì ghê gớm, mỏ nô ở tầng hạ đào được một cục Tử Sắc Linh Thiết có giá trị quá mức to lớn, nên mới khiến Thiên Tuế Ngũ Phỉ tham lam đỏ mắt, liền lập kế hoạch tập kích hầm mỏ "
Cực kỳ ngắn gọn, vô cùng dễ hiểu, sắc mặt Kình Lâm liền âm trầm đến cực điểm.
" Đào thấy Tử Sắc Linh Thiết...tại sao ta không biết, ngược lại với đó đám phỉ tu bên ngoài lại nghe tin trước ? "
" Đại thúc, ngươi thử đoán xem nha "
" Hừ ! "
...
Phía này.
Về động phủ rồi Trần Lục không có ý định đi ra nữa.
Bên ngoài hơi loạn, còn chẳng bằng ở yên đây cho khỏe, thế nên sau khi dỗ Trần Tiểu Bạch ngủ say hắn liền tu luyện một hơi đến sáng.
Sáng sớm hôm sau.
Trần Tiểu Bạch còn phải nằm thêm vài tiếng nữa mới thức, thế là Trần Lục liền ra khỏi cửa.
Không đi không biết, ra rồi thì thấy không khí hầm mỏ vô cùng trầm trọng, nhưng mà...
" Không liên quan gì đến ta, linh nhũ vào túi, giờ tìm Kình quản sự chào tạm biệt là có thể quay về tông môn rồi "
Đạt được hai mục tiêu ban đầu khi rời tông, Trần Lục không có ý định ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này thêm chút nào nữa.
Nhất là Tiểu Bạch, phải về tông mới cho nàng bước vào con đường tu hành được.
Chính hắn cũng cần phải dựa vào Linh Nhũ cùng Phá Chướng Đan đột phá luyện khí hậu kỳ.
Cái bình cảnh đáng hận này đã cản bước hắn mấy chục năm rồi, giờ là lúc kết thúc, tiến lại gần hơn với Trúc Cơ Đại Đạo.
" Trần sư đệ muốn về tông ? "
" Đúng vậy "
" Thế cũng được, trải qua đợt phỉ tu tập kích vừa rồi khiến hầm mỏ hơi bất ổn, Kình sư huynh ta đây cũng sợ không thể tiếp đãi chu đáo..."
" Về tông sẽ an ổn hơn nhiều, chỉ là có điều hi vọng khi về đến tông môn, sư đệ có thể nói tốt một chút giúp sư huynh trước mặt Chấp Pháp Điện "
Rất rõ ràng, Kình Lâm lão gà tặc này đã nghe ngóng được bối cảnh của Trần Lục ở tông môn nên mới nói vậy, thậm chí biết về Hồng Lăng sư tỷ.
Trần Lục liền khách sáo đáp lại: " Tất nhiên không thành vấn đề, ta sẽ nói giúp "
" Vả lại theo sư đệ ta thấy, chuyện lần này không phải do Kình sư huynh ngươi thất trách, mà đều tại lòng tham mờ mắt, đám phỉ tu còn hung tàn đến cực điểm..."
" Thế nên đợi trở về, ta nhất định báo lên cho Trừ Ma Điện, để đại điện coi trọng đám phỉ tu ở Hắc Hổ Lâm hơn nữa "
" Thế thì tốt, thế thì tốt "
...
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận