Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 55: Chương 55: Tiểu Bạch quá đần !
Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:40:07Chương 55: Tiểu Bạch quá đần !
" Đi tiếp, trong phòng không có thứ gì quan trong, ta sẽ tự mình xử lí sau "
" Vâng "
Đến trước nhà kho, đây mới là nơi Kình Lâm quan tâm nhất, nhưng tình hình chỗ này lại có chút phức tạp.
Ba người sống, hai bộ t·hi t·hể.
Người sống thì quen hết, còn t·hi t·hể thì một bộ quen, bộ còn lại là của phỉ tu.
" Kình quản sư, ngươi rốt cuộc cũng tới "
" Ta còn tưởng sư huynh ngươi muốn dùng sát trận quét sạch cả cái hầm mỏ nữa đây " Trần Lục tất nhiên là một trong ba người sống, cất lời trước.
" Sư đệ nói đùa rồi, sư huynh ta mấy tháng trước còn tự hào khoe khoang làm tròn trách nhiệm, nhưng bây giờ thật thất trách khi để đám phỉ tu càn rỡ như vậy "
Kình Lâm thở dài ngao ngán, rồi lại may mắn. " May mà Trần chấp sự không sao, bằng không sư huynh ta phải hổ thẹn cả đời "
Vừa nói, trong lòng Kình Lâm thở phào một hơi.
May mà tên này còn sống, lỡ hắn c·hết ở đây thì có mà đưa tới tu sĩ Trúc Cơ đến điều tra mất.
Lúc đó ta nên làm thế nào cho phải !
Không chờ Trần Lục khách sáo tiếp, Kình Lâm quay sang thi hài không trọn vẹn của nữ tu dưới đất, rất tức giận:
" Mạn chấp sự ngã xuống thì thôi đi, còn tàn nhẫn thế này, đúng là loại cẩu vật phỉ tu đều nên đi c·hết "
Trần Lục suy nghĩ chút mới nhắc nhở, chỉ chỉ bộ t·hi t·hể bên cạnh.
" Ta nghĩ tên này là h·ung t·hủ, vừa rồi gặp trước cổng liền muốn đánh đánh g·iết g·iết, dáng vẻ hung hãn, trên người còn đeo một đống túi trữ vật chứa linh thiết "
" Ra vậy, e cũng là mệnh, coi như báo thù cho Mạn chấp sự...nhưng Trần sư đệ có biết ai là người chém g·iết hắn chăng ? " Kình Lâm nhìn t·hi t·hể dưới đất, nghi ngờ hỏi.
Kẻ này c·hết được một khoảng thời gian, nhưng chút khí tức còn sót lại thể hiện rõ đối phương phải có tu vi luyện khí viên mãn, thậm chí không thua gì hắn.
Tiếp đến nhìn thương thế, trên một hố dưới một lỗ, chỉ hai đấm là nằm, trong mỏ người nào có thực lực mạnh mẽ như vậy ?
Theo Kình Lâm nghĩ, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới làm được chuyện này.
Lại liên tưởng tới có Trúc Cơ ẩn giấu bên trong hầm mỏ, hắn liền muốn chửi mẹ.
Điên hết rồi hả !
Chờ nửa ngày vẫn không nghe Trần Lục đáp lời.
Quay lại thì thấy đối phương mất tiêu, không thấy bóng dáng, Tiêu Phàm vội nói. " Quản sự, Trần chấp sự vừa rồi bảo nghĩa nữ xảy ra chuyện liền bay vù đi mất, đệ tử không kịp hỏi kỹ "
" Ra vậy, thế để sau "
Kình Lâm vẫn nhớ đứa bé tóc lam đó, mỗi tội rất lâu rồi không gặp, chẳng lẽ nó luôn ở trong phòng ?
Quái lạ !
Nhân cơ hội có Tiêu Phàm ở đây, tên nhóc này hẳn phải biết một số chuyện, hắn liền hỏi:
" Ngươi biết ai ra tay g·iết tên phỉ tu này không ? "
" Về chuyện đó..." Tiêu Phàm hơi do dự chút rồi đáp: " Là Trần chấp sự "
" Cái gì !? "
" Hắn làm bằng cách nào ? " Kình Lâm có chút khó tin, câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của hắn.
Trên người Trần Lục còn không có nổi một v·ết t·hương, luyện khí tầng sáu dùng hai kích đ·ánh c·hết luyện khí viên mãn ?
Nói đùa cái gì ?
Nghe cứ tưởng như siêu cấp thiên tài của tông môn rồi chứ, đệ tử chân truyền cũng chưa chắc đã vượt nhiều cấp g·iết địch được như thế.
Linh khí nóng rực dâng trào lên khiến Tiêu Phàm áp lực như núi, vội giải thích:
" Đệ tử thực lực thấp, không rõ Trần chấp sự động thủ thế nào, chỉ thấy kẻ này vừa mới còn hùng hổ dọa người sau đó liền c·hết thảm tại chỗ "
Hắn giấu nhẹm sự tồn tại của hình nhân bằng đồng xanh.
Trong suy nghĩ của Tiêu Phàm thic dù là quản sự, nếu đứng trước thứ đó có khi cũng bị m·ất m·ạng ngay lập tức giống lão giả âm u kia.
Đã thế hắn càng không dám nói bậy.
" Ngươi mới bước vào con đường tu hành, không hiểu cũng bình thường " Kình Lâm chấp nhận lời giải thích của Tiêu Phàm.
Thủ đoạn mạnh như vậy, một đệ tử luyện khí tầng ba ngu dốt sao có thể nhìn hiểu.
Xem ra hắn phải nhận định lại về Trần Lục, không chỉ có chút bối cảnh, còn có thủ đoạn phi thường.
" Đúng rồi, Lăng Nhiên thế nào ? Gặp phải cường địch ? "
" Bẩm quản sự, sư tỷ cùng ta bị một tên phỉ tu thực lực đáng sợ tập kích nên b·ị t·hương nặng b·ất t·ỉnh, may mắn có Trần chấp sự đi ngang mang chúng ta lên đây "
" Ta b·ị t·hương nhẹ sớm tỉnh lại, còn sư tỷ vẫn chưa "
" Tốt, Tiêu Phàm phải không, ngươi mang theo Lăng Nhiên lên mặt đất đi, phía trên vừa dựng một nơi chữa thương cho đệ tử b·ị t·hương "
Chờ Tiêu Phàm cùng một đệ tử khác dùng cán gỗ khiêng Lăng Nhiên lên mặt đất, Kình Lâm bắt đầu chỉ huy thu dọn tàn cuộc.
Buồn cười là đến bây giờ vẫn chưa ai nói cho hắn biết sự tồn tại của Tử Sắc Linh Thiết.
Nếu biết...
Chắc hắn phải tức đến bạo tạc mất, đợi lát nữa biết thì cũng nổ tung, nhưng trễ hơn.
...
Ấn ký trên phù khôi bỗng dưng phát cảnh báo, đợi Trần Lục gấp rút chạy về thì gặp cảng Trần Tiểu Bạch hóa thành Bạch Xà và...đánh nhau với phù khôi ?
? (-_-;) ?
Chuẩn xác hơn là bạch xà quấn lấy phù khôi, tự mình chơi đùa dường như rất vui vẻ.
Phù khôi được hắn đặt trong động phủ để bảo vệ nàng, nhưng tinh thần lực của Trần Lục không thể kéo đi xa đến thế, nên chỉ có thể dùng ấn ký trên người phù khôi liên kết với trận pháp.
Một khi trận pháp ở cửa bị phá hủy b·ạo l·ực, phù khôi sẽ lập tức kích hoạt diệt sát kẻ vừa tiến vào, nhưng do ấn ký yếu ớt, nên t·ấn c·ông tối đa ba lần sẽ mất hiệu lực.
Nhưng ba lần cũng đủ đ·ánh c·hết bất kỳ tu sĩ luyện khí viên mãn nào rồi, trừ phi Trúc Cơ tới.
" Tiểu Bạch, đáng làm trò gì đấy " Trần Lục phát bực quát.
Rít ~
Nào ngờ bạch xà vừa gặp hắn liền nhào lên.
Há ra từng cái răng nanh bén nhọn, mặc cho nàng không có sát khí hay ác ý cũng khiến Trần Lục sợ hết hồn, vội thao túng phù khôi đè đầu rắn xuống.
Phịch !
Bạch xà lớn đấy, to đấy, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối của phù khôi trung cấp sánh ngang Trúc Cơ thì chút lực lượng đó chỉ như muối bỏ bể.
Bị đau, thân rắn trắng nõn cuộn tròn, thoáng cái đã thu nhỏ thành Trần Tiểu Bạch.
" Ô ô ô, phụ thân..ô ô ta đói "
Một thân nhỏ nhắn vung vẩy tóc lam liền nhảy vào ngực hắn.
Như ôm một cục bông vậy, vừa mềm vừa ấm áp, được rồi, thật ra không ấm cho lắm, vì rắn thân lạnh, toát ra chút ít hàn khí.
" Không đúng, sáng sớm ta có nhờ thủ vệ mang thức ăn tới rồi, sao lại đói " Trần Lục nghi ngờ.
" Ô ô không còn "
" Không còn ? '
" Ô, Đại Bạch, một ngụm, không còn "
" ??? "
" Đại Bạch ? Ai là Đại Bạch " Trần Lục một mặt nhức đầu ngồi xuống, đặt nàng ở đối diện.
Trần Tiểu Bạch chớp chớp mắt to long lanh đẫm nước, dùng tay nhỏ chỉ mình, rồi chỉ xuống đất, sau đó giang lớn cả hai tay.
Rồi lại kéo năm ngón tay nhỏ vung vung xoay xoay...
"..." Trần Lục rơi vào trầm tư.
Làm trò gì, kết ấn nhẫn thuật ? Ngươi là nhẫn giả từ khi nào, sao ta không biết ?
Lằng nhằng một hồi, Trần Lục rốt cuộc hiểu đầu đuôi.
Hóa ra trong lúc ngủ Trần Tiểu Bạch lại hóa thành bạch xà, cũng chính là Đại Bạch trong miệng nàng.
Ai nhỏ thì là Tiểu Bạch, ai lớn hơn thì là Đại Bạch, hợp tình hợp lí không có gì để nói.
Lại phải nhắc tới Đại Bạch vốn có dạ dày rộng, một ngụm liền ăn sạch khẩu phần ăn của Trần Tiểu Bạch, đợi khi Tiểu Bạch dậy liền đói rồi, không có gì để ăn.
" Khoan đã không đúng, Tiểu Bạch hay Đại Bạch cũng là ngươi, ăn rồi sao lại đói được " Trần Lục cạn lời, không biết nên mắng nào sao cho phải.
Thế này cũng quá là đần !
...
...
P/s: Cầu đề cử đánh giá !!!!
" Đi tiếp, trong phòng không có thứ gì quan trong, ta sẽ tự mình xử lí sau "
" Vâng "
Đến trước nhà kho, đây mới là nơi Kình Lâm quan tâm nhất, nhưng tình hình chỗ này lại có chút phức tạp.
Ba người sống, hai bộ t·hi t·hể.
Người sống thì quen hết, còn t·hi t·hể thì một bộ quen, bộ còn lại là của phỉ tu.
" Kình quản sư, ngươi rốt cuộc cũng tới "
" Ta còn tưởng sư huynh ngươi muốn dùng sát trận quét sạch cả cái hầm mỏ nữa đây " Trần Lục tất nhiên là một trong ba người sống, cất lời trước.
" Sư đệ nói đùa rồi, sư huynh ta mấy tháng trước còn tự hào khoe khoang làm tròn trách nhiệm, nhưng bây giờ thật thất trách khi để đám phỉ tu càn rỡ như vậy "
Kình Lâm thở dài ngao ngán, rồi lại may mắn. " May mà Trần chấp sự không sao, bằng không sư huynh ta phải hổ thẹn cả đời "
Vừa nói, trong lòng Kình Lâm thở phào một hơi.
May mà tên này còn sống, lỡ hắn c·hết ở đây thì có mà đưa tới tu sĩ Trúc Cơ đến điều tra mất.
Lúc đó ta nên làm thế nào cho phải !
Không chờ Trần Lục khách sáo tiếp, Kình Lâm quay sang thi hài không trọn vẹn của nữ tu dưới đất, rất tức giận:
" Mạn chấp sự ngã xuống thì thôi đi, còn tàn nhẫn thế này, đúng là loại cẩu vật phỉ tu đều nên đi c·hết "
Trần Lục suy nghĩ chút mới nhắc nhở, chỉ chỉ bộ t·hi t·hể bên cạnh.
" Ta nghĩ tên này là h·ung t·hủ, vừa rồi gặp trước cổng liền muốn đánh đánh g·iết g·iết, dáng vẻ hung hãn, trên người còn đeo một đống túi trữ vật chứa linh thiết "
" Ra vậy, e cũng là mệnh, coi như báo thù cho Mạn chấp sự...nhưng Trần sư đệ có biết ai là người chém g·iết hắn chăng ? " Kình Lâm nhìn t·hi t·hể dưới đất, nghi ngờ hỏi.
Kẻ này c·hết được một khoảng thời gian, nhưng chút khí tức còn sót lại thể hiện rõ đối phương phải có tu vi luyện khí viên mãn, thậm chí không thua gì hắn.
Tiếp đến nhìn thương thế, trên một hố dưới một lỗ, chỉ hai đấm là nằm, trong mỏ người nào có thực lực mạnh mẽ như vậy ?
Theo Kình Lâm nghĩ, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới làm được chuyện này.
Lại liên tưởng tới có Trúc Cơ ẩn giấu bên trong hầm mỏ, hắn liền muốn chửi mẹ.
Điên hết rồi hả !
Chờ nửa ngày vẫn không nghe Trần Lục đáp lời.
Quay lại thì thấy đối phương mất tiêu, không thấy bóng dáng, Tiêu Phàm vội nói. " Quản sự, Trần chấp sự vừa rồi bảo nghĩa nữ xảy ra chuyện liền bay vù đi mất, đệ tử không kịp hỏi kỹ "
" Ra vậy, thế để sau "
Kình Lâm vẫn nhớ đứa bé tóc lam đó, mỗi tội rất lâu rồi không gặp, chẳng lẽ nó luôn ở trong phòng ?
Quái lạ !
Nhân cơ hội có Tiêu Phàm ở đây, tên nhóc này hẳn phải biết một số chuyện, hắn liền hỏi:
" Ngươi biết ai ra tay g·iết tên phỉ tu này không ? "
" Về chuyện đó..." Tiêu Phàm hơi do dự chút rồi đáp: " Là Trần chấp sự "
" Cái gì !? "
" Hắn làm bằng cách nào ? " Kình Lâm có chút khó tin, câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của hắn.
Trên người Trần Lục còn không có nổi một v·ết t·hương, luyện khí tầng sáu dùng hai kích đ·ánh c·hết luyện khí viên mãn ?
Nói đùa cái gì ?
Nghe cứ tưởng như siêu cấp thiên tài của tông môn rồi chứ, đệ tử chân truyền cũng chưa chắc đã vượt nhiều cấp g·iết địch được như thế.
Linh khí nóng rực dâng trào lên khiến Tiêu Phàm áp lực như núi, vội giải thích:
" Đệ tử thực lực thấp, không rõ Trần chấp sự động thủ thế nào, chỉ thấy kẻ này vừa mới còn hùng hổ dọa người sau đó liền c·hết thảm tại chỗ "
Hắn giấu nhẹm sự tồn tại của hình nhân bằng đồng xanh.
Trong suy nghĩ của Tiêu Phàm thic dù là quản sự, nếu đứng trước thứ đó có khi cũng bị m·ất m·ạng ngay lập tức giống lão giả âm u kia.
Đã thế hắn càng không dám nói bậy.
" Ngươi mới bước vào con đường tu hành, không hiểu cũng bình thường " Kình Lâm chấp nhận lời giải thích của Tiêu Phàm.
Thủ đoạn mạnh như vậy, một đệ tử luyện khí tầng ba ngu dốt sao có thể nhìn hiểu.
Xem ra hắn phải nhận định lại về Trần Lục, không chỉ có chút bối cảnh, còn có thủ đoạn phi thường.
" Đúng rồi, Lăng Nhiên thế nào ? Gặp phải cường địch ? "
" Bẩm quản sự, sư tỷ cùng ta bị một tên phỉ tu thực lực đáng sợ tập kích nên b·ị t·hương nặng b·ất t·ỉnh, may mắn có Trần chấp sự đi ngang mang chúng ta lên đây "
" Ta b·ị t·hương nhẹ sớm tỉnh lại, còn sư tỷ vẫn chưa "
" Tốt, Tiêu Phàm phải không, ngươi mang theo Lăng Nhiên lên mặt đất đi, phía trên vừa dựng một nơi chữa thương cho đệ tử b·ị t·hương "
Chờ Tiêu Phàm cùng một đệ tử khác dùng cán gỗ khiêng Lăng Nhiên lên mặt đất, Kình Lâm bắt đầu chỉ huy thu dọn tàn cuộc.
Buồn cười là đến bây giờ vẫn chưa ai nói cho hắn biết sự tồn tại của Tử Sắc Linh Thiết.
Nếu biết...
Chắc hắn phải tức đến bạo tạc mất, đợi lát nữa biết thì cũng nổ tung, nhưng trễ hơn.
...
Ấn ký trên phù khôi bỗng dưng phát cảnh báo, đợi Trần Lục gấp rút chạy về thì gặp cảng Trần Tiểu Bạch hóa thành Bạch Xà và...đánh nhau với phù khôi ?
? (-_-;) ?
Chuẩn xác hơn là bạch xà quấn lấy phù khôi, tự mình chơi đùa dường như rất vui vẻ.
Phù khôi được hắn đặt trong động phủ để bảo vệ nàng, nhưng tinh thần lực của Trần Lục không thể kéo đi xa đến thế, nên chỉ có thể dùng ấn ký trên người phù khôi liên kết với trận pháp.
Một khi trận pháp ở cửa bị phá hủy b·ạo l·ực, phù khôi sẽ lập tức kích hoạt diệt sát kẻ vừa tiến vào, nhưng do ấn ký yếu ớt, nên t·ấn c·ông tối đa ba lần sẽ mất hiệu lực.
Nhưng ba lần cũng đủ đ·ánh c·hết bất kỳ tu sĩ luyện khí viên mãn nào rồi, trừ phi Trúc Cơ tới.
" Tiểu Bạch, đáng làm trò gì đấy " Trần Lục phát bực quát.
Rít ~
Nào ngờ bạch xà vừa gặp hắn liền nhào lên.
Há ra từng cái răng nanh bén nhọn, mặc cho nàng không có sát khí hay ác ý cũng khiến Trần Lục sợ hết hồn, vội thao túng phù khôi đè đầu rắn xuống.
Phịch !
Bạch xà lớn đấy, to đấy, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối của phù khôi trung cấp sánh ngang Trúc Cơ thì chút lực lượng đó chỉ như muối bỏ bể.
Bị đau, thân rắn trắng nõn cuộn tròn, thoáng cái đã thu nhỏ thành Trần Tiểu Bạch.
" Ô ô ô, phụ thân..ô ô ta đói "
Một thân nhỏ nhắn vung vẩy tóc lam liền nhảy vào ngực hắn.
Như ôm một cục bông vậy, vừa mềm vừa ấm áp, được rồi, thật ra không ấm cho lắm, vì rắn thân lạnh, toát ra chút ít hàn khí.
" Không đúng, sáng sớm ta có nhờ thủ vệ mang thức ăn tới rồi, sao lại đói " Trần Lục nghi ngờ.
" Ô ô không còn "
" Không còn ? '
" Ô, Đại Bạch, một ngụm, không còn "
" ??? "
" Đại Bạch ? Ai là Đại Bạch " Trần Lục một mặt nhức đầu ngồi xuống, đặt nàng ở đối diện.
Trần Tiểu Bạch chớp chớp mắt to long lanh đẫm nước, dùng tay nhỏ chỉ mình, rồi chỉ xuống đất, sau đó giang lớn cả hai tay.
Rồi lại kéo năm ngón tay nhỏ vung vung xoay xoay...
"..." Trần Lục rơi vào trầm tư.
Làm trò gì, kết ấn nhẫn thuật ? Ngươi là nhẫn giả từ khi nào, sao ta không biết ?
Lằng nhằng một hồi, Trần Lục rốt cuộc hiểu đầu đuôi.
Hóa ra trong lúc ngủ Trần Tiểu Bạch lại hóa thành bạch xà, cũng chính là Đại Bạch trong miệng nàng.
Ai nhỏ thì là Tiểu Bạch, ai lớn hơn thì là Đại Bạch, hợp tình hợp lí không có gì để nói.
Lại phải nhắc tới Đại Bạch vốn có dạ dày rộng, một ngụm liền ăn sạch khẩu phần ăn của Trần Tiểu Bạch, đợi khi Tiểu Bạch dậy liền đói rồi, không có gì để ăn.
" Khoan đã không đúng, Tiểu Bạch hay Đại Bạch cũng là ngươi, ăn rồi sao lại đói được " Trần Lục cạn lời, không biết nên mắng nào sao cho phải.
Thế này cũng quá là đần !
...
...
P/s: Cầu đề cử đánh giá !!!!
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận