Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!

Chương 54: Chương 54: Núi thây biển máu, tập kích hạ màn

Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:40:07
Chương 54: Núi thây biển máu, tập kích hạ màn

Trên mặt đất, tại cửa mỏ.

Kình Lâm thao túng vạc lửa đập bay thi khôi lần thứ mấy hắn không nhớ rõ nữa, đột nhiên gặp nó ngã ra đất không còn động đậy.

Thi khôi vừa già, vừa khô vừa héo vừa thối, nằm đó y như ăn vạ.

" Ừm ? Ý gì đây, giả bộ c·hết để đánh lén ? "

Kình Lâm lộ vẻ mặt không tin, thi khí trên người nó vẫn còn rất nồng đậm, nào có chuyện ăn một vạc lửa liền ngỏm củ tỏi.

Kình Lâm hoài nghi, nhưng lão ngũ thì không nghĩ thế.

Ngay vừa rồi, phù lục truyền tin có liên hệ với nhị ca tự tan mất, thi khôi còn ngã xuống nằm ra đất.

Không ổn, chỉ e nhị ca gặp bất trắc rồi !

Lão ngũ bối rối, có lòng muốn trốn ngay, nhưng mấy vị đại ca còn ở dưới, là một người tin vào nghĩa khí hắn không muốn chạy một mình như chó nhà có tang.

May mắn, phù lục truyền tin với lão đại có âm thanh truyền đến.

Ngũ đệ, đi mau !

Oành —

Kình Lâm thao túng vạc lửa đập một phát thăm dò khiến thi khôi dính vào trong đất, vẫn không thấy nó có động tĩnh gì.

Chờ chốc lát cũng chẳng thấy mũi tên bắn lén nào bay tới.

Kình Lâm trong chớp mắt liền hiểu mọi chuyện, lập tức thao túng vạc lửa bay lên cao, từ trong miệng vạc...ba con hỏa cẩu nhảy ra, lập tức nhào về phía đám phỉ tu còn lại.

Không khí nóng rực lập tức dâng trào.

Kình Lâm áo bào bay múa phần phật, hét lớn:

" Các đệ tử, g·iết cho ta ! "

" Sát ! "

" Giết hết phỉ tu ! "

Đệ tử như vừa được hít c·ần s·a, máu chiến tăng lên, sĩ khí như hồng, chém g·iết phỉ tu như g·iết gà.

...

Lại nói lão tứ không rõ chuyện bên ngoài.



Dùng toàn lực thi triển kiếm quyết chém ròng rã hai phút, rốt cuộc khiến trận pháp bảo vệ trước phòng quản sự hao hết năng lượng, tự sụp đổ.

Tiến vào, lục lọi, tìm kiếm...

Sau một hồi lâu rốt cuộc móc được một cái nhẫn trữ vật giấu trong vách tường, nằm sau tấm bản đồ hầm mỏ treo trên giá.

" Đây là...thật nhiều linh thạch "

" Tốt tốt tốt "

Mãi mới thấy nụ cười trên mặt hắn, đáng tiếc, thật mẹ nó xấu.

Bên trong có hơn chục viên trung phẩm linh thạch, rõ là một món tiền lớn, dù đối với cao thủ luyện khí tầng mười một như hắn cũng rất nhiều rồi.

Kế đó, lỡ không chia chiến lợi phẩm với mấy người khác cũng không uổng công mạo hiểm lần này.

" Chậc chậc chậc ~ "

Căn phòng vốn tĩnh lặng bất ngờ có tiếng tặc lưỡi ngọt ngào.

" Vị ca ca này...vào phòng của người khác thì nên gõ cửa chứ, b·ạo l·ực như thế là không tốt đâu "

" Nhìn ca ca ngươi kia kìa, có khác gì con chuột sa hủ nếp không ~ "

" Kẻ nào ! "

Lão tứ đằng đằng sát khí quay sang, liền nhìn thấy một tiểu mỹ nhân đứng cách mình không xa.

Không có thương hương tiếc ngọc, càng không có thủ hạ lưu tình, chỉ có sát phạt tàn nhẫn, một kiếm như chớp lóe, tức khắc chém bay đầu tiểu mỹ nhân.

Máu tươi văng khắp phòng, mũi kiếm xoay vòng cắm thẳng vào hốc mắt của đầu người nhốm máu rồi nhấc lên.

Giờ đây lão tứ mới có thời gian quan sát kỹ.

" Ngươi rất mỹ lệ, nhưng ai cho ngươi tự tin khi dám trào phúng ta ? "

Vốn chỉ định trêu cợt một phen, nào ngờ cái đầu đứt đoạn lại có thể đáp trả, một bên mắt còn nguyên chớp nhẹ:

" Ta thật sự mỹ lệ sao ~ "

" Ngươi ! "

Lão tứ giật mình trừng to hai mắt, thình lình nhận ra cả căn phòng đã tràn ngập trong máu tươi.

Đầy tường, đầy sàn, trần nhà đều tuông ra dòng máu đỏ thẫm.



Sau cái chớp mắt vì không dám tin, đến cả căn phòng cũng biến mất, xung quanh chỉ còn lại núi thây biển máu đang ăn mòn từng bộ phận cơ thể hắn.

Tứ chi tan chảy, thân thể nứt vỡ, hắn chỉ còn một cái đầu đang trôi nổi trên biển máu với đôi mắt chảy xuôi huyết lệ...

Đối diện chính là đầu của tiểu mỹ nhân, cái hốc mắt cắm thanh kiếm vẫn ở đó.

Bỗng dưng nàng cười với hắn.

" A a a a !!! "

Lão tứ cuồng loạn kêu la, đáp lại chính là nụ cười của mỹ nhân nhân cùng tiếng sóng vỗ của thi sơn huyết hải vô bờ.

...

Truyền ngôn...huyễn hoặc đụng cái là tan, nhưng không phải ai cũng có đủ định lực để làm được điều đó.

Trên thực tế, lão tứ dùng hai mắt đờ đẫn ngắm nhìn không khí, thanh kiếm luôn kề thân rơi vào đất.

Nữ tu tiến lại gần, cười nhạt nhẽo giễu cợt: " Ca ca thật đúng là rác rưởi, đây là lần đầu tiên ta gặp tu sĩ luyện khí viên mãn có ý chí định lực yếu đến thế "

Nói rồi áp sát hơn nữa, thở một hơi ngào ngạt vào tai lão tứ.

" Ca ca, ngươi là phế vật sao ? "

Vừa nói, một ngón tay với chiếc móng được sơn đỏ tươi, cực kỳ bén nhọn sờ lên cổ đối phương, khẽ rạch nhẹ, dòng máu khiến nàng vui vẻ liền chảy xuôi xuống.

...

Trên mặt đất.

Trận đấu pháp, không,...phải nói là đơn phương đồ sát cũng coi như có một cái kết thúc.

Phía phỉ tu không còn thi khôi cùng tên bắn lén núp trong bóng tối nữa, nên mất hết sĩ khí.

Đối mặt với Kình Lâm là luyện khí tầng mười hai cầm vạc đập lung tung liền c·hết từng đám một, cuối cùng tan đàn xẻ nghé.

C·hết thì c·hết, b·ị b·ắt thì b·ị b·ắt.

C·hết rồi thì một mồi lửa hỏa táng tại chỗ, còn sống thì kết cục chính là làm mỏ nô đến cuối đời, ai bảo dám tập kích sản nghiệp của Mặc Huyền Tông.

Kình Lâm hả giận tự nhủ, nhưng khi đụng phải mấy tên đệ tử khiêng t·hi t·hể đồng môn tới, sắc mặt hắn liền như đưa đám.

Lần này lớn chuyện, hi sinh một hơi mười mấy đệ tử tạp dịch cùng ngoại môn, dù cho có đánh g·iết hết tất cả phỉ tu thì một trăm phần trăm vẫn sẽ b·ị t·ông môn trách tội xuống.

Chỉ e không thể tránh khỏi việc bị chặt mất bổng lộc năm nay.



" Quản sự, chuyện lớn không tốt ! "

Lại có tiếng kinh hô, một đệ tử chạy như bay ra từ trong hầm mỏ.

"..." Kình Lâm câm nín, cố nén ý định hỏi thăm phụ mẫu trước mắt các đệ tử, cũng cảm thấy hôm nay là ngày chó.

Chẳng lẽ tại ta ban sáng ra cửa quên coi lịch rồi, hay là tại bước chân trái ra trước ?

Kình Lâm thở dài một hơi, quay sang hỏi đệ tử mới tới.

" Lại chuyện gì nữa "

" Quản sự, lớn chuyện rồi, có kẻ xâm nhập vào bên dưới, trận nhãn khởi động...sát trận được kích hoạt "

" Ta biết, không sao " Kình Lâm thở ra một hơi, còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm.

" Vốn ta muốn giải quyết ở trên trước, và giờ là lúc đóng cửa đánh chó "

...

Như những gì Kình Lâm nói, bên dưới hầm mỏ.

Các tầng hạ tru·ng t·hượng đều có từng tòa sát trận nằm riêng biệt, nhưng khi được lệnh bài quản sự khởi động, chúng sẽ kết hợp thành một chủ thể duy nhất.

Địa Hành Tam Trọng Sát Trận !

Trận pháp vừa khởi động, vô số tiếng hét kinh hoàng thảm thiêtd vang lên bên dưới hầm mỏ.

Kình Lâm dựa vào trận bàn tìm kiếm mục tiêu, g·iết c·hết từng tên phỉ tu một.

Có tên bị tường đá từ tứ phía ép thành huyết tương, có kẻ đang chạy trốn thì mặt đất sụp đổ, rơi thẳng vào hố dung nham nóng rực hóa thành tro tàn, có phỉ tu dưới trọng áp của thổ linh khí biến thành tượng đá vĩnh cửu...

Dễ dàng trấn sát mấy chục tên phỉ tu cuối cùng, cũng xem như hạ màn cho trận tập kích hôm nay.

" Không biết bên dưới thiệt hại thế nào, chỉ trên đây thôi đã hi sinh mười mấy đệ tử rồi "

Kình Lâm vẻ mặt đau khổ dẫn vài đệ tử đi xuống hầm mỏ, số còn lại thì ở trên canh phòng nghiêm mật.

Đệ tử đi cùng cảm thấy quản sự thật cao thượng, thương cảm cho đồng môn đã hi sinh.

Nhưng chỉ có chính Kình Lâm mới biết, hắn đang buồn cho số bổng lộc sắp bị phạt mất của mình, nhỡ bên dưới thiệt hại quá nhiều thì có khi còn gặp phiền phức lớn hơn nữa.

" Hi vọng không ảnh hưởng đến kế hoạch kia " Kình Lâm thầm nghĩ.

Đợi xuống tầng thượng, đệ tử mở đường liền phát hiện phòng của quản sự bị phá hủy, nửa cánh cửa đá nằm ra đất.

" Quản sự, chỗ ở của ngài..."

Kình Lâm thoang thoảng ngửi thấy mùi máu tươi từ bên trong, nhưng dường như những đệ tử khác không nhận ra.

Thế thì không cần tiến vào làm gì.

Bình Luận

0 Thảo luận