Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 53: Chương 53: Linh nhũ vào túi
Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:40:07Chương 53: Linh nhũ vào túi
Bay xuống ba phút, Trần Lục đều phải bối rối.
Sâu, quá sâu !
Cứ tiếp tục thế này e là sẽ rơi khỏi tầng hạ mất, vượt qua cả khu vực khai thác linh thiết sâu nhất.
" Tiêu Phàm mới luyện khí sơ kỳ, cũng đừng có ngã nát xác rồi nhé " Trần Lục âm thầm cầu nguyện cho tên đó một cái.
Lại thêm hai phút, rốt cuộc thấy đáy.
Trần Lục thử nhìn lên cái lỗ sâu hoắm mà bản thân vừa nhảy vào, trong lòng có vô số nghi vấn.
Cái lỗ này từ đâu ra ?
Hình thành kiểu gì mà thẳng tắp như vậy ?
Chẳng lẽ do linh khí liên tục bay lên mà không thoát được nên dần tạo ra một hố sâu ?
Nước chảy đá mòn ?
Tạm thời gác lại chuyện này, Trần Lục hạ thấp độ cao, thu Phi Vân Toa về, hai chân liền chạm vào mặt nước trong vắt.
" Không nhờ trong lòng đất lại có một hồ nước tự nhiên, còn...Tiêu Phàm đâu ? "
Nhìn quanh một vòng, vẫn không thấy tên kia đâu, suy tư chút Trần Lục liền ngẩng ra, nhìn vào dưới chân.
Khục !
Đang đạp người ta rồi.
Hồ nước không hề sâu, còn không bằng gọi nó là cái vũng, mực nước chưa qua nổi mắt cá chân.
Trần Lục vốn định xách Tiêu Phàm đến bên bờ trước rồi tính tiếp, nào ngờ vừa vác kẻ này lên vai liền thấy một cột đá kỳ quái.
" Ừm ? "
Lay động linh khí thật nồng đậm, rất đặm đặc nhưng lại nhẹ như gió, vô cùng hiền dịu.
Hắn dùng tới phép thuật " Miêu Nhãn "
Hai mắt liền phát ra ánh sáng xanh lập lòe, nhìn có chút quỷ dị.
Sau đấy liền nhận ra ở đỉnh cột đá có một rãnh sâu cỡ cái bát, bên trong là dòng nước trắng tinh sạch sẽ như sữa tươi.
Linh Nhũ !
Rời tông cả năm trời, rốt cuộc cũng tìm thấy rồi !
" Ư ~ " Đúng thời điểm này, Tiêu Phàm như muốn tỉnh lại, tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Ngay lập tức, một quả đấm liền gõ vào gáy hắn.
Bốp ~
Thế gian yên tĩnh.
" Tiêu tiểu hữu, ngươi vẫn nên b·ất t·ỉnh tiếp thì tốt hơn" Trần Lục lẩm bẩm thu tay lại, giao cho phù khôi vác hắn đến bên bờ chờ đợi.
Còn chính hắn thì tiếp cận cột đá, tinh thần lực tràn lên tìm hiểu sâu vào trong vết rãnh, kế đó liền thì thầm gật gù.
" Không có vấn đề, chính là bảy trăm năm linh nhũ "
" Lên ! "
Khẽ động ngón tay, lập tức có một cái bình sứ bay ra khỏi nhẫn trữ vật.
Dưới sự cường hoành của tinh thần lực thi triển Thuật Khống Vật, dòng nước trắng đục như sữa bò bị kéo bay lên, trôi nổi giữa hư không rồi từ từ chảy vào miệng bình.
Mực nước trắng đục dâng lên đến gần miệng bình ngọc rồi mới ngừng lại, linh nhũ trong rãnh đã bị lấy đi sạch sẽ.
" Có thể rời khỏi được rồi, nhưng vẫn cần bịt kín chỗ này "
Nói thầm, Trần Lục liền đến bờ thu phù khôi về, sau đó nắm chân Tiêu Phàm bay v·út lên cao, đi theo cái lỗ hổng vừa rồi để quay lại tầng trung.
Vừa tới, hắn liền ném một tờ phù lục với những đường văn tự màu đỏ xuống lỗ.
" Bạo ! "
Oanh !
Nổ vang một cái, ánh lửa lóe lên, cả cái lỗ sâu đó liền bị chất đầy, bịt kín bởi đất đá vụn.
Quay về chỗ cũ.
Trần Lục tiện tay mang cô nàng giá·m s·át mỏ theo, một bên vác một người.
Tiêu Phàm bị hắn kéo chân, còn nàng ta thì kẹp đầu vào eo, hai chân Trần Lục đạp Phi Vân Toa bay nhanh lên tầng thượng.
Nhanh, nhanh.
Hắn cũng rất muốn biết chuyện gì vừa xảy ra đây.
...
" Ư ~ "
" Đây là..." Tiêu Phàm đầu đau muốn nứt, thân thể thoát lực, vừa tỉnh lại đã thấy cảnh vật xung quanh liên tục thay đổi, vách tường đá như mọc chân đang tự di chuyển.
" Bốp ~ Ui ! "
Đầu hắn va vào tường một phát, khi này Tiêu Phàm mới nhận ra mình đang bị một vị nam trung niên đồng môn kéo đi.
" Vị đại ca này, có thể thả tại hạ xuống không ? "
" Ừm ? " Trần Lục giả bộ như mới chú ý tới, cú đập đầu vừa rồi hoàn toàn không liên quan gì tới mình.
" Tỉnh rồi à, ở đây không có đại ca ngươi "
" Ta họ Trần, là chấp sự "
" Trần chấp sự tốt, nhưng có thể thả đệ tử xuống sao, như này không tốt cho lắm "
Tiêu Phàm thống khổ cầu xin, đang trọng thương mà còn bay vù vù thế này ai chịu cho nổi.
Vừa dứt lời, Trần Lục bẻ cua một phát quay sang lối đi khác, suýt thì khiến Tiêu Phàm phải đái trong quần vì mặt mình vừa lướt ngang qua thanh linh cuốc sắc bén treo trên vách.
Suýt hủy dung rồi !
Rốt cuộc Trần Lục cũng chịu thả Tiêu Phàm xuống.
Ngã ra đất, hắn nuốt một viên đan dược vào, khó khăn lắm mới đứng dậy được, Tiêu Phàm nhìn quanh một vòng liền phát hiện mình đang ở trên tầng thượng rồi.
" Chấp sự, Lăng sư tỷ đây là..."
" Suỵt "
Trần Lục ra hiệu một tiếng, liền thả lỏng tay, buông cô nàng bên hông ra, mặc cho nàng đập đầu xuống đất.
Mí mắt Tiêu Phàm nhảy lên một cái.
Vị chấp sự này thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc là gì hay sao.
Không chờ hắn cảm khái xong, một loại cảm giác âm lãnh kh·iếp người hiện lên, khiến cho thân thể vốn b·ị t·hương của Tiêu Phàm càng khó chịu, phát đau.
Cộc —
Một thân ảnh hơi lắc lư lấp ló trước căn phòng ở ngã rẽ.
Tiêu Phàm trừng lớn mắt, vì đấy là kho chứa quặng linh thiết, toàn bộ số quặng đào được đều sẽ cất trữ vào trong đây.
Tích lũy đủ ba năm, sau đó mới vận chuyển đến Mặc Huyền Tông.
Mặc dù vào sáng nay vận chuyển một nhóm phẩm chất không tệ đến phường thị của Ngạc gia, nhưng vẫn chỉ là lượng rất nhỏ, phần còn lại chính là con số trên trời.
Nhìn trên người lão giả âm u vừa bước ra liền biết, tay, hông, cổ đều treo túi trữ vật.
Chỉ thấy lão ta âm lãnh cười lạnh: " Đáng tiếc, bọn tiểu bối các ngươi nhìn thấy thứ không nên thấy "
Hai tên luyện khí tầng sáu, trong đó có một tên nằm ra đất không động đậy nổi, cùng một tên luyện khí tầng ba...
Phế vật !
Trong lòng khinh miệt rên một tiếng, thi khí dâng trào, vừa định động xử lí cả ba liền gặp tên oắt con trung niên dẫn đầu nở cười nhạt:
" Đúng là rất đáng tiếc "
" Tiểu bối ngươi..." Lão nhị vừa muốn tức giận, tinh thần lực đột nhiên bắt được một cái bóng mờ đã áp sát bản thân.
Tốc độ nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh.
Phốc, phốc —
Máu đen văng tứ phía như chất ăn mòn, khiến mặt đá cứng đều lủng lỗ chỗ...
Nhưng rồi thân thể lão giả cũng thế, một lỗ trên một lỗ dưới.
" Cái..." Tiêu Phàm trợn tròn mắt, lão giả vừa rồi còn vô cùng tà dị, khí thế kinh người không thua gì quản sự mỏ, nhưng chớp mắt liền c·hết thảm tại chỗ.
Đầu b·ị đ·ánh xuyên, ngực cũng có một cái lỗ lớn.
Thứ động thủ là một thứ giống hình nhân làm từ đồng xanh, nó không toát ra quá nhiều khí thế, nhưng như vậy lại càng khiến Tiêu Phàm thấy đáng sợ.
" Muốn động thủ liền làm nhanh, lảm nhảm cái khỉ gió gì " Trần Lục bĩu môi một cái, tùy tiện lảm nhảm với t·hi t·hể. " Ra vẻ ngươi rất mạnh ? "
Bề ngoài bá khí, Tiêu Phàm đều phải ngưỡng mộ nhìn chăm chú.
Bên trong Trần Lục ầm thầm đưa tay sờ vào giữa ngực, chỗ đó có một tấm nhất giai cực phẩm hộ thân phù, vừa thở dài vừa thầm mắng một tiếng.
Mẹ nó !
Sao lại có kẻ địch ở đây, chẳng lẽ t·iếng n·ổ vừa rồi là do bọn phỉ tu đang tập kích hầm mỏ ?
Còn là luyện khí viên mãn nữa chứ, tên đó mà đủ quyết đoán hạ sát thủ ngay có khi ta đã không kịp móc phù khôi.
Khi ấy dù không b·ị t·hương cũng phải hỏng mất tấm nhất giai cực phẩm hộ linh phù, nó đắt lắm, bằng phân nửa gia sản vào bảy năm trước của ta đấy.
Phải cẩn thận hơn nữa !
...
Bay xuống ba phút, Trần Lục đều phải bối rối.
Sâu, quá sâu !
Cứ tiếp tục thế này e là sẽ rơi khỏi tầng hạ mất, vượt qua cả khu vực khai thác linh thiết sâu nhất.
" Tiêu Phàm mới luyện khí sơ kỳ, cũng đừng có ngã nát xác rồi nhé " Trần Lục âm thầm cầu nguyện cho tên đó một cái.
Lại thêm hai phút, rốt cuộc thấy đáy.
Trần Lục thử nhìn lên cái lỗ sâu hoắm mà bản thân vừa nhảy vào, trong lòng có vô số nghi vấn.
Cái lỗ này từ đâu ra ?
Hình thành kiểu gì mà thẳng tắp như vậy ?
Chẳng lẽ do linh khí liên tục bay lên mà không thoát được nên dần tạo ra một hố sâu ?
Nước chảy đá mòn ?
Tạm thời gác lại chuyện này, Trần Lục hạ thấp độ cao, thu Phi Vân Toa về, hai chân liền chạm vào mặt nước trong vắt.
" Không nhờ trong lòng đất lại có một hồ nước tự nhiên, còn...Tiêu Phàm đâu ? "
Nhìn quanh một vòng, vẫn không thấy tên kia đâu, suy tư chút Trần Lục liền ngẩng ra, nhìn vào dưới chân.
Khục !
Đang đạp người ta rồi.
Hồ nước không hề sâu, còn không bằng gọi nó là cái vũng, mực nước chưa qua nổi mắt cá chân.
Trần Lục vốn định xách Tiêu Phàm đến bên bờ trước rồi tính tiếp, nào ngờ vừa vác kẻ này lên vai liền thấy một cột đá kỳ quái.
" Ừm ? "
Lay động linh khí thật nồng đậm, rất đặm đặc nhưng lại nhẹ như gió, vô cùng hiền dịu.
Hắn dùng tới phép thuật " Miêu Nhãn "
Hai mắt liền phát ra ánh sáng xanh lập lòe, nhìn có chút quỷ dị.
Sau đấy liền nhận ra ở đỉnh cột đá có một rãnh sâu cỡ cái bát, bên trong là dòng nước trắng tinh sạch sẽ như sữa tươi.
Linh Nhũ !
Rời tông cả năm trời, rốt cuộc cũng tìm thấy rồi !
" Ư ~ " Đúng thời điểm này, Tiêu Phàm như muốn tỉnh lại, tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Ngay lập tức, một quả đấm liền gõ vào gáy hắn.
Bốp ~
Thế gian yên tĩnh.
" Tiêu tiểu hữu, ngươi vẫn nên b·ất t·ỉnh tiếp thì tốt hơn" Trần Lục lẩm bẩm thu tay lại, giao cho phù khôi vác hắn đến bên bờ chờ đợi.
Còn chính hắn thì tiếp cận cột đá, tinh thần lực tràn lên tìm hiểu sâu vào trong vết rãnh, kế đó liền thì thầm gật gù.
" Không có vấn đề, chính là bảy trăm năm linh nhũ "
" Lên ! "
Khẽ động ngón tay, lập tức có một cái bình sứ bay ra khỏi nhẫn trữ vật.
Dưới sự cường hoành của tinh thần lực thi triển Thuật Khống Vật, dòng nước trắng đục như sữa bò bị kéo bay lên, trôi nổi giữa hư không rồi từ từ chảy vào miệng bình.
Mực nước trắng đục dâng lên đến gần miệng bình ngọc rồi mới ngừng lại, linh nhũ trong rãnh đã bị lấy đi sạch sẽ.
" Có thể rời khỏi được rồi, nhưng vẫn cần bịt kín chỗ này "
Nói thầm, Trần Lục liền đến bờ thu phù khôi về, sau đó nắm chân Tiêu Phàm bay v·út lên cao, đi theo cái lỗ hổng vừa rồi để quay lại tầng trung.
Vừa tới, hắn liền ném một tờ phù lục với những đường văn tự màu đỏ xuống lỗ.
" Bạo ! "
Oanh !
Nổ vang một cái, ánh lửa lóe lên, cả cái lỗ sâu đó liền bị chất đầy, bịt kín bởi đất đá vụn.
Quay về chỗ cũ.
Trần Lục tiện tay mang cô nàng giá·m s·át mỏ theo, một bên vác một người.
Tiêu Phàm bị hắn kéo chân, còn nàng ta thì kẹp đầu vào eo, hai chân Trần Lục đạp Phi Vân Toa bay nhanh lên tầng thượng.
Nhanh, nhanh.
Hắn cũng rất muốn biết chuyện gì vừa xảy ra đây.
...
" Ư ~ "
" Đây là..." Tiêu Phàm đầu đau muốn nứt, thân thể thoát lực, vừa tỉnh lại đã thấy cảnh vật xung quanh liên tục thay đổi, vách tường đá như mọc chân đang tự di chuyển.
" Bốp ~ Ui ! "
Đầu hắn va vào tường một phát, khi này Tiêu Phàm mới nhận ra mình đang bị một vị nam trung niên đồng môn kéo đi.
" Vị đại ca này, có thể thả tại hạ xuống không ? "
" Ừm ? " Trần Lục giả bộ như mới chú ý tới, cú đập đầu vừa rồi hoàn toàn không liên quan gì tới mình.
" Tỉnh rồi à, ở đây không có đại ca ngươi "
" Ta họ Trần, là chấp sự "
" Trần chấp sự tốt, nhưng có thể thả đệ tử xuống sao, như này không tốt cho lắm "
Tiêu Phàm thống khổ cầu xin, đang trọng thương mà còn bay vù vù thế này ai chịu cho nổi.
Vừa dứt lời, Trần Lục bẻ cua một phát quay sang lối đi khác, suýt thì khiến Tiêu Phàm phải đái trong quần vì mặt mình vừa lướt ngang qua thanh linh cuốc sắc bén treo trên vách.
Suýt hủy dung rồi !
Rốt cuộc Trần Lục cũng chịu thả Tiêu Phàm xuống.
Ngã ra đất, hắn nuốt một viên đan dược vào, khó khăn lắm mới đứng dậy được, Tiêu Phàm nhìn quanh một vòng liền phát hiện mình đang ở trên tầng thượng rồi.
" Chấp sự, Lăng sư tỷ đây là..."
" Suỵt "
Trần Lục ra hiệu một tiếng, liền thả lỏng tay, buông cô nàng bên hông ra, mặc cho nàng đập đầu xuống đất.
Mí mắt Tiêu Phàm nhảy lên một cái.
Vị chấp sự này thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc là gì hay sao.
Không chờ hắn cảm khái xong, một loại cảm giác âm lãnh kh·iếp người hiện lên, khiến cho thân thể vốn b·ị t·hương của Tiêu Phàm càng khó chịu, phát đau.
Cộc —
Một thân ảnh hơi lắc lư lấp ló trước căn phòng ở ngã rẽ.
Tiêu Phàm trừng lớn mắt, vì đấy là kho chứa quặng linh thiết, toàn bộ số quặng đào được đều sẽ cất trữ vào trong đây.
Tích lũy đủ ba năm, sau đó mới vận chuyển đến Mặc Huyền Tông.
Mặc dù vào sáng nay vận chuyển một nhóm phẩm chất không tệ đến phường thị của Ngạc gia, nhưng vẫn chỉ là lượng rất nhỏ, phần còn lại chính là con số trên trời.
Nhìn trên người lão giả âm u vừa bước ra liền biết, tay, hông, cổ đều treo túi trữ vật.
Chỉ thấy lão ta âm lãnh cười lạnh: " Đáng tiếc, bọn tiểu bối các ngươi nhìn thấy thứ không nên thấy "
Hai tên luyện khí tầng sáu, trong đó có một tên nằm ra đất không động đậy nổi, cùng một tên luyện khí tầng ba...
Phế vật !
Trong lòng khinh miệt rên một tiếng, thi khí dâng trào, vừa định động xử lí cả ba liền gặp tên oắt con trung niên dẫn đầu nở cười nhạt:
" Đúng là rất đáng tiếc "
" Tiểu bối ngươi..." Lão nhị vừa muốn tức giận, tinh thần lực đột nhiên bắt được một cái bóng mờ đã áp sát bản thân.
Tốc độ nhanh đến mức chỉ còn tàn ảnh.
Phốc, phốc —
Máu đen văng tứ phía như chất ăn mòn, khiến mặt đá cứng đều lủng lỗ chỗ...
Nhưng rồi thân thể lão giả cũng thế, một lỗ trên một lỗ dưới.
" Cái..." Tiêu Phàm trợn tròn mắt, lão giả vừa rồi còn vô cùng tà dị, khí thế kinh người không thua gì quản sự mỏ, nhưng chớp mắt liền c·hết thảm tại chỗ.
Đầu b·ị đ·ánh xuyên, ngực cũng có một cái lỗ lớn.
Thứ động thủ là một thứ giống hình nhân làm từ đồng xanh, nó không toát ra quá nhiều khí thế, nhưng như vậy lại càng khiến Tiêu Phàm thấy đáng sợ.
" Muốn động thủ liền làm nhanh, lảm nhảm cái khỉ gió gì " Trần Lục bĩu môi một cái, tùy tiện lảm nhảm với t·hi t·hể. " Ra vẻ ngươi rất mạnh ? "
Bề ngoài bá khí, Tiêu Phàm đều phải ngưỡng mộ nhìn chăm chú.
Bên trong Trần Lục ầm thầm đưa tay sờ vào giữa ngực, chỗ đó có một tấm nhất giai cực phẩm hộ thân phù, vừa thở dài vừa thầm mắng một tiếng.
Mẹ nó !
Sao lại có kẻ địch ở đây, chẳng lẽ t·iếng n·ổ vừa rồi là do bọn phỉ tu đang tập kích hầm mỏ ?
Còn là luyện khí viên mãn nữa chứ, tên đó mà đủ quyết đoán hạ sát thủ ngay có khi ta đã không kịp móc phù khôi.
Khi ấy dù không b·ị t·hương cũng phải hỏng mất tấm nhất giai cực phẩm hộ linh phù, nó đắt lắm, bằng phân nửa gia sản vào bảy năm trước của ta đấy.
Phải cẩn thận hơn nữa !
...
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận