Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!

Chương 52: Chương 52: Đấu pháp trong mỏ, Tiêu Phàm biến mất !

Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:40:07
Chương 52: Đấu pháp trong mỏ, Tiêu Phàm biến mất !

Đầu rơi, máu tươi vẩy ra đất, Tiết Nguyên nói với một đệ tử ngoại môn khác:

" Trọng sư đệ, thử kích hoạt trận pháp một lần nữa đi, cứ thế này không phải là cách "

" Không được rồi sư huynh " Đệ tử họ Trọng cầm một mặt lệnh bài, xác nhận trận văn trên đó đã tan ra thành mực nước vội đáp: " Lệnh bài tự tan, Thụ Môn Trận đã hoàn toàn bị phá vỡ "

" Phỉ tu khốn kiếp ! " Tiết Nguyên cả giận quát.

Vù —

Bất thình lình một mũi tên như độc xà lóe lên, len lỏi qua từng người, trong cái chớp mắt chỉ còn cách Tiết Nguyên vài ba mét.

Rợn cả tóc gáy, bản năng cho biết chính hắn rất gần với c·ái c·hết rồi.

" Gào ! "

Tiết Nguyên bỗng gầm lên một tiếng hung bạo như dã thú, tay phải đột ngột bành trướng, áo bào nứt vỡ, năm ngón hóa thành vuốt gấu liền giơ cao muốn đỡ mũi tên lại.

Oành —

Ánh l·ửa b·ùng l·ên nổ một phát thật lớn, Tiết Nguyên liền bay ra xa mấy trượng, cắm đầu lật vài vòng mới ngừng lại, khi này tay phải be bét máu, da thịt xương cốt nát bấy.

" Cái gì ? " Lão ngũ kinh dị. " Chỉ là luyện khí tầng tám thế mà đỡ được Bạo Linh Tiễn của ta ? "

“ Làm càn — “

Kình Lâm vừa chạy lên xem xét tình hình liền thấy cảnh này, trong lúc phẫn nộ thế là chụp một chưởng.

Tức khắc thấy rõ linh khí nóng rực hoá thành một bàn tay năm ngón, như n·úi l·ửa p·hun t·rào đập thẳng về đám phỉ tu.

Vừa chạm, pháp khí cũng được, phù lục cũng thế liền b·ốc c·háy lên hừng hực.

“ A ! “

Có phỉ tu chỉ kịp hét một tiếng liền bị đốt thành thây đen.

“ A ! “

“ Cứu...ặc “

“ Gra... Nóng “

Với một các tát, đám phỉ tu liền tan đàn xẻ nghé hơn nửa.

“ Đây là...quản sự hầm mỏ ? “ Lão ngũ thu liễm vẻ tuỳ ý vừa rồi, trở nên cực kỳ ngưng trọng, cẩn thận mới sống lâu được.



Luyện khí tầng mười hai, thực lực này ngang ngửa với nhị ca, nếu không cẩn thận hắn sẽ phải nằm xuống ở chỗ này, chính hắn cũng mới luyện khí tầng mười thôi.

“ Nhưng trong tay ta có cực phẩm pháp khí, lại thêm Khốn Linh Trận cùng hai viên Bạo Lôi Châu, tính cả đám pháo hôi nữa, miễn cưỡng cố hết sức thì giữ chân hắn một hai khắc vẫn được “

“ Nhị ca còn bảo đã tính toán từ trước...”

“ Quá lắm thì bỏ của chạy lấy người “

Ngay cửa hầm mỏ, Kình Lâm một cái tát đại triển thần uy.

Chấn nh·iếp tất cả phỉ tu không dám tiến thêm một bước, nhưng nào ngờ ngay khi hắn định tiến tới thì dưới mặt đất hiện lên từng dòng trận văn quái dị.

Từ trong đám phỉ tu, một cái trận bàn được ném ra bên ngoài.

Ánh sáng mờ ảo loé lên, một màn sương khói liên bao trùm tất cả, Kình Lâm liền cảm thấy linh khí trong người trở nên hơi chậm chạp, đình trệ.

Lại là Khốn Linh Trận !

Biết trận pháp gì, sắc mặt Kình Lâm liền trở nên không tốt.

Với Khốn Linh Trận chắc chắn không thể g·iết hắn nổi, nhưng tuyệt đối sẽ kéo chậm tiến độ giải quyết đám phỉ tu.

Bên phe đối diện, lão ngũ nắm chặt Tụ Lôi Châu trong tay, dự tính nhờ vào màn sương để đánh lén.

Nào ngờ dựa vào trận nhãn, đột nhiên thấy một ảnh cao gầy dáng đi quái dị, trên người tràn ngập tử khí mang theo lực lượng khó tả vồ về phía quản sự hầm mỏ.

“ Nhị ca ? Hắn không theo đại ca lén đi xuống hầm mỏ ?

“ Không ! "

" Không phải hắn, đó là thi khôi “

Lão ngũ nói thầm, lập tức mừng rỡ vác thanh nỏ đi theo sau mông thi khôi, chuẩn bị dựa vào khiên thịt đằng trước kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.

...

Tiếng nổ vừa rồi động tĩnh tạo ra động tĩnh rất lớn, Lăng Nhiên hơi bối rối nhưng vẫn quyết định tiến lên trên xem xét tình hình.

Nào ngờ ba người vừa tới bậc tháng lên tầng thượng liền thấy một bóng đen nhào thẳng qua đây, linh lực của kẻ đó vừa h·ôi t·hối, vừa vô cùng cường hoành ép về bọn họ.

Linh khí sắp ngưng thực !

Đây là đặc điểm của luyện khí tầng mười ba, cũng là luyện khí đại viên mãn.

Sắc mặt Lăng Nhiên trở nên nặng nề, áp lực do khác biệt cảnh giới khiến nàng cùng Tiêu sư đệ đều muốn không thở nổi.



Cái bóng đó tiếp cận, thì như thấy được mục tiêu, lập tức liền muốn hạ sát thủ, sát cơ kinh khủng.

Lăng Nhiên không phải kẻ thích ngồi chờ c·hết, lệnh bài giá·m s·át được nàng giơ cao, còn quát về phía Tiêu Phàm: “ Sư đệ nhanh lấy lệnh bài ! “

Tiêu Phàm phản ứng chậm một nhịp, nhưng vẫn miễn cưỡng kích hoạt kịp, cùng mượn nhờ trận pháp.

Ngay lập tức, hai toà tiểu sát trận trong hầm mỏ được khởi động, từng tảng đá lớn dưới sàn, trên trần, vách tường nứt ra, lấp loé lên từng dòng trận văn.

Vù vù —

Chỉ trong cái chớp mắt, liền có vô số tảng đá lớn mang theo sức mạnh huỷ diệt đập về phía bóng đen.

Đáng tiếc, khác biệt về cảnh giới là quá lớn.

Uỳnh !

Tất cả tảng đá dễ dàng bị linh khí h·ôi t·hối đập thành mảnh vụn.

Lăng Nhiên cùng Tiêu Phàm đều có lệnh bài giúp chống đỡ phần lớn uy lực xung kích, nhưng dù vậy vẫn thấy trời đất tối sầm, đầu óc choáng váng, b·ị đ·ánh bay ra xa.

Riêng Kim Xu là xui xẻo nhất, thực lực đã kém còn không có lệnh bài, đứng trước dòng linh khí cuốn tới chỉ kịp hô “ Tha mạng...“ liền thành thịt vụn.

Không ai còn đứng được, bóng đen từ từ hạ xuống đất, dần lộ diện một cái đầu trọc cùng khuôn mặt già nua ẩn bên trong.

Hắn chính là lão đại của Thiên Tuế Ngũ Phỉ, bị thế nhân phía nam xưng là Trọc Phỉ.

Bên dưới, theo Kim Xu b·ị đ·ánh thành thịt nát, túi trữ vật cấp thấp cũng hỏng mất, rách một đường khiến cục Tử Sắc Linh Thiết bên trong rơi ra ngoài.

Nhìn nó to như vậy, dù luôn là kẻ tâm tính đạm bạc như Trọc Phỉ cũng phải cổ họng trầm trọng, hít thở nặng nề.

" Lớn như này, lớn như này..."

"Thậm chí có thể dùng để đổi một viên Trúc Cơ Đan ! "

Hưng phấn tới nhanh, đi cũng nhanh, Trọc Phỉ không hổ là kẻ hung danh lan xa, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh liền thu Tử Sắc Linh Thiết vào nhẫn trữ vật.

Lấy xong liền đi, không dây dưa dài dòng, càng không cần g·iết người diệt khẩu.

Hắn tự nghĩ làm một vố lớn lập tức cao chạy xa bay, g·iết hay không cũng thế.

...

" Chuyện quái gì vừa diễn ra ở đây vậy "

(°Д°=°Д°)



Trần Lục vừa rời khỏi chốc lát, lại phải quay đầu trở về do âm thanh đánh nhau.

Tới rồi liền đụng một đ·ống đ·ổ n·át, cũng may là con đường hầm được thi công không tồi, chưa triệt để sụp xuống nên vẫn miễn cưỡng di chuyển được, mỗi tội hơi chậm.

Tất nhiên là vẫn phải tránh né mấy cái hố to bên dưới.

Tiến thêm vài bước, gặp một đống thịt nát, xương cũng mềm, họa may ra dư lại xương đầu là có ngũ quan rõ ràng.

Rất lạ, không quen, bỏ qua.

Thêm vào bước, gặp một nữ đệ tử bản tông, v·ết t·hương đầy mình, bạch y nhiễm đỏ, sắc mặt tái nhợt nhạt.

Há, không phải là cô nàng n·hạy c·ảm vừa rồi suýt thì phát hiện ta sao !

Trần Lục liền lại gần.

Đầu tiên là kiểm tra hơi thở, còn khí.

Sờ ngực...không phải, là kiểm tra tim còn đập.

Kiểm tra mạch, còn động đậy, còn máu.

Tổng kết cuối, còn sống !

Một viên đan dược trị liệu vào môi đỏ, giải quyết xong.

Đi tiếp !

" Ừm !? "

Tiêu Phàm đâu, không nằm chung với mấy tên này ?

Trần Lục nhíu mày, vội thông qua ấn ký tìm kiếm vị trí của đối phương, rất nhanh phát hiện tên kia bằng một cách nào đó đang ở khá xa nơi này.

Lần mò một hồi, Trần Lục tìm tới một cái miệng hố lớn, theo vị trí ấn ký thì tên Tiêu Phàm chắc là nằm ở bên dưới.

" Chẳng lẽ..."

Không do dự nữa, Trần Lục lập tức thả phù khôi nhảy xuống hố làm lá chắn trước, còn chính bản thân thì đạp Phi Vân Toa theo sau.

Hạ xuống chưa đủ trăm trượng.

Trần Lục liền nhận ra bên dưới bốc lên một lượng linh khí nồng đậm.

Thậm chí không thua gì nhất giai thượng phẩm linh mạch bao nhiêu, nếu nói kém hơn chỗ nào thì sẽ là luồng linh khí ở đây bị đứt đoạn, không thể chảy liên tục như linh mạch.

...

...

P/s: U như kỹ, lại là cầu đề cử, cầu đánh giá ( =ω= )

Bình Luận

0 Thảo luận