Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 51: Chương 51: Nữ nhân này thật nhạy cảm !
Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:39:57Chương 51: Nữ nhân này thật nhạy cảm !
Quay về tầng hạ của mỏ Linh Thiết, Lăng Nhiên hít một hơi thật sâu nhìn chằm chằm vào cục Tử Sắc Linh Thiết trước mặt
Trong lòng căng thẳng, chỉ thấy chuyện này phức tạp rồi.
Lớn như thế, e là nếu lộ ra cho phía ngoài biết, rất có thể sẽ dẫn tới tán tu Trúc Cơ lân la dòm ngó.
Tán tu Trúc Cơ, dù không dám trực tiếp giữa thanh thiên bạch nhật tập kích mỏ Linh Thiết của Mặc Huyền Tông, nhưng lén lút chơi trò ném đá giấu tay thì chưa hẳn đã không dám.
Nhìn qua đám mỏ nô, đệ tử tạp dịch cùng ngoại môn xung quanh, Lăng Nhiên thấy cực kỳ khó giải quyết.
Nàng có thể cấm mỏ nô lên mặt đất, buộc tất cả ở yên trong tầng này, nhưng lại không thể cứ thế cấm cả đệ tử ngoại môn.
Thứ nhất không có quy định đó, thứ hai nàng không đủ thực lực.
" C·hết tiệt, ai mà nghĩ tới cái mỏ Linh Thiết nhỏ xíu này lại có thể xuất hiện cục Tử Sắc Linh Thiết to đến thế "
Lăng Nhiên thầm mắng một tiếng, nhưng cứ đứng đây mắt lớn trừng mắt nhỏ với Kim Xu cũng không phải là cách.
Thế là tay thon dài khẽ vươn, một cái túi trữ vật lóe lên, tức khắc hút cả cục Tử Sắc Linh Thiết to bằng gốc cây sồi vào.
" Kim Xu đúng không, theo ta tới gặp quản sự "
" Vâng đại nhân "
Kim Xu vô cùng hưng phấn, hắn thậm chí có thể ảo tưởng ra cô nàng tự do xinh đẹp mỹ lệ đang vẫy tay về phía mình.
Nhưng khi nhìn thoáng qua túi trữ vật trong tay Lăng Nhiên hắn có hơi lo sợ nhỏ giọng cầu xin:
" Giám sự đại nhân, ta có thể...có thể giữ nó một chút sao "
" Cho ngươi "
Lăng Nhiên tiện tay ném qua, bề ngoài lãnh đạm, trong lòng lại thở ra một hơi.
Có quá nhiều người thấy rồi, nên đây là củ khoai lang bỏng tay, không giữ cũng được.
Nàng biết Kim Xu suy nghĩ nhỏ nhặt điều gì, chắc hắn nghĩ tự tay giao cho quản sự biết đâu ngoại trừ thu hoạch được tự do ra, còn có thưởng thêm cũng nên.
Có thưởng hay không Lăng Nhiên không biết, nhưng lại đúng ý nàng.
Với lại thực lực của tên này không thể nào cầm Tử Sắc Linh Thiết bỏ trốn khỏi mỏ được, trừ khi hắn muốn c·hết.
" Đi "
Dẫn Kim Xu một đường đi lên tầng trung, lối đi bình ổn không có vấn đề gì khiến tâm trạng hơi căng thẳng của Lăng Nhiên tạm thời tốt hơn.
Tầng trung, hai người đang đi trên hành lang bằng đá, bỗng nhiên đụng phải một thanh niên mặc bạch y ngắn tay, đeo đao trên lưng, dáng vẻ cương nghị trung thực.
“ Lăng Nhiên sư tỷ ? “
“ Tiêu sư đệ “
Lăng Nhiên hơi gật đầu về phía thanh niên, vị sư đệ tên Tiêu Phàm này là giá·m s·át mỏ mới nhậm chức ở tầng trung.
Lúc hắn mới vào nàng chính là người hướng dẫn cho đối phương làm quen chức vị, nên xem như nhận biết.
“ Sư tỷ, hắn đây là...”
Thấy nàng dẫn một vị mỏ nô hình như muốn đi lên trên, Tiêu Phàm không rõ cho lắm nên hỏi.
Vì theo quy định, mỏ nô chỉ có thể hoạt động ở hai khu vực, một là khu nhà ở tại tầng trung, và hai là khai khoáng ở tầng hạ
Tuyệt đối cấm mỏ nô lên tầng thượng chứ đừng nói là mặt đất, cho đến khi được xoá bỏ nô ấn mới thôi.
Khi đó ngươi có thể rời đi luôn, hoặc tiếp tục làm công việc khai khoáng tại tầng trung, nhưng thân phận khi này không phải mỏ nô nữa...mà là tán tu được thuê.
“ Ta dẫn hắn lên gặp quản sự, xem như sắp được tự do rồi “
Lăng Nhiên hơi nhướng mi về phía túi trữ vật trong tay Kim Xu, Tiêu Phàm xuất thân kém thật nhưng không phải kẻ ngu, liền hiểu rồi.
Khẽ gật đầu, hắn lại nói: “ Thế cùng đồng hành đi, sư đệ cũng muốn lên tầng thượng xin phép chấp sự cho nghỉ ngơi một hôm, ta dự tính tới phường thị mua chút đồ vật “
“ Vậy cùng đi “
Lăng Nhiên đồng ý, nàng sao cũng được.
Nhưng chỉ di chuyển được thêm tầm chục bước Lăng Nhiên tự dưng cau mày, dừng chân tại chỗ.
Ánh mắt sáng tỏ hơi đảo, tinh thần lực lan tràn về tứ phía, nhưng không phát giác điều gì.
“ Sư tỷ thế nào ? “
“ Không có gì, đi thôi “
Ở một góc khác, Trần Lục khẽ bĩu môi.” Nữ nhân này n·hạy c·ảm thế là cùng “
Chờ hai tên đó đều sắp phải đi lên tới tầng thượng, Trần Lục phiền muốn không thôi. “ Xem ra hôm nay không thu hoạch được gì rồi “
Lời vừa dứt...
Oanh !!!
Đất đá rung chuyển, trần nhà như muốn rơi xuống.
Cmn !
Trần Lục doạ nhảy một cái, ngẩng đầu nhìn lên trần đá, t·iếng n·ổ phát ra từ bên trên.
Chuyện gì xảy ra !?
...
Tầng thượng, Kình Lâm cùng với mỹ nhân luôn bám sau lưng hắn bước ra khỏi phòng.
Trùng hợp thế nào lại gặp một tên phỉ tu lướt ngang, hai bên mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“ Giết “
Phỉ tu quát một tiếng, sát khí lạnh lẽo, phi kiếm loé lên.
Từng tia sắc bén kinh người, uy thế thế không thể đỡ, chỉ trong cái chớp mắt liền có đầu người rơi xuống đất.
Đúng, chính là đầu của phỉ tu.
Vị mỹ nhân diễm lệ kia không rõ khi nào đã từ sau Kình Lâm chạy tới sau lưng phỉ tu, hai đôi ngọc thủ vốn trắng nõn nà lại dính đầy máu tươi tanh tưởi.
Sự đối lập này khiến nàng càng thêm vẻ ma mị quyến rũ.
Tí tách ~
Máu tươi chảy xuống như suối từ cái cổ không đầu.
Mỹ nhân đưa tay lên môi đỏ, khẽ nhấp nhẹ, lại hướng về Kình Lâm làm một cái hôn gió.
Chụp ~
" Cái quỷ gì, tên này từ đâu ra "
Kình Lâm nhìn t·hi t·hể dưới đất, sắc mặt tối sầm thầm mắng một tiếng.
Quay sang thấy mỹ nhân vẫn đang tạo dáng, tâm tình vốn không tốt liền càu nhàu: " Đừng có làm thế nữa, chẳng khác gì tà ma ngoại ma đạo "
" Chẳng khác cái gì mà chẳng khác, nhân gia chính là ma tu đấy thôi, đại thúc ngươi nói thế là không đúng nha "
" Thôi được rồi " Kình Lâm một mặt bất đắc dĩ xua tay:
" Ngươi quay về phòng đi, chuyện này để ta giải quyết, mỹ nhân tùy tiện động thủ nhỡ bị người khác đụng phải nhìn thấy là lớn chuyện đấy "
" Không thành vấn đề " Mỹ nhân lại vặn vẹo thân thể no đủ một cái, mùi thơm khó cưỡng rơi vào mũi Kình Lâm, khiêu gợi như hồ yêu khẽ nhắn nhủ.
" Đại thúc...đi sớm về sớm ~ "
Lằng nhằng mãi, cuối cùng đẩy mỹ nhân về phòng.
" Ta cũng muốn nhanh chứ " Kình Lâm khẽ lầu bầu, nhưng khi quan sát kỹ t·hi t·hể dưới đất liền nhíu mày, sắc mặt âm trầm thấy rõ.
" Rốt cuộc cái bọn tạp chủng phỉ tu vào bằng cách nào, trận pháp phòng ngự của ta đâu !? "
Giờ khắc này bên ngoài cổng chính vào hầm mỏ.
Không biết từ khi nào mà đám rễ sồi to bự đã khô héo, thành từng khúc gỗ mục nát chỉ có thể dùng để đun củi, nhị giai trận pháp phòng ngự chính thức bị phá vỡ.
Hơn chục đệ tử, có ngoại môn, có tạp dịch tụ tập lại một chỗ, cùng chống cự trước một đám phỉ tu đông lúc nhúc như kiến.
Ít cũng phải có hơn trăm tên, phần lớn thực lực không cao, nhưng được cái đủ nhiều.
Phép thuật, pháp khí, phù lục bay múa khắp nơi, t·iếng n·ổ v·a c·hạm ầm ầm, phàm nhân mà dám tiếp cận chỗ này sẽ lập tức bị oanh thành thịt nát.
Một bên, Thiên Tuế Ngũ Phỉ lão ngũ dùng mũ trùm che mặt, tay cầm nỏ, mũi tên lấp lóe từng tia sắc bén dọa người.
Phốc —
Dây nỏ bất chợt bắn ra, liền xuyên thủng đầu một đệ tử ngoại môn, ngay cả phù lục phòng ngự nhất giai trung phẩm cũng không chịu nổi một kích.
" Sư đệ "
Một nam đệ tử luyện khí tầng sáu kinh hãi muốn c·hết khi sư đệ c·hết thảm trước mặt.
Nhìn t·hi t·hể thủng tim dưới đất mà mồ hôi chảy ròng ròng, chỉ sợ lại có mũi tên giống diêm vương đòi mạng bay tới.
" Đừng có ngẩng ra đó, cẩn thận bắn lén "
Tiếng quát nhắc nhở đến từ người mạnh nhất ở đây là Tiết Nguyên, luyện khí tầng tám, còn là đệ tử nội môn.
Hắn vốn nên tọa trấn ở trong thành, nhưng đúng lúc thế nào hôm nay có chuyện quan trọng cần gặp quản sự.
Đúng lúc hơn nữa khi đụng phải phỉ tu tập kích, liền cố sức ở lại giúp một tay.
Pháp khí chuyên dùng của Tiết Nguyên là một thanh đa trọng đoản kiếm, thanh kiếm bay lên cao lập tức tách làm đôi, từ hai phía cùng lúc lấy đầu hai tên phỉ tu hung hãn.
Quay về tầng hạ của mỏ Linh Thiết, Lăng Nhiên hít một hơi thật sâu nhìn chằm chằm vào cục Tử Sắc Linh Thiết trước mặt
Trong lòng căng thẳng, chỉ thấy chuyện này phức tạp rồi.
Lớn như thế, e là nếu lộ ra cho phía ngoài biết, rất có thể sẽ dẫn tới tán tu Trúc Cơ lân la dòm ngó.
Tán tu Trúc Cơ, dù không dám trực tiếp giữa thanh thiên bạch nhật tập kích mỏ Linh Thiết của Mặc Huyền Tông, nhưng lén lút chơi trò ném đá giấu tay thì chưa hẳn đã không dám.
Nhìn qua đám mỏ nô, đệ tử tạp dịch cùng ngoại môn xung quanh, Lăng Nhiên thấy cực kỳ khó giải quyết.
Nàng có thể cấm mỏ nô lên mặt đất, buộc tất cả ở yên trong tầng này, nhưng lại không thể cứ thế cấm cả đệ tử ngoại môn.
Thứ nhất không có quy định đó, thứ hai nàng không đủ thực lực.
" C·hết tiệt, ai mà nghĩ tới cái mỏ Linh Thiết nhỏ xíu này lại có thể xuất hiện cục Tử Sắc Linh Thiết to đến thế "
Lăng Nhiên thầm mắng một tiếng, nhưng cứ đứng đây mắt lớn trừng mắt nhỏ với Kim Xu cũng không phải là cách.
Thế là tay thon dài khẽ vươn, một cái túi trữ vật lóe lên, tức khắc hút cả cục Tử Sắc Linh Thiết to bằng gốc cây sồi vào.
" Kim Xu đúng không, theo ta tới gặp quản sự "
" Vâng đại nhân "
Kim Xu vô cùng hưng phấn, hắn thậm chí có thể ảo tưởng ra cô nàng tự do xinh đẹp mỹ lệ đang vẫy tay về phía mình.
Nhưng khi nhìn thoáng qua túi trữ vật trong tay Lăng Nhiên hắn có hơi lo sợ nhỏ giọng cầu xin:
" Giám sự đại nhân, ta có thể...có thể giữ nó một chút sao "
" Cho ngươi "
Lăng Nhiên tiện tay ném qua, bề ngoài lãnh đạm, trong lòng lại thở ra một hơi.
Có quá nhiều người thấy rồi, nên đây là củ khoai lang bỏng tay, không giữ cũng được.
Nàng biết Kim Xu suy nghĩ nhỏ nhặt điều gì, chắc hắn nghĩ tự tay giao cho quản sự biết đâu ngoại trừ thu hoạch được tự do ra, còn có thưởng thêm cũng nên.
Có thưởng hay không Lăng Nhiên không biết, nhưng lại đúng ý nàng.
Với lại thực lực của tên này không thể nào cầm Tử Sắc Linh Thiết bỏ trốn khỏi mỏ được, trừ khi hắn muốn c·hết.
" Đi "
Dẫn Kim Xu một đường đi lên tầng trung, lối đi bình ổn không có vấn đề gì khiến tâm trạng hơi căng thẳng của Lăng Nhiên tạm thời tốt hơn.
Tầng trung, hai người đang đi trên hành lang bằng đá, bỗng nhiên đụng phải một thanh niên mặc bạch y ngắn tay, đeo đao trên lưng, dáng vẻ cương nghị trung thực.
“ Lăng Nhiên sư tỷ ? “
“ Tiêu sư đệ “
Lăng Nhiên hơi gật đầu về phía thanh niên, vị sư đệ tên Tiêu Phàm này là giá·m s·át mỏ mới nhậm chức ở tầng trung.
Lúc hắn mới vào nàng chính là người hướng dẫn cho đối phương làm quen chức vị, nên xem như nhận biết.
“ Sư tỷ, hắn đây là...”
Thấy nàng dẫn một vị mỏ nô hình như muốn đi lên trên, Tiêu Phàm không rõ cho lắm nên hỏi.
Vì theo quy định, mỏ nô chỉ có thể hoạt động ở hai khu vực, một là khu nhà ở tại tầng trung, và hai là khai khoáng ở tầng hạ
Tuyệt đối cấm mỏ nô lên tầng thượng chứ đừng nói là mặt đất, cho đến khi được xoá bỏ nô ấn mới thôi.
Khi đó ngươi có thể rời đi luôn, hoặc tiếp tục làm công việc khai khoáng tại tầng trung, nhưng thân phận khi này không phải mỏ nô nữa...mà là tán tu được thuê.
“ Ta dẫn hắn lên gặp quản sự, xem như sắp được tự do rồi “
Lăng Nhiên hơi nhướng mi về phía túi trữ vật trong tay Kim Xu, Tiêu Phàm xuất thân kém thật nhưng không phải kẻ ngu, liền hiểu rồi.
Khẽ gật đầu, hắn lại nói: “ Thế cùng đồng hành đi, sư đệ cũng muốn lên tầng thượng xin phép chấp sự cho nghỉ ngơi một hôm, ta dự tính tới phường thị mua chút đồ vật “
“ Vậy cùng đi “
Lăng Nhiên đồng ý, nàng sao cũng được.
Nhưng chỉ di chuyển được thêm tầm chục bước Lăng Nhiên tự dưng cau mày, dừng chân tại chỗ.
Ánh mắt sáng tỏ hơi đảo, tinh thần lực lan tràn về tứ phía, nhưng không phát giác điều gì.
“ Sư tỷ thế nào ? “
“ Không có gì, đi thôi “
Ở một góc khác, Trần Lục khẽ bĩu môi.” Nữ nhân này n·hạy c·ảm thế là cùng “
Chờ hai tên đó đều sắp phải đi lên tới tầng thượng, Trần Lục phiền muốn không thôi. “ Xem ra hôm nay không thu hoạch được gì rồi “
Lời vừa dứt...
Oanh !!!
Đất đá rung chuyển, trần nhà như muốn rơi xuống.
Cmn !
Trần Lục doạ nhảy một cái, ngẩng đầu nhìn lên trần đá, t·iếng n·ổ phát ra từ bên trên.
Chuyện gì xảy ra !?
...
Tầng thượng, Kình Lâm cùng với mỹ nhân luôn bám sau lưng hắn bước ra khỏi phòng.
Trùng hợp thế nào lại gặp một tên phỉ tu lướt ngang, hai bên mắt lớn trừng mắt nhỏ.
“ Giết “
Phỉ tu quát một tiếng, sát khí lạnh lẽo, phi kiếm loé lên.
Từng tia sắc bén kinh người, uy thế thế không thể đỡ, chỉ trong cái chớp mắt liền có đầu người rơi xuống đất.
Đúng, chính là đầu của phỉ tu.
Vị mỹ nhân diễm lệ kia không rõ khi nào đã từ sau Kình Lâm chạy tới sau lưng phỉ tu, hai đôi ngọc thủ vốn trắng nõn nà lại dính đầy máu tươi tanh tưởi.
Sự đối lập này khiến nàng càng thêm vẻ ma mị quyến rũ.
Tí tách ~
Máu tươi chảy xuống như suối từ cái cổ không đầu.
Mỹ nhân đưa tay lên môi đỏ, khẽ nhấp nhẹ, lại hướng về Kình Lâm làm một cái hôn gió.
Chụp ~
" Cái quỷ gì, tên này từ đâu ra "
Kình Lâm nhìn t·hi t·hể dưới đất, sắc mặt tối sầm thầm mắng một tiếng.
Quay sang thấy mỹ nhân vẫn đang tạo dáng, tâm tình vốn không tốt liền càu nhàu: " Đừng có làm thế nữa, chẳng khác gì tà ma ngoại ma đạo "
" Chẳng khác cái gì mà chẳng khác, nhân gia chính là ma tu đấy thôi, đại thúc ngươi nói thế là không đúng nha "
" Thôi được rồi " Kình Lâm một mặt bất đắc dĩ xua tay:
" Ngươi quay về phòng đi, chuyện này để ta giải quyết, mỹ nhân tùy tiện động thủ nhỡ bị người khác đụng phải nhìn thấy là lớn chuyện đấy "
" Không thành vấn đề " Mỹ nhân lại vặn vẹo thân thể no đủ một cái, mùi thơm khó cưỡng rơi vào mũi Kình Lâm, khiêu gợi như hồ yêu khẽ nhắn nhủ.
" Đại thúc...đi sớm về sớm ~ "
Lằng nhằng mãi, cuối cùng đẩy mỹ nhân về phòng.
" Ta cũng muốn nhanh chứ " Kình Lâm khẽ lầu bầu, nhưng khi quan sát kỹ t·hi t·hể dưới đất liền nhíu mày, sắc mặt âm trầm thấy rõ.
" Rốt cuộc cái bọn tạp chủng phỉ tu vào bằng cách nào, trận pháp phòng ngự của ta đâu !? "
Giờ khắc này bên ngoài cổng chính vào hầm mỏ.
Không biết từ khi nào mà đám rễ sồi to bự đã khô héo, thành từng khúc gỗ mục nát chỉ có thể dùng để đun củi, nhị giai trận pháp phòng ngự chính thức bị phá vỡ.
Hơn chục đệ tử, có ngoại môn, có tạp dịch tụ tập lại một chỗ, cùng chống cự trước một đám phỉ tu đông lúc nhúc như kiến.
Ít cũng phải có hơn trăm tên, phần lớn thực lực không cao, nhưng được cái đủ nhiều.
Phép thuật, pháp khí, phù lục bay múa khắp nơi, t·iếng n·ổ v·a c·hạm ầm ầm, phàm nhân mà dám tiếp cận chỗ này sẽ lập tức bị oanh thành thịt nát.
Một bên, Thiên Tuế Ngũ Phỉ lão ngũ dùng mũ trùm che mặt, tay cầm nỏ, mũi tên lấp lóe từng tia sắc bén dọa người.
Phốc —
Dây nỏ bất chợt bắn ra, liền xuyên thủng đầu một đệ tử ngoại môn, ngay cả phù lục phòng ngự nhất giai trung phẩm cũng không chịu nổi một kích.
" Sư đệ "
Một nam đệ tử luyện khí tầng sáu kinh hãi muốn c·hết khi sư đệ c·hết thảm trước mặt.
Nhìn t·hi t·hể thủng tim dưới đất mà mồ hôi chảy ròng ròng, chỉ sợ lại có mũi tên giống diêm vương đòi mạng bay tới.
" Đừng có ngẩng ra đó, cẩn thận bắn lén "
Tiếng quát nhắc nhở đến từ người mạnh nhất ở đây là Tiết Nguyên, luyện khí tầng tám, còn là đệ tử nội môn.
Hắn vốn nên tọa trấn ở trong thành, nhưng đúng lúc thế nào hôm nay có chuyện quan trọng cần gặp quản sự.
Đúng lúc hơn nữa khi đụng phải phỉ tu tập kích, liền cố sức ở lại giúp một tay.
Pháp khí chuyên dùng của Tiết Nguyên là một thanh đa trọng đoản kiếm, thanh kiếm bay lên cao lập tức tách làm đôi, từ hai phía cùng lúc lấy đầu hai tên phỉ tu hung hãn.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận