Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 50: Chương 50: Âm mưu tập kích
Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:39:57Chương 50: Âm mưu tập kích
Sắc mặt Kình Lâm hơi dịu lại, Vi Ngọc là tu sĩ luyện khí tầng mười, còn sở hữu thượng phẩm pháp khí, thực lực không kém.
Nhưng rồi phản ứng kịp, một mặt kỳ quái nhìn Quy chấp sự:
" Vi chấp sự đã đi, vậy ngươi gấp gáp thế làm gì ? "
" Ngạch " Quy chấp sự hơi xấu hổ. " Còn không phải muốn báo cho quản sự biết ngay sao, Thiên Tuế Ngũ Phỉ hung danh không nhỏ, ta vẫn thấy hơi lo lắng "
" Có gì mà lo lắng, chỉ là một đám phỉ tu...từ từ, Thiên Tuế Ngũ Phỉ lại là cái bọn nào ? "
" Quản sự ngài không biết ? " Hình như Quy chấp sự rất kinh ngạc, cứ như thể ai không biết chính là kẻ thiếu kiến thức.
" Ta buộc phải biết ? "
Kình Lâm lạnh mặt, đừng tưởng hắn bình thường hòa ái dễ nói chuyện liền dám thuận thế leo lên đầu ngồi, ở cái hầm mỏ này, Kình quản sự hắn mới là lớn nhất.
" Không, ý ta không phải thế " Quy chấp sự có chút bối rối, thế quái nào đang trò chuyện bình thường mà nói trở mặt liền trở mặt rồi.
" Đừng dài dòng, nói cho rõ ràng, Thiên Tuế Ngũ Phỉ lại là bọn chuột nhắt nào "
" Quản sự có điều không biết, Thiên Tuế Ngũ Phỉ là năm tên phỉ tu, vừa từ phía nam chạy tới phường thị Ngạc Giao bên ngoài Hắc Hổ Lâm vào nửa năm trước "
" Vì cả năm người đều có tu vi cao cường, thêm dáng vẻ già nua, dự đoán tuổi tác thực tế đều trên trăm, lại thường xuyên vây g·iết c·ướp b·óc tán tu bên ngoài phường thị nên được chúng tu sĩ xưng là Thiên Tuế Ngũ Phỉ "
" Vậy là cả năm tên đều sống thọ trên trăm ? Đúng là người già tâm không già, nhưng ai cho chúng lá gan c·ướp đồ của Mặc Huyền Tông ? " Kình Lâm nhếch miệng cười lạnh.
Cười rất lạnh, nhưng Quy chấp sự thật sự là một con rùa y như cái họ của hắn, vô cũng cố chấp:
" Không phải, tên trẻ nhất trong đó chỉ mới trên chín mươi "
" Không quan trọng, vẫn thế cả thôi " Kình Lâm liếc hắn một cái, đúng là cái đồ con rùa cứng ngắc, bắt bẻ ta được cái gì.
Chờ giây lát, Kình Lâm nhận thấy không ổn, có dự cảm xấu:
" Không được, cả bọn phỉ tặc có tận năm tên, dù trong tin cứu viện của đệ tử chỉ nhắc tới một tên nhưng cũng phải đề phòng trước, nếu nhảy ra thêm vài tên nữa sợ rằng Vi chấp sự sẽ gặp nguy hiểm "
Kình Lâm phân tích một phen, liền quay sang lệnh cho Quy chấp sự.
" Quy chấp sự, làm phiền ngươi dẫn thêm sáu vị đệ tử luyện khí hậu kỳ đi một chuyến, dù có chút hưng sư động chúng, nhưng cẩn thận là trên hết, tránh sai lầm "
" Rõ, ta hiểu rồi "
Mặc dù không còn hai vị chấp sự, cũng điều động đi gần chục vị đệ tử luyện khí hậu kỳ khiến sức phòng ngự của mỏ linh thiết giảm mất hơn một phần ba, nhưng Kình Lâm không hề lo sợ.
Mỏ Linh Thiết nằm ở chỗ này nhưng không phải cứ muốn là có thể công phá được, trận pháp phòng ngự bên ngoài, sát trận bên trong, đều chẳng phải mặt hàng ăn chay.
...
Trong rừng cây cách tòa thành không xa, bốn tên lão giả ăn mặc kín kẽ, tụ tập cũng một chỗ.
Vừa rồi, một món pháp khí phi hành giống chiếc lá, chở gần chục người bay v·út khỏi thành, tiến nhanh về hướng bắc.
Một người trong đó cầm cự nỏ, mũi tên bốc lên thoang thoảng mùi khí độc.
Hắn nhìn sang kẻ dẫn đầu, là một lão giả đầu trọc, già nua nhất trong cả bọn, khuôn mặt nhăn nheo, đầy đốm đồi mồi, trông đến phát kh·iếp.
Phải biết, chỉ cần là tu sĩ luyện khí, dù sắp tới thời điểm đại nạn, thì vẫn có thể lưu giữ cơ thể trắng trẻo hồng hào như thường, còn vẫn lạc rồi thì không tính.
Tình huống của lão già đầu trọc thì khác, một là có nội thương, hai là nhiễm cực độc, hoặc là do công pháp tu luyện bất thường.
Kẻ đó thăm hỏi: " Lão đại, lại có một nhóm người rời khỏi mỏ, chúng ta tiếp tục chờ đợi vẫn là..."
" Không chờ " Lão đại đầu trọc liền lắc đầu.
" Một mình lão tam dựa vào độc trùng giằng co, vừa đánh vừa lui, kéo dài thời gian hai tên chấp sự là đã cố hết sức, tăng thêm nữa một người nữa hắn sẽ gặp nguy hiểm "
Một bên khác, lão giả đội mũ vành, ôm kiếm ở ngưch, do dự rất lâu cuối cùng đứng ra:
" Lão đại, theo ta thấy đánh thẳng vào mỏ linh thiết của Mặc Huyền Tông là chuyện cực kỳ mạo hiểm, ta vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đây "
" Lão tứ, đã đến rồi mà ngươi còn muốn đổi ý ? " Người cuối cùng âm u đầy tử khí, ngũ quan cứng ngắt, lạnh như băng quát: " Lão đại từng hại cả bọn bao giờ chưa ? "
" Nhị ca, ta không có ý như vậy " Lão tứ mũ vành ôm kiếm hơi lắc đầu. " Chỉ là có hơi lo lắng bất an, dù sao động thủ với sản nghiệp của Mặc Huyền Tông không phải là chuyện có thể đùa giỡn "
" Mặc Huyền Tông tông được xưng là thế lực cổ xưa nhất, hùng mạnh nhất nhất, nội tình thâm hậu nhất Nam Linh Vực...không có lửa thì sao có khói "
" Hèn nhát " Lão nhị vẫn là cái giọng băng lãnh giống n·gười c·hết. " Chỉ cần thành công, làm một vố liền trốn đi thật xa ai có thể làm gì chúng ta "
" Đủ " Lão đại đầu trọc khàn đặc quát một tiếng, liền khiến cả bọn câm miệng.
" Ta biết lão tứ lo lắng cái gì, nhưng đại ca đã có chuẩn bị kỹ "
" Mặc dù ban đầu, chúng ta dự tính dẫn dắt đám phỉ tu lân cận đánh c·ướp phường thị của Ngạc gia, nhưng tình hình thay đổi rồi "
" Ám tử của ta vừa rồi báo cáo, trong hầm mỏ mới đào được một khối Tử Sắc Linh Thiết cực lớn, ít nhất cũng phải có giá trị ngang ngửa hai món linh khí "
" Đừng nói đám phỉ tu luyện khí kỳ già khú sắp xuống lỗ như chúng ta, đến cả tu sĩ Trúc Cơ đều phải đỏ mắt thèm muốn "
" Cái gì !? Lớn như vậy " Lão tứ không nhịn được thất thố, kinh hô lên, vẻ do dự liền bay mất tiêu, như chưa từng tồn tại.
Lòng tham che mắt, chính là đang nói đến loại người như hắn.
Cho dù là kẻ nửa sống nửa c·hết như lão nhị, khuôn mặt cứng ngắc cũng hơi động đậy.
" Nhưng đại ca, chúng ta vào trong kiểu gì, trận pháp phòng ngự của hầm mỏ là nhị giai, phải tu sĩ Trúc Cơ mới đủ sức cưỡng ép phá hủy từ bên ngoài "
" Không cần Trúc Cơ " Lão giả đầu trọc lắc đầu.
" Vừa tới vùng này, ta không hề có ý định sẽ ở lại quá lâu, nên những ám tử cài cắm vào trong phường thị và mỏ Linh Thiết...ta đều cho bảo quản một tấm nhất giai thượng phẩm Phá Trận Phù tùy cơ hành động "
" Vậy nên p·há h·oại từ trong nào cần Trúc Cơ, như con sâu làm rầu nồi canh, một tấm phù lục là đủ cho trận pháp phải sụp đổ "
" Lão đại tính xa " Lão tứ cười lấy lòng một cái, cũng âm thầm kinh ngạc trước sự quyết đoán của đối phương.
Hắn biết, hai tờ Phá Trận Phù đó phải khó khăn lắm mới mua được, bỏ ra cái giá không nhỏ.
Thế mà bảo đưa cho ám tử liền đưa cả hai tờ đi mất, không sợ xảy ra vấn đề mất cả chì lẫn chài ?
Đúng là có thể làm người dẫn đầu, chẳng phải chỉ nhờ tuổi tác cao hơn là được, thực lực mạnh hơn là đủ, mà còn phải có quyết đoán.
Một âm mưu tập kích mỏ Linh Thiết, sản nghiệp của tông môn bá chủ phía bắc Đại Lý, cứ thế được lập ra ở vùng rừng cây rậm rạp này.
...
Sắc mặt Kình Lâm hơi dịu lại, Vi Ngọc là tu sĩ luyện khí tầng mười, còn sở hữu thượng phẩm pháp khí, thực lực không kém.
Nhưng rồi phản ứng kịp, một mặt kỳ quái nhìn Quy chấp sự:
" Vi chấp sự đã đi, vậy ngươi gấp gáp thế làm gì ? "
" Ngạch " Quy chấp sự hơi xấu hổ. " Còn không phải muốn báo cho quản sự biết ngay sao, Thiên Tuế Ngũ Phỉ hung danh không nhỏ, ta vẫn thấy hơi lo lắng "
" Có gì mà lo lắng, chỉ là một đám phỉ tu...từ từ, Thiên Tuế Ngũ Phỉ lại là cái bọn nào ? "
" Quản sự ngài không biết ? " Hình như Quy chấp sự rất kinh ngạc, cứ như thể ai không biết chính là kẻ thiếu kiến thức.
" Ta buộc phải biết ? "
Kình Lâm lạnh mặt, đừng tưởng hắn bình thường hòa ái dễ nói chuyện liền dám thuận thế leo lên đầu ngồi, ở cái hầm mỏ này, Kình quản sự hắn mới là lớn nhất.
" Không, ý ta không phải thế " Quy chấp sự có chút bối rối, thế quái nào đang trò chuyện bình thường mà nói trở mặt liền trở mặt rồi.
" Đừng dài dòng, nói cho rõ ràng, Thiên Tuế Ngũ Phỉ lại là bọn chuột nhắt nào "
" Quản sự có điều không biết, Thiên Tuế Ngũ Phỉ là năm tên phỉ tu, vừa từ phía nam chạy tới phường thị Ngạc Giao bên ngoài Hắc Hổ Lâm vào nửa năm trước "
" Vì cả năm người đều có tu vi cao cường, thêm dáng vẻ già nua, dự đoán tuổi tác thực tế đều trên trăm, lại thường xuyên vây g·iết c·ướp b·óc tán tu bên ngoài phường thị nên được chúng tu sĩ xưng là Thiên Tuế Ngũ Phỉ "
" Vậy là cả năm tên đều sống thọ trên trăm ? Đúng là người già tâm không già, nhưng ai cho chúng lá gan c·ướp đồ của Mặc Huyền Tông ? " Kình Lâm nhếch miệng cười lạnh.
Cười rất lạnh, nhưng Quy chấp sự thật sự là một con rùa y như cái họ của hắn, vô cũng cố chấp:
" Không phải, tên trẻ nhất trong đó chỉ mới trên chín mươi "
" Không quan trọng, vẫn thế cả thôi " Kình Lâm liếc hắn một cái, đúng là cái đồ con rùa cứng ngắc, bắt bẻ ta được cái gì.
Chờ giây lát, Kình Lâm nhận thấy không ổn, có dự cảm xấu:
" Không được, cả bọn phỉ tặc có tận năm tên, dù trong tin cứu viện của đệ tử chỉ nhắc tới một tên nhưng cũng phải đề phòng trước, nếu nhảy ra thêm vài tên nữa sợ rằng Vi chấp sự sẽ gặp nguy hiểm "
Kình Lâm phân tích một phen, liền quay sang lệnh cho Quy chấp sự.
" Quy chấp sự, làm phiền ngươi dẫn thêm sáu vị đệ tử luyện khí hậu kỳ đi một chuyến, dù có chút hưng sư động chúng, nhưng cẩn thận là trên hết, tránh sai lầm "
" Rõ, ta hiểu rồi "
Mặc dù không còn hai vị chấp sự, cũng điều động đi gần chục vị đệ tử luyện khí hậu kỳ khiến sức phòng ngự của mỏ linh thiết giảm mất hơn một phần ba, nhưng Kình Lâm không hề lo sợ.
Mỏ Linh Thiết nằm ở chỗ này nhưng không phải cứ muốn là có thể công phá được, trận pháp phòng ngự bên ngoài, sát trận bên trong, đều chẳng phải mặt hàng ăn chay.
...
Trong rừng cây cách tòa thành không xa, bốn tên lão giả ăn mặc kín kẽ, tụ tập cũng một chỗ.
Vừa rồi, một món pháp khí phi hành giống chiếc lá, chở gần chục người bay v·út khỏi thành, tiến nhanh về hướng bắc.
Một người trong đó cầm cự nỏ, mũi tên bốc lên thoang thoảng mùi khí độc.
Hắn nhìn sang kẻ dẫn đầu, là một lão giả đầu trọc, già nua nhất trong cả bọn, khuôn mặt nhăn nheo, đầy đốm đồi mồi, trông đến phát kh·iếp.
Phải biết, chỉ cần là tu sĩ luyện khí, dù sắp tới thời điểm đại nạn, thì vẫn có thể lưu giữ cơ thể trắng trẻo hồng hào như thường, còn vẫn lạc rồi thì không tính.
Tình huống của lão già đầu trọc thì khác, một là có nội thương, hai là nhiễm cực độc, hoặc là do công pháp tu luyện bất thường.
Kẻ đó thăm hỏi: " Lão đại, lại có một nhóm người rời khỏi mỏ, chúng ta tiếp tục chờ đợi vẫn là..."
" Không chờ " Lão đại đầu trọc liền lắc đầu.
" Một mình lão tam dựa vào độc trùng giằng co, vừa đánh vừa lui, kéo dài thời gian hai tên chấp sự là đã cố hết sức, tăng thêm nữa một người nữa hắn sẽ gặp nguy hiểm "
Một bên khác, lão giả đội mũ vành, ôm kiếm ở ngưch, do dự rất lâu cuối cùng đứng ra:
" Lão đại, theo ta thấy đánh thẳng vào mỏ linh thiết của Mặc Huyền Tông là chuyện cực kỳ mạo hiểm, ta vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đây "
" Lão tứ, đã đến rồi mà ngươi còn muốn đổi ý ? " Người cuối cùng âm u đầy tử khí, ngũ quan cứng ngắt, lạnh như băng quát: " Lão đại từng hại cả bọn bao giờ chưa ? "
" Nhị ca, ta không có ý như vậy " Lão tứ mũ vành ôm kiếm hơi lắc đầu. " Chỉ là có hơi lo lắng bất an, dù sao động thủ với sản nghiệp của Mặc Huyền Tông không phải là chuyện có thể đùa giỡn "
" Mặc Huyền Tông tông được xưng là thế lực cổ xưa nhất, hùng mạnh nhất nhất, nội tình thâm hậu nhất Nam Linh Vực...không có lửa thì sao có khói "
" Hèn nhát " Lão nhị vẫn là cái giọng băng lãnh giống n·gười c·hết. " Chỉ cần thành công, làm một vố liền trốn đi thật xa ai có thể làm gì chúng ta "
" Đủ " Lão đại đầu trọc khàn đặc quát một tiếng, liền khiến cả bọn câm miệng.
" Ta biết lão tứ lo lắng cái gì, nhưng đại ca đã có chuẩn bị kỹ "
" Mặc dù ban đầu, chúng ta dự tính dẫn dắt đám phỉ tu lân cận đánh c·ướp phường thị của Ngạc gia, nhưng tình hình thay đổi rồi "
" Ám tử của ta vừa rồi báo cáo, trong hầm mỏ mới đào được một khối Tử Sắc Linh Thiết cực lớn, ít nhất cũng phải có giá trị ngang ngửa hai món linh khí "
" Đừng nói đám phỉ tu luyện khí kỳ già khú sắp xuống lỗ như chúng ta, đến cả tu sĩ Trúc Cơ đều phải đỏ mắt thèm muốn "
" Cái gì !? Lớn như vậy " Lão tứ không nhịn được thất thố, kinh hô lên, vẻ do dự liền bay mất tiêu, như chưa từng tồn tại.
Lòng tham che mắt, chính là đang nói đến loại người như hắn.
Cho dù là kẻ nửa sống nửa c·hết như lão nhị, khuôn mặt cứng ngắc cũng hơi động đậy.
" Nhưng đại ca, chúng ta vào trong kiểu gì, trận pháp phòng ngự của hầm mỏ là nhị giai, phải tu sĩ Trúc Cơ mới đủ sức cưỡng ép phá hủy từ bên ngoài "
" Không cần Trúc Cơ " Lão giả đầu trọc lắc đầu.
" Vừa tới vùng này, ta không hề có ý định sẽ ở lại quá lâu, nên những ám tử cài cắm vào trong phường thị và mỏ Linh Thiết...ta đều cho bảo quản một tấm nhất giai thượng phẩm Phá Trận Phù tùy cơ hành động "
" Vậy nên p·há h·oại từ trong nào cần Trúc Cơ, như con sâu làm rầu nồi canh, một tấm phù lục là đủ cho trận pháp phải sụp đổ "
" Lão đại tính xa " Lão tứ cười lấy lòng một cái, cũng âm thầm kinh ngạc trước sự quyết đoán của đối phương.
Hắn biết, hai tờ Phá Trận Phù đó phải khó khăn lắm mới mua được, bỏ ra cái giá không nhỏ.
Thế mà bảo đưa cho ám tử liền đưa cả hai tờ đi mất, không sợ xảy ra vấn đề mất cả chì lẫn chài ?
Đúng là có thể làm người dẫn đầu, chẳng phải chỉ nhờ tuổi tác cao hơn là được, thực lực mạnh hơn là đủ, mà còn phải có quyết đoán.
Một âm mưu tập kích mỏ Linh Thiết, sản nghiệp của tông môn bá chủ phía bắc Đại Lý, cứ thế được lập ra ở vùng rừng cây rậm rạp này.
...
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận