Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 48: Chương 48: Mỏ nô cùng Tử Sắc Linh Thiết
Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:39:57Chương 48: Mỏ nô cùng Tử Sắc Linh Thiết
Lại một đêm chăm chỉ tu luyện, Trần Lục vừa mở mắt liền thấy ở cổ ẩm ướt mát lạnh, vừa băng lãnh vừa mềm mại, còn ẩm ẩm khiến hắn sởn cả gai óc.
Mở mắt, đập vào tầm nhìn đầu tiên là một thứ trắng nõn, dài hơn trượng, to bằng cổ tay nữ hài năm sáu tuổi quấn lấy cổ mình.
Nhìn kỹ mới thấy đó là một con bạch xà, đầu đặt trên vai kề sát cổ hắn, hai mắt híp híp như đang mơ màng, chiếc lưỡi rắn đỏ tươi khẽ thè ra, lúc lại thụt về.
"..." Trần Lục không nói gì, tay không bắt rắn, năm ngón chộp lấy đầu bạch xà.
Ngủ liền ngủ, đổi xác yêu thú quấn lấy ta làm gì !?
Hắn phiền muộn, vuốt ve lân phiến ẩm ướt lạnh lẽo của bạch xà một chút, rồi lại dùng tay kéo lưỡi rắn dài ra, bị đùa giỡn vậy mà bạch xà vẫn lim dim mắt, ngủ như c·hết.
Chơi rắn một hồi, Trần Lục đặt bạch xà lên giường cho ngủ tiếp, còn hắn tiếp tục tu hành.
Mặt trời lên cao, cảm nhận được cảnh báo Tiêu Phàm đã xuống mỏ, chuẩn bị thay ca với đệ tử khác, Trần Lục liền nhẹ nhàng mở mắt.
Nhớ tới bạch xà, quay sang chỗ chỗ gường đã không thấy nó đây, chỉ có Trần Tiểu Bạch nằm trên đó, dáng ngủ rất xấu đưa cái mông nhỏ tròn trịa đối diện mặt hắn.
Ô ô ô ~
"..."
Nằm mơ thấy cái gì mà kêu quái quỷ vậy ?
Trần Lục trợn mắt một cái.
Chuyện phải kể từ ba tháng trước, sau khi được ăn uống đầy đủ, da thịt có rí huyết sắc rồi thì cứ mỗi tháng một lần, Trần Tiểu Bạch lại biến thân thành bạch xà.
Trong trạng thái đó, bạch xà vẫn là linh hồn của Tiểu Bạch, nhưng thú tính tăng cao, lấn áp nhân tính.
Nói chung thú tính + đần = siêu đần.
Đại loại thế.
Nên dù thú tính chiếm ưu thế, trong trại thái bạch xà nàng vẫn rất hiền lành hiểu chuyện, dù hóa thú bản tính vẫn tốt.
Tạm thời chưa thấy tình huống bạch xà trở nên cuồng bạo khát máu, Trần Lục suy đoán do gần đây nàng luôn ở vùng an toàn được hắn bảo vệ kỹ.
Nhưng nếu gặp nguy hiểm hoặc tức giận lên thì chưa chắc rồi, người hiền lành đến điểm giới hạn cũng dám rút đao chém cả nhà kẻ thù.
So với nhân loại, yêu thú còn tàn nhẫn hơn nữa.
" Nhân loại có nhân tính bản ác, thì yêu thú sẽ chơi luật rừng, hoặc nên nói là bản năng sinh tồn, quy tắc hoang dã " Trần Lục rút ra vài điều, còn đúng hay không thì tùy.
Lại biết trong trạng thái bạch xà Tiểu Bạch không thể nói chuyện, do cảnh giới thân xà của nàng quá yếu, vẫn chỉ là nhất cấp yêu thú.
Yêu thú được chia làm nhiều cấp độ:
Nhất cấp tương đương tu sĩ Luyện Khí.
Nhị cấp ~ Trúc Cơ.
Tam cấp ~ Tử Phủ.
Khai Linh ~ Kim Đan.
Hóa Hình ~ Nguyên Anh.
Trong đó nhị cấp tam cấp đều được gọi là Đại Yêu.
Khai Linh thức tỉnh trí tuệ ngang ngửa nhân loại được xưng Yêu Vương, cuối cùng là Yêu Hoàng có thể hóa hình nhưng vẫn giữ thân xác yêu thú.
Còn phía trên nữa thì phải hỏi Tàng Thư Các, trong đó không có quyển nào ghi chép hết, hắn đành chịu.
Nhìn cái mông nhỏ ở đối diện, Trần Lục bỗng nở một nụ cười tà ác.
" Cứ tiếp tục thoải mái đi, đợi về tông liền cho ngươi tu hành, nói gì thì nói cũng là thiên linh căn, có tư cách tu luyện sớm hơn người thường "
Thiên linh căn khác với những loại thấp kém hơn, như song linh căn, tam linh căn...
Linh căn như vậy hỗn tạp nhiều hệ khác nhau, nên mỗi lần hấp thu thiên địa linh khí cũng sẽ hút vào nhiều loại linh khí.
Những linh khí đó sẽ v·a c·hạm với nhau, tranh giành đi vào, khiến tu sĩ hấp thu bị tổn thương thân thể đan điền.
Do đó cần trên mười ba tuổi, chờ thân thể trưởng thành rồi thì mới bắt đầu tu luyện an toàn được..
Nhị linh căn thì giống như trên, cần chờ tuổi tác.
Nhưng nếu là tam linh căn, tứ linh căn thì phức tạp hơn, cần chờ đủ mười bảy tuổi, nhưng có một cách để tu luyện sớm hơn, đó là rèn luyện thể phách từ nhỏ, chỉ cần thân thể đủ cứng rắn thì bỏ qua tuổi tác cũng được.
Ngũ linh căn ác hơn, hút một lần năm loại linh khí, không chỉ đau đơn như bị hàng trăm con kiến cắn xé, tốc độ tu hành còn vô cùng chậm chạp.
Ngụy linh căn thì vứt xó, tu tiên giới có quy tắc ngũ hệ, tạp linh căn thì chơi tạp tới nỗi lục hệ thất hệ...những người như vậy phải nghị lực lắm, dành cả đời mới có cơ may tu luyện tới luyện khí trung kỳ.
Còn thiên linh căn lại khác biệt, chỉ có một loại, khi hấp thu cũng chỉ có một cái, tất nhiên sẽ không có chuyện xung đột.
Do đó, chỉ cần tầm bảy tuổi là có thể thử dẫn khí, tu hành trước người khác một bước.
Bởi thế mới nói, thiên linh căn được xưng là trời sinh thiên kiêu, mặc kệ vào thế lực nào cũng chắc chắn có một ghế đệ tử chân truyền, đó là hạn mức thấp nhất.
Thiên linh căn tu hành sớm hơn người thường mấy năm, tu luyện thông suốt, trước Kim Đan không có bình cảnh, hấp thu đơn linh khí nên nhanh gấp nhiều lần kẻ khác...
Thật thèm !
Hơi hâm mộ Tiểu Bạch, nhưng Trần Lục nghĩ lại mình.
" Ta có hệ thống "
Được rồi, không cần ganh tị, thiên linh căn cũng là nghĩa nữ của ta !
...
...
Tiếp tục trôi qua nửa tháng, tầng thấp nhất mỏ Linh Thiết.
Keng !
Một cuốc đập vào hắc diện thạch cứng rắn đến đao thương khó vỡ, phải dùng đến linh cuốc, tăng thêm linh khí của luyện khí tầng bốn mới đánh vỡ được góc nhỏ.
Kim Xu là một mỏ nô, cuộc đời hắn bấp bênh cực khổ đến cực điểm.
Thuở nhỏ sinh sống tại một tiểu quốc liên tục diễn ra chiến loạn nằm ở phía tây, mười năm cúi mình gập cổ sống sót như sâu kiến.
Vào năm hắn tám tuổi n·ạn đ·ói lan rộng khắp nơi, chính phụ mẫu Kim Xu phải róc thịt trên người cầm cự qua n·ạn đ·ói, mới giúp hắn giành được đôi chút cơ hội sống tiếp.
Năm mười một tuổi gặp tiên nhân đi ngang qua, đối phương thuộc gia tộc tu tiên, cũng mang họ Kim.
Hóa ra gia đình Kim Xu là một nhánh rất nhỏ qua mấy chục đời thuộc Kim gia, hắn lại cực kỳ may mắn có tứ linh căn, thế là được phép nhận tổ quy tông, cứ thế liền thành tu sĩ cao cao tại thượng.
Năm hơn bốn mươi đạt tới luyện khí tầng bốn, Kim gia bay màu do vướng vào tranh c·ướp mỏ linh thạch giữa các thế lực Trúc Cơ, tu sĩ mạnh nhất Kim gia cũng chỉ luyện khí viên mãn, một hồi không cẩn thận liền gặp họa diệt môn.
Kim Xu không c·hết, nhưng bị thế lực Trúc Cơ đối địch giao cho thượng tông là Hoán Huyết Môn.
Hắn đến đó, đầu tiên là bị dùng bí pháp cưỡng ép rút sạch căn cơ, không biết dùng để làm gì, nhưng khiến hắn rơi xuống còn luyện khí sơ kỳ, đời này không có cơ hội tìm kiếm tiên đạo nữa.
Sau đó khắc nô ấn vào giữa trán.
Kế đến liền là một chặng đường dai dẳng, từ Hoán Huyết Môn tới Phiêu Bạt Thương Hội, rồi được Vạn Trúc Lâm Mộc Gia mua về làm nô leek tồng trúc, nhưng chỉ làm được vài năm do mộc linh căn của hắn tệ quá đáng nên tiếp tục bị bán đi.
Xoay một vòng, đều sắp đi đủ nửa cái Nam Linh Vực rồi mới hầm mỏ này, đào khoáng một hơi liền qua hơn mười năm.
Hắn năm nay đã gần bảy mươi, chỉ cần cố thêm tầm hai mươi năm nữa là có hội xóa bỏ nô ấn, nhận lại tự do hằng ao ước.
Hai mươi năm, đừng nói phàm nhân, tu sĩ luyện khí cũng nào có mấy cái hai mươi năm.
Chờ hắn tự do thì chắc đã chín mươi tuổi, chỉ còn lại mười mấy năm sống tạm.
Tu sĩ luyện khí vôn có thể thọ một trăm hai mươi năm, nhưng căn cơ của hắn bị Hoán Huyết Môn khoét rỗng, có thể chịu qua trăm năm hay không đều là cái dấu chấm hỏi.
Keng —
Lại vung cuốc khiến một góc nhỏ của hắc thạch vỡ vụn, Kim Xu liền trợn to mắt.
Ở chỗ nứt vỡ, một màu tím nhạt hiện lên, Kim Xu khẽ run tay làm rơi thanh linh cuốc xuống đất.
Giống như phát điên ngồi quỳ xuống, hai cánh tay hóa thân máy xúc điên cuồng nhặt, rồi vứt mảnh đá vụn sang một bên, cuối cùng nhìn rõ thứ bên dưới.
" Tử Sắc Linh Thiết, là Tử Sắc Linh Thiết "
Hồng hộc, hồng hộc...
Lấy hơi một cái, mừng rỡ như điên, Kim Xu không kìm nổi sự hưng phấn hô lớn:
" Giá·m s·át, giá·m s·át đại nhân mau tới đây...ta tìm thấy Tử Sắc Linh Thiết ! "
" Là Tử Sắc Linh Thiết — ! "
Lại một đêm chăm chỉ tu luyện, Trần Lục vừa mở mắt liền thấy ở cổ ẩm ướt mát lạnh, vừa băng lãnh vừa mềm mại, còn ẩm ẩm khiến hắn sởn cả gai óc.
Mở mắt, đập vào tầm nhìn đầu tiên là một thứ trắng nõn, dài hơn trượng, to bằng cổ tay nữ hài năm sáu tuổi quấn lấy cổ mình.
Nhìn kỹ mới thấy đó là một con bạch xà, đầu đặt trên vai kề sát cổ hắn, hai mắt híp híp như đang mơ màng, chiếc lưỡi rắn đỏ tươi khẽ thè ra, lúc lại thụt về.
"..." Trần Lục không nói gì, tay không bắt rắn, năm ngón chộp lấy đầu bạch xà.
Ngủ liền ngủ, đổi xác yêu thú quấn lấy ta làm gì !?
Hắn phiền muộn, vuốt ve lân phiến ẩm ướt lạnh lẽo của bạch xà một chút, rồi lại dùng tay kéo lưỡi rắn dài ra, bị đùa giỡn vậy mà bạch xà vẫn lim dim mắt, ngủ như c·hết.
Chơi rắn một hồi, Trần Lục đặt bạch xà lên giường cho ngủ tiếp, còn hắn tiếp tục tu hành.
Mặt trời lên cao, cảm nhận được cảnh báo Tiêu Phàm đã xuống mỏ, chuẩn bị thay ca với đệ tử khác, Trần Lục liền nhẹ nhàng mở mắt.
Nhớ tới bạch xà, quay sang chỗ chỗ gường đã không thấy nó đây, chỉ có Trần Tiểu Bạch nằm trên đó, dáng ngủ rất xấu đưa cái mông nhỏ tròn trịa đối diện mặt hắn.
Ô ô ô ~
"..."
Nằm mơ thấy cái gì mà kêu quái quỷ vậy ?
Trần Lục trợn mắt một cái.
Chuyện phải kể từ ba tháng trước, sau khi được ăn uống đầy đủ, da thịt có rí huyết sắc rồi thì cứ mỗi tháng một lần, Trần Tiểu Bạch lại biến thân thành bạch xà.
Trong trạng thái đó, bạch xà vẫn là linh hồn của Tiểu Bạch, nhưng thú tính tăng cao, lấn áp nhân tính.
Nói chung thú tính + đần = siêu đần.
Đại loại thế.
Nên dù thú tính chiếm ưu thế, trong trại thái bạch xà nàng vẫn rất hiền lành hiểu chuyện, dù hóa thú bản tính vẫn tốt.
Tạm thời chưa thấy tình huống bạch xà trở nên cuồng bạo khát máu, Trần Lục suy đoán do gần đây nàng luôn ở vùng an toàn được hắn bảo vệ kỹ.
Nhưng nếu gặp nguy hiểm hoặc tức giận lên thì chưa chắc rồi, người hiền lành đến điểm giới hạn cũng dám rút đao chém cả nhà kẻ thù.
So với nhân loại, yêu thú còn tàn nhẫn hơn nữa.
" Nhân loại có nhân tính bản ác, thì yêu thú sẽ chơi luật rừng, hoặc nên nói là bản năng sinh tồn, quy tắc hoang dã " Trần Lục rút ra vài điều, còn đúng hay không thì tùy.
Lại biết trong trạng thái bạch xà Tiểu Bạch không thể nói chuyện, do cảnh giới thân xà của nàng quá yếu, vẫn chỉ là nhất cấp yêu thú.
Yêu thú được chia làm nhiều cấp độ:
Nhất cấp tương đương tu sĩ Luyện Khí.
Nhị cấp ~ Trúc Cơ.
Tam cấp ~ Tử Phủ.
Khai Linh ~ Kim Đan.
Hóa Hình ~ Nguyên Anh.
Trong đó nhị cấp tam cấp đều được gọi là Đại Yêu.
Khai Linh thức tỉnh trí tuệ ngang ngửa nhân loại được xưng Yêu Vương, cuối cùng là Yêu Hoàng có thể hóa hình nhưng vẫn giữ thân xác yêu thú.
Còn phía trên nữa thì phải hỏi Tàng Thư Các, trong đó không có quyển nào ghi chép hết, hắn đành chịu.
Nhìn cái mông nhỏ ở đối diện, Trần Lục bỗng nở một nụ cười tà ác.
" Cứ tiếp tục thoải mái đi, đợi về tông liền cho ngươi tu hành, nói gì thì nói cũng là thiên linh căn, có tư cách tu luyện sớm hơn người thường "
Thiên linh căn khác với những loại thấp kém hơn, như song linh căn, tam linh căn...
Linh căn như vậy hỗn tạp nhiều hệ khác nhau, nên mỗi lần hấp thu thiên địa linh khí cũng sẽ hút vào nhiều loại linh khí.
Những linh khí đó sẽ v·a c·hạm với nhau, tranh giành đi vào, khiến tu sĩ hấp thu bị tổn thương thân thể đan điền.
Do đó cần trên mười ba tuổi, chờ thân thể trưởng thành rồi thì mới bắt đầu tu luyện an toàn được..
Nhị linh căn thì giống như trên, cần chờ tuổi tác.
Nhưng nếu là tam linh căn, tứ linh căn thì phức tạp hơn, cần chờ đủ mười bảy tuổi, nhưng có một cách để tu luyện sớm hơn, đó là rèn luyện thể phách từ nhỏ, chỉ cần thân thể đủ cứng rắn thì bỏ qua tuổi tác cũng được.
Ngũ linh căn ác hơn, hút một lần năm loại linh khí, không chỉ đau đơn như bị hàng trăm con kiến cắn xé, tốc độ tu hành còn vô cùng chậm chạp.
Ngụy linh căn thì vứt xó, tu tiên giới có quy tắc ngũ hệ, tạp linh căn thì chơi tạp tới nỗi lục hệ thất hệ...những người như vậy phải nghị lực lắm, dành cả đời mới có cơ may tu luyện tới luyện khí trung kỳ.
Còn thiên linh căn lại khác biệt, chỉ có một loại, khi hấp thu cũng chỉ có một cái, tất nhiên sẽ không có chuyện xung đột.
Do đó, chỉ cần tầm bảy tuổi là có thể thử dẫn khí, tu hành trước người khác một bước.
Bởi thế mới nói, thiên linh căn được xưng là trời sinh thiên kiêu, mặc kệ vào thế lực nào cũng chắc chắn có một ghế đệ tử chân truyền, đó là hạn mức thấp nhất.
Thiên linh căn tu hành sớm hơn người thường mấy năm, tu luyện thông suốt, trước Kim Đan không có bình cảnh, hấp thu đơn linh khí nên nhanh gấp nhiều lần kẻ khác...
Thật thèm !
Hơi hâm mộ Tiểu Bạch, nhưng Trần Lục nghĩ lại mình.
" Ta có hệ thống "
Được rồi, không cần ganh tị, thiên linh căn cũng là nghĩa nữ của ta !
...
...
Tiếp tục trôi qua nửa tháng, tầng thấp nhất mỏ Linh Thiết.
Keng !
Một cuốc đập vào hắc diện thạch cứng rắn đến đao thương khó vỡ, phải dùng đến linh cuốc, tăng thêm linh khí của luyện khí tầng bốn mới đánh vỡ được góc nhỏ.
Kim Xu là một mỏ nô, cuộc đời hắn bấp bênh cực khổ đến cực điểm.
Thuở nhỏ sinh sống tại một tiểu quốc liên tục diễn ra chiến loạn nằm ở phía tây, mười năm cúi mình gập cổ sống sót như sâu kiến.
Vào năm hắn tám tuổi n·ạn đ·ói lan rộng khắp nơi, chính phụ mẫu Kim Xu phải róc thịt trên người cầm cự qua n·ạn đ·ói, mới giúp hắn giành được đôi chút cơ hội sống tiếp.
Năm mười một tuổi gặp tiên nhân đi ngang qua, đối phương thuộc gia tộc tu tiên, cũng mang họ Kim.
Hóa ra gia đình Kim Xu là một nhánh rất nhỏ qua mấy chục đời thuộc Kim gia, hắn lại cực kỳ may mắn có tứ linh căn, thế là được phép nhận tổ quy tông, cứ thế liền thành tu sĩ cao cao tại thượng.
Năm hơn bốn mươi đạt tới luyện khí tầng bốn, Kim gia bay màu do vướng vào tranh c·ướp mỏ linh thạch giữa các thế lực Trúc Cơ, tu sĩ mạnh nhất Kim gia cũng chỉ luyện khí viên mãn, một hồi không cẩn thận liền gặp họa diệt môn.
Kim Xu không c·hết, nhưng bị thế lực Trúc Cơ đối địch giao cho thượng tông là Hoán Huyết Môn.
Hắn đến đó, đầu tiên là bị dùng bí pháp cưỡng ép rút sạch căn cơ, không biết dùng để làm gì, nhưng khiến hắn rơi xuống còn luyện khí sơ kỳ, đời này không có cơ hội tìm kiếm tiên đạo nữa.
Sau đó khắc nô ấn vào giữa trán.
Kế đến liền là một chặng đường dai dẳng, từ Hoán Huyết Môn tới Phiêu Bạt Thương Hội, rồi được Vạn Trúc Lâm Mộc Gia mua về làm nô leek tồng trúc, nhưng chỉ làm được vài năm do mộc linh căn của hắn tệ quá đáng nên tiếp tục bị bán đi.
Xoay một vòng, đều sắp đi đủ nửa cái Nam Linh Vực rồi mới hầm mỏ này, đào khoáng một hơi liền qua hơn mười năm.
Hắn năm nay đã gần bảy mươi, chỉ cần cố thêm tầm hai mươi năm nữa là có hội xóa bỏ nô ấn, nhận lại tự do hằng ao ước.
Hai mươi năm, đừng nói phàm nhân, tu sĩ luyện khí cũng nào có mấy cái hai mươi năm.
Chờ hắn tự do thì chắc đã chín mươi tuổi, chỉ còn lại mười mấy năm sống tạm.
Tu sĩ luyện khí vôn có thể thọ một trăm hai mươi năm, nhưng căn cơ của hắn bị Hoán Huyết Môn khoét rỗng, có thể chịu qua trăm năm hay không đều là cái dấu chấm hỏi.
Keng —
Lại vung cuốc khiến một góc nhỏ của hắc thạch vỡ vụn, Kim Xu liền trợn to mắt.
Ở chỗ nứt vỡ, một màu tím nhạt hiện lên, Kim Xu khẽ run tay làm rơi thanh linh cuốc xuống đất.
Giống như phát điên ngồi quỳ xuống, hai cánh tay hóa thân máy xúc điên cuồng nhặt, rồi vứt mảnh đá vụn sang một bên, cuối cùng nhìn rõ thứ bên dưới.
" Tử Sắc Linh Thiết, là Tử Sắc Linh Thiết "
Hồng hộc, hồng hộc...
Lấy hơi một cái, mừng rỡ như điên, Kim Xu không kìm nổi sự hưng phấn hô lớn:
" Giá·m s·át, giá·m s·át đại nhân mau tới đây...ta tìm thấy Tử Sắc Linh Thiết ! "
" Là Tử Sắc Linh Thiết — ! "
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận