Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 44: Chương 44: Ngồi chờ thời
Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:39:57Chương 44: Ngồi chờ thời
Tạ Chi dẫn Trần Lục tới nơi nghỉ ngơi liền vội vàng rời đi.
Hắn nhấc nữ hài đi vào, phát hiện động phủ bằng đá không tồi, có nhất giai trung phẩm tụ linh trận nằm giữa phòng, nhiêu đó đối với Trần Lục là quá đủ rồi.
Không cầu dựa vào linh khí đột phá cảnh giới, chỉ cần có chỗ bổ sung là được, không phải cắn linh thạch nữa hao lắm.
Về linh nhũ Trần Lục không gấp gáp, bởi vì Tiêu Phàm chỉ mới tới hầm mỏ, đang trong quá trình quen thuộc hoàn cảnh, đợi mai đến xem hắn cũng không muộn.
Ngã lưng vào chiếc giường đá, Trần Lục hơi khó chịu, liền tiện tay trải mấy tấm vải lông cừu lên.
Lại phải cảm ơn hắc y lão gia, trong nhẫn của lão ta đúng cái trời ơi đất hỡi gì cũng có, tán tu thường như vậy nên không quá mức kỳ lạ.
" Vừa vặn "
Làm xong, Trần Lục liền ôm tiểu nữ hài đặt lên đó, chính hắn không cần giường làm gì, vì có ngủ quái đâu.
Ô ~
" Phụ thân "
" Biết, đừng kêu, ngủ đi thôi "
Một đêm bình thản, nữ hài không quấy không khóc, ngoan ngoãn ăn một viên Tích Cốc Đan liền ngủ mất.
Nhưng nửa đêm nàng thế mà nằm mút ngón tay chùn chụt, khiến Trần Lục phải dán một tờ phù cách âm lên Tụ Linh Trận mới được yên tĩnh.
...
Sáng sớm hôm sau,
Trần Lục kết thúc tu luyện thấy nữ hài vẫn còn ngủ liền không đánh thức nàng, cẩn thận lắp đặt một cái trận bàn phòng ngự, thêm một tấm cách âm phù trên tường rồi mới đi ra ngoài.
Ngày hôm qua đã bàn bạc với Kình Lâm xong rồi, Trần Lục sẽ ở lại mỏ Linh Thiết một khoảng thời gian.
Bước trên đường hầm đá cứng với nhiều ngã rẽ khác nhau, Trần Lục phải dùng tới tinh thần lực giúp dò đường mới không bị lạc.
Vị trí của hắn bây giờ, đang nằm ở tầng thượng.
Theo như những gì Kình Lâm quản sự giảng giải.
Mỏ này chia làm ba khu vực chính, thượng trung hạ.
Khu vực thượng tầng là vị trí cao nhất, gần với mặt đất, nơi đây đã được khai thác gần hết, chỉ còn lại lượng linh thiết lẻ tẻ với phẩm chất thấp kém, bị kẹt giữa những tảng đá cứng rắn.
Do đó, ở tầng này chỉ có phàm nhân được hầm mỏ thuê vào khai thác, nhiệm vụ chủ yếu là đập đá khổ lực.
Đối với tu sĩ, dù chỉ là luyện khí sơ kỳ thì những tảng này không tính là gì, vài cuốc là vỡ, nhưng với phàm nhân là cả một công việc cực khổ.
Nhưng không vì thế mà phàm nhân chán ghét nơi này, phải biết rằng hầm mỏ ra giá thuê cực cao, một dân nghèo ở trong đây mười năm thôi, đợi khi bước ra là đủ để sống sung túc một đời.
Càng không có vụ ăn chặn lương bổng như hầm mỏ ở phàm tục, tu sĩ lấy mấy thỏi bạc làm gì, còn có thể hút linh khí ra giống linh thạch hay sao.
Do đó vô số dân nghèo trong thành, chỉ cần có cơ hội, thì dù liều cái mạng già cũng muốn tiến vào đập đá một phen.
Xuống nữa là tầng trung, nơi đó sản lượng tương đối cao, do đó cần thuê tán tu giúp đỡ khai thác, phàm nhân có đủ sức khỏe cũng có thể tới hỗ trợ, tiền lương sẽ cao hơn tầng thượng, riêng tu sĩ thì phải trả tiền thuê bằng linh thạch.
Theo Kình quản sự nói tầng hạ mới là nơi quan trọng nhất, không chỉ sản lượng mà phẩm chất Huyền Thiết cũng cực cao, chuyên dùng để luyện chế trung phẩm pháp khí trở lên.
Vì rất quan trọng, nên chỉ có bốn loại thợ mỏ ở đây, một là đệ tử bản tông phạm tội nhẹ bị Chấp Pháp Điện kết án rồi đưa tới, hai là đệ tử tạp dịch dính phải nhiệm vụ khai khoáng cực nhọc, ba là đệ tử ngoại môn xui xẻo gia nhập Khoáng Vật Đường.
Còn ba là các nhóm mỏ nô có tu vi trong người đến từ phía tây Nam Linh Vực, là các tán tu bị thế lực ma đạo khắc lên nô ấn, rồi bán đi khắp nơi.
Đối với mỏ nô, Mặc Huyền Tông đủ nhân từ, chỉ cần đào mỏ từ hai mươi đến năm mươi năm tùy theo thực lực khi được mua về thì sẽ được tự do.
Đối với sự tồn tại của mỏ nô Trần Lục rất kinh ngạc, không ngờ Mặc Huyền Tông thế mà làm ăn với ma đạo.
Nhưng sau khi Kình Lâm giải thích thì mới là biết không phải.
Chân chính đi làm ăn với thế lực ma đạo phía tây chính là Vương thất Lý thị, tu sĩ Lý thị mua về sau đó mang đi đấu giá ở các tiên thành, cuối cùng mới tới tay Mặc Huyền Tông.
Chuyện trong đó phức tạp, Trần Lục không muốn biết thêm, chờ thực lực mạnh hơn mới có tư cách đi tìm hiểu.
Còn về Tiêu Phàm, Kình Lâm được Trần Lục nhắc nhở nên không xen tay vào việc sắp xếp chức vị, mà để cho phó quản sự bên dưới an bài đúng y như quy trình từ trước đên nay.
Trần Lục làm thế để tránh hiệu ứng cánh bướm quá mức mạnh mẽ, lỡ mất cơ duyên.
Cuối cùng Tiêu Phàm được đưa tới tầng trung làm giá·m s·át mỏ, vừa canh gác trị an, vừa bảo hộ phàm nhân làm việc ở đây, tránh tán tu làm càn ức h·iếp người.
Tiêu Phàm tuy thực lực thấp, nhưng thân phận đệ tử ngoại môn còn ở đó, phần lớn tán tu luyện khí sơ hoặc trung kỳ không có lá gan đả thương hắn.
Trong mỏ còn có trận pháp trừng phạt, đó mới thực sự là thứ uy h·iếp nhất với các tán tu, trong tay giá·m s·át mỏ thường có lệnh bài thao túng những tòa sát trận này.
...
" Hắn chính là Tiêu Phàm ? "
Trần Lục dựa vào tu vi cao hơn, tinh thần lực che đậy, đứng ở một vị trí mà đối phương không thể nhìn thấy, từ cao quan sát xuống.
Đó là một người thanh niên mặc bạch y ngắn tay, lộ ra da thịt với từng khối cơ bắp sẫm màu, do từng có thời gian dài lao động cực nhọc.
Sau lưng vác một thanh đao mới toang, vẫn còn thấy rõ vết mài dũa, cho thấy nó chỉ vừa được mua về không lâu.
Ngũ quan coi như không tệ, không đến mức tuấn tú, nhưng tuyệt đối có đủ cương nghị.
" Hèn chi trong mô phỏng con bé Nhạc Nhạc cứ bám lấy đối phương " Trần Lục cưỡi khẽ thì thầm, nếu thật sự có việc gì giữa cả hai...hắn sẽ không làm ác nhân.
Đối với Từ Nhạc Nhạc, Trần Lục thật sự xem nàng là nghĩa nữ, không có ý nghĩ kỳ quái gì khác.
Nếu nàng tìm thấy ý trung nhân, Trần Lục sẽ chỉ cẩn thận quan sát kỹ.
Xem qua một lần Trần Lục liền đi, lần này tới coi thử thôi, thuận tiên dán một cái ấn ký, sau đó sẽ âm thầm chú ý, chứ không tùy tiện tiếp cận hay lộ mặt.
...
Thời gian trôi nhanh, thoáng cái liền qua nửa tháng.
Khoảng thời gian này rất yên ổn, Trần Lục vẫn luôn âm thầm quan sát Tiêu Phàm.
Cũng thấy hắn làm rất tốt, chăm chỉ, cẩn thận, đúng chức vị, còn rất quan tâm tới phàm nhân đào khoáng ở tầng trung.
Trần Lục suy đoán, chắc hẳn Tiêu Phàm cẩn thận chăm sóc họ thế là vì nhìn thấy hình bóng của bản thân ở đó, há chẳng phải là nhân chi thường tình.
Tất nhiên, không phải khi nào cũng thuận lợi.
Mấy ngày trước từng có tán tu vô pháp vô thiên làm loạn, đánh b·ị t·hương nặng một thợ mỏ phàm nhân, khiến đối phương hấp hối còn nửa cái mạng.
Đợi Tiêu Phàm tới, thợ mỏ đó đã chẳng còn hơi thở.
Trần Lục dù biết, nhưng không ra tay, những chuyện như ành thật sự nhiều lắm, nhìn mà quen mắt.
Tu tiên giới không thiếu phàm nhân gặp họa diệt môn do chọc nhầm tu sĩ, trong các đại thành còn đỡ, thập tam châu có quan lại là tu sĩ thực lực mạnh mẽ, lân cận Mạc Huyền Tông thì có đệ tử nội môn ở phủ thành chủ nên an toàn hơn.
Biết chuyện, Tiêu Phàm tức giận, liền sử dụng lệnh bại kích hoạt sát trận, trực tiếp trấn sát tên tán tu có cảnh giới cao hơn mình rất nhiều.
Cũng vì vậy mà lập uy thành công, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, các tán tu đó sẽ biết e ngại, không dám chọc Tiêu Phàm.
Một ngày này...
" Sắp hai tháng rồi vẫn không có dấu hiệu của linh nhũ, phải chờ bao lâu nữa đây "
Than ngắn thở dài,
Trần Lục quay về động phủ của mình, liền gặp nữ hài lấp ló ở cửa không thể đi ra, do ở trên cổng được hắn dán một tờ phù lục phòng ngự.
Nhìn nàng Trần Lục liền thấy có hơi tâm mệt, nuôi dưỡng một đứa bé chưa thành thục tâm trí chẳng bao giờ là dễ.
Tạ Chi dẫn Trần Lục tới nơi nghỉ ngơi liền vội vàng rời đi.
Hắn nhấc nữ hài đi vào, phát hiện động phủ bằng đá không tồi, có nhất giai trung phẩm tụ linh trận nằm giữa phòng, nhiêu đó đối với Trần Lục là quá đủ rồi.
Không cầu dựa vào linh khí đột phá cảnh giới, chỉ cần có chỗ bổ sung là được, không phải cắn linh thạch nữa hao lắm.
Về linh nhũ Trần Lục không gấp gáp, bởi vì Tiêu Phàm chỉ mới tới hầm mỏ, đang trong quá trình quen thuộc hoàn cảnh, đợi mai đến xem hắn cũng không muộn.
Ngã lưng vào chiếc giường đá, Trần Lục hơi khó chịu, liền tiện tay trải mấy tấm vải lông cừu lên.
Lại phải cảm ơn hắc y lão gia, trong nhẫn của lão ta đúng cái trời ơi đất hỡi gì cũng có, tán tu thường như vậy nên không quá mức kỳ lạ.
" Vừa vặn "
Làm xong, Trần Lục liền ôm tiểu nữ hài đặt lên đó, chính hắn không cần giường làm gì, vì có ngủ quái đâu.
Ô ~
" Phụ thân "
" Biết, đừng kêu, ngủ đi thôi "
Một đêm bình thản, nữ hài không quấy không khóc, ngoan ngoãn ăn một viên Tích Cốc Đan liền ngủ mất.
Nhưng nửa đêm nàng thế mà nằm mút ngón tay chùn chụt, khiến Trần Lục phải dán một tờ phù cách âm lên Tụ Linh Trận mới được yên tĩnh.
...
Sáng sớm hôm sau,
Trần Lục kết thúc tu luyện thấy nữ hài vẫn còn ngủ liền không đánh thức nàng, cẩn thận lắp đặt một cái trận bàn phòng ngự, thêm một tấm cách âm phù trên tường rồi mới đi ra ngoài.
Ngày hôm qua đã bàn bạc với Kình Lâm xong rồi, Trần Lục sẽ ở lại mỏ Linh Thiết một khoảng thời gian.
Bước trên đường hầm đá cứng với nhiều ngã rẽ khác nhau, Trần Lục phải dùng tới tinh thần lực giúp dò đường mới không bị lạc.
Vị trí của hắn bây giờ, đang nằm ở tầng thượng.
Theo như những gì Kình Lâm quản sự giảng giải.
Mỏ này chia làm ba khu vực chính, thượng trung hạ.
Khu vực thượng tầng là vị trí cao nhất, gần với mặt đất, nơi đây đã được khai thác gần hết, chỉ còn lại lượng linh thiết lẻ tẻ với phẩm chất thấp kém, bị kẹt giữa những tảng đá cứng rắn.
Do đó, ở tầng này chỉ có phàm nhân được hầm mỏ thuê vào khai thác, nhiệm vụ chủ yếu là đập đá khổ lực.
Đối với tu sĩ, dù chỉ là luyện khí sơ kỳ thì những tảng này không tính là gì, vài cuốc là vỡ, nhưng với phàm nhân là cả một công việc cực khổ.
Nhưng không vì thế mà phàm nhân chán ghét nơi này, phải biết rằng hầm mỏ ra giá thuê cực cao, một dân nghèo ở trong đây mười năm thôi, đợi khi bước ra là đủ để sống sung túc một đời.
Càng không có vụ ăn chặn lương bổng như hầm mỏ ở phàm tục, tu sĩ lấy mấy thỏi bạc làm gì, còn có thể hút linh khí ra giống linh thạch hay sao.
Do đó vô số dân nghèo trong thành, chỉ cần có cơ hội, thì dù liều cái mạng già cũng muốn tiến vào đập đá một phen.
Xuống nữa là tầng trung, nơi đó sản lượng tương đối cao, do đó cần thuê tán tu giúp đỡ khai thác, phàm nhân có đủ sức khỏe cũng có thể tới hỗ trợ, tiền lương sẽ cao hơn tầng thượng, riêng tu sĩ thì phải trả tiền thuê bằng linh thạch.
Theo Kình quản sự nói tầng hạ mới là nơi quan trọng nhất, không chỉ sản lượng mà phẩm chất Huyền Thiết cũng cực cao, chuyên dùng để luyện chế trung phẩm pháp khí trở lên.
Vì rất quan trọng, nên chỉ có bốn loại thợ mỏ ở đây, một là đệ tử bản tông phạm tội nhẹ bị Chấp Pháp Điện kết án rồi đưa tới, hai là đệ tử tạp dịch dính phải nhiệm vụ khai khoáng cực nhọc, ba là đệ tử ngoại môn xui xẻo gia nhập Khoáng Vật Đường.
Còn ba là các nhóm mỏ nô có tu vi trong người đến từ phía tây Nam Linh Vực, là các tán tu bị thế lực ma đạo khắc lên nô ấn, rồi bán đi khắp nơi.
Đối với mỏ nô, Mặc Huyền Tông đủ nhân từ, chỉ cần đào mỏ từ hai mươi đến năm mươi năm tùy theo thực lực khi được mua về thì sẽ được tự do.
Đối với sự tồn tại của mỏ nô Trần Lục rất kinh ngạc, không ngờ Mặc Huyền Tông thế mà làm ăn với ma đạo.
Nhưng sau khi Kình Lâm giải thích thì mới là biết không phải.
Chân chính đi làm ăn với thế lực ma đạo phía tây chính là Vương thất Lý thị, tu sĩ Lý thị mua về sau đó mang đi đấu giá ở các tiên thành, cuối cùng mới tới tay Mặc Huyền Tông.
Chuyện trong đó phức tạp, Trần Lục không muốn biết thêm, chờ thực lực mạnh hơn mới có tư cách đi tìm hiểu.
Còn về Tiêu Phàm, Kình Lâm được Trần Lục nhắc nhở nên không xen tay vào việc sắp xếp chức vị, mà để cho phó quản sự bên dưới an bài đúng y như quy trình từ trước đên nay.
Trần Lục làm thế để tránh hiệu ứng cánh bướm quá mức mạnh mẽ, lỡ mất cơ duyên.
Cuối cùng Tiêu Phàm được đưa tới tầng trung làm giá·m s·át mỏ, vừa canh gác trị an, vừa bảo hộ phàm nhân làm việc ở đây, tránh tán tu làm càn ức h·iếp người.
Tiêu Phàm tuy thực lực thấp, nhưng thân phận đệ tử ngoại môn còn ở đó, phần lớn tán tu luyện khí sơ hoặc trung kỳ không có lá gan đả thương hắn.
Trong mỏ còn có trận pháp trừng phạt, đó mới thực sự là thứ uy h·iếp nhất với các tán tu, trong tay giá·m s·át mỏ thường có lệnh bài thao túng những tòa sát trận này.
...
" Hắn chính là Tiêu Phàm ? "
Trần Lục dựa vào tu vi cao hơn, tinh thần lực che đậy, đứng ở một vị trí mà đối phương không thể nhìn thấy, từ cao quan sát xuống.
Đó là một người thanh niên mặc bạch y ngắn tay, lộ ra da thịt với từng khối cơ bắp sẫm màu, do từng có thời gian dài lao động cực nhọc.
Sau lưng vác một thanh đao mới toang, vẫn còn thấy rõ vết mài dũa, cho thấy nó chỉ vừa được mua về không lâu.
Ngũ quan coi như không tệ, không đến mức tuấn tú, nhưng tuyệt đối có đủ cương nghị.
" Hèn chi trong mô phỏng con bé Nhạc Nhạc cứ bám lấy đối phương " Trần Lục cưỡi khẽ thì thầm, nếu thật sự có việc gì giữa cả hai...hắn sẽ không làm ác nhân.
Đối với Từ Nhạc Nhạc, Trần Lục thật sự xem nàng là nghĩa nữ, không có ý nghĩ kỳ quái gì khác.
Nếu nàng tìm thấy ý trung nhân, Trần Lục sẽ chỉ cẩn thận quan sát kỹ.
Xem qua một lần Trần Lục liền đi, lần này tới coi thử thôi, thuận tiên dán một cái ấn ký, sau đó sẽ âm thầm chú ý, chứ không tùy tiện tiếp cận hay lộ mặt.
...
Thời gian trôi nhanh, thoáng cái liền qua nửa tháng.
Khoảng thời gian này rất yên ổn, Trần Lục vẫn luôn âm thầm quan sát Tiêu Phàm.
Cũng thấy hắn làm rất tốt, chăm chỉ, cẩn thận, đúng chức vị, còn rất quan tâm tới phàm nhân đào khoáng ở tầng trung.
Trần Lục suy đoán, chắc hẳn Tiêu Phàm cẩn thận chăm sóc họ thế là vì nhìn thấy hình bóng của bản thân ở đó, há chẳng phải là nhân chi thường tình.
Tất nhiên, không phải khi nào cũng thuận lợi.
Mấy ngày trước từng có tán tu vô pháp vô thiên làm loạn, đánh b·ị t·hương nặng một thợ mỏ phàm nhân, khiến đối phương hấp hối còn nửa cái mạng.
Đợi Tiêu Phàm tới, thợ mỏ đó đã chẳng còn hơi thở.
Trần Lục dù biết, nhưng không ra tay, những chuyện như ành thật sự nhiều lắm, nhìn mà quen mắt.
Tu tiên giới không thiếu phàm nhân gặp họa diệt môn do chọc nhầm tu sĩ, trong các đại thành còn đỡ, thập tam châu có quan lại là tu sĩ thực lực mạnh mẽ, lân cận Mạc Huyền Tông thì có đệ tử nội môn ở phủ thành chủ nên an toàn hơn.
Biết chuyện, Tiêu Phàm tức giận, liền sử dụng lệnh bại kích hoạt sát trận, trực tiếp trấn sát tên tán tu có cảnh giới cao hơn mình rất nhiều.
Cũng vì vậy mà lập uy thành công, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, các tán tu đó sẽ biết e ngại, không dám chọc Tiêu Phàm.
Một ngày này...
" Sắp hai tháng rồi vẫn không có dấu hiệu của linh nhũ, phải chờ bao lâu nữa đây "
Than ngắn thở dài,
Trần Lục quay về động phủ của mình, liền gặp nữ hài lấp ló ở cửa không thể đi ra, do ở trên cổng được hắn dán một tờ phù lục phòng ngự.
Nhìn nàng Trần Lục liền thấy có hơi tâm mệt, nuôi dưỡng một đứa bé chưa thành thục tâm trí chẳng bao giờ là dễ.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận