Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!

Chương 43: Chương 43: Thiên địa chứng giám, tới mỏ Linh Thiết

Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:39:57
Chương 43: Thiên địa chứng giám, tới mỏ Linh Thiết

Triệu Tử Hà nói rồi, cực kỳ phấn khích chạy tới trước mặt đối phương.

" Đại ca ca, ngươi là Quỷ Diện Đao Khách trong truyền ngôn từng một người chém g·iết ba trăm thổ phỉ Tùng Lâm sao "

" Từng nghe..."

" Quỷ diện tu la, sát đao kinh hồn, đi một bước g·iết một phỉ, ba trăm oan hồn Tùng Lâm nhốm máu đêm trăng tròn "

" Chính là tại hạ " Mạc Khinh Thần xem thiếu nữ linh động trước mắt, không suy nghĩ nhiều gật đầu.

Ai ngờ Triệu Tử Hà đột nhiên muốn chộp lấy tay hắn, nhưng Mạc Khinh Thần là ai ?

Là Quỷ Diện Đao Khách, nổi danh giới võ lâm Tùy Châu, càng là võ giả Hậu Thiên đỉnh phong.

Phản ứng nhanh nhẹn, dễ dàng tránh thoát cái nắm tay của nàng, lạnh lùng quát khẽ:

" Cô nương làm trò gì ? "

" Muội muội Triệu Tử Hà, thật rất thần tượng sùng bái ngươi, Quỷ Diện ca ca mời lấy muội đi "

" Muội Tử Hà từng thề đời này ngoài Quỷ Diện Đao Khách, thề không kết làm phu thê với ai khác, thiên địa chứng giám "

"..." Mạc Khinh Thần.

" ? " Mạc Khinh Vũ.

" (・O・) " Triệu Minh.

" Triệu Tử Hà !!! "

" Cút về đây cho ta — " Triệu Hùng phát điên gầm lên, suýt chút tức c·hết t·ại c·hỗ.

Tiếng hét phẫn nộ khiến mấy tên hộ vệ đứng xa mấy trăm mét đều nghe rõ mồm một.

Hai tên hộ vệ có vẻ địa vị cao nhất liếc nhau một cái.

Khẽ gật gù:

" Chuyện thường ngày, trừ khi có ngày đại thiếu gia tức c·hết, bằng không tiểu thư sẽ luôn như thế "

...

...



Mỏ linh thiết hắn muốn tới nằm ở khá xa, gần biên giới La Châu, cũng là đại châu nằm cạnh Tùy Châu.

Trần Lục bay một hơi nửa tháng, từ vùng ven Tùy Châu bay tới ranh giới La Châu với một châu địa khác.

Khoảng thời gian này, nữ hài ngày càng thêm dính người, độ thân cận tăng nhiều.

Chưa biết phát âm rõ ràng, nhưng như đã nhận định chắc chắn Trần Lục là phụ thân, miệng nhỏ lại rất ngọt, cứ " phụ thân " " phụ thân " một ngày ít phải trăm lần.

Dựa theo chỉ dẫn trong thư treo ở phi kiếm, cuối cùng Trần Lục cũng tìm tới vị trí mỏ.

Đây là một mảnh rừng thiêng nước độc, rộng lớn bạt ngàn, hắn đều đạp pháp khí nửa ngày, nhưng nhìn lại thì tứ phía vẫn là cây cối rậm rạp.

E rằng nếu ném vài phàm nhân vào đây thì tỷ lệ họ tìm được đường quay về làng trấn bên ngoài gần như bằng không.

Từ phía xa nhìn tới, có một thành nhỏ nằm cạnh mỏ linh thiết, đây vốn là nơi cho thợ mỏ phàm nhân sinh sống, ở tạm.

Nhưng qua từng đời từng đời một, từ số thợ mỏ ít ỏi lúc đầu càng ngày càng tăng nhiều lên, bây giờ ít cũng có hơn chục vạn phàm nhân sinh sống trong thành.

Theo như Trần Lục biết, thành này ngăn cách với bên ngoài, lâu lâu mới có thương đội tiến vào, người bên trong muốn ra cũng phải dựa vào các nhóm thương nhân đó, hoặc đi cầu tu sĩ đưa mình ra.

Bằng không khu rừng hung hiểm đủ sức ngăn cản chín mươi chín phần trăm phàm nhân.

Ôm nữ hài váy trắng trong ngực, Trần Lục vừa đặt chân bên ngoài thành nhỏ, liền thấy từ xa có đệ tử tạp dịch chạy tới, mà dáng vẻ cứ giống như con ếch.

Giống thế là do lâu lâu nhảy phát bay đi cả khúc khá xa, rồi lại hạ xuống lấy hơi mới bay lên tiếp được.

Là đặc trưng của Khinh Thân Thuật, một loại phép thuật đi đường giống Ngự Phong Thuật, nhưng phổ biến và dễ sử dụng hơn, tất nhiên cũng thiếu vẻ tiên khí hơn.

Nếu thuần thục kém sẽ giống hai tên đang bay tới, chẳng ra thể thống gì, y như con ếch nhảy nhảy.

Khác với Ngự Phong Thuật yêu cầu phải có linh căn phong hệ, còn cần chiếm hai phần trở lên mới có thể nhập môn, muốn dùng lâu dài lại phải đạt tới tu vi luyện khí tầng bốn.

Vì không đủ linh khí mà bay quá cao sẽ từ trên trời rơi xuống, thậm chí có tiền lệ bị ngã c·hết, mất mặt xấu hổ vang danh thiên hạ.

So với đó thì Khinh Thân Thuật đơn giản hơn nhiều, tạp linh căn vẫn học tốt, tiêu hao cũng ít, đệ tử mới nhập môn, luyện khí tầng hai tầng ba vẫn có thể sử dụng đi đường, quan trọng nhất là không sợ ngã c·hết, bởi thế vô cùng được ưa chuộng.

“ Xin hỏi là Trần chấp sự sao ? “

Nam đệ tử tầm ba mươi, cung kính chấp tay dò hỏi, tinh thần lực quét qua, tu vi luyện khí tầng ba.

“ Là ta ”

“ Đệ tử Tạ Chi, Kình quản sự giao cho đệ tử đến đây tiếp đón chấp sự, mời theo ta tiến vào hầm mỏ “



“ Kình quản sự không ở trong thành sao ? “ Trần Lục không hiểu lắm dò hỏi.

“ Bẩm chấp sự, theo quy định, quản sự hầm mỏ luôn phải ở dưới chủ trì đại cuộc, hiếm khi lên mặt đất “

“ Ra vậy, thế thì đi thôi “

Lối vào mỏ linh thiết nằm phía sau thành nhỏ.

Lối đi được bao phủ kín kẻ bởi vô số sợi rễ gỗ sồi to lớn, loáng thoáng có thể thấy được mộc linh khí tản mát ra bên ngoài.

Trần Lục âm thầm suy đoán, khả năng cao đây là một trận pháp hắn không biết tên.

Liền thấy Tạ Chi lấy ra một lệnh bài bằng gỗ, hơi giơ lên, trận văn phía trên lập tức phát sáng.

Soàn soạt ~

Từng sợi rễ dần thối lui vào mặt đất dưới ánh sáng từ lệnh bài, lộ ra một con đường rộng rãi.

Vừa vào đã thấy hai bên đường có đệ tử đang làm nhiệm vụ canh gác, đều là tạp dịch, cảnh giới luyện khí tầng bốn, cao hơn Tạ Chi nhiều, và cũng trông già nua hơn.

Tiếp tục vào sâu, mới thấy cửa hầm mỏ thật sự, nơi nối liền với lòng đất.

Ở đây được bảo vệ càng thêm nghiêm ngặt, bốn tên đệ tử ngoại môn, đều là luyện khí tầng năm tầng sáu, có kẻ tu vi ngang ngửa hắn.

Trần Lục nha, ngươi thật phế, canh cửa hầm mỏ đều mạnh bằng ngươi luôn rồi.

Tiến vào.

Trong một căn phòng dưới hầm mỏ, Trần Lục rốt cuộc thấy quản sự Kình Lâm.

Người này vẻ ngoài già nua, râu tóc bạc phơ, nghe đồn là tu sĩ luyện khí tầng mười hai, có thể tu hành tới cấp độ này dù không phải thiên phú cao siêu, nhưng chắc chắn là vô cùng có kiên trì.

Nhưng lại nghe bảo đó là chuyện hồi xửa hồi xưa, còn bây giờ, vì hoàn toàn không ó hi vọng Trúc Cơ nên bắt đầu nằm ngửa, chỉ cầu mong kiếm thật nhiều linh thạch tạo phúc con cháu.

“ Trần chấp sự mới tới, thấy mỏ linh thiết được xây dựng thế nào, lão Kình ta đảm nhiệm chức vụ ở đây hơn hai mươi năm qua, chưa từng xảy ra náo loạn gì lớn "

" Gặp qua Kình quản sự " Trần Lục hơi chắp tay, liền đáp:

" Ta cảm thấy mỏ linh thiết ngay ngắn trật tự, thủ vệ sâm nghiêm, chắc hẳn đều do quản sự ngài thực hiện tốt mọi công việc "

" Quá khen, quá khen "

" Trần chấp sự cũng giống như lời đồn, trầm ổn như biển, tuấn tú xuất trần..."



Kình Lân toàn khen cái đâu đâu, còn cái cảnh giới, vốn là thứ quan trọng nhất với tu sĩ thì né tránh như gặp tà, còn lí do thì ai cũng biết rồi khỏi giải thích.

Hai bên khen kiểu công nghiệp với nhau một phen, lát sau Kình Lâm mới chú ý tới nữ tóc lam cứ lẽo đẽo theo chân Trần Lục.

" Không biết tiểu nữ hài này là..."

" Đây là nghĩa nữ của ta " Trần Lục đáp nhanh, nhưng chỉ nói thế, không giải thích thêm.

Lại là nghĩa nữ !

Kình Lâm oán thầm, nhớ không lầm thì bạn cũ ở tông môn từng nhắc về kẻ này.

Không hiểu sao...khoảng thời gian gần đây lên cơn gì, chưa tới một năm đã thu mấy vị nghĩa nữ.

Nếu có người không chịu tìm hiểu kỹ mà chỉ nghe đồn, chắc chắn sẽ tưởng Trần chấp sự đây thiếu đứng đắn, cũng may, không có tin đồn ác ý nào truyền ra ngoài.

" Ra vậy "

Vẫn là lão cá già, ít nhất bề ngoài không hề lộ tẩy.

Hai bên lại giao lưu một chút, Kình Lâm giảng giải cho Trần Lục biết sơ qua về mỏ Linh Thiết, sau đó sắp xếp cho hắn một động phủ có tụ linh trận để nghỉ ngơi.

Đợi khi Trần Lục được Tạ Chi dẫn ra khỏi cửa, đi động phủ nghỉ ngơi.

Liền có một vị nữ tu dáng người thành thục, đôi mắt mị hoặc kiều mị, với hai ngọn sơn phong tròn trịa hùng vĩ, cứ lắc lư theo từng bước chân, đi ra từ đằng sau căn phòng.

" Kình đại thúc, vị đạo hữu vừa rồi là ai vậy, bằng hữu của ngươi ? "

" Không hẳn chưa thân quen đến vậy, nên chỉ là đồng môn mà thôi "

Nói rồi, Kình Lâm cứ như vừa đổi cái đầu, khí chất thay đổi, dùng vẻ mặt háo sắc nhanh chân lách người tới trước nữ tu:

" Mỹ nhân tỉnh dậy đúng lúc lắm, hai ta tiếp tục đi "

" Kình thúc thật là, gấp gáp vậy làm gì, ban nãy nhi tử ngươi còn tới thăm hỏi, khiến nhân gia sợ muốn c·hết, chỉ có thể cố hết sức ẩn giấu "

Mỹ nhân ỏn à ỏn ẻn ra vẻ hoảng sợ, dùng hai ngọn núi trấn áp về phía này, lại đưa ngón tay thon dài vẽ một cái vòng tròn ngay trên trán Kình Lâm.

" Ái chà, mỹ nhân sợ hắn làm cái gì, đều là nhi tử, bây giờ hai ta liền tạo cho hắn thêm một người đệ đệ "

" Ai nha ~ "

...

...

P/s: Đệt ! Cắt chương hơi ngáo, đáng ra phải để khúc Triệu Tử Hà bên chương trước đúng, mà để lọt mất, tới lúc sửa lỗi chương này mới thấy cảnh đầu ༎ຶ‿༎ຶ

Bình Luận

0 Thảo luận