Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 42: Chương 42: Đi trước một bước
Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:39:57Chương 42: Đi trước một bước
Nhưng ngay lúc này một cơn gió mạnh thổi qua, liền cuốn đám sương mang theo dược lực rơi vào giữa đám người.
Nam hài vốn ngây thơ, sương khói lại mang theo mùi hương kỳ lạ thơm ngát, liền cố sức hít một hơi thật mạnh mẽ.
Hít hà ~
" Oa, mụ mụ, bụng ta no quá "
" No ? " Mẫu thân kinh ngạc, học theo hắn hít một nhẹ, lập tức liền thấy bụng căng lên, cứ như vừa ăn một hơi bốn bát cơm.
Những người xung quanh thấy cảnh này cũng hít lấy hít để, hành động đó cấp tốc lan nhanh, thoáng chốc đã biến thành mấy trăm người cùng hút.
Không ai lo sẽ có nguy hiểm, dù sao sương mù là do tiên nhân vẩy xuống.
Cũng may, đây là thời kỳ phong kiến, Trần Lục ngự phong trên cao suýt thì tưởng rằng đây là tụ điểm hút chích.
" Há, là ta làm, thế thì không sao "
...
Triệu Minh khẽ hít vào, tấm tắc làm kỳ lạ.
" Một hơi nhẹ liền no căng cả bụng, không hổ là tiền nhân thần thông quảng đại "
Mạc Khinh Vũ cùng ca ca đi ở sau cùng, cách đám người phía trước mấy trăm mét, cũng thấy cảnh mây trắng rơi xuống hóa sương mù.
Sau đó lại gặp Trần Lục ngự phong quay về.
" Lão gia, đám mây đó là..." Mạc Khinh Vũ hiếu kỳ hỏi.
" Cho bọn họ ăn no có sức đi thôi " Trần Lục hơi nhún vai. " Xem như tăng tốc độ đi, lão gia ta còn có việc cần bận bịu, không thể dây dưa ở đây quá lâu "
Cũng nên cảm tạ hắc y lão giả, may mà có ngươi đứng ra tài trợ đan dược cứu đói.
Mấy viên vừa rồi là hạ phẩm Tích Cốc Đan, một loại nhất giai đan dược phổ biến trong giới tán tu.
Vì tu sĩ luyện khí không thể từ bỏ hoàn toàn thực phẩm phàm tục, nên phải cần tới đan dược chống đói này, tránh cho quá nhiều tạp chất vào cơ thể làm giảm hiệu quả tu hành.
Hạ phẩm Tích Cốc Đan có thể chống đỡ hai tháng mà không cần ăn uống, nhưng vẫn đủ dinh dưỡng.
Trung phẩm một năm, thượng phẩm ba năm.
Ba viên hạ phẩm đủ cho vài trăm người no đủ vài ngày, cứ thế sẽ rất tiết kiệm thời gian.
Và rồi sau khi tiên nhân làm phép, đám người tràn đầy sức lực đi liên tục thêm hai ngày nữa.
Thì vào giữa trưa ngày thứ hai, từ xa bụi mù cuồn cuộn, một nhóm nhân mã đao kiếm đầy đủ, hộ tống hai chiếc xe ngựa một đường lao tới phía này.
Mạc Khinh Thần nghe động tĩnh từ mặt đất liền biết, bên kia ít cũng có ba bốn mươi nhân mã.
Ở đằng trước nhất, Triệu Minh được mấy tên gia nô hộ vệ, bảo hộ đi lên trước nhất, dùng tay đè trán, mắt hơi híp liền thấy một lá cờ quen thuộc.
Lá cờ khắc một chữ " Triệu " to tướng màu trắng, nằm trên nền đỏ.
" Đừng sợ hãi, đó là nhân mã Triệu gia ta, rốt cuộc tới rồi ! " Triệu Minh tức khắc vui mừng quá đỗi.
Hí —
Hai cái vó ngựa đạp xuống trước mặt Triệu Minh, nhấc lên một trận cát bay, từ yên ngựa, một thân hình hùng dũng nhảy xuống.
Thân cao mét chín, mặt chữ điền, râu tóc chỉnh tề.
Sau lưng vác một thanh cự phủ nặng trịch, khí thế như gấu, nhìn là biết không phải kẻ dễ chọc.
Theo sau hắn, một thiếu nữ lung linh váy y tím nhạt cũng xuống ngựa.
Thiếu nữ thấy Triệu Minh với vẻ phong trần mệt mỏi, liền cười phá lên: " Hì hì, đại biểu ca của ta, nhìn ngươi thê thảm quá vậy ! "
" Tử Hà, im miệng vào " Triệu Hùng không vui quát lớn.
" Thành Tam Hà đều bị san bằng, c·hết bao nhiêu người, ngươi còn cười cho được ? "
" Đại ca...ta " Triệu Tử Hà dính định thân chú, miệng nhỏ xẹp xuống, rất ủy khuất. " Ta nhỡ miệng "
" Lần sau đừng thế nữa "
Sắc mặt Triệu Hùng tốt hơn chút, vẫn cảnh cáo cô nàng muội muội ngang tàng, e sợ thiên hạ bất loạn này.
Rồi quay sang Triệu Minh xin lỗi: " Xá muội ngang ngược, sắp đến tuổi nổi loạn, để biểu đệ chê cười rồi "
" Không sao, không sao "
Triệu Minh lắc đầu, nhưng rõ ràng là vẻ mặt hơi miễn cưỡng, trong lòng thầm mắng.
Nha đầu đáng c·hết, lại xát muối lên v·ết t·hương !
" Khụ "
" Hai chiếc xe hàng phía sau là lương thực, phụ thân để ta đưa tới, từ đây cách trấn không xa lắm, nên mấy vị hương thân đây sẽ do các hộ vệ hộ tống đưa về..."
" Không bằng biểu đệ theo hai ta về Hổ Nha Trấn trước thế nào ? Còn có vị tiên trưởng trong thư biểu đệ nhắc tới, không biết đang ở đâu "
Triệu Hùng nhắc tới chuyện quan trọng nhất mà phụ thân muốn biết.
Bên khác, Triệu Tử Hà cũng nhảy ra, nhí nha nhí nhảnh. " Đúng đúng, ta muốn xem tiên nhân "
" Tiên trưởng há lại là ngươi muốn xem thì xem " Triệu Hùng quở trách một câu, nhưng nhìn dáng vẻ " gấu to thành thật " này thì chính hắn cũng thế.
Triệu Minh thấy cũng được liền gật đầu. " Vậy chúng ta đi thăm hỏi tiên trưởng trước, sau đó mời ngài ấy cùng về Hổ Nha Trấn "
" Thế nhưng Tử Hà biểu muội, ta khuyên ngươi vẫn nên thu liễm tính tình lại, bằng không chọc giận tiên trưởng thì tam thúc cũng không dám đứng ra bảo vệ ngươi "
" Ta biết, ta lại không phải kẻ ngu " Triệu Hà bĩu môi, tằng hắng lại, nhìn coi có thể thấy ghét bao nhiêu liền đáng ghét bấy nhiêu.
Ngươi chính là kẻ ngu !
Rất đần !
Triệu Minh không nói ra miệng.
...
Hai huynh muội Triệu Tử Hà, Triệu Hùng rất hào hứng, đáng tiếc trễ một bước mất rồi.
Tại chỗ này,
Vừa rồi có phi kiếm từ trên trời rơi xuống, Mạc Khinh Vũ thấy lão gia xem thư trên đó xong, hình như hơi gấp gáp cần đi đâu đó.
Trước khi đi để cho hai huynh muội giúp chăm sóc hai ông cháu họ Ngưu, vì cả hai có quan hệ nhất định với nữ hài.
Còn đưa cho nàng năm tờ phù lục, bảo rằng giữa đường gặp chuyện nguy hiểm thì lấy máu kích hoạt linh phù g·iết địch.
Cố gắng đưa mấy trăm hương thân an toàn tới Hổ Nha Trấn.
Sau đó lão gia liền mang theo nữ hài đạp tiên khí bay mất, hẹn sau này nhất định sẽ gặp lại.
" Tiên trưởng rời đi rồi ? " Triệu Minh kinh ngạc hỏi Mạc Khinh Thần.
" Là ngự phong bay đi, vào đúng hai canh giờ trước " Mạc Khinh Thần ôm nữ nhi đáp.
Hắn không giải thích nhiều với đám người Triệu gia, không cần thiết, chính hắn lại chẳng cầu xin gì ở bọn họ.
" Đáng tiếc "
Triệu Tử Hà cùng đại ca mình đều có hơi thất vọng, vì không thể gặp mặt tiên trưởng một lần
Mặc cho Triệu gia giàu có cỡ nào, phú khả địch quận, nhưng muốn tiếp xúc với tiên nhân cao cao tại thượng vẫn là quá khó khăn.
Những tồn tại như tiên nhân, đối với điêu dân chính là truyền thuyết hư vô mờ mịt, còn đối với thế gia giàu có thì vẫn là cao xa khó gần, nhưng nếu may mắn vẫn có chút cơ hội.
Tự nhiên may mắn có cơ hội gặp được, lại để tụt mất, há không tiếc nuối.
Triệu Tử Hà còn đang rầu rỉ, bỗng chú ý tới người đeo mặt nạ thật sự có chút quen mắt.
Chớp chớp mắt vài cái, hai con ngươi linh động đảo qua, nàng liền kinh ngạc kèm chút hưng phấn hét lớn, chỉ vào Mạc Khinh Thần:
" Ngươi ngươi ngươi ngươi..." Nàng hóa thân quái vật cà lăm, mãi vẫn không nói ra câu trọn vẹn.
Triệu Hùng không thể nhịn được, lại quát to, trán nổi gân xanh như sắp hóa gấu đánh người đến nơi:
" Tử Hà — "
" Bỏ cái tay xuống cho ta ! Cứ chỉ tay vào ngươi người khác làm gì, thật không hiểu lễ nghĩa ! "
Hắn thầm nhủ chờ về phải nhắc nhở phụ thân tìm một vị lão sư dạy lễ nghi phép tắc cho Tử Hà, không thể cứ để nàng càn rỡ như này được.
Thế mãi lại có ngày gây họa lớn cho Triệu gia.
Gia tộc vừa gặp đả kích nặng nề, thật sự không thể chịu đựng thêm vài cái kẻ địch nữa.
" Không phải nha đại ca " Triệu Tử Hà một mặt ủy khuất, vội giải thích. " Vị kia, vị ca ca đeo mặt nạ đó hình như là Quỷ Diện Đao Khách "
" Đó chính là thần tượng của ta ! "
Nhưng ngay lúc này một cơn gió mạnh thổi qua, liền cuốn đám sương mang theo dược lực rơi vào giữa đám người.
Nam hài vốn ngây thơ, sương khói lại mang theo mùi hương kỳ lạ thơm ngát, liền cố sức hít một hơi thật mạnh mẽ.
Hít hà ~
" Oa, mụ mụ, bụng ta no quá "
" No ? " Mẫu thân kinh ngạc, học theo hắn hít một nhẹ, lập tức liền thấy bụng căng lên, cứ như vừa ăn một hơi bốn bát cơm.
Những người xung quanh thấy cảnh này cũng hít lấy hít để, hành động đó cấp tốc lan nhanh, thoáng chốc đã biến thành mấy trăm người cùng hút.
Không ai lo sẽ có nguy hiểm, dù sao sương mù là do tiên nhân vẩy xuống.
Cũng may, đây là thời kỳ phong kiến, Trần Lục ngự phong trên cao suýt thì tưởng rằng đây là tụ điểm hút chích.
" Há, là ta làm, thế thì không sao "
...
Triệu Minh khẽ hít vào, tấm tắc làm kỳ lạ.
" Một hơi nhẹ liền no căng cả bụng, không hổ là tiền nhân thần thông quảng đại "
Mạc Khinh Vũ cùng ca ca đi ở sau cùng, cách đám người phía trước mấy trăm mét, cũng thấy cảnh mây trắng rơi xuống hóa sương mù.
Sau đó lại gặp Trần Lục ngự phong quay về.
" Lão gia, đám mây đó là..." Mạc Khinh Vũ hiếu kỳ hỏi.
" Cho bọn họ ăn no có sức đi thôi " Trần Lục hơi nhún vai. " Xem như tăng tốc độ đi, lão gia ta còn có việc cần bận bịu, không thể dây dưa ở đây quá lâu "
Cũng nên cảm tạ hắc y lão giả, may mà có ngươi đứng ra tài trợ đan dược cứu đói.
Mấy viên vừa rồi là hạ phẩm Tích Cốc Đan, một loại nhất giai đan dược phổ biến trong giới tán tu.
Vì tu sĩ luyện khí không thể từ bỏ hoàn toàn thực phẩm phàm tục, nên phải cần tới đan dược chống đói này, tránh cho quá nhiều tạp chất vào cơ thể làm giảm hiệu quả tu hành.
Hạ phẩm Tích Cốc Đan có thể chống đỡ hai tháng mà không cần ăn uống, nhưng vẫn đủ dinh dưỡng.
Trung phẩm một năm, thượng phẩm ba năm.
Ba viên hạ phẩm đủ cho vài trăm người no đủ vài ngày, cứ thế sẽ rất tiết kiệm thời gian.
Và rồi sau khi tiên nhân làm phép, đám người tràn đầy sức lực đi liên tục thêm hai ngày nữa.
Thì vào giữa trưa ngày thứ hai, từ xa bụi mù cuồn cuộn, một nhóm nhân mã đao kiếm đầy đủ, hộ tống hai chiếc xe ngựa một đường lao tới phía này.
Mạc Khinh Thần nghe động tĩnh từ mặt đất liền biết, bên kia ít cũng có ba bốn mươi nhân mã.
Ở đằng trước nhất, Triệu Minh được mấy tên gia nô hộ vệ, bảo hộ đi lên trước nhất, dùng tay đè trán, mắt hơi híp liền thấy một lá cờ quen thuộc.
Lá cờ khắc một chữ " Triệu " to tướng màu trắng, nằm trên nền đỏ.
" Đừng sợ hãi, đó là nhân mã Triệu gia ta, rốt cuộc tới rồi ! " Triệu Minh tức khắc vui mừng quá đỗi.
Hí —
Hai cái vó ngựa đạp xuống trước mặt Triệu Minh, nhấc lên một trận cát bay, từ yên ngựa, một thân hình hùng dũng nhảy xuống.
Thân cao mét chín, mặt chữ điền, râu tóc chỉnh tề.
Sau lưng vác một thanh cự phủ nặng trịch, khí thế như gấu, nhìn là biết không phải kẻ dễ chọc.
Theo sau hắn, một thiếu nữ lung linh váy y tím nhạt cũng xuống ngựa.
Thiếu nữ thấy Triệu Minh với vẻ phong trần mệt mỏi, liền cười phá lên: " Hì hì, đại biểu ca của ta, nhìn ngươi thê thảm quá vậy ! "
" Tử Hà, im miệng vào " Triệu Hùng không vui quát lớn.
" Thành Tam Hà đều bị san bằng, c·hết bao nhiêu người, ngươi còn cười cho được ? "
" Đại ca...ta " Triệu Tử Hà dính định thân chú, miệng nhỏ xẹp xuống, rất ủy khuất. " Ta nhỡ miệng "
" Lần sau đừng thế nữa "
Sắc mặt Triệu Hùng tốt hơn chút, vẫn cảnh cáo cô nàng muội muội ngang tàng, e sợ thiên hạ bất loạn này.
Rồi quay sang Triệu Minh xin lỗi: " Xá muội ngang ngược, sắp đến tuổi nổi loạn, để biểu đệ chê cười rồi "
" Không sao, không sao "
Triệu Minh lắc đầu, nhưng rõ ràng là vẻ mặt hơi miễn cưỡng, trong lòng thầm mắng.
Nha đầu đáng c·hết, lại xát muối lên v·ết t·hương !
" Khụ "
" Hai chiếc xe hàng phía sau là lương thực, phụ thân để ta đưa tới, từ đây cách trấn không xa lắm, nên mấy vị hương thân đây sẽ do các hộ vệ hộ tống đưa về..."
" Không bằng biểu đệ theo hai ta về Hổ Nha Trấn trước thế nào ? Còn có vị tiên trưởng trong thư biểu đệ nhắc tới, không biết đang ở đâu "
Triệu Hùng nhắc tới chuyện quan trọng nhất mà phụ thân muốn biết.
Bên khác, Triệu Tử Hà cũng nhảy ra, nhí nha nhí nhảnh. " Đúng đúng, ta muốn xem tiên nhân "
" Tiên trưởng há lại là ngươi muốn xem thì xem " Triệu Hùng quở trách một câu, nhưng nhìn dáng vẻ " gấu to thành thật " này thì chính hắn cũng thế.
Triệu Minh thấy cũng được liền gật đầu. " Vậy chúng ta đi thăm hỏi tiên trưởng trước, sau đó mời ngài ấy cùng về Hổ Nha Trấn "
" Thế nhưng Tử Hà biểu muội, ta khuyên ngươi vẫn nên thu liễm tính tình lại, bằng không chọc giận tiên trưởng thì tam thúc cũng không dám đứng ra bảo vệ ngươi "
" Ta biết, ta lại không phải kẻ ngu " Triệu Hà bĩu môi, tằng hắng lại, nhìn coi có thể thấy ghét bao nhiêu liền đáng ghét bấy nhiêu.
Ngươi chính là kẻ ngu !
Rất đần !
Triệu Minh không nói ra miệng.
...
Hai huynh muội Triệu Tử Hà, Triệu Hùng rất hào hứng, đáng tiếc trễ một bước mất rồi.
Tại chỗ này,
Vừa rồi có phi kiếm từ trên trời rơi xuống, Mạc Khinh Vũ thấy lão gia xem thư trên đó xong, hình như hơi gấp gáp cần đi đâu đó.
Trước khi đi để cho hai huynh muội giúp chăm sóc hai ông cháu họ Ngưu, vì cả hai có quan hệ nhất định với nữ hài.
Còn đưa cho nàng năm tờ phù lục, bảo rằng giữa đường gặp chuyện nguy hiểm thì lấy máu kích hoạt linh phù g·iết địch.
Cố gắng đưa mấy trăm hương thân an toàn tới Hổ Nha Trấn.
Sau đó lão gia liền mang theo nữ hài đạp tiên khí bay mất, hẹn sau này nhất định sẽ gặp lại.
" Tiên trưởng rời đi rồi ? " Triệu Minh kinh ngạc hỏi Mạc Khinh Thần.
" Là ngự phong bay đi, vào đúng hai canh giờ trước " Mạc Khinh Thần ôm nữ nhi đáp.
Hắn không giải thích nhiều với đám người Triệu gia, không cần thiết, chính hắn lại chẳng cầu xin gì ở bọn họ.
" Đáng tiếc "
Triệu Tử Hà cùng đại ca mình đều có hơi thất vọng, vì không thể gặp mặt tiên trưởng một lần
Mặc cho Triệu gia giàu có cỡ nào, phú khả địch quận, nhưng muốn tiếp xúc với tiên nhân cao cao tại thượng vẫn là quá khó khăn.
Những tồn tại như tiên nhân, đối với điêu dân chính là truyền thuyết hư vô mờ mịt, còn đối với thế gia giàu có thì vẫn là cao xa khó gần, nhưng nếu may mắn vẫn có chút cơ hội.
Tự nhiên may mắn có cơ hội gặp được, lại để tụt mất, há không tiếc nuối.
Triệu Tử Hà còn đang rầu rỉ, bỗng chú ý tới người đeo mặt nạ thật sự có chút quen mắt.
Chớp chớp mắt vài cái, hai con ngươi linh động đảo qua, nàng liền kinh ngạc kèm chút hưng phấn hét lớn, chỉ vào Mạc Khinh Thần:
" Ngươi ngươi ngươi ngươi..." Nàng hóa thân quái vật cà lăm, mãi vẫn không nói ra câu trọn vẹn.
Triệu Hùng không thể nhịn được, lại quát to, trán nổi gân xanh như sắp hóa gấu đánh người đến nơi:
" Tử Hà — "
" Bỏ cái tay xuống cho ta ! Cứ chỉ tay vào ngươi người khác làm gì, thật không hiểu lễ nghĩa ! "
Hắn thầm nhủ chờ về phải nhắc nhở phụ thân tìm một vị lão sư dạy lễ nghi phép tắc cho Tử Hà, không thể cứ để nàng càn rỡ như này được.
Thế mãi lại có ngày gây họa lớn cho Triệu gia.
Gia tộc vừa gặp đả kích nặng nề, thật sự không thể chịu đựng thêm vài cái kẻ địch nữa.
" Không phải nha đại ca " Triệu Tử Hà một mặt ủy khuất, vội giải thích. " Vị kia, vị ca ca đeo mặt nạ đó hình như là Quỷ Diện Đao Khách "
" Đó chính là thần tượng của ta ! "
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận