Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!

Chương 41: Chương 41: Dùng phép cứu đói

Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:39:47
Chương 41: Dùng phép cứu đói

Rầm !

" ? "

Thứ gì ?

Như vừa có cái gì đó va vào canh cửa, may mà sắp sáng rồi, chứ nửa đêm canh ba thì có khi tưởng rằng quỷ gõ cửa mất.

Rầm !

Rầm —

" Rốt cuộc là tên nào ! " Trần Lục nổi nóng táo bạo đứng lên, hơi cáu đi đến cửa.

Một lần thì thôi đi, vài lần liên tục là muốn làm cái gì.

Có thù có oán với cái cửa ?

Người chưa tới, tinh thần lực đã tràn ra bên ngoài.

" Là nàng ta ? Hai mắt có vấn đề còn dám đi bậy "

Cạch

Tiện tay đẩy cửa, đó là một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, quần áo trong cùng rách rưới, nhưng được một bộ váy sạch sẽ đè lên, nhìn dở dở ương ương.

Phía trên, hai mắt được bịt kín bởi vải trắng, thêm phần trán sưng đỏ do cái tội va cửa vừa rồi.

Kẹt ~

Tiếng cửa kẽo kẹt rơi vào vách tường, thiếu nữ đứng tại chỗ sờ trán sưng tấy, không dám chơi ngu va cửa nửa.

Đối diện là Trần Lục, cũng không cất lời trước, trong lòng tự hỏi.

Hợp lí sao ?

Cửa trong Cơ Quan Trận được chế tạo bởi Trận Pháp Sư cũng sẽ bị mục nát, kêu kẹt kẹt ?

Nghĩ thế, Trần Lục đột nhiên nhận ra không phải Cơ Quan Trận có vấn đề, mà là đầu hắn có vấn đề.

Tự dưng ở không đi nghiên cứu cái tào lao vậy làm gì ?



Khẽ xoa vuốt huyệt thái dương, Trần Lục xác nhận đầu mình hơi hỗn loạn, đều do quyển thư tịch “ Tinh Thần Khai Phá “ thử nghiệm vài chiêu trong đó khiến đầu óc như bị nước vào, bị chập mạch.

“ Đúng là không nên thử nghiệm tầm bậy, phải thỉnh giáo ngươi chuyên về tu luyện tinh thần lực mới được, tốt nhất là Khôi Lỗi Sư “

Khi hắn còn đang mất khống chế vì thử nghiệm bậy bạ, thiếu nữ đối diện bỗng cất lời.

“ Bên đó có ai không ? “

Thiếu nữ bịt mắt nhỏ giọng hỏi, vẻ yếu đuối lo sợ gom lại cùng một chỗ, khiến kẻ khác phải thương tiếc.

Không ai đáp, Trần Lục vẫn còn chút mất tập chung, vội từ nhẫn trữ vật lấy một viên nhất giai Dưỡng Thần Đan, nuốt vào giúp ổn định tinh thần.

Như nhận thấy chút động tĩnh, thiếu nữ thế mà có thể ngẩng mặt lên nhắm ngay hướng Trần Lục, khiến hắn có cảm giác như cả hai đang đối mặt.

“ Tiểu nữ Sở Sở, xin đại thúc đây là nơi nào, không biết tổ phụ của ta...”

Đan tan, xem như c·ướp đầu óc về được, Trần Lục giữ giọng ấm áp, hơi hiếu kỳ. “ Hai mắt ngươi không thấy được ánh sáng, cớ gì biết ta là nam nhân, còn xưng thúc ? “

Có chút hứng thú, vì hắn chưa mở miệng nói chuyện nữa đây, thế mag nàng vẫn biết.

Còn về bị gọi là đại thúc đã là chuyện thường ngày ở huyện, ai bảo hắn không phục dụng Trú Nhan Đan, dù không đủ linh thạch xài loại cấp cao đó thì hàng kém hơn như Dưỡng Nhan Đan cũng được, nhưng Trần Lục không có hứng thú.

“ Về chuyện này...là do tiểu nữ từ nhỏ vướng phải bệnh n·an y·, thường chảy huyết lệ, gần như không cách nào chữa trị, lâu ngày cũng quen thuộc dùng tai lắng nghe âm thanh xung quanh “

“ Còn về giới tính là thông qua cử chỉ thân thể, mỗi người khi động đậy dù nhỏ nhẹ đến đâu đều có khác biệt, nam nữ có đặc điểm riêng, tuổi tác cũng thế "

“ ? “

Trần Lục một mặt mơ hồ, có rất nhiều dấu chấm hỏi trên đầu.

Thật sự có thể thông qua nghe cử động nhỏ của cơ thể biết được giới tính nam nữ ? Còn tuổi tác ? Nghe giống như đang nói nhảm.

Vả lại cô nàng này...cách nói chuyện thành thục quá mức, không hợp với số tuổi nên có.

Tạm thời không hỏi thêm, Trần Lục tiến về trước vượt qua người thiếu nữ.

“ Tổ phụ ngươi ở bên này, tự đi theo được sao ? “ Trần Lục hỏi dò, với ý định thử thêm một tí.

“ Tiểu nữ có thể “

Đúng là Sở Sở không hề mạnh miệng, nàng thật sự dùng hai con mắt mù loà đi theo Trần Lục tới một căn phong khác ở lầu dưới.

Đi bậc thang nhẹ nhàng, chính xác từng bước, chẳng khác gì người bình thường.



“ Thú vị “

Trần Lục đều phải dùng ánh nhìn dò xét, chăm chú lướt qua người nàng.

Hắn không có hứng thú với mấy cọng xương sườn của nàng hơi lộ ra do quần áo thiếu chỉnh tề, mà càng có hứng với khả năng thiếu nữ vừa thể hiện.

Có khi nào...nàng có mệnh cách tốt ?

Tỷ lệ không nhỏ đâu !

Nếu không phải tinh thần hơi bất ổn do thử nghiệm, thì hắn đã có thể sử dụng Vận Mệnh Thiên Nhãn nhìn lén nữ hài tử một cái rồi.

“ Đành chờ thêm vài giờ đến khi khôi phục vậy “

Trần Lục đi trước, Sở Sở lặng lẽ theo sau, cả hai cùng tới một căn phòng ở cuối nhà.

Lão giả đó b·ị t·hương không nhẹ, nên Trần Lục mới để lão ở lầu dưới thuận tiện cho Mạc Khinh Thần trông coi, lâu lâu kiểm tra thương thế.

Tiện tay đẩy cửa, Trần Lục nhắc nhở.

“ Gia gia ngươi ở bên trong, hắn vẫn còn b·ất t·ỉnh vì hít nhiều khí độc, nhưng nằm lâu vậy chắc cũng sắp tỉnh rồi “

Sở Sở không hỏi thêm, cúi đầu về phía Trần Lục bái tạ rồi mới đi vào phòng.

Khục, khục —

Đúng lúc thế nào tiếng kéo cửa kèn kẹt lại đánh thức lão giả, thế là hai ông cháu trò chuyện ở trong phòng luôn.

Còn Trần Lục thì không biết đã đi mất từ bao giờ.

...

Ánh bình minh lấp ló.

Mặt trời còn chưa kịp lên cao, Triệu Minh đã lệnh cho ba tên hộ vệ mới nhận đi đánh thức mọi người.

Từng người tự lo ăn uống trong nửa khắc, sau đó liền dọn trại lên đường.

Đám người cứ thế nối đuôi nhau trên con đường hoang vắng, đằng sau cùng chính là Trần Lục cùng huynh muội Mạc Khinh Vũ.



Còn hai ông cháu họ Ngưu được Mạc Khinh Thần giao cho Triệu Minh chăm sóc, gia nhập vào dòng người đi đường phía trước.

Vừa rồi Trần Lục có thử dùng Vận Mệnh Thiên Nhãn nhìn quét qua người thiếu nữ Sở Sở, đáng tiếc không thu hoạch được gì.

Cho thấy nàng không có mệnh cách, hoặc ít nhất là không có mệnh cách màu xanh lá trở lên.

Người sống sót cứ đi, một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi bốn ngày.

Đến ngày thứ năm, lương thực sớm cạn kiệt từ hôm qua, nhưng vẫn còn một khoảng cách không nhỏ nữa mới tới Hổ Nha Trấn.

Sáng sớm,

Những người không còn sức lực do thiếu ăn mở mắt rất miễn cưỡng, đói cũng được, mệt mỏi cũng thế, nhưng vẫn phải đi tiếp.

Một nam hài gầy gò, mặt mũi đầy tro bụi được mẫu thân mình đánh thức.

Thật sự mà nói hắn rất may mắn vì mẫu tử hai người đều sống sót sau cơn hiểm họa.

Chứ trong nhóm người, có gần chục hài tử nhỏ tuổi, ngơ ngác đi theo dòng người chạy nạn, cứ như cái xác không hồn, không có chỗ dựa, không mấy ai quan tâm.

Nếu không phải Triệu Minh vì lấy lòng tiên trưởng, nên vẫn chăm sóc một hai vẫn cho chút thức ăn, thì cả chục hài tử đó đã bị bỏ lại, c·hết đói bên đường.

Nam hài một mặt chù ụ ngồi trên tảng đá xoa bụng, phần vì chưa tỉnh ngủ, phần vì đói, lại thêm mỏi mệt.

Chờ chốc lát, mẫu thân đi đến mang cho hắn một bát canh rau dại.

Xì hụp ~

Không có tư cách kén cá chọn canh, nam hài liền húp lấy húp để, dù nước canh pha lẫn vài hạt bùn đất cũng không quan trọng, đừng c·hết đói là được.

" Mụ mụ...xì hụp...ăn chưa ? "

Nam hài húp vội, dính đầy canh trên mặt, mẫu thân thấy thế phải giúp lau sạch, nàng hiền dịu trả lời: " Mụ mụ cũng vừa mới uống xong, ngươi ăn từ từ thôi "

Uống cạn, liếm sạch cả bát.

Nam hài vẫn thấy đói, hai mắt to tròn chợt trợn to, kéo áo mẫu thân dùng tay nhỏ chỉ lên trời:

" Mụ mụ mau nhìn, tiên nhân tới "

Theo cánh tay của nam hài, chính là Trần Lục ngự phong bay trên tầng trời thấp.

Đưa mắt nhìn kỹ, quanh người hắn lập lờ linh khí xanh thẫm, tay áo bào rộng thùng thình khẽ vung.

Từ trên trời dần hạ xuống một đám mây xinh đẹp, nhưng chỉ trong cái chớp mắt liền tan rã thành một đám sương khói, hạ xuống mặt đất.

Trần Lục lại động, ba viên đan dược rơi theo, rơi đến giữa đám sương liền tự vỡ vụn, hóa thành luồng dược lực xanh thẫm, hòa vào cùng làn sương ở xung quanh.

Phần lớn người bên dưới còn chưa kịp phản ứng, chỉ có một vài tiếng kinh hô " tiên nhân " lẻ tẻ.

Bình Luận

0 Thảo luận