Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!

Chương 38: Chương 38: Có nữ hài vô tri đần độn

Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:39:47
Chương 38: Có nữ hài vô tri đần độn

Nhìn mấy khuôn mặt e ngại lo lắng núp ở sau, dần có hơi bất ổn, gia nô thấy vậy liền an ủi một chút: “ Các vị lão hương thân đừng lo lắng, Triệu đại thiếu gia đã tính cả rồi “

“ Biết rằng mọi người khi thấy trong thành có đại biến đều đã tích trữ không ít thức ăn trên người,...lại thêm rau dại, hái lượm trái cây trên đường đi nữa, thì hoàn toàn đủ để đến được Hổ Nha Trấn “

“ Đợi tới nơi rồi thì chắc chắn không thành vấn đề "

" Trưởng trấn nơi đấy chính là một vị trưởng bối của Triệu gia, không dám nói ăn no uống say, nhưng cho vài chén cháo hoa, thêm một công việc để kiếm cái ăn thì tuyệt đối không phải việc gì quá khó khăn “

Nghe thấy gia nô kéo da hổ, kéo cả trưởng trấn cùng Triệu gia ra, lại thêm phân tích có lí có cứ, đám người xem như ổn định lại.

Đợi tất cả đều rời đi, giúp đỡ nhau dựng trại, gia nô mới một mặt hung ác tới gần tên du thủ du thực vì đau mà nằm ăn vạ trên đất.

Xẹt ~

Kiếm ra khỏi vỏ, hàn mang sắc bén loé lên trên mặt, tên đó liền hết thấy đau rồi.

“ Ngươi muốn làm gì ? Giết người rồi, vương pháp ở đâu, vương pháp ở đâu ! “

Du côn vừa hét hết câu liền thấy cổ họng lạnh toát, lưỡi kiếm sắc bén đặt trên đó.

Mùi tanh tưởi do cuộc chém g·iết từ đêm qua vẫn còn thoang thoảng đâu đó, khiến hắn ảo tưởng ra cảnh đầu mình rơi xuống đất.

" Nhớ kỹ..."

“ Không có lần sau, bằng không dù phải liều cái mạng này bị tiên nhân trách phạt, lão tử cũng phải chém c·hết ngươi thành trăm mảnh "

Ác khuyển rồi cũng nhe nanh, gằn từng chữ một.

...

Phiền phức tạm thời lắng xuống.

Mấy trăm người dựng trại tạm bợ ở một bãi đất trông cách xa bờ sống, vài người có uy tín bắt đầu phân công một số khác đi dọn cỏ tránh côn trùng, số còn lại đốt lửa chuẩn bị làm một nồi cháo lớn.

Nói là cháo, nhưng thật ra là đổ nước vào, sau đó cứ có cái gì ăn được thì ném hết vô trong.

Ai có gạo góp gạo, có rau góp rau, có bột mì góp bột mì, cá khô cũng không ai chê, nói chung no là được thành ra khi nấu xong giống chéo heo, đặc sệt kỳ quái.

Nhưng mọi người đều rất đói, nên chẳng bao lâu liền ăn sạch.

Ăn xong liền ngủ ngay, chỉ còn mấy nhóm người canh gác, tránh thú dữ bất ngờ tiếp cận.



Vừa rồi Triệu Minh dẫn gia nô đi giá·m s·át một phen.

Giữa đường còn quan sát kỹ vài tên nam tính cường tráng, dự tính sẽ chiêu mộ mấy tên đó làm gia nô.

Hắn lo rằng đích đến còn xa, đường đi chưa hẳn yên ổn, an toàn đến nơi.

Mặc dù có tiên nhân đè ở phía trên, nhưng dựa người khác còn không bằng dựa vào mình, đó cũng là tôn chỉ đầu tiên của ông tổ Triệu gia.

Tất nhiên, qua nhiều thế hệ tôn chỉ khác đi nhiều rồi, thương nhân hám lợi là chuyện dĩ nhiên.

Quay về căn lều gỗ vừa được xây tạm bợ, tình thế khó khăn này Triệu đại thiếu gia cũng không tốt hơn dân thường là bao.

Một gia nô bưng đồ ăn tới, trong bát hạt cơm đậm đặc, khác mấy nồi cháo heo vừa rồi, còn thêm một cái đùi gà rừng vừa may mắn đi săn được.

" Thiếu gia, cháo của ngươi "

" Đặt xuống đó đi, ta rửa tay trước đã "

Rửa sạch bằng nước sông, Triệu Minh vừa cầm bát cháo lên liền thấy một thanh ảnh lung linh, đi lại như quỷ mị, nhẹ nhàng tiếp cận lều gỗ.

Rất rõ là do khinh công cao siêu, thân thủ kinh người.

Triệu Minh nhận biết người này, Trương bộ đầu từng giới thiệu qua, một trong Quỷ Vũ Song Sát.

" Phiêu Vũ nữ hiệp " Triệu Minh vội đứng lên.

Trước đó ai ngờ tới đại hiệp nổi danh trong giới võ lâm Tùy Châu lại có thể hầu bên người tiên nhân.

Mạc Khinh Vũ khôi phục tám chín phần mười, khí sắc không tồi, mặc dù da dẻ còn hơi nhợt nhạt nhưng cũng vì thế tăng thêm khá nhiều mị lực, hơi gật đầu nhắn lại:

" Triệu đại thiếu, lão gia gọi ngươi qua một chuyến "

" Được, ta đi ngay "

Triệu Minh nhanh chóng đồng ý, đưa bát qua cho tên gia nô để hắn tự ăn, sau đó liền đi theo Mạc Khinh Vũ.

Còn hộ vệ ?

Triệu Minh cảm thấy mười tên gia nô như vậy cùng xông lên cũng chẳng đủ Phiêu Vũ nữ hiệp chém chơi.



Theo Mạc Khinh Vũ tiến vào một mảnh rừng rậm nhỏ, đi thêm ba phút, Triệu Minh liền trợn to hai mắt như gặp quỷ.

Giữa mảnh rừng cây hoang vu, chẳng hiểu từ đâu mọc ra một gian nhà gạch đỏ cao hai tầng.

Không chỉ thế, bên ngoài là hàng rào gỗ ngăn nắp treo nhiều chậu hoa thơm ngào ngạt, giữa sân còn được đào một cái ao nhỏ, nước trong xanh với từng con lý ngư béo mập đập đuôi bơi lượn.

Đi vào sân, phía sau rào gỗ, Triệu Minh kinh ngạc phát hiện Quỷ Diện Đao Khách đang ngồi ở một chiếc bàn thấp, trên tay ôm một đứa bé tầm hai ba tháng tuổi, chạm rãi đút một bát sữa trắng tinh.

Quỷ Diện Đao Khách thế mà có hài tử ?

Nhưng nào có chuyện nam nhân đại trượng phu đút con từng ngụm sữa như thế, thê tử hắn đâu ?

Triệu Minh rất hiếu kỳ, nhưng biết bản thân chưa thân quen với ai, nên không tự tiện lắm miệng.

" Triệu đại thiếu đến bàn ngồi trò chuyện với ca ca ta đi, lát nữa lão gia sẽ đến "

" Ta biết, Phiêu Vũ nữ hiệp cứ để tại hạ tự nhiên "

...

...

"..."

" Ô ? "

Nữ hài ngủ nửa ngày, cuối cùng cũng tỉnh, khẽ xoa hai mắt nhỏ long lanh, nhìn tới lui thấy mình ở trong một căn phòng trống trải, chỉ có một cái giường lông cừu đặt ở góc.

Nàng nhìn quanh một vòng, cuối cùng thấy thân ảnh quen thuộc ngồi xếp bằng trên sàn gỗ.

Xung quanh hắn, linh khí xanh thẫm tựa lôi đình trôi nổi, quần áo khẽ run một cái, viên đá phát sáng trước người liền tối sầm xuống, không còn hào quang.

Trần Lục kết thúc quá trình tu luyện nước chảy đá mòn hằng ngày, với hi vọng nho nhoi sẽ phá vỡ bình cảnh.

Cái bình cảnh hậu kỳ vẫn dày hơn cả hầm trú bom h·ạt n·hân, cứ theo cái đà này mười năm nữa họa may có cơ hội đột phá.

Viên Phá Chướng Đan lần trước có chút tác dụng, nhưng chỉ đục được một lỗ nhỏ, còn chẳng đủ nhét kẽ răng.

Rốt cuộc thiên phú của ta bị cái quái gì vậy, làm gì có thư tịch nào ghi chép tứ linh căn phải chịu loại bình cảnh ngàn năm khó gặp như hắn.

Hai~

" Hả ? "



Thở dài một hơi, Trần Lục bỗng linh cảm thấy ở cạnh ngực có một cục mềm mại.

Nhìn lại, không biết từ khi nào mà nữ hài đã từ trên giường leo tới trong ngực hắn.

" Cmn ! "

Trần Lục giật cả mình, trong lòng thấy khó mà tin được.

Nàng tiếp cận ta bằng cách nào ? Tại sao không có động tĩnh ?

Vậy mà đến cả tinh thần lực của luyện khí tầng sáu đều không bắt được một tí gió thổi cỏ lay gì.

Trần Lục kinh dị khó tin, nữ hài trong ngực khẽ động, hai tay nhỏ kéo nhẹ vạc áo của hắn.

" Phụ...thân ~ "

" Ngươi, cái này...bé con, sao đột nhiên lại gọi ta là phụ thân ? " Hắn suy nghĩ chốc lát liền muốn hỏi cho ra lẽ.

Trước giờ chỉ có Trần Lục hắn chủ động nhận người khác làm nghĩa nữ, chứ nào có chuyện ngược lại, thật không thể chấp nhận được.

" Ô ? Phụ thân..."

Có câu trả lời, nhưng vô nghĩa, hai mắt nữ hài vẫn là thanh tịnh mà ngu xuẩn y như trước.

Trần Lục: "..."

" Này..."

" Ô, phụ...thân "

Giằng co một hồi, đối mặt với nữ hài ngây thơ vô số tội, Trần Lục tạm thời bại trận, một mặt bất đắc dĩ không biết nên làm sao.

Rất rõ ràng, tâm trí của nàng chưa hề thành thục, bề ngoài là năm sáu tuổi, nhưng có vẻ chưa trưởng thành giống như một hai tuổi vậy.

Khi xưa, Nhược Ly dù năm tuổi, nhưng tâm trí vô cùng thành thục hiểu chuyện, chỉ là có hơi hướng nội lạnh lùng thôi, ít khi khiến hắn phải lo lắng.

Nữ hài trước mắt thì quá vô tri, chưa hiểu chuyện, chưa hình thành thế giới quan, e rằng phải dạy lại từ từ.

“ Ô ~ phụ thân “

“ Biết rồi, đừng kêu “

“ Ô ô “

Bình Luận

0 Thảo luận