Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!

Chương 37: Chương 37: Cường giả đỉnh cao

Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:39:47
Chương 37: Cường giả đỉnh cao

“ Đồng tử còn vượt quá kế hoạch dự tính, dựa vào oán khí tích luỹ đời đời ở toà thành đó, mà kết thành Ác Báo Phật Tâm, cũng thuận thế siêu độ mấy vạn phàm nhân “

“ Siêu độ ? “

“ Đúng, là siêu độ "

" Kiểu mãi mãi không thể hồn phi phách tán, vĩnh viễn sẽ bị oán linh thai nhi gặm nhắm năm hồn bảy phách, vĩnh thế không được siêu sinh“

" Chà, không hổ là đồng tử dưới trướng bồ tát, thật sự rất đại từ đại bi “

Thanh niên đạo nhân hài hước gật gù tỏ ra đã hiểu, giọng điệu lại châm biếm đến lạ.

" Hết chưa ? "

" Hết rồi " Giọng quỷ dị, kèm chút vẻ đùa cợt lại nói: " Kế đến là tin tức xấu "

Thanh niên đạo bào không tỏ vẻ gì, bình tĩnh bước đến cạnh sông, dùng hai tay đưa một ngụm nước ngọt ngào vào miệng.

Dù đi xa bàn đá, nhưng tiếng nói quỷ dị vẫn theo bên tai.

" Tin xấu là đồng tử mới vừa xuất thế, chưa kịp ổn định cảnh giới thì bị một bàn tay che trời, cách không vỗ xuống, san bằng cả tòa thành nơi nó đang ở "

" !? "

Thanh niên đạo nhân dùng đạo bào âm dương lau sạch nước sông dính ở tay, cắt dứt giọng nói quỷ dị.

" Khoan đã, đồng tử xây thành ba tầng Tháp Phù Đồ, còn ngưng tụ phật tâm...ở Nam Linh Vực, mấy ai có thể một dùng một kích cách không trấn sát nó ? "

" Là Mặc Tổ, Cửu Âm Kiếm Chủ, vẫn là vị đương kim thánh thượng vẫn luôn ở kinh đô kia ? "

Mặc Huyền Tông, Cửu Âm Kiếm Các, Vương Thất Lý Gia nằm sát nhau, cũng gần nơi đồng tử xuất thế nhất, vậy thì khả năng cao do cường giả đỉnh cao của một trong mấy thế lực này ra tay.

Còn mấy thế lực còn lại trong Tam gia Tứ Đại tông nằm ở quá xa, chẳng có lí do gì mà mấy vị lão tổ đó phải chạy qua đây.

Thanh niên quay về bàn đá, cầm quân một quân cờ đen lên chơi đùa, chậm rãi phân tích:

" Ai cũng biết, Mặc Tổ sở hữu thực lực mạnh mẽ từ xưa đến nay, dù rất thích ngủ, động tí là nằm cả ngàn năm, nhưng chẳng ai dám có tự tin hoài nghi sức mạnh của hắn, nếu là Mặc Tổ động thủ, đồng tử chắc chắn phải c·hết "

" Cửu Âm Kiếm Chủ kém hơn nhiều, nhưng nếu chịu bỏ đau lòng bỏ tiền vốn, hút sạch nguyên âm của vài vị kiếm nữ thì cũng không phải là tồn tại mà đồng tử có thể chịu đựng nổi "



" Còn đương kim thánh thượng...Long Mạch lại càng phải thứ có thể đi đùa giỡn, lấy một địch quốc, mấy ai làm nổi "

" Rốt cuộc là ai ? "

" Ha ha ha — " Phân tích một tràng dài, cuối cùng giọng quỷ dị cuối cũng chịu nhảy ra, nhưng đổi lại là một hồi cuồng tiếu.

" Ngươi không cảm thấy mình suy nghĩ nhiều sao ? Ta có bảo đồng tử bị trấn sát c·hết rồi đâu ? "

Răng — rắc ~

Một quân cờ đen tức khắc bị bóp vỡ.

Một góc khác trong làng, nam tử cường tráng bận cày cấy, đang thấy khát nước, nhìn lại liền thấy từ xa hiền thê xách ấm nước tới.

" Nương tử đi chi cho cực khổ, sao không ở nhà, ta tự về lấy ấm cũng được "

" Không sao, th·iếp làm xong việc nhà rồi, nên ra giúp một chút..." Hiền thê chỉ vừa dứt câu, bỗng dưng rã rời cả người, ngã khụy ra mặt đất bùn dơ bẩn.

Vừa ngã, tứ chi liền rơi khỏi cơ thể, đầu cũng rớt xuống, nhanh chóng hóa thành bạch cốt trắng xóa trước con mắt kinh ngạc đờ đẫn của phu quân.

" Nương tử !!! "

...

Có tiếng khóc rống đằng xa, thanh niên đạo nhân đổi một quân cờ khác, còn quân đen vừa rồi bị hắn vứt xó ở dưới chân.

Dùng chân đè ép vào đất, giống như rác rưởi vô dụng, không tích sự gì.

" Nói tiếp "

" Vậy giờ là tin tốt thứ hai, đồng tử dưới uy thế hủy thiên diệt địa của bàn tay che trời may mắn kịp thời trốn thoát, còn mang theo nguyên cái đầu nguồn của ác nghiệp đi chung "

" Vậy thì tốt " Rốt cuộc cũng có tin khiến thanh niên đạo nhân thật sự hài lòng.

" Ngươi lại mừng sớm rồi "

" Gì cơ ? Ngươi nói nhanh hơn sẽ c·hết thêm một lần nữa hay sao ! " Thanh niên đạo nhân cực kỳ bất mãn.

" Đừng vội..."



" Giờ là tin tức xấu cuối cùng " Giọng điệu quỷ dị ngày càng khàn đặc, lộ ra vẻ the thé.

" Đồng tử thoát rồi, nhưng môn nhân trước nay luôn tế bái tượng thần quan âm không liên lạc được với đồng tử nữa..."

" Đúng thế, bản môn giúp nó xuất thế, nhưng bây giờ hoàn toàn mất khống chế, thấy tin xấu này thế nào ? Vui sao vui sao ~ "

Giọng quỷ dị hình như rất vui vẻ vì kế hoạch gặp rắc rối.

" Đồ vô dụng "

Lần này, thanh niên đạo nhân thế mà không hề tức giận, ngược lại rất có hứng thú với một chuyện khác.

" Biết chắc chắn là ai làm không ? Ta không tin ngươi chỉ nhìn sơ qua một cái liền đi "

" Tất nhiên, lúc ấy bảy tầng Tháp Phù Đồ hiện lên ở phía chân trời, phật quang phổ chiếu mấy trăm trăm dặm"

" Thế nên...ngươi đoán là ai ? "

" Ha ha " Thanh niên đạo nhân cười lên, trông rất tiên khí, bỗng nhạt nhẽo lẩm bẩm:

" Hóa ra là tiền bối khất sĩ, năm xưa bị mù hai mắt rồi còn chưa đủ với hắn chăng ? Thế nào, chán ghét ngũ giác rồi ? "

" Thế hãy để bần đạo lấy nó đi thôi "

...

...

Gần chiều tối, mấy trăm người di chuyển chậm chạp, lại thiếu vật cưỡi nên tốc độ vô cùng kém, e rằng hai dặm cũng chả có.

Cứ cá đà này Trần Lục cũng chẳng biết cần bao lâu nữa mới đến mục đích là Hổ Nha Trấn.

“ Ngừng lại, chúng ta cắm trại cách bờ sông một khoảng, nghỉ ngơi đêm nay rồi hãy đi tiếp “

Một tên gia nô đã băng bó v·ết t·hương sơ sài, hông đeo kiếm nhảy lên một tảng đá, hét lớn thông báo cho những người phía sau.

Không ngờ lại có kẻ tự cho là thông minh, một tên du thủ du thực khét tiếng đi về trước, khó chịu hỏi.

“ Sao không đến cạnh, sát bờ sông luôn, xa thế này thì lấy nước thôi cũng đủ mệt mỏi, nay đi cả ngày rồi, ta đã mỏi chân lắm rồi “



“ Gần sông ? " Gia nô kinh ngạc, như vây xem thiểu năng trí tuệ.

" Tùy tiện đi, ngươi muốn nửa đêm làm mồi cho hổ lang sài báo thì cứ tự nhiên, ta không rảnh cản đường quỷ tìm c·hết “

“...”

Du thủ du thực câm nín, nhưng vẫn dùng ánh mắt oán hận nhìn gia nô.

Hắn đang rất đói và mệt mỏi, đến cả đao kiếm trên người gia nô cũng không thể doạ lui hoàn toàn, ánh mắt láo liên một hồi lại hét lớn.

“ Vậy ăn cái gì ? Ta sắp c·hết đói đến nơi rồi ! “

“ Thế c·hết đi “ Gia nô mất kiên nhẫn quát ngược về.

Ánh mắt hung hãn ác liệt trừng tới, trong tay gia nô từng có nhân mạng, tất nhiên sẽ không e ngại một tên d·u c·ôn h·iếp yếu sợ mạnh.

Thậm chí áp sát lại gần.

“ Ngươi muốn làm gì ? “ Du thủ du thực vốn muốn đùa nghịch lưu manh, thấy thế liền rén.

“ Không được qua đây, còn có vương pháp sao ? “

Liền thấy gia nô di động thân thể cao to tới trước đối phương, kiếm không rời vỏ, dùng cả phần vỏ kiếm đập thẳng vào bả vai tên khốn này.

Bịch !

“ A – “

Tên du thủ du thực ngã xuống, người bên cạnh đều nghe thấy tiếng nứt xương, tất cả sợ hãi không thôi.

Chẳng ai ngờ có tiên nhân ở gần đây, thế mà gia nô ác khuyển dám động thủ đả thương người.

“ Giết người rồi “ Một cái bà nương nhát cáy sợ hãi hét lớn.

“ Câm mồm ! “

Gia nô trở nên nóng nảy trừng mắt một cái, như ác khuyển nhe nanh, liền khiến bà nương đó nuốt cả cái lưỡi cay độc vào cổ họng.

Chính gia nô vẫn kính sợ tiên nhân, bình thường dựa thế Triệu gia hung hăng càng quấy cũng được, nhưng vị kia không giống, đại thiếu còn phải cung kính nữa đây.

Chỉ là không động thủ lại không được, nhất định phải có người ra tay g·iết gà doạ khỉ.

Bằng không dựa vào hắn cùng một huynh đệ gia nô khác, chắc chắn không thể khiến mấy trăm tên điêu dân này ngoan ngoãn nghe lời.

Trừ khi...tiên nhân tự mình đứng ra.

Bình Luận

0 Thảo luận