Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 36: Chương 36: Thanh niên đạo nhân
Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:39:47Chương 36: Thanh niên đạo nhân
Dọa nín đám người xong, Trần Lục mới uy nghiêm hỏi:
“ Ai biết rõ gần đây có khu dân cư nào sao ? “
“...”
Tất cả im thin thít, không ai đáp.
Chờ rất lâu, đến khi Trần Lục sắp mất kiên nhẫn thì có một người đứng ra.
" Tại hạ biết "
Đám người liền tách về hai phía, Trần Lục biết kẻ này chắc phải có danh vọng không tệ ở Tam Hà Thành.
Đi ra,
Đó là thanh niên xuất thân giàu có, quần áo trên người vốn nên hoa lệ nhưng giờ đây có không ít vết rách.
Bên hông đeo một thanh kiếm dính máu, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, tro bụi khắp người, xem liền biết đã trải qua một cuộc chiến, hoặc trốn chạy kinh tâm động phách.
Đằng sau thanh niên đứng đấy hai tên gia nô trung thành cảnh cảnh, người đầy thương tích.
" Tại hạ Triệu gia Triệu Minh, bái kiến tiên trưởng "
" Quanh đây trăm dặm trừ Tam Hà Thành ra không còn huyện thành nào, nhưng nếu muốn trấn nhỏ thì đúng là có vài cái "
" Không biết tiên trưởng tìm kiếm là vì..." Triệu Minh lấy can đảm hỏi thêm, trong lòng lấp ló một vài dự tính.
Mặc dù chủ gia tại Tam Hà Thành gần như ngã xuống bảy tám phần mười, nhưng Triệu Minh nhất định phải kìm nén bi thương.
Giờ không phải là lúc, Triệu gia còn có rất nhiều mạch nhỏ cùng gia sản ở bên ngoài, thời điểm này nhất định phải có người đứng ra chủ trì đại sự.
" Giờ đây không còn Tam Hà Thành, tất nhiên phải tìm nơi khác, an bài cho tất cả các ngươi một chỗ sinh sống mới " Trần Lục bình thản đáp lại.
" Đây cũng là điều vị đại sư vừa rồi mời ta hỗ trợ "
Triệu Minh hiểu rồi, liền có suy tính nói ra ý nghĩ của mình:
" Bẩm tiên trưởng, thế thì không bằng tới Hổ Nha Trấn "
" Thúc phụ của tại hạ chính là thương gia rất có danh vọng ở đó, cũng đảm nhiệm chức trưởng trấn, hoàn toàn đủ sức hỗ trợ tiên trưởng sắp xếp mấy vị đồng hương này một phen "
" Có thể "
Trần Lục hài lòng gật đầu, có người đứng ra giải quyết thì tốt, hắn cũng rảnh rỗi, không cần hao tâm tổn sức.
" Thế thì ngươi...Triệu Minh đúng không, dẫn dắt mọi người từ từ tiến về Hổ Nha Trấn đi, ta sẽ theo ở phía sau "
" Tại hạ hiểu rõ, xin tiên trưởng cứ an tâm "
Coi như có hướng giải quyết, kẻ tên Triệu Minh đó vẫn có chút bản lĩnh, danh vọng đó không phải giả tạo mới có.
Ở đây, sau lưng đứng hai tên gia nô lưng hùm vai gấu, mang đao mang kiếm.
Lại thêm danh tiếng Triệu gia đại thiếu trước nay rất tốt, hắn nhanh chóng tập họp đám người lại hội ý.
Sau khi thăm hỏi, tất cả đều xác nhận sẽ đến Hổ Nha Trấn.
Suy cho cùng phần lớn người sống sót đều là dân thường, cả đời chưa chắc đã có cơ hội rời khỏi nơi sinh sống.
Vốn chả quen biết ai ở bên ngoài Tam Hà Thành chứ đừng nói đến đi nhờ vả, lại thấy có nhân vật tai to mặt lớn như Triệu Minh dẫn đầu, liền dễ dàng nghe theo.
Số ít khác gia cảnh phức tạp hơn, nhưng nói gì thì nói ở đây là sơn dã sâm lâm, tự đi một mình nhỡ gặp hổ báo thổ phỉ thì e phải bỏ mạng.
Thế chẳng bằng đi chung, có tiên nhân đồng hành, chờ tới trấn lại tính bước kế tiếp.
...
Phía khác,
Sau khi ném việc cho người khác, Trần Lục đến chỗ hai huynh muội họ Mạc đang nghỉ ngơi.
" Lão gia ngài tới "
Mạc Khinh Vũ thấy hắn từ trên trời giáng lâm liền đỡ Mạc Khinh Thần lên.
" Đang b·ị t·hương thì ngồi xuống đi " Trần Lục tiện tay vẫy một cái, liền có sức mạnh vô hình ép Mạc Khinh Thần xuống.
" Khinh Vũ, ca ca của ngươi sao rồi ? "
" Thưa lão gia, huynh ta do dùng Bạo Huyết Đan, lại tiêu hao khí huyết quá kịch liệt dẫn đến tổn thương kinh mạch, chỉ e phải dưỡng thương tầm nửa năm mới có thể khôi phục về trạng thái đỉnh phong "
" Thế cả hai có dự tính gì chưa ? Quay về nhà tĩnh dưỡng chăng ? "
Hai ta nào còn nhà !
Mạc Khinh Vũ đắng chát thầm nghĩ, sắc mặt hơi cứng:
" Khinh Vũ dự tính sẽ cùng lão gia tới Hổ Nha Trấn, đợi ca ca khôi phục rồi lại mới có ý định khác "
" Thế cũng tốt " Trần Lục hơi gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
...
Đêm đen thối lui, ánh sáng hiền dịu dần chiếu rọi phương thiên địa này.
Ở một vùng ngoại ô gần kinh đô Đại Lý, có làng nhỏ vô danh, nơi đây non xanh nước biết, không khí trong lành, cảnh sắc yên tĩnh.
Phía ngoài, một bên là ruộng lúa bạt ngàn, với những người nông dân cật lực cày cuốc.
Bên đối diện là rừng rậm rộng lớn, kỳ điểu cùng ngâm, bách hoa khoe sắc, nhưng độc trùng hổ báo cũng chẳng ít đi đâu, người làng hiếm khi dám tiến vào sâu.
Ào ào —
Nghe có tiếng nước chảy xiết, đó là một dòng sông nhỏ lướt ngang qua ngoại vi ngôi làng.
Ngay lúc này,
Cạnh bờ có thân cây lớn, tán cây rậm rạp che khuất một mảng lớn, tạo bóng râm mát mẻ.
Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy thân ảnh khí chất xuất trần ngồi bên dưới, trước mặt đối phương đặt một phiến đá lớn, nhìn lên hoá ra là một bàn cờ vây.
Thân ảnh ấy là một thanh niên mặc đạo bào có hoạ tiết âm dương, hông đeo phất trần, xem qua liền biết, khả năng cao là một nhân sĩ đạo môn.
Một quân cờ đen được thanh niên hạ xuống, bất thình lình có tiếng cười vang:
“ Đánh cái quái gì vậy, ngươi có biết hạ cờ không thế, đừng làm chúng ta mất mặt xấu hổ “
“ Một nước này, chính là trấn áp thiên địa “ Thanh niên đạo nhân nhàn nhạt đáp, dáng vẻ vô vi vô cầu.
“ Hồ ngôn loạn ngữ “
Âm thanh quái dị phát ra từ phía đối diện.
Nhưng nơi đó nào có ai, nhìn tình cảnh này, nếu không phải tiếng nói đó là chân thực thì cứ y như thanh niên đạo nhân có bệnh về tinh thần, đang lên cơn chơi một mình.
Cộc, cộc, cộc –
Thanh niên đạo nhân không nói tiên đức, đột nhiên đánh một hơi hơn chục quân cờ đen vào mặt bàn đá, bao vây toàn bộ quân cờ trắng.
“ Ta thắng “
“ Thắng mẹ ngươi “ Giọng quỷ dị đáp trả táo bạo.
“ Ngươi hẳn là biết rất rõ, ta không hề có mẫu thân, bần đạo chính là thiên sinh địa dưỡng “
“ Chúng ta đều thế, nhưng rốt cuộc ai dạy ngươi chơi cờ vây đánh một nước mười quân cờ ? “
“ Ta dạy chính ta, chúng sinh dạy ta, thương thiên dạy ta “
“ ? “ Giọng nói quỷ dị có chút ngẩn ngơ, cố gắng tìm kiếm ngôn từ đối đáp.
“ Cái này gọi là không bị trói buộc, tung hoành đất trời, há chẳng phải vô cùng đúng với môn quy sao ? “
Giọng nói quỷ dị tạm thời biến mất, lâm vào trầm mặc, sau đó hình như thấy nội tâm mệt mỏi, liền biến thành cái máy lập:
“ Đúng đúng đúng đúng “
" Ngươi đúng, chắc chắn là đúng hết "
“ Ngươi làm đúng hết, ngươi là nhất, ta không cãi lại ngươi “ Giọng nói quỷ dị có chút mất bình tĩnh, chỉ thiếu đứng ra đập nát bàn đá.
“ Bỏ qua cái bàn cờ thiếu thông minh, tâm thần, ngu xuẩn, bại não...này đi, ta có chuyện quan trọng hơn đây “
“ Ta có một tin tức tốt, một tin tức xấu, lại thêm một tin tức tốt, và cuối cùng là một tin tức xấu “
“ Ngươi muốn nghe tin nào trước “
Lần này đến lượt thanh niên đạo nhân phải trầm mặc, và rồi hơi do dự trả lời: “ Nếu không thì...nói hai tin tốt trước ? “
“ Không được không được, phải thuận theo tự nhiên mới được “ Giọng điệu quỷ dị không có thực thể, nhưng thanh niên đạo nhân hoàn toàn có thể tự não bổ ra hình ảnh hắn điên cuồng lắc đầu.
“ Thế thì tin tốt đầu tiên vậy “
“ Có thể “ Lần này giọng quỷ dị rốt cuộc vui vẻ giảng giải.
“ Kế hoạch kéo dài rất lâu rốt cuộc thành công rồi, tà thai đổi liên tục năm mươi cái vật thai nghén "
" Đợi ròng rã năm trăm năm rốt cuộc xuất thế, nó nuốt chửng phật tượng chứa công đức ngàn năm, cưỡng ép dựng lên ba tầng Hắc Sắc Tháp Phù Đồ “
Dọa nín đám người xong, Trần Lục mới uy nghiêm hỏi:
“ Ai biết rõ gần đây có khu dân cư nào sao ? “
“...”
Tất cả im thin thít, không ai đáp.
Chờ rất lâu, đến khi Trần Lục sắp mất kiên nhẫn thì có một người đứng ra.
" Tại hạ biết "
Đám người liền tách về hai phía, Trần Lục biết kẻ này chắc phải có danh vọng không tệ ở Tam Hà Thành.
Đi ra,
Đó là thanh niên xuất thân giàu có, quần áo trên người vốn nên hoa lệ nhưng giờ đây có không ít vết rách.
Bên hông đeo một thanh kiếm dính máu, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, tro bụi khắp người, xem liền biết đã trải qua một cuộc chiến, hoặc trốn chạy kinh tâm động phách.
Đằng sau thanh niên đứng đấy hai tên gia nô trung thành cảnh cảnh, người đầy thương tích.
" Tại hạ Triệu gia Triệu Minh, bái kiến tiên trưởng "
" Quanh đây trăm dặm trừ Tam Hà Thành ra không còn huyện thành nào, nhưng nếu muốn trấn nhỏ thì đúng là có vài cái "
" Không biết tiên trưởng tìm kiếm là vì..." Triệu Minh lấy can đảm hỏi thêm, trong lòng lấp ló một vài dự tính.
Mặc dù chủ gia tại Tam Hà Thành gần như ngã xuống bảy tám phần mười, nhưng Triệu Minh nhất định phải kìm nén bi thương.
Giờ không phải là lúc, Triệu gia còn có rất nhiều mạch nhỏ cùng gia sản ở bên ngoài, thời điểm này nhất định phải có người đứng ra chủ trì đại sự.
" Giờ đây không còn Tam Hà Thành, tất nhiên phải tìm nơi khác, an bài cho tất cả các ngươi một chỗ sinh sống mới " Trần Lục bình thản đáp lại.
" Đây cũng là điều vị đại sư vừa rồi mời ta hỗ trợ "
Triệu Minh hiểu rồi, liền có suy tính nói ra ý nghĩ của mình:
" Bẩm tiên trưởng, thế thì không bằng tới Hổ Nha Trấn "
" Thúc phụ của tại hạ chính là thương gia rất có danh vọng ở đó, cũng đảm nhiệm chức trưởng trấn, hoàn toàn đủ sức hỗ trợ tiên trưởng sắp xếp mấy vị đồng hương này một phen "
" Có thể "
Trần Lục hài lòng gật đầu, có người đứng ra giải quyết thì tốt, hắn cũng rảnh rỗi, không cần hao tâm tổn sức.
" Thế thì ngươi...Triệu Minh đúng không, dẫn dắt mọi người từ từ tiến về Hổ Nha Trấn đi, ta sẽ theo ở phía sau "
" Tại hạ hiểu rõ, xin tiên trưởng cứ an tâm "
Coi như có hướng giải quyết, kẻ tên Triệu Minh đó vẫn có chút bản lĩnh, danh vọng đó không phải giả tạo mới có.
Ở đây, sau lưng đứng hai tên gia nô lưng hùm vai gấu, mang đao mang kiếm.
Lại thêm danh tiếng Triệu gia đại thiếu trước nay rất tốt, hắn nhanh chóng tập họp đám người lại hội ý.
Sau khi thăm hỏi, tất cả đều xác nhận sẽ đến Hổ Nha Trấn.
Suy cho cùng phần lớn người sống sót đều là dân thường, cả đời chưa chắc đã có cơ hội rời khỏi nơi sinh sống.
Vốn chả quen biết ai ở bên ngoài Tam Hà Thành chứ đừng nói đến đi nhờ vả, lại thấy có nhân vật tai to mặt lớn như Triệu Minh dẫn đầu, liền dễ dàng nghe theo.
Số ít khác gia cảnh phức tạp hơn, nhưng nói gì thì nói ở đây là sơn dã sâm lâm, tự đi một mình nhỡ gặp hổ báo thổ phỉ thì e phải bỏ mạng.
Thế chẳng bằng đi chung, có tiên nhân đồng hành, chờ tới trấn lại tính bước kế tiếp.
...
Phía khác,
Sau khi ném việc cho người khác, Trần Lục đến chỗ hai huynh muội họ Mạc đang nghỉ ngơi.
" Lão gia ngài tới "
Mạc Khinh Vũ thấy hắn từ trên trời giáng lâm liền đỡ Mạc Khinh Thần lên.
" Đang b·ị t·hương thì ngồi xuống đi " Trần Lục tiện tay vẫy một cái, liền có sức mạnh vô hình ép Mạc Khinh Thần xuống.
" Khinh Vũ, ca ca của ngươi sao rồi ? "
" Thưa lão gia, huynh ta do dùng Bạo Huyết Đan, lại tiêu hao khí huyết quá kịch liệt dẫn đến tổn thương kinh mạch, chỉ e phải dưỡng thương tầm nửa năm mới có thể khôi phục về trạng thái đỉnh phong "
" Thế cả hai có dự tính gì chưa ? Quay về nhà tĩnh dưỡng chăng ? "
Hai ta nào còn nhà !
Mạc Khinh Vũ đắng chát thầm nghĩ, sắc mặt hơi cứng:
" Khinh Vũ dự tính sẽ cùng lão gia tới Hổ Nha Trấn, đợi ca ca khôi phục rồi lại mới có ý định khác "
" Thế cũng tốt " Trần Lục hơi gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
...
Đêm đen thối lui, ánh sáng hiền dịu dần chiếu rọi phương thiên địa này.
Ở một vùng ngoại ô gần kinh đô Đại Lý, có làng nhỏ vô danh, nơi đây non xanh nước biết, không khí trong lành, cảnh sắc yên tĩnh.
Phía ngoài, một bên là ruộng lúa bạt ngàn, với những người nông dân cật lực cày cuốc.
Bên đối diện là rừng rậm rộng lớn, kỳ điểu cùng ngâm, bách hoa khoe sắc, nhưng độc trùng hổ báo cũng chẳng ít đi đâu, người làng hiếm khi dám tiến vào sâu.
Ào ào —
Nghe có tiếng nước chảy xiết, đó là một dòng sông nhỏ lướt ngang qua ngoại vi ngôi làng.
Ngay lúc này,
Cạnh bờ có thân cây lớn, tán cây rậm rạp che khuất một mảng lớn, tạo bóng râm mát mẻ.
Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy thân ảnh khí chất xuất trần ngồi bên dưới, trước mặt đối phương đặt một phiến đá lớn, nhìn lên hoá ra là một bàn cờ vây.
Thân ảnh ấy là một thanh niên mặc đạo bào có hoạ tiết âm dương, hông đeo phất trần, xem qua liền biết, khả năng cao là một nhân sĩ đạo môn.
Một quân cờ đen được thanh niên hạ xuống, bất thình lình có tiếng cười vang:
“ Đánh cái quái gì vậy, ngươi có biết hạ cờ không thế, đừng làm chúng ta mất mặt xấu hổ “
“ Một nước này, chính là trấn áp thiên địa “ Thanh niên đạo nhân nhàn nhạt đáp, dáng vẻ vô vi vô cầu.
“ Hồ ngôn loạn ngữ “
Âm thanh quái dị phát ra từ phía đối diện.
Nhưng nơi đó nào có ai, nhìn tình cảnh này, nếu không phải tiếng nói đó là chân thực thì cứ y như thanh niên đạo nhân có bệnh về tinh thần, đang lên cơn chơi một mình.
Cộc, cộc, cộc –
Thanh niên đạo nhân không nói tiên đức, đột nhiên đánh một hơi hơn chục quân cờ đen vào mặt bàn đá, bao vây toàn bộ quân cờ trắng.
“ Ta thắng “
“ Thắng mẹ ngươi “ Giọng quỷ dị đáp trả táo bạo.
“ Ngươi hẳn là biết rất rõ, ta không hề có mẫu thân, bần đạo chính là thiên sinh địa dưỡng “
“ Chúng ta đều thế, nhưng rốt cuộc ai dạy ngươi chơi cờ vây đánh một nước mười quân cờ ? “
“ Ta dạy chính ta, chúng sinh dạy ta, thương thiên dạy ta “
“ ? “ Giọng nói quỷ dị có chút ngẩn ngơ, cố gắng tìm kiếm ngôn từ đối đáp.
“ Cái này gọi là không bị trói buộc, tung hoành đất trời, há chẳng phải vô cùng đúng với môn quy sao ? “
Giọng nói quỷ dị tạm thời biến mất, lâm vào trầm mặc, sau đó hình như thấy nội tâm mệt mỏi, liền biến thành cái máy lập:
“ Đúng đúng đúng đúng “
" Ngươi đúng, chắc chắn là đúng hết "
“ Ngươi làm đúng hết, ngươi là nhất, ta không cãi lại ngươi “ Giọng nói quỷ dị có chút mất bình tĩnh, chỉ thiếu đứng ra đập nát bàn đá.
“ Bỏ qua cái bàn cờ thiếu thông minh, tâm thần, ngu xuẩn, bại não...này đi, ta có chuyện quan trọng hơn đây “
“ Ta có một tin tức tốt, một tin tức xấu, lại thêm một tin tức tốt, và cuối cùng là một tin tức xấu “
“ Ngươi muốn nghe tin nào trước “
Lần này đến lượt thanh niên đạo nhân phải trầm mặc, và rồi hơi do dự trả lời: “ Nếu không thì...nói hai tin tốt trước ? “
“ Không được không được, phải thuận theo tự nhiên mới được “ Giọng điệu quỷ dị không có thực thể, nhưng thanh niên đạo nhân hoàn toàn có thể tự não bổ ra hình ảnh hắn điên cuồng lắc đầu.
“ Thế thì tin tốt đầu tiên vậy “
“ Có thể “ Lần này giọng quỷ dị rốt cuộc vui vẻ giảng giải.
“ Kế hoạch kéo dài rất lâu rốt cuộc thành công rồi, tà thai đổi liên tục năm mươi cái vật thai nghén "
" Đợi ròng rã năm trăm năm rốt cuộc xuất thế, nó nuốt chửng phật tượng chứa công đức ngàn năm, cưỡng ép dựng lên ba tầng Hắc Sắc Tháp Phù Đồ “
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận