Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 35: Chương 35: Bất Kham Lão Tăng
Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:39:47Chương 35: Bất Kham Lão Tăng
Mí mắt Trần Lục nhảy lên một cái, nếu hắn nhớ không lầm Tam Hà Thành ít cũng có tám chín vạn nhân khẩu.
Nhưng theo lời vị Bất Kham Đại Sư này...chỉ còn bấy nhiêu đây sống sót ?
Ta chỉ vừa rời thành vài canh giờ, chuyện quỷ gì xảy ra vậy !
Trong lòng Trần Lục hô lên một cái, dư quang lướt qua đám người bỗng thấy hai thân ảnh quen thuộc.
Đập vào mắt là nữ hiệp ôm kiếm nằm ngã ra đất, mặt tái mét như đã choáng váng.
Một bên đại hiệp ôm bao vải, bên trong là một đứa bé bụ bẫm đang sụt sùi, nhìn dáng vẻ thế mà rất giống người đang ôm mình.
Cmn !
Quên mất hai vị này.
Còn Mạc Khinh Thần đây thế nào rồi ? Đứa trẻ từ đâu ra ?
Phía này, lão tăng buông đám người xuống, rốt cuộc mở miệng nói ra ý định của mình, giọng chậm chạp nhưng đầy vẻ từ bi:
" Không biết thí chủ có thể giúp lão nạp một chuyện không ? "
" Đại sư cứ nói "
" Oán khí trên thân thể họ đã được xua tan, lão nạp muốn nhờ thí chủ giúp sắp xếp số phàm nhân này đến nơi an cứ lập nghiệp mới "
" Cũng xin giúp nhờ thì chủ thông báo cho quý tông, hãy liệt khu vực quanh đây vào hiểm địa, lão nạp lo rằng yêu tà bỏ trốn đó rất có thể sẽ ngóc đầu trở lại "
" Chỉ có vậy ? "
" Chỉ có vậy "
Nghe thế, Trần Lục thở dài một hơi, còn tưởng mời hắn đi tru ma nữa đây, thế thì đành tha thứ tại hạ bất tài, thật không dám ngán chân vào.
Nhưng nếu chỉ an bài những phàm nhân may mắn sống sót này, thì quá đơn giản.
Báo lên cho Mặc Huyền Tông càng dễ dàng hơn, một tấm Truyền Tin Phù cho sư tỷ là đủ.
" Tiểu bối hiểu rồi, xin đại sư cứ yên tâm "
" Ta thay mặt bọn họ cảm tạ thí chủ, nam mô a di đà phật ! " Bất Kham lão tăng hướng về Trần Lục, khẽ khom lưng.
" Không đến mức đó, thật không đến mức đó " Trần Lục vội né sang một bên, cái khom lưng này hắn không chịu nổi.
Nào có chuyện đại tu hành giả cảnh giới cao thăm bái lạy tiểu bối tu vi thấp hơn, trừ khi là thân sinh phụ mẫu thì không sao.
Cũng may, Bất Kham lão tăng nhanh chóng đứng lên.
Trần Lục tưởng đại sư giao việc xong sẽ rời đi, ai ngờ lại đạp chân trần tới trước mặt Mạc Khinh Thần, dùng ánh mắt hiền từ nhìn đứa bé trong lòng ngực hắn.
" Thí chủ "
Mạc Khinh Thần dù cả người thoát lực do dùng Bạo Huyết Đan kích phát quá mức tiềm năng cơ thể, nhưng vẫn gắng gượng trông coi cốt nhục của mình.
Nghe thấy tiếng gọi mới mệt mỏi mở mắt nhìn lên.
Liền thấy vị đại sư vừa cứu mạng rất nhiều người nhắc tới đứa bé trong lòng mình.
" Lão nạp có thể lại gần xem vị tiểu thí chủ này sao ? "
" Có thể, mời đại sư " Mạc Khinh Thần tất nhiên không từ chối, vị tăng sư này chắc chắn là người tốt, đã cứu rất nhiều người.
Bất Kham Lão Tăng khẽ đẩy bọc vai nhìn nữ hài hai mắt lim dim, da thịt hỏi gầy nhưng đủ sắc thái đỏ ửng.
Lão ta quan sát giây lát, đột nhiên đưa một ngón tay già nua chạm vào giữa trán nữ hài.
Không có kim quang vạn trượng, chẳng có dị tượng kinh người, một chạm đó tựa như chỉ giúp nữ hài ngủ yên ổn hơn một chút, không cựa quậy.
" Lão nạp hi vọng thí chủ có thể đối xử tốt và nuôi dưỡng đứa trẻ này lớn khôn "
" Dù rằng nữ hài được sinh ra bởi oán khí ngập trời, nhưng hoa sen mọc trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn, đó thật là điều đáng quý "
" Nên như thế " Mạc Khinh Thần vội đáp bằng giọng kiên quyết: " Chỉ cần nàng không phải tà ma, không hại người, thì dù cho không có đại sư nhắc nhở ta vẫn sẽ làm như vậy "
" Thí chủ nhân từ "
Bất Kham Lão Tăng hơi động động đậy mí mắt, phần đục ngầu trong đó như thấy được điều gì.
Vẻ dữ tợn sau lớp mặt nạ, ngược lại với tấm lòng nghĩa hiệp, hành động tựa chính nhân quân tử.
Một người như thế...
" Sao lại chỉ có ác nạn ? Sao lại không được thiện báo, nam mô Vị Lai Vô Lượng Phật Tổ, xin người giải hoặc cho đệ tử..."
Lão tăng thì thầm rất nhỏ, lại được vĩ lực vô hình ngăn cách, đừng nói Mạc Khinh Thần, đến cả Trần Lục có tinh thần lực vượt xa người thường còn chẳng thể tiếp cận nghe rõ.
Chờ đợi chốc lát, lão tăng không thể có câu trả lời, liền cáo biệt:
" Nếu thế thì lão nạp xin phép đi trước một bước "
Vừa dứt, thân thể lão tăng tự dưng lơ lửng lên, không có dấu hiệu thuật pháp, lăng không biến mất phía chân trời.
Theo sau, Trần Lục còn thấy có hắc nha bay lượn cửu tiêu.
Quạ quạ quạ !
" Quạ đen ở đâu chui ra ? "
Nhìn lên, cúi xuống liền thấy một khuôn mặt quen thuộc, mái tóc đuôi ngựa đen nhánh thường phe phẩy giờ đây hơi bù xù, nhưng khuôn mặt anh khí xinh đẹp vẫn còn đó.
Hèn gì trước đấy cứ cảm giác quên cái gì, hóa ra là quên bén mất hai cái công cụ người sống sờ sờ.
“ Tiên trưởng lão gia “
“ Khục “ Nghe gọi, Trần Lục sờ mũi ho khan một cái, có chút xấu hổ sờ mũi.
Nhìn tới mới thấy rõ Mạc Khinh Vũ sắc mặt nhợt nhạt đứng trước mặt, dáng vẻ suy yếu là không thể giấu được.
“ Hai huynh muội các ngươi đây là thế nào ? "
" Còn huy ngươi Mạc Khinh Thần, làm sao mới không gặp một chút mà đến cả hậu đại đều mấy tháng tuổi, nhân sinh viên mãn “
“ Lão gia, ngươi không biết chúng ta đã trải qua cái gì trong mấy canh giờ ngắn ngủi vừa rồi đâu “
Mạc Khinh Vũ một mặt khổ bức than khổ.
Vừa dứt, hai viên đan dược màu xanh lá, tản mát mùi thơm ngào ngạt khó cưỡng rơi vào trong tay nàng.
“ Cái này là...”
“ Nhất giai trung phẩm đan dược Bổ Huyết Đan, dùng để bổ huyết thôi, ăn đi, cho huynh ngươi một viên “
“ Đa tạ lão gia “
Mạc Khinh Vũ liền vui vẻ, trước Trần Lục nàng không cảnh giác mấy, lập tức há môi ướt át nuốt trọn viên đan xanh lá.
Ực ~
Vật liệu chủ yếu của đan này là từ máu của yêu thú cấp thấp.
Thêm vài cọng Bồi Nguyên Thảo, cực kỳ bổ dưỡng đối với phàm nhân, còn đối với tu sĩ thì tác dụng hạn, thường được kẻ thân gia giàu có xem như kẹo ăn chơi.
Vào dạ dày, đan liền tan hết, tức khắc lan tràn khắp cơ thể, dùng mắt thường cũng có thể thấy khuôn mặt anh khí của Mạc Khinh Vũ trở nên hồng hào.
Làn da dưới áo bó đỏ bừng leek, cảm giác khô nóng khiến nàng chảy xuống khá nhiều mồ hôi, thấm đẫm quần áo.
“ Khinh Vũ mang đan cho đại huynh trước đây “
Nàng hơi kéo áo lên cao, xấu hổ đi nhanh về hướng Mạc Khinh Thần, để lại Trần Lục lộ vẻ mặt tối đen.
Bổ Huyết Đan, đan dược bồi bổ thôi, mà rơi vào tay ngươi giống như xuân dược là thế quái nào.
“ Và rồi...đám người này nên xử lí thế nào đây "
...
“ Đây rốt cuộc là đâu ? “
“ Vị cao tăng vừa rồi đi mất rồi, chúng ta nên làm sao ? “
“ Mụ mụ ô ô ô “
Qua tầm nửa giờ, Trần Lục vốn muốn để cho hai huynh muội họ Mạc khôi phục trước, có sức quản lí đám người này, rồi mới tính chuyện an bài sau.
Không ngờ nỗi sợ hãi, cơn đói khát, tâm trạng mờ mịt,...dần lan rộng trong nhóm người sống sót, cứ để tiếp diễn nữa e rằng sẽ bùng phát hỗn loạn, hậu quả khó lường.
Thấy thế, Trần Lục liền từ dưới đất ngự phong thuật lăng không bay lên.
Giọng nói được linh khí phóng đại chui vào tong tai mỗi người, vẻ hùng dũng uy nghiêm tựa lôi âm.
“ Im lặng !!! “
Chỉ một tiếng, màng nhảy đều sắp nứt vỡ.
Đám người trừng mắt kinh sợ, lập tức im thin thít, có người muốn kêu to nhưng bị người bên cạnh bịt mồm vào.
Hôm nay cả bọn đã trải qua quá nhiều chuyện, còn gặp thần tăng, có thể xưng là tăng kiến thức, biết nhìn tình huống mới hành động.
Nhìn mấy trăm con mắt, Trần Lục bình thản nhìn lướt qua từng người một, chỉ cần đối mặt, ai ai cũng như chim sợ cành cong, cúi đầu làm đà điểu.
Lôi linh khí rất không tệ, dùng để doạ người thì còn gì bằng.
Bề ngoài uy nghiêm, xuất trần như tiên thần, bên trong lại âm thầm cho mình một tay ngón cái.
Làm tốt lắm !
...
...
....
P/s: Cầu đề cử tăng động lực với mấy bác =(((
Mí mắt Trần Lục nhảy lên một cái, nếu hắn nhớ không lầm Tam Hà Thành ít cũng có tám chín vạn nhân khẩu.
Nhưng theo lời vị Bất Kham Đại Sư này...chỉ còn bấy nhiêu đây sống sót ?
Ta chỉ vừa rời thành vài canh giờ, chuyện quỷ gì xảy ra vậy !
Trong lòng Trần Lục hô lên một cái, dư quang lướt qua đám người bỗng thấy hai thân ảnh quen thuộc.
Đập vào mắt là nữ hiệp ôm kiếm nằm ngã ra đất, mặt tái mét như đã choáng váng.
Một bên đại hiệp ôm bao vải, bên trong là một đứa bé bụ bẫm đang sụt sùi, nhìn dáng vẻ thế mà rất giống người đang ôm mình.
Cmn !
Quên mất hai vị này.
Còn Mạc Khinh Thần đây thế nào rồi ? Đứa trẻ từ đâu ra ?
Phía này, lão tăng buông đám người xuống, rốt cuộc mở miệng nói ra ý định của mình, giọng chậm chạp nhưng đầy vẻ từ bi:
" Không biết thí chủ có thể giúp lão nạp một chuyện không ? "
" Đại sư cứ nói "
" Oán khí trên thân thể họ đã được xua tan, lão nạp muốn nhờ thí chủ giúp sắp xếp số phàm nhân này đến nơi an cứ lập nghiệp mới "
" Cũng xin giúp nhờ thì chủ thông báo cho quý tông, hãy liệt khu vực quanh đây vào hiểm địa, lão nạp lo rằng yêu tà bỏ trốn đó rất có thể sẽ ngóc đầu trở lại "
" Chỉ có vậy ? "
" Chỉ có vậy "
Nghe thế, Trần Lục thở dài một hơi, còn tưởng mời hắn đi tru ma nữa đây, thế thì đành tha thứ tại hạ bất tài, thật không dám ngán chân vào.
Nhưng nếu chỉ an bài những phàm nhân may mắn sống sót này, thì quá đơn giản.
Báo lên cho Mặc Huyền Tông càng dễ dàng hơn, một tấm Truyền Tin Phù cho sư tỷ là đủ.
" Tiểu bối hiểu rồi, xin đại sư cứ yên tâm "
" Ta thay mặt bọn họ cảm tạ thí chủ, nam mô a di đà phật ! " Bất Kham lão tăng hướng về Trần Lục, khẽ khom lưng.
" Không đến mức đó, thật không đến mức đó " Trần Lục vội né sang một bên, cái khom lưng này hắn không chịu nổi.
Nào có chuyện đại tu hành giả cảnh giới cao thăm bái lạy tiểu bối tu vi thấp hơn, trừ khi là thân sinh phụ mẫu thì không sao.
Cũng may, Bất Kham lão tăng nhanh chóng đứng lên.
Trần Lục tưởng đại sư giao việc xong sẽ rời đi, ai ngờ lại đạp chân trần tới trước mặt Mạc Khinh Thần, dùng ánh mắt hiền từ nhìn đứa bé trong lòng ngực hắn.
" Thí chủ "
Mạc Khinh Thần dù cả người thoát lực do dùng Bạo Huyết Đan kích phát quá mức tiềm năng cơ thể, nhưng vẫn gắng gượng trông coi cốt nhục của mình.
Nghe thấy tiếng gọi mới mệt mỏi mở mắt nhìn lên.
Liền thấy vị đại sư vừa cứu mạng rất nhiều người nhắc tới đứa bé trong lòng mình.
" Lão nạp có thể lại gần xem vị tiểu thí chủ này sao ? "
" Có thể, mời đại sư " Mạc Khinh Thần tất nhiên không từ chối, vị tăng sư này chắc chắn là người tốt, đã cứu rất nhiều người.
Bất Kham Lão Tăng khẽ đẩy bọc vai nhìn nữ hài hai mắt lim dim, da thịt hỏi gầy nhưng đủ sắc thái đỏ ửng.
Lão ta quan sát giây lát, đột nhiên đưa một ngón tay già nua chạm vào giữa trán nữ hài.
Không có kim quang vạn trượng, chẳng có dị tượng kinh người, một chạm đó tựa như chỉ giúp nữ hài ngủ yên ổn hơn một chút, không cựa quậy.
" Lão nạp hi vọng thí chủ có thể đối xử tốt và nuôi dưỡng đứa trẻ này lớn khôn "
" Dù rằng nữ hài được sinh ra bởi oán khí ngập trời, nhưng hoa sen mọc trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn, đó thật là điều đáng quý "
" Nên như thế " Mạc Khinh Thần vội đáp bằng giọng kiên quyết: " Chỉ cần nàng không phải tà ma, không hại người, thì dù cho không có đại sư nhắc nhở ta vẫn sẽ làm như vậy "
" Thí chủ nhân từ "
Bất Kham Lão Tăng hơi động động đậy mí mắt, phần đục ngầu trong đó như thấy được điều gì.
Vẻ dữ tợn sau lớp mặt nạ, ngược lại với tấm lòng nghĩa hiệp, hành động tựa chính nhân quân tử.
Một người như thế...
" Sao lại chỉ có ác nạn ? Sao lại không được thiện báo, nam mô Vị Lai Vô Lượng Phật Tổ, xin người giải hoặc cho đệ tử..."
Lão tăng thì thầm rất nhỏ, lại được vĩ lực vô hình ngăn cách, đừng nói Mạc Khinh Thần, đến cả Trần Lục có tinh thần lực vượt xa người thường còn chẳng thể tiếp cận nghe rõ.
Chờ đợi chốc lát, lão tăng không thể có câu trả lời, liền cáo biệt:
" Nếu thế thì lão nạp xin phép đi trước một bước "
Vừa dứt, thân thể lão tăng tự dưng lơ lửng lên, không có dấu hiệu thuật pháp, lăng không biến mất phía chân trời.
Theo sau, Trần Lục còn thấy có hắc nha bay lượn cửu tiêu.
Quạ quạ quạ !
" Quạ đen ở đâu chui ra ? "
Nhìn lên, cúi xuống liền thấy một khuôn mặt quen thuộc, mái tóc đuôi ngựa đen nhánh thường phe phẩy giờ đây hơi bù xù, nhưng khuôn mặt anh khí xinh đẹp vẫn còn đó.
Hèn gì trước đấy cứ cảm giác quên cái gì, hóa ra là quên bén mất hai cái công cụ người sống sờ sờ.
“ Tiên trưởng lão gia “
“ Khục “ Nghe gọi, Trần Lục sờ mũi ho khan một cái, có chút xấu hổ sờ mũi.
Nhìn tới mới thấy rõ Mạc Khinh Vũ sắc mặt nhợt nhạt đứng trước mặt, dáng vẻ suy yếu là không thể giấu được.
“ Hai huynh muội các ngươi đây là thế nào ? "
" Còn huy ngươi Mạc Khinh Thần, làm sao mới không gặp một chút mà đến cả hậu đại đều mấy tháng tuổi, nhân sinh viên mãn “
“ Lão gia, ngươi không biết chúng ta đã trải qua cái gì trong mấy canh giờ ngắn ngủi vừa rồi đâu “
Mạc Khinh Vũ một mặt khổ bức than khổ.
Vừa dứt, hai viên đan dược màu xanh lá, tản mát mùi thơm ngào ngạt khó cưỡng rơi vào trong tay nàng.
“ Cái này là...”
“ Nhất giai trung phẩm đan dược Bổ Huyết Đan, dùng để bổ huyết thôi, ăn đi, cho huynh ngươi một viên “
“ Đa tạ lão gia “
Mạc Khinh Vũ liền vui vẻ, trước Trần Lục nàng không cảnh giác mấy, lập tức há môi ướt át nuốt trọn viên đan xanh lá.
Ực ~
Vật liệu chủ yếu của đan này là từ máu của yêu thú cấp thấp.
Thêm vài cọng Bồi Nguyên Thảo, cực kỳ bổ dưỡng đối với phàm nhân, còn đối với tu sĩ thì tác dụng hạn, thường được kẻ thân gia giàu có xem như kẹo ăn chơi.
Vào dạ dày, đan liền tan hết, tức khắc lan tràn khắp cơ thể, dùng mắt thường cũng có thể thấy khuôn mặt anh khí của Mạc Khinh Vũ trở nên hồng hào.
Làn da dưới áo bó đỏ bừng leek, cảm giác khô nóng khiến nàng chảy xuống khá nhiều mồ hôi, thấm đẫm quần áo.
“ Khinh Vũ mang đan cho đại huynh trước đây “
Nàng hơi kéo áo lên cao, xấu hổ đi nhanh về hướng Mạc Khinh Thần, để lại Trần Lục lộ vẻ mặt tối đen.
Bổ Huyết Đan, đan dược bồi bổ thôi, mà rơi vào tay ngươi giống như xuân dược là thế quái nào.
“ Và rồi...đám người này nên xử lí thế nào đây "
...
“ Đây rốt cuộc là đâu ? “
“ Vị cao tăng vừa rồi đi mất rồi, chúng ta nên làm sao ? “
“ Mụ mụ ô ô ô “
Qua tầm nửa giờ, Trần Lục vốn muốn để cho hai huynh muội họ Mạc khôi phục trước, có sức quản lí đám người này, rồi mới tính chuyện an bài sau.
Không ngờ nỗi sợ hãi, cơn đói khát, tâm trạng mờ mịt,...dần lan rộng trong nhóm người sống sót, cứ để tiếp diễn nữa e rằng sẽ bùng phát hỗn loạn, hậu quả khó lường.
Thấy thế, Trần Lục liền từ dưới đất ngự phong thuật lăng không bay lên.
Giọng nói được linh khí phóng đại chui vào tong tai mỗi người, vẻ hùng dũng uy nghiêm tựa lôi âm.
“ Im lặng !!! “
Chỉ một tiếng, màng nhảy đều sắp nứt vỡ.
Đám người trừng mắt kinh sợ, lập tức im thin thít, có người muốn kêu to nhưng bị người bên cạnh bịt mồm vào.
Hôm nay cả bọn đã trải qua quá nhiều chuyện, còn gặp thần tăng, có thể xưng là tăng kiến thức, biết nhìn tình huống mới hành động.
Nhìn mấy trăm con mắt, Trần Lục bình thản nhìn lướt qua từng người một, chỉ cần đối mặt, ai ai cũng như chim sợ cành cong, cúi đầu làm đà điểu.
Lôi linh khí rất không tệ, dùng để doạ người thì còn gì bằng.
Bề ngoài uy nghiêm, xuất trần như tiên thần, bên trong lại âm thầm cho mình một tay ngón cái.
Làm tốt lắm !
...
...
....
P/s: Cầu đề cử tăng động lực với mấy bác =(((
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận