Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!

Chương 34: Chương 34: Vạn trượng Phù Đồ Tháp, bàn tay che trời

Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:39:47
Chương 34: Vạn trượng Phù Đồ Tháp, bàn tay che trời

Trời sáng.

Đúng, trời sáng rồi, ánh sáng vàng rực chiếu rọi như muốn chọc mù mắt tất cả bọn quái vật.

Thai nhi ba đầu vừa mới đây còn bá khí cỡ nào, thì giờ phải dùng hai tay nhỏ nhắn che mặt.

Da thịt ghê tởm trên người cấp tốc thành than đỏ, bốc lên hơi nước, dường như gặp phải thánh quang thanh tẩy.

" Đó là...thiên phạt ! " Mạc Khinh Vũ khẽ lẩm bẩm, choáng ngợp trước cảnh tượng trước mắt.

Chỉ cần ngẩng lên liền thấy...

Tháp phù đồ cao hàng vạn trượng đứng sừng sững đứng giữa chân trời, mây đen cuồn cuộn đứng trước đó cũng phải tách sang hai bên.

Trên đỉnh tháp phù đồ, kim liên nảy mầm, phật quang chiếu rọi trăm dặm.

Nói chiếu tới tất cả yêu ma quỷ quái cùng lúc hãi hùng kh·iếp vía, kẻ nào ác nghiệp lớn liền thấy nóng bỏng khắp người, như rơi vào dầu sôi biển lửa.

Tháp Phù Đồ nhìn xa tận chân trời, nhưng lại như ngay trước mắt, bỗng có tiếng quát kinh hồn:

" Yêu nghiệt — !!! "

Theo âm thanh rung chuyển bầu trời, chẳng khác hồng chung đại chấn.

Khi này kim liên rốt cuộc nở rộ, từng cánh hoa rơi xuông, tức thì hóa thành một bàn tay khổng lồ che phủ thương khung.

Trấn !!!

Đại thủ che trời hạ xuống, vị trí chính là Tam Hà Thành.

Ực ~

Mạc Khinh Vũ nuốt nước bọt một cái, chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô, đứng trước bàn tay như thiên uy cái thế, nàng thậm chí không có tư cách để sợ hãi.

Cảnh giới võ đạo hậu thiên đỉnh phong, hay tiếng tăm Quỷ Vũ Song Sát danh chấn võ lâm.

Đứng trước bàn tay kia e chỉ là sâu kiến, không hơn không kém.

OANH !!!!

Rung chấn khủng kh·iếp lan rộng mấy dặm, dưới một bàn tay này không ai biết sẽ có bao nhiêu sườn đồi núi non phải đổ sụp.

Đến cả âm thanh còn vỡ vụn, nói chi cái khác.

Nơi chịu p·há h·oại mạnh nhất tất nhiên là Tam Hà Thành, không đúng, bây giờ làm gì có còn tòa thành nào tên như vậy, chỉ có phế tích Tam Hà.

Đợi bụi mù như bão cát tan biến, nơi đây chỉ còn lại đất và đá, cùng với một dấu ấn hình bàn tay năm ngón lớn kinh người.



Diện tích vừa đủ nhét Tam Hà Thành vào trong lòng bàn tay.

Đột nhiên có hắc nha đập cánh đến trời cao, mỏ dài hí ngược, như thể thấy rất thú vị.

Quạ quạ quạ —

Rồi đột nhiên nó nhận ra bàn tay năm ngón in dưới mặt đất không hề được hoàn hảo, ở đầu ngón áp chót có một lỗ đen quái lạ.

Hắc nha hạ cánh, vừa xuống liền gặp hố sâu không thấy đáy nằm ở đó, cạnh miệng hố chính là lão hòa thượng hai mắt đục ngầu.

Quạ quạ quạ !!!

Như hiểu điều gì, hắc nha liền kêu phá lên, trông cực kỳ kích động, thậm chí...mở miệng nói tiếng người !

Khác với vẻ ngoài tà dị, giọng điệu hắc nha lại mềm mại, mị hoặc đến tận xương cốt, nhưng ngôn từ thì là một câu chuyện khác:

" Ha ha ha ! '

" Lão hòa thượng, một chưởng của ngươi không biết đã mai táng bao nhiêu sinh linh trong mấy chục dặm, thế mà đến cả yêu nghiệt cũng chẳng thể trấn sát "

" Đúng là buồn cười, buồn cười đến cực điểm ! "

" A di đà phật, phương viên chục dặm quanh đây không có người nào phải ngã xuống vì bần tăng "

" Ngươi chắc chắn chứ ? "

" Vị Lai Vô Lượng Phật Tổ đang xem, Vạn Pháp Chuyển Luân Thánh Vương đang nhìn, bần tăng không hề nói láo "

Lão tăng một mặt bình thản, vô cùng chắc chắn, nhưng hắc nha vẫn không buông tha.

" Không có nhân loại, nhưng còn sinh linh khác thì sao ? "

" Đừng nói với bổn phu nhân là đến côn trùng, dã thú cũng được ngươi bảo hộ, đó là thiên phượng dạ đàm, tuyệt đối không có khả năng "

" A di đà phật "

Lão tăng chỉ niệm phật hiệu, trầm mặc không đáp, đúng là hắn không thể cứu mọi sinh linh, chỉ nhân loại thôi đã là cố gắng hết sức.

Quạ quạ quạ quạ !!!

" Ha ha ha "

Hắc nha ngày càng càn rỡ, vô pháp vô thiên mà cuồng tiếu lên.

...

...



" Vừa rồi là cái gì ? "

Khó lường bình tĩnh, Trần Lục vô ý thức nặng nề nuốt một ngụm nước bọt.

Vừa rồi, tháp phù đồ chiếu sáng đường chân trời, khí thế bình thản nhưng sâu lắng khó lường.

Lại có bàn tay màu vàng từ trên trời rơi xuống, chiếu rọi cả bầu trời đêm, dù cách xa cả trăm dặm hắn vẫn thấy hãi hùng kh·iếp vía.

Sức mạnh tựa thần uy cái thế đó không phải là tu sĩ Trúc Cơ có thể làm ra nổi.

Tử Phủ ?

Khả năng ?

Vẫn là...Kim Đan Chân Nhân buông xuống ?

" Hướng đó là Tam Hà Thành, rốt cuộc là có chuyện gì vậy ? "

Trần Lục hiếu kỳ đến cực điểm, trong lòng ngứa ngáy nhưng chắc chắn là không có lá gan quay về xem xét.

Mạng nhỏ quan trọng !

Phù khôi của hắn có thể nhất kích tất sát tu sĩ luyện khí hậu kỳ, nhưng đứng trước bàn tay đó thì khả năng cao phù khôi sẽ là thứ " bị " tất sát.

" Thôi, thôi, không liên quan gì đến ta " Trần Lục điên cuồng lắc đầu, vô cùng cẩu đạo.

" Nước, nước ~ "

Đột nhiên có âm thanh truyền vài tai, là nữ hài được đặt trên phi toa vô thức lẩm bẩm kêu nhẹ.

" Nước đây rồi "

Hắn thấy thế vội móm cho nàng một ít linh tuyền ẩn chứa linh khí, rất tốt cho cơ thể, dùng để bồi bổ thân thể suy yếu thì càng không gì bằng.

Bây giờ nữ hài này chính là bảo bối của hắn, mệnh cách cỡ đó chỉ kém hơn Nhược Ly tí thôi.

Uống một ít, nữ hài liền không kêu lảm nhảm, ngực phập phồng nhẹ nhàng, tiếp tục ngủ say.

Trần Lục không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do nàng quá mệt mỏi, thân thể suy nhược.

" A di đà phật, thí chủ mời chậm đã "

Phi hành thêm chốc lát, không rõ từ đâu có tiếng phật hiệu vang lên bên tai.

Trần Lục giật mình quay người, trong lòng khẽ run, có kẻ tiếp cận gần thế mà hắn không nhận ra bất kỳ động tĩnh nào.

Tinh thần lực khẽ động, phù khôi liền ngăn chặn trước mặt, chỉ sợ ngay sau đó có công kích đập tới.



Ai ngờ tập chung nhìn kỹ lại thấy đó là một lão tăng già nua, lưng hơi còng, hai mắt đục ngầu dường như đã trải năm tháng đau thương.

Dù vậy, Trần Lục cũng không dám có tí vẻ khinh thường nào, vội chắp tay.

" Tiểu bối gặp qua cao tăng "

" Thí chủ hiểu lầm, ở đây không có cao tăng " Lão tăng lắc đầu, nhẹ giọng sửa chữa. " Lão nạp suy cho cùng cũng chỉ là hạng tăng ni kém cỏi, không xứng hai chữ cao tăng "

" Thế không biết tiểu bối nên xưng hô thế nào ? "

" Lão nạp Bất Kham "

" Xin hỏi thí chủ là cao đồ thuộc môn phái hoặc gia tộc nào ? Nếu thí chủ không thì xem như lão nạp thất lễ "

" Tiểu bối đến từ Mặc Huyền Tông, không biết Bất Kham Đại Sư có gì chỉ giáo ? "

" Chỉ giáo thì không dám nhận " Bất Kham Lão Tăng khẽ lắc đầu, một mặt buồn bã nói:

" Chuyện là vừa rồi, ở tòa thành nhỏ cách đây gần trăm dặm có yêu tà xuất thế, lão nạp vì tránh càng nhiều người gặp hại đành phải trấn áp cả thành cùng với yêu nghiệt "

Cmn ! Là bàn tay che trời vừa rồi !?

Trong lòng Trần Lục hơi động, lời nói cử chỉ càng thêm cẩn trọng hơn nữa, chỉ e rằng lão tăng trước mắt là một vị đại tu sĩ thực lực khó lường.

Bất Kham vẫn tiếp tục:

" Đáng tiếc, cuối cùng thế mà để nó chạy thoát, đều do lão nạp không đủ dứt khoát, a di Vị Lai Vô Lượng Phật Tổ "

" Vậy đại sư tìm tới ta là vì..." Trần Lục vẫn không hiểu mô tê gì, e dè hỏi.

" A di đà phật, cũng vì...mặc dù yêu tà tùy ý đại khai sát giới, nhưng trong thành vẫn còn một số ít người may mắn giữ mạng "

Bất Kham lão tăng vừa nói, áo cà sa khẽ run, một vòng phật châu rơi xuống rồi bay lên.

Nó bay v·út lên không, tản mát phật quang sáng chói.

Chớp mắt đã phóng đại lớn ngang ngọn đồi nhỏ, Trần Lục nhìn kỹ lập tức phát hiện ở giữa vòng có mấy trăm người nằm nghiêng ngả, trôi nổi một cách quái dị.

Vòng phật châu hạ xuống gần đất, kim quang tán đi, hơn trăm người liền rớt xuống như ngã rạ.

" Ui ! "

" Cái mông của ta ! "

" Đau ! "

" Mụ mụ, mụ mụ đâu rồi, oa oa oa "

" C·hết, đều đ·ã c·hết ! Ha ha ha "

Có người gào khóc, người thì điên loạn, còn có kẻ ngơ ngác thất thần, trong mắt không hề có ánh sáng.

Bình Luận

0 Thảo luận