Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 33: Chương 33: Báo ứng
Ngày cập nhật : 2024-12-05 03:39:47Chương 33: Báo ứng
" Sau này đừng gọi ta là phụ thân " Âm thanh khàn đặt lại vang lên, giọng bất mãn.
Nhưng sa di lắc đầu: " Thế thì không ổn, từ lúc tiểu tăng ra đời, thì ngài vĩnh viễn là phụ thân của tiểu tăng, phật nói sự thật phải được duy trì, chân ngã ắt thành "
Mọi chuyện tạm thời ngừng lại ở đây, thứ sau vải đen im lặng xuống
Sa di nhìn sang Mông Triệu, hốc mắt trống rỗng đối mặt, giọng bình thản:
" Xin hỏi thí chủ, có biết rằng hằng nằm sẽ có bao nhiêu thai nhi nằm lại nơi đây ? "
" Bao nhiêu ? Cái này thì có hơi...khó khăn..." Mông Triệu lắp bắp không chắc.
Sa di chẳng hề hối thúc, nhưng Mông Triệu lại cảm nhận được qua mỗi một giây, tỷ lệ sống sót của bản thân sẽ ít đi một tí.
Mồ hôi đầy đầu, Mông Triệu không rõ đáp án, càng không dám nói bừa vì nào dám cược sa di quỷ dị trước mắt thần thông quảng đại cỡ nào.
Và rồi sau nửa nén nhang, cuối cùng hắn nhớ nha lại trong phủ nha từng nhắc qua.
" Ta nhớ, ta nhớ ! "
" Tầm bốn ngàn thai nhi mỗi năm, dù không được ghi chép kỹ càng, nhưng người canh tháp vẫn có thể đếm được con số đại khái "
" Tiểu quan chỉ biết như thế, mong cao tăng thứ lỗi "
Mông Triệu rất thành khẩn, nhưng câu thứ đáp lại hắn là tiếng niệm kinh không hề đại từ đại bì, mà là vô cùng lạnh nhạt.
" A di đà phật "
" A di đà phật "
" A di...đà phật ! "
Nghe tới con số bốn ngàn, sa di bắt đầu tụng niệm, tiếng kinh ngày càng trầm trọng.
Sắc mặt sa di cũng thay đổi, càng thêm vặn vẹo giận dữ, cứ như biến thân nộ mục kim cương, kết hợp với hốc mắt trống rỗng trông như địa ngục minh vương.
Cuối cùng sa di cũng ngừng tiếng niệm phật, nhưng giọng điệu lại trở thành cuồng loạn the thé:
" Một tòa thành chưa tới mười vạn nhân khẩu, mỗi năm bốn ngàn thai nhi bị vứt bỏ, vậy năm năm, mười năm, ba mươi năm, hàng trăm lại là bao nhiêu "
" Nam mô Tống Tử Quan Thế Âm "
" Bồ tát ban con, chúng sinh lại vì tham sân si mà nhẫn tâm vứt bỏ "
" Báo ứng ! "
" Tiểu tăng chính là báo ứng, báo ứng của mọi chúng sinh !!! "
Ầm — Ầm —
Ầm — !
Bầu trời Tam Hà Thành gió nổi mưa phun, sấm chớp vang dội, thiên uy cái thế chấn động khắp mấy chục quận.
Cùng thời điểm, cách ngàn dặm về phía tây.
Quạ quạ quạ —
Bên trên quạ đen kêu loạn, hai mắt đỏ tươi tựa huyết hải vô bờ, lại như có nhân tính, dùng cái nhìn sâu xa đầy tham lam xuống dưới.
Ở đó, một lão tăng bước đi trên con đường độc đạo đầy thi hài vì vừa có một cuộc đại chiến, giữa đại quân triều đình với một nhóm phản quân.
Lão tăng hai mắt đục ngầu, lại tựa có hắc khí lượn lờ, nhưng vẫn không thể ngăn được hắn thấy được từng tia oán khí, bốc lên ở khắp mọi ngõ ngách mảnh trên chiến trường này.
Nếu để lâu không ai dọn xác, cho những n·gười c·hết ở đây được nơi yên nghỉ.
Chắc chắn sẽ có đại họa, không phải cương thi chính là dịch quỷ, tà ma phát tán bệnh dịch đi khắp nơi.
" Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da. Nam mô a rị da..."
Lão tăng đi một đường hai chân trần chạm đất, khẽ tụng kinh cầu siêu, oán khí quanh đây ngày một ít đi, cho đến khi tất cả triệt để tiêu tán, hòa vào thiên địa.
Ầm —
Ầm —
Sấm chớp vang dội vượt qua ngàn dặm, lão tăng như thể nhìn thấy phía xa phật quang mờ mịt, thương khung sắp bị mây đen nuốt chửng.
" Nam mô Vị Lai Vô Lượng Phật Tổ, nghiệp chướng lại xuất thế, đệ tử Bất Kham ngu dốt vô năng, đành cố hết sức vậy "
...
Thành Tam Hà, nội thành.
" A ! "
" Cứu mạng "
" Quái vật đạp cửa rồi ! "
Trong thành, tiếng kêu thảm thiết vang vọng lần hai, nhưng chủ yếu là giọng nữ nhân than khóc, còn phần lớn nam nhân đều đã phá bụng mà c·hết từ rất sớm.
" Ca ca cẩn thận, chúng điên cả rồi " Mạc Khinh Vũ kêu lên nhắc nhở.
Bỗng một cái cuống rốn đẫm máu đập tới, nàng trở tay vung kiếm như cự xà vẫy đuôi, khí huyết hiện lên, dễ dàng chém nó thành đôi.
Mạc Khinh Thần mổ bụng lấy thai xong, miễn cưỡng khôi phục chút sinh khí, ít nhất chém ra vài đao không thành vấn đề.
Phốc —
Một đao chém làm đôi thai nhi quỷ dị, hắn khẽ sờ ra sau lưng, nơi đó có một túi vải, bên trong chính là đứa bé trong bụng hắn.
Cả hai vừa đánh vừa lui, rất nhanh bị ép vào một con hẻm nhỏ, cũng may đám thai nhi tạm thời không đuổi theo, có lẽ đã tìm thấy mục tiêu mới.
Cuối cùng cũng có thời gian thở dốc, khí huyết tiêu hao bảy tám phần, không còn sức dùng khinh công bay nhanh nữa, Mạc Khinh Vũ quay sang hỏi:
" Ca ca, giờ nên làm sao ? "
Vừa rồi nơi trú ẩn của hai huynh muội bị phá hủy, những thai nhi ngày càng thêm điên cuồng, tùy ý tàn phá khắp nơi.
Ban đầu đụng ai g·iết ai, nhưng chung quy chỉ động thủ ngoài đường, chỉ cần khóa cửa chặt chẽ, núp kỹ trong nhà chúng sẽ không xông vào.
Thế nên lúc đầu còn có rất nhiều người sống sót, ít nhất mấy ngôi nhà xung quanh còn người sống.
Nhưng ngay vừa nãy, sau tiếng sấm đám thai nhi liền nổi điên, phá cửa từng nhà một để g·iết người, nữ thì bị ăn, nam thì lớn bụng.
Điên cuồng như vậy thì chỉ có trời mới biết, sau tiếng sấm cái thành nhỏ này sẽ còn bao nhiêu kẻ may mắn giữ mạng.
Ít nhất bây giờ, thân mang võ nghệ như Mạc Khinh Vũ không có bao nhiêu tự tin sẽ cùng ca ca thoát khỏi nơi quỷ quái này.
Nhìn lại liền thấy nàng đang dùng tay che v·ết t·hương ở bụng.
Nơi đó, vết trảo cắt sâu ghê rợn, e rằng chính là do móng tay của thai nhi quỷ dị.
Mạc Khinh Thần trầm tư rất lâu trước câu hỏi của tiểu muội, cuối cùng cắn răng:
" Còn có thể làm sao, liều mạng một lần, cùng lắm là c·hết thôi "
" A ! "
Lời vừa dứt, tiếng kêu thảm thiết bên ngoài hẻm dần lắng lại, vô số âm thanh bò soàn soạt tiếp cận rất gần.
Hai huynh muội đều biết, bầy thai nhi sắp tới rồi.
Mạc Khinh Thần đột nhiên lấy ra từ ngực hai viên đan dược đỏ thẫm, đưa một viên cho tiểu muội mình.
" Ca ca, đây là...Bạo Huyết Đan ? "
" Đúng " Mạc Khinh Thần không oán không hối nói: " Kế tiếp ta sẽ tạo ra động tĩnh lớn nhất có thể, hấp dẫn mọi sự chú ý của quái vật lại đây, ngươi liền nhân cơ hội lao ra ngoài "
" Chạy xa được bao nhiêu tốt bây nhiêu, cho dù có thể nào cũng đừng để ca ngươi...thấy ngươi ngã xuống trước mặt ta "
Không cho Mạc Khinh Vũ có cơ hội níu kéo.
Oa oa —
Oe ~
Tiếng gào khóc kéo tới, Mạc Khinh Thần không do dự nuốt Bạo Huyết Đan.
Đan vào miệng lập tức nhai nát, dược lực lan tỏa, Mạc Khinh Thần liền thấy khí huyết trên người bùng nổ, gần như toàn bộ tiềm năng cơ thể đều bị kích hoạt.
" A !! "
Gầm lớn một tiếng, Mạc Khinh Thần vác đao phóng khỏi hẻm nhỏ, lưỡi đao bốc lên huyết quang cuồn cuộn, một đao kinh hồn chém về đám thai nhi đông lúc nhúc.
...
Oanh — !!!
Mạc Khinh Thần miệng ngậm máu tanh, mắt đầy tơ máu, đao quang cường ngạnh dị thường.
Vây quanh là hàng trăm thai nhi dữ tợn, móng vuốt sắc bén, cuống rốn dài ngoằng như độc xà quỷ thú.
Bỗng có hắc quang bắn tới, nó nhanh đến tột cùng, hóa tàn ảnh khiến Mạc Khinh Thần gần như không phản ứng kịp.
Có lẽ chỉ thoáng nữa, cổ của hắn sẽ bị xuyên thủng.
Trong lúc nguy cấp, lưỡi kiếm như lưu thủy lóe lên.
Keng —
" Khinh Vũ, ngươi..."
Suỵt !
Mạc Khinh Vũ khẽ kêu, ánh mắt sắc bén nhìn về một phía.
" Có thứ gì đó đang tới "
Mạc Khinh Thần cũng nghe thấy, không có thời gian gian tức giận vì tiểu muội không nghe lời, cảnh giác nhìn qua.
Dưới màn trời đêm, một thai nhi mọc ba cái đầu ló diện, tất cả những đồng loại khác vừa gặp nó liền tránh sang một bên.
Xuất hiện rất ngạo nghễ, nhưng tình cảnh tiếp theo làm cả hai huynh muội Mạc gia ngẩn ra...
" Sau này đừng gọi ta là phụ thân " Âm thanh khàn đặt lại vang lên, giọng bất mãn.
Nhưng sa di lắc đầu: " Thế thì không ổn, từ lúc tiểu tăng ra đời, thì ngài vĩnh viễn là phụ thân của tiểu tăng, phật nói sự thật phải được duy trì, chân ngã ắt thành "
Mọi chuyện tạm thời ngừng lại ở đây, thứ sau vải đen im lặng xuống
Sa di nhìn sang Mông Triệu, hốc mắt trống rỗng đối mặt, giọng bình thản:
" Xin hỏi thí chủ, có biết rằng hằng nằm sẽ có bao nhiêu thai nhi nằm lại nơi đây ? "
" Bao nhiêu ? Cái này thì có hơi...khó khăn..." Mông Triệu lắp bắp không chắc.
Sa di chẳng hề hối thúc, nhưng Mông Triệu lại cảm nhận được qua mỗi một giây, tỷ lệ sống sót của bản thân sẽ ít đi một tí.
Mồ hôi đầy đầu, Mông Triệu không rõ đáp án, càng không dám nói bừa vì nào dám cược sa di quỷ dị trước mắt thần thông quảng đại cỡ nào.
Và rồi sau nửa nén nhang, cuối cùng hắn nhớ nha lại trong phủ nha từng nhắc qua.
" Ta nhớ, ta nhớ ! "
" Tầm bốn ngàn thai nhi mỗi năm, dù không được ghi chép kỹ càng, nhưng người canh tháp vẫn có thể đếm được con số đại khái "
" Tiểu quan chỉ biết như thế, mong cao tăng thứ lỗi "
Mông Triệu rất thành khẩn, nhưng câu thứ đáp lại hắn là tiếng niệm kinh không hề đại từ đại bì, mà là vô cùng lạnh nhạt.
" A di đà phật "
" A di đà phật "
" A di...đà phật ! "
Nghe tới con số bốn ngàn, sa di bắt đầu tụng niệm, tiếng kinh ngày càng trầm trọng.
Sắc mặt sa di cũng thay đổi, càng thêm vặn vẹo giận dữ, cứ như biến thân nộ mục kim cương, kết hợp với hốc mắt trống rỗng trông như địa ngục minh vương.
Cuối cùng sa di cũng ngừng tiếng niệm phật, nhưng giọng điệu lại trở thành cuồng loạn the thé:
" Một tòa thành chưa tới mười vạn nhân khẩu, mỗi năm bốn ngàn thai nhi bị vứt bỏ, vậy năm năm, mười năm, ba mươi năm, hàng trăm lại là bao nhiêu "
" Nam mô Tống Tử Quan Thế Âm "
" Bồ tát ban con, chúng sinh lại vì tham sân si mà nhẫn tâm vứt bỏ "
" Báo ứng ! "
" Tiểu tăng chính là báo ứng, báo ứng của mọi chúng sinh !!! "
Ầm — Ầm —
Ầm — !
Bầu trời Tam Hà Thành gió nổi mưa phun, sấm chớp vang dội, thiên uy cái thế chấn động khắp mấy chục quận.
Cùng thời điểm, cách ngàn dặm về phía tây.
Quạ quạ quạ —
Bên trên quạ đen kêu loạn, hai mắt đỏ tươi tựa huyết hải vô bờ, lại như có nhân tính, dùng cái nhìn sâu xa đầy tham lam xuống dưới.
Ở đó, một lão tăng bước đi trên con đường độc đạo đầy thi hài vì vừa có một cuộc đại chiến, giữa đại quân triều đình với một nhóm phản quân.
Lão tăng hai mắt đục ngầu, lại tựa có hắc khí lượn lờ, nhưng vẫn không thể ngăn được hắn thấy được từng tia oán khí, bốc lên ở khắp mọi ngõ ngách mảnh trên chiến trường này.
Nếu để lâu không ai dọn xác, cho những n·gười c·hết ở đây được nơi yên nghỉ.
Chắc chắn sẽ có đại họa, không phải cương thi chính là dịch quỷ, tà ma phát tán bệnh dịch đi khắp nơi.
" Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da. Nam mô a rị da..."
Lão tăng đi một đường hai chân trần chạm đất, khẽ tụng kinh cầu siêu, oán khí quanh đây ngày một ít đi, cho đến khi tất cả triệt để tiêu tán, hòa vào thiên địa.
Ầm —
Ầm —
Sấm chớp vang dội vượt qua ngàn dặm, lão tăng như thể nhìn thấy phía xa phật quang mờ mịt, thương khung sắp bị mây đen nuốt chửng.
" Nam mô Vị Lai Vô Lượng Phật Tổ, nghiệp chướng lại xuất thế, đệ tử Bất Kham ngu dốt vô năng, đành cố hết sức vậy "
...
Thành Tam Hà, nội thành.
" A ! "
" Cứu mạng "
" Quái vật đạp cửa rồi ! "
Trong thành, tiếng kêu thảm thiết vang vọng lần hai, nhưng chủ yếu là giọng nữ nhân than khóc, còn phần lớn nam nhân đều đã phá bụng mà c·hết từ rất sớm.
" Ca ca cẩn thận, chúng điên cả rồi " Mạc Khinh Vũ kêu lên nhắc nhở.
Bỗng một cái cuống rốn đẫm máu đập tới, nàng trở tay vung kiếm như cự xà vẫy đuôi, khí huyết hiện lên, dễ dàng chém nó thành đôi.
Mạc Khinh Thần mổ bụng lấy thai xong, miễn cưỡng khôi phục chút sinh khí, ít nhất chém ra vài đao không thành vấn đề.
Phốc —
Một đao chém làm đôi thai nhi quỷ dị, hắn khẽ sờ ra sau lưng, nơi đó có một túi vải, bên trong chính là đứa bé trong bụng hắn.
Cả hai vừa đánh vừa lui, rất nhanh bị ép vào một con hẻm nhỏ, cũng may đám thai nhi tạm thời không đuổi theo, có lẽ đã tìm thấy mục tiêu mới.
Cuối cùng cũng có thời gian thở dốc, khí huyết tiêu hao bảy tám phần, không còn sức dùng khinh công bay nhanh nữa, Mạc Khinh Vũ quay sang hỏi:
" Ca ca, giờ nên làm sao ? "
Vừa rồi nơi trú ẩn của hai huynh muội bị phá hủy, những thai nhi ngày càng thêm điên cuồng, tùy ý tàn phá khắp nơi.
Ban đầu đụng ai g·iết ai, nhưng chung quy chỉ động thủ ngoài đường, chỉ cần khóa cửa chặt chẽ, núp kỹ trong nhà chúng sẽ không xông vào.
Thế nên lúc đầu còn có rất nhiều người sống sót, ít nhất mấy ngôi nhà xung quanh còn người sống.
Nhưng ngay vừa nãy, sau tiếng sấm đám thai nhi liền nổi điên, phá cửa từng nhà một để g·iết người, nữ thì bị ăn, nam thì lớn bụng.
Điên cuồng như vậy thì chỉ có trời mới biết, sau tiếng sấm cái thành nhỏ này sẽ còn bao nhiêu kẻ may mắn giữ mạng.
Ít nhất bây giờ, thân mang võ nghệ như Mạc Khinh Vũ không có bao nhiêu tự tin sẽ cùng ca ca thoát khỏi nơi quỷ quái này.
Nhìn lại liền thấy nàng đang dùng tay che v·ết t·hương ở bụng.
Nơi đó, vết trảo cắt sâu ghê rợn, e rằng chính là do móng tay của thai nhi quỷ dị.
Mạc Khinh Thần trầm tư rất lâu trước câu hỏi của tiểu muội, cuối cùng cắn răng:
" Còn có thể làm sao, liều mạng một lần, cùng lắm là c·hết thôi "
" A ! "
Lời vừa dứt, tiếng kêu thảm thiết bên ngoài hẻm dần lắng lại, vô số âm thanh bò soàn soạt tiếp cận rất gần.
Hai huynh muội đều biết, bầy thai nhi sắp tới rồi.
Mạc Khinh Thần đột nhiên lấy ra từ ngực hai viên đan dược đỏ thẫm, đưa một viên cho tiểu muội mình.
" Ca ca, đây là...Bạo Huyết Đan ? "
" Đúng " Mạc Khinh Thần không oán không hối nói: " Kế tiếp ta sẽ tạo ra động tĩnh lớn nhất có thể, hấp dẫn mọi sự chú ý của quái vật lại đây, ngươi liền nhân cơ hội lao ra ngoài "
" Chạy xa được bao nhiêu tốt bây nhiêu, cho dù có thể nào cũng đừng để ca ngươi...thấy ngươi ngã xuống trước mặt ta "
Không cho Mạc Khinh Vũ có cơ hội níu kéo.
Oa oa —
Oe ~
Tiếng gào khóc kéo tới, Mạc Khinh Thần không do dự nuốt Bạo Huyết Đan.
Đan vào miệng lập tức nhai nát, dược lực lan tỏa, Mạc Khinh Thần liền thấy khí huyết trên người bùng nổ, gần như toàn bộ tiềm năng cơ thể đều bị kích hoạt.
" A !! "
Gầm lớn một tiếng, Mạc Khinh Thần vác đao phóng khỏi hẻm nhỏ, lưỡi đao bốc lên huyết quang cuồn cuộn, một đao kinh hồn chém về đám thai nhi đông lúc nhúc.
...
Oanh — !!!
Mạc Khinh Thần miệng ngậm máu tanh, mắt đầy tơ máu, đao quang cường ngạnh dị thường.
Vây quanh là hàng trăm thai nhi dữ tợn, móng vuốt sắc bén, cuống rốn dài ngoằng như độc xà quỷ thú.
Bỗng có hắc quang bắn tới, nó nhanh đến tột cùng, hóa tàn ảnh khiến Mạc Khinh Thần gần như không phản ứng kịp.
Có lẽ chỉ thoáng nữa, cổ của hắn sẽ bị xuyên thủng.
Trong lúc nguy cấp, lưỡi kiếm như lưu thủy lóe lên.
Keng —
" Khinh Vũ, ngươi..."
Suỵt !
Mạc Khinh Vũ khẽ kêu, ánh mắt sắc bén nhìn về một phía.
" Có thứ gì đó đang tới "
Mạc Khinh Thần cũng nghe thấy, không có thời gian gian tức giận vì tiểu muội không nghe lời, cảnh giác nhìn qua.
Dưới màn trời đêm, một thai nhi mọc ba cái đầu ló diện, tất cả những đồng loại khác vừa gặp nó liền tránh sang một bên.
Xuất hiện rất ngạo nghễ, nhưng tình cảnh tiếp theo làm cả hai huynh muội Mạc gia ngẩn ra...
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận