Cài đặt tùy chỉnh
Dị Giới Là Quá Dễ
Chương 20: Chương 20:Cái chết không thể trốn?
Ngày cập nhật : 2024-12-03 08:05:27Chương 20:Cái chết không thể trốn?
Bên ngoài cửa phòng khám có một người xuất hiện, hắn khoác trên người một bộ trang phục quyền quý, trên tay còn đang cầm một cái quạt gấp.
Hắn bước vào trong nhìn thấy Khúc lão đầu vẫn đang thưởng thức tách trà, hắn cười rồi bảo.
'Sư phụ lâu rồi không gặp'
Khúc lão đầu nghe thế tách trà trên tay cầm không vững được nửa mà rớt xuống.
'Mày đến nơi này làm gì'
'Con là nhớ sư phụ nên không thể đến thăm sao'
'Đừng gọi tao là sư phụ nữa, Lý Nguyên'Khúc lão đầu gằn giọng giận dữ nói.
Tên của tên đó là Lý Nguyên, dáng người cao ráo, từ khuân mặt có thể đoán được hắn có độ tuổi từ 30 đến 35, hắn có một bộ râu không quá dài phù hợp với hình tượng của một ông quan trong triều đình.
Lý Nguyên bước tới nhặt cái chén trà đã bị vỡ lên đặt trên mặt bàn.
'Sư phụ chuyện cũ người cũng đừng trách con, người có tuổi rồi tu vi lại không tiến được nữa thì đến nơi này sống tốt rồi'
'Đừng nói nhảm nữa, mày có vấn đề gì mau nhả ra'Khúc lão đầu không kiên nhẫn nghe hắn nói nhảm nữa.
'Thế con cũng nói thẳng với sư phụ vậy' Hắn lấy một cái chén khác rớt trà ra đưa đến trước mặt Khúc Trí Minh rồi nói.
'Điện hạ muốn đưa cho người một bức thư cùng với một vật' Lý Nguyên đặt hai vật lên bàn.
Hai tay của Khúc Trí Minh run rẩy, ông ta biết được điện hạ trong lời nói của hắn là ai và cũng có thể đoán được đôi chút.
'Sư phụ mời người dùng trà'
Khúc lão đầu dùng tay hất bay ly trà hiển nhiên là ông ta vô cùng tức giận.
Nước trà nóng hổi dính đầy trên mặt Lý Nguyên nhưng thần sắc hắn vẫn bình tĩnh mà lấy tay áo lau sạch chúng.
Lúc này Tên đệ tử đi ra, hắn bất ngờ trước sự xuất hiện của Lý Nguyên.
'Sư huynh, huynh đến đây làm gì, sư đệ và sư phụ đã chạy đến nơi này huynh cũng còn không từ bỏ à'
'Không có gì chủ yếu là điện hạ giao việc cho sư phụ thôi'
'Tạm biệt hai người, đi trước đây'Nói rồi, Lý Nguyên bước nhanh ra khỏi tầm mắt cả hai.
Để lại Khúc lão đầu vẫn còn đang im lặng và ngơ ngác của tên đệ tử.
'Sư phụ, điện hạ đưa nhiệm vụ gì'
'Mày không cần lo đâu, đi làm việc của mày tiếp đi'
'Vâng' Tên đệ tử thật sự rất muốn biết trong thư là gì nhưng hắn vẫn vâng lời.
Thấy hắn đã đi, Khúc lão đầu từ từ lấy thư ra xem, càng xem ông càng nhiếu mày, nhất là khi cầm trong tay một cái lọ thuốc chỉ biết cái lọ này khiến sắc mặt ông trắng bệnh, hai mắt vô hồn, miệng lẩm bẩm một câu.
``Cái này chả khác nào c·ái c·hết không thể trốn``
Đang lấp ló cái bên của tên đệ tử nhìn thấy trạng thái bất bình thường của sư phụ mình khiến hắn vô cùng lo lắng nhưng không đủ can đảm để đến hỏi ông.
Ở trong nhà giam, Khải Trạch đang lăn lộn trong chiếc chiếu.
'Mình còn phải ở đây thêm vài tháng nữa à'Hắn thở dài chán nản.
Đang còn đáng chường thì nthifo cửa một tên hộ vệ tiếng vào.
'Mày được thành chủ kêu đến mau đi theo tao'
'Được rồi' Khải Trạch đứng dậy tay bị tên hộ vệ trói lại, ra đến ngoài cửa thì có thêm hai ba tên dẫn hắn đi đến chỗ phủ thành chủ.
Trường Minh và Bạch Dương ngồi trò chuyện với nhau sẽ thuyết phục Khải Trạch như thế nào,
'Bạch quân sư có kế hoạch gì chưa?'Trường Minh hồi hợp hỏi.
'Tôi không nắm chắc nhưng điện hạ cứ tin tưởng tôi'
'Trong cậy cả vào Bạch quân sư'
'Thành chủ người tôi đã dẫn đến'
'Chào Khải Trạch tiên sinh'Bạch Dương lên tiếng.
'Chào hai vị, không biết thành chủ cùng vị tiểu thư đây kêu tôi đến đây để làm gì'Khải Trạch nói với giọng khó chịu.
'Tôi biết tiên sinh rất khó chịu khi bị giam, không biết tiên sinh có thời gian nghe thử yêu cầu của tôi không'
'Hai vị cứ nói đi, tôi hiện tại chỉ là một tên tù nhân mà thôi'
Hiển nhiên câu hỏi của Bạch Dương là cho Khải Trạch một tý mặt mũi, chứ với địa vị giữa người nắm giữ quyền lực và một tù nhân thì chả cần hỏi han gì đâu.
Bạch Dương ra hiệu cho mấy tên hộ vệ lui ra.
Trong đây chỉ còn lại Bạch Dương, Trường Minh và Khải Trạch.
'Tiên sinh có thể nói cho tôi biết tại sao tiên sinh lại từ chối lời đề nghị của Tiểu Mộng không?'
'A vậy cô chính là người mà Giang tiểu thư nói đến à'
'Lý do của tôi đơn giản thôi thời gian năm năm của cô đâ ra là quá lâu để tôi có thể đồng ý' Khải Trạch thản nhiên nói ra suy nghĩ mình.
Bạch Dương bất ngờ.
``Chỉ đơn giản là như vậy thôi hả``
Cô đã nghỉ rằng 5 năm là quá ngắn đối với hắn cơ chứ, thời gian 5 năm cũng chẳng phải là làm không công nhưng hắn lại không chấp nhận lời đề nghị đó.
'Vậy tiên sinh nghĩ làm việc cho chúng tôi bao lâu thì mới ổn thỏa'
' Cao nhất là ba tháng, tôi không nhất thiết phải làm việc cho mấy người nên ba tháng là đẹp nhất'Khải Trạch nói trong khi giơ lên ba ngón tay.
Bạch Dương và Trường Minh nhìn nhau, cả hai hiển nhiên không chấp nhận được con số này ba tháng là không đủ để cả hai hoàn thành đại nghiệp.
'Tiên sinh chúng tôi có thể tăng số tiền mà ngài nhận được thậm chí không yêu cầu đóng phạt liệu tiên sinh có thể tăng thành 3 năm không'
'Nó là không thể, tôi có thể tự đóng phạt và tôi cũng chả cần tiền cho lắm nên cô không cần nói nữa đâu 3 tháng hoặc là không mà thôi'
Khải Trạch không cho Bạch Dương tý cơ hội thuyết phục nào cả.
Bạch Dương định lên tiếng thì ngồi gần đó Trường Minh đã lên tiếng.
'Tôi biết tiên sinh tức giận vì thái độ của tôi lúc trước nhưng chuyện nào phải ra chuyện đó chứ'
'Thành chủ ngài sai rồi tôi không có bất kì tức giận hay thù ghét gì ngài cả chủ yếu là tôi không muốn tốn nhiều thời gian cho công việc quân y đó đâu'
'Được rồi điện hạ'Bạch Dương muốn ngăn cản Trường Minh.
'Khoan đã Bạch quân sư cứ để tôi tiếp tục'
'Khải Trạch tiên sinh tôi nói luôn, tôi là Lục hoàng tử của Phong Thanh quốc, tôi mong tiên sinh có thể suy nghĩ thêm về thời gian làm việc cho tôi, nếu tiên sinh có thể giúp tôi đạt được ngôi vị hoàng đế thì tiền tài hay danh vọng chúng tôi đều có thể cho'
'Điện hạ sao ngài lại tiết lộ?' Bạch quân sư đau đầu.
``Có lẽ không thể tiếp tục thuyết phục được rồi``
'Được rồi tôi đồng ý làm việc cho hai người đến khi dành được ngôi vị hoàng đế'
'Hả' Bạch Dương ngớ người
`` Vậy mà đồng ý, suy nghĩ mình trước giờ đều sai hết cả à``
Trái với thái độ đó của nàng thì Trường Minh lại vui vẻ.
'Được vậy thì chào đoán Khải Trạch huynh vào hội chúng tôi'
Lý do Khải Trạch đồng ý là sau khi Trường Minh thừa nhận thân phận và mời chào hắn thì hệ thống đã hiện lên.
'Ting nhiệm vụ chính tuyến 1: Giúp đỡ Trường Minh lên ngôi'
Phần thưởng: Bí thuật đặc cấp giúp đột phá trúc cơ cảnh
`` Bí thuật giúp đột phá, thế nghĩa là mình phải hoàn thành nhiệm vụ này mới có thể đột phá cảnh giới à, thảo nào mình dùng rất nhiều thời gian nhưng vẫn dừng lại luyện khi tầng 9``.
'Tiên sinh thật sự đồng ý sao' Bạch Dương vẫn chưa tin những gì mình nghe được nên bèn hỏi lại.
'Đúng vậy'
'Tôi Khải Trạch sẽ làm việc cho hai người'.
Tác: Vẫn phân vân, 2 năm đơn phương sợ nói ra thì làm bạn cũng không được không nói lại sợ người ta có bạn trai.
Bên ngoài cửa phòng khám có một người xuất hiện, hắn khoác trên người một bộ trang phục quyền quý, trên tay còn đang cầm một cái quạt gấp.
Hắn bước vào trong nhìn thấy Khúc lão đầu vẫn đang thưởng thức tách trà, hắn cười rồi bảo.
'Sư phụ lâu rồi không gặp'
Khúc lão đầu nghe thế tách trà trên tay cầm không vững được nửa mà rớt xuống.
'Mày đến nơi này làm gì'
'Con là nhớ sư phụ nên không thể đến thăm sao'
'Đừng gọi tao là sư phụ nữa, Lý Nguyên'Khúc lão đầu gằn giọng giận dữ nói.
Tên của tên đó là Lý Nguyên, dáng người cao ráo, từ khuân mặt có thể đoán được hắn có độ tuổi từ 30 đến 35, hắn có một bộ râu không quá dài phù hợp với hình tượng của một ông quan trong triều đình.
Lý Nguyên bước tới nhặt cái chén trà đã bị vỡ lên đặt trên mặt bàn.
'Sư phụ chuyện cũ người cũng đừng trách con, người có tuổi rồi tu vi lại không tiến được nữa thì đến nơi này sống tốt rồi'
'Đừng nói nhảm nữa, mày có vấn đề gì mau nhả ra'Khúc lão đầu không kiên nhẫn nghe hắn nói nhảm nữa.
'Thế con cũng nói thẳng với sư phụ vậy' Hắn lấy một cái chén khác rớt trà ra đưa đến trước mặt Khúc Trí Minh rồi nói.
'Điện hạ muốn đưa cho người một bức thư cùng với một vật' Lý Nguyên đặt hai vật lên bàn.
Hai tay của Khúc Trí Minh run rẩy, ông ta biết được điện hạ trong lời nói của hắn là ai và cũng có thể đoán được đôi chút.
'Sư phụ mời người dùng trà'
Khúc lão đầu dùng tay hất bay ly trà hiển nhiên là ông ta vô cùng tức giận.
Nước trà nóng hổi dính đầy trên mặt Lý Nguyên nhưng thần sắc hắn vẫn bình tĩnh mà lấy tay áo lau sạch chúng.
Lúc này Tên đệ tử đi ra, hắn bất ngờ trước sự xuất hiện của Lý Nguyên.
'Sư huynh, huynh đến đây làm gì, sư đệ và sư phụ đã chạy đến nơi này huynh cũng còn không từ bỏ à'
'Không có gì chủ yếu là điện hạ giao việc cho sư phụ thôi'
'Tạm biệt hai người, đi trước đây'Nói rồi, Lý Nguyên bước nhanh ra khỏi tầm mắt cả hai.
Để lại Khúc lão đầu vẫn còn đang im lặng và ngơ ngác của tên đệ tử.
'Sư phụ, điện hạ đưa nhiệm vụ gì'
'Mày không cần lo đâu, đi làm việc của mày tiếp đi'
'Vâng' Tên đệ tử thật sự rất muốn biết trong thư là gì nhưng hắn vẫn vâng lời.
Thấy hắn đã đi, Khúc lão đầu từ từ lấy thư ra xem, càng xem ông càng nhiếu mày, nhất là khi cầm trong tay một cái lọ thuốc chỉ biết cái lọ này khiến sắc mặt ông trắng bệnh, hai mắt vô hồn, miệng lẩm bẩm một câu.
``Cái này chả khác nào c·ái c·hết không thể trốn``
Đang lấp ló cái bên của tên đệ tử nhìn thấy trạng thái bất bình thường của sư phụ mình khiến hắn vô cùng lo lắng nhưng không đủ can đảm để đến hỏi ông.
Ở trong nhà giam, Khải Trạch đang lăn lộn trong chiếc chiếu.
'Mình còn phải ở đây thêm vài tháng nữa à'Hắn thở dài chán nản.
Đang còn đáng chường thì nthifo cửa một tên hộ vệ tiếng vào.
'Mày được thành chủ kêu đến mau đi theo tao'
'Được rồi' Khải Trạch đứng dậy tay bị tên hộ vệ trói lại, ra đến ngoài cửa thì có thêm hai ba tên dẫn hắn đi đến chỗ phủ thành chủ.
Trường Minh và Bạch Dương ngồi trò chuyện với nhau sẽ thuyết phục Khải Trạch như thế nào,
'Bạch quân sư có kế hoạch gì chưa?'Trường Minh hồi hợp hỏi.
'Tôi không nắm chắc nhưng điện hạ cứ tin tưởng tôi'
'Trong cậy cả vào Bạch quân sư'
'Thành chủ người tôi đã dẫn đến'
'Chào Khải Trạch tiên sinh'Bạch Dương lên tiếng.
'Chào hai vị, không biết thành chủ cùng vị tiểu thư đây kêu tôi đến đây để làm gì'Khải Trạch nói với giọng khó chịu.
'Tôi biết tiên sinh rất khó chịu khi bị giam, không biết tiên sinh có thời gian nghe thử yêu cầu của tôi không'
'Hai vị cứ nói đi, tôi hiện tại chỉ là một tên tù nhân mà thôi'
Hiển nhiên câu hỏi của Bạch Dương là cho Khải Trạch một tý mặt mũi, chứ với địa vị giữa người nắm giữ quyền lực và một tù nhân thì chả cần hỏi han gì đâu.
Bạch Dương ra hiệu cho mấy tên hộ vệ lui ra.
Trong đây chỉ còn lại Bạch Dương, Trường Minh và Khải Trạch.
'Tiên sinh có thể nói cho tôi biết tại sao tiên sinh lại từ chối lời đề nghị của Tiểu Mộng không?'
'A vậy cô chính là người mà Giang tiểu thư nói đến à'
'Lý do của tôi đơn giản thôi thời gian năm năm của cô đâ ra là quá lâu để tôi có thể đồng ý' Khải Trạch thản nhiên nói ra suy nghĩ mình.
Bạch Dương bất ngờ.
``Chỉ đơn giản là như vậy thôi hả``
Cô đã nghỉ rằng 5 năm là quá ngắn đối với hắn cơ chứ, thời gian 5 năm cũng chẳng phải là làm không công nhưng hắn lại không chấp nhận lời đề nghị đó.
'Vậy tiên sinh nghĩ làm việc cho chúng tôi bao lâu thì mới ổn thỏa'
' Cao nhất là ba tháng, tôi không nhất thiết phải làm việc cho mấy người nên ba tháng là đẹp nhất'Khải Trạch nói trong khi giơ lên ba ngón tay.
Bạch Dương và Trường Minh nhìn nhau, cả hai hiển nhiên không chấp nhận được con số này ba tháng là không đủ để cả hai hoàn thành đại nghiệp.
'Tiên sinh chúng tôi có thể tăng số tiền mà ngài nhận được thậm chí không yêu cầu đóng phạt liệu tiên sinh có thể tăng thành 3 năm không'
'Nó là không thể, tôi có thể tự đóng phạt và tôi cũng chả cần tiền cho lắm nên cô không cần nói nữa đâu 3 tháng hoặc là không mà thôi'
Khải Trạch không cho Bạch Dương tý cơ hội thuyết phục nào cả.
Bạch Dương định lên tiếng thì ngồi gần đó Trường Minh đã lên tiếng.
'Tôi biết tiên sinh tức giận vì thái độ của tôi lúc trước nhưng chuyện nào phải ra chuyện đó chứ'
'Thành chủ ngài sai rồi tôi không có bất kì tức giận hay thù ghét gì ngài cả chủ yếu là tôi không muốn tốn nhiều thời gian cho công việc quân y đó đâu'
'Được rồi điện hạ'Bạch Dương muốn ngăn cản Trường Minh.
'Khoan đã Bạch quân sư cứ để tôi tiếp tục'
'Khải Trạch tiên sinh tôi nói luôn, tôi là Lục hoàng tử của Phong Thanh quốc, tôi mong tiên sinh có thể suy nghĩ thêm về thời gian làm việc cho tôi, nếu tiên sinh có thể giúp tôi đạt được ngôi vị hoàng đế thì tiền tài hay danh vọng chúng tôi đều có thể cho'
'Điện hạ sao ngài lại tiết lộ?' Bạch quân sư đau đầu.
``Có lẽ không thể tiếp tục thuyết phục được rồi``
'Được rồi tôi đồng ý làm việc cho hai người đến khi dành được ngôi vị hoàng đế'
'Hả' Bạch Dương ngớ người
`` Vậy mà đồng ý, suy nghĩ mình trước giờ đều sai hết cả à``
Trái với thái độ đó của nàng thì Trường Minh lại vui vẻ.
'Được vậy thì chào đoán Khải Trạch huynh vào hội chúng tôi'
Lý do Khải Trạch đồng ý là sau khi Trường Minh thừa nhận thân phận và mời chào hắn thì hệ thống đã hiện lên.
'Ting nhiệm vụ chính tuyến 1: Giúp đỡ Trường Minh lên ngôi'
Phần thưởng: Bí thuật đặc cấp giúp đột phá trúc cơ cảnh
`` Bí thuật giúp đột phá, thế nghĩa là mình phải hoàn thành nhiệm vụ này mới có thể đột phá cảnh giới à, thảo nào mình dùng rất nhiều thời gian nhưng vẫn dừng lại luyện khi tầng 9``.
'Tiên sinh thật sự đồng ý sao' Bạch Dương vẫn chưa tin những gì mình nghe được nên bèn hỏi lại.
'Đúng vậy'
'Tôi Khải Trạch sẽ làm việc cho hai người'.
Tác: Vẫn phân vân, 2 năm đơn phương sợ nói ra thì làm bạn cũng không được không nói lại sợ người ta có bạn trai.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận