Cài đặt tùy chỉnh
Dị Giới Là Quá Dễ
Chương 19: Chương 19: Không tên
Ngày cập nhật : 2024-12-03 08:05:27Chương 19: Không tên
Ngày hôm sau.
Trong một căn phòng lớn, Khúc lão đầu đang bắt mạch cho một người đàn ông.
'Khúc lương y, tôi nghe nói công việc không được tốt lắm nhỉ' Người đàn ông hỏi.
'Cũng không có gì bây giờ sẽ khá hơn thôi chủ yếu lúc trước có vài người chen miệng vào bát cơm tôi thôi'
'Vậy thì chúc Khúc lương y thuận lợi vậy'
'Cảm ơn ngài' Khúc lão đầu nói xong quay người đưa danh sách thuốc cho đệ tử ông ta, dặn dò một vài điều rồi để hắn đi bốc thuốc.
Đưa xong thuốc thì Khúc lão đầu tiễn người đàn ông ra ngoài.
Bên ngoài của có một cặp phụ nữ lớn tuổi đang nằm thở gấp và một người thiếu niên trẻ tuổi.
'Khúc y sư làm ơn cứu mẹ con'Thiếu niên cầu khẩn, vừa nói hắn vừa dập đầu quỳ trước chân ông.
'Người có đủ tiền không, tiền khám là 100 đồng, tiền thuốc thì có hơn 1 lượng bạc'Khúc lão đầu nói trong khi xoa cái đầu của chàng thiếu niên.
Nghe thấy con số cao ngất ngưỡng đó chàng thiếu niên xanh mặt giọng thế nhưng giọng nói cũng không ngừng vang lên.
'Khúc y sư làm ơn cứu mẹ con, dù làm trâu làm ngựa con cũng chịu' Hắn ta cứ nói nước mắt cứ rơi nhưng bàn tay của Khúc lão đầu thì chẳng còn xoa nhẹ nhàng nữa mà tóm lấy tóc hắn rồi quăng ngã hắn.
'Không có tiền thì biến khỏi đây đi' Giọng của Khúc lão đầu vô cùng tức giận và đầy khỉnh bỉ.
Đối với ông ta bệnh nhân không có tiền thì chả khác gì xác c·hết.
Đứng ở bên cạnh tên đệ tử của ông dù đã chứng kiến cảnh này rất nhiều lần nhưng lần nào hắn cũng cảm thấy khó chịu dù vậy hắn vẫn im lặng vì đây chính là cách sống mà Khúc lão đầu đã luôn dạy dỗ hắn.
Hắn xem ông như một người thân của mình nên thế mọi hành động của ông đều là đúng, đối với hắn là như thế.
Thiếu niên kia b·ị đ·ánh kia đầu bị đặp trúng mạnh xuống đất, máu từ trên đầu hắn chảy dài xuống vẫn không ngắn được cơ thể hắn, hắn bò dậy tới gần cơ thể mẹ hắn rồi lại quỳ xuống cầu khẩn Khúc lão đầu.
Hiển nhiên là ông ta mặc kệ, Khúc lão đầu quay người sang tên đệ tử.
'Đuổi hai người bọn họ đi, đừng để họ phá hỏng không khí nơi phòng khám bệnh của tao'Ông để lại việc cho tên đệ tử rồi bước vào bên trong thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, chẳng có tí gì gọi là bức rứt hay tội lỗi chì có mỗi sự vô cảm đến cực điểm với những kẻ nghèo đói như thế.
'Vâng sư phụ'Hắn kêu thêm vài người đến dời hai người kia đi.
Dù bị hai tên trói tay dẫn đi nơi khác nhưng thiếu niên miệng vẫn luôn lẩm bẩm không ngừng
'Cầu các ngài cứu mẹ con đi, cầu các ngài, làm ơn'
Hốc mắt thiếu niên đỏ, miệng thì khô rát, cái cổ áo rách rưới thì ướt đẫm bỏi nước mắt thế mà vẫn không tránh khỏi sự lạnh làng vô tâm của những tên hạ nhân.
Thiếu niên và mẹ của hắn bị ném vào một góc tối trong khu phố khá xa chỗ phòng khám khúc lão đầu, cách nơi đó vài bước chân chính là chỗ đầu tiên mà Khải Trạch khám bệnh ở Lạc Nguyệt thành.
Tên đệ tử quay người lại nhìn đến cơ thể người phụ nữ muôn nói gì đó nhưng lại thôi, hắn bước thêm vài bước rồi quay người lại chỗ chàng thanh niên.
'Đem tiền này chuẩn bị hậu sự cho mẹ cậu đi, bà ấy không qua khỏi rồi' Tên đệ tử bước tới tay cầm túi tiền nhỏ nhét vào tay chàng thanh niên nói.
Làm xong hắn rời đi để lại đấy là một chàng thiếu niên im lặng như c·hết, vì thiếu niên cũng đã nhận ra mẹ mình đã không còn, hắn ôm nhẹ mẹ mình nước mắt dường như không còn để khóc nữa.
'Tại sao, các người làm gì xứng với hai chữ y sư' Giọng hắn khàn khàn tràn đây câm phẫn.
'Mẹ à, đợi con' Hắn nằm trên cơ thể không còn hơi thở của mẹ mình mà thủ thỉ, tay siết chặc túi tiền.
Người đi đường xung quanh cũng chú ý đến mấy người bọn họ nhưng cũng rất nhanh dời đi ánh mắt, vì đây là chuyện thường xảy ra ở Lạc Nguyệt thành này.
Cũng có vài người lắc đầu tiếc nuối họ lẩm bẩm trong miệng một câu.
'Giá như vị kia không b·ị b·ắt thì có lẽ'
Thiếu niên ngồi dậy cõng thấy thân thể người mẹ mình bước dài trên khu phố.
Đệ tử của Khúc lão đầu quay về phòng khám, hắn nhìn sư phụ mình vẫn còn đang ung dung uống trà mà trong lòng lại vô cùng khó chịu.
'Lại đưa tiền à' Khúc lão đầu hỏi.
'Vâng'Hắn trả lời.
'Tao đã bảo mày bao nhiêu lần rồi, tiền kiếm được chả dễ dàng gì đừng có mà phung phí như thế'Khúc lão đầu trách mắng.
'Nhưng con thấy cậu ta rất hiếu thảo nên con mới'.
Chưa kịp hắn nói hết câu Khúc lão đầu năng cậu lại.
'Sư phụ biết con là người như thế nào dù vậy thế giới này chả có màu hồng, một ngày luôn có hàng trâm hàng ngàn n·gười c·hết đói, c·hết rét, nếu con không sống ác hơn người khác thì con chỉ là thức ăn cho họ mà thôi'Khúc lão dầu khuyên nhủ.
Rất rõ ràng lý lẽ của lão là không đúng nhưng lại càng không sai.
Thế nhưng không phải tất cả mọi người đều là người ác cả, luôn có người này và người kia, có người thậm chí hi sinh tài sản hoặc tính mạng bản thân để cứu người khác mà.
'Con xin lỗi sư phụ con biết rồi' tên đệ tử rõ ràng không hiểu nhưng trên miệng vẫn treo một câu con biết rồi.
'Thôi con tiếp tục làm việc đi' Khúc lão đầu thở dài.
'Vâng ạ'
Bóng dáng của tên đệ tử ra khỏi tầm mắt ông thì ông lẩm bẩm một câu.
`` Thời gian sẽ cho con câu trả lời``
Tác: Dạo này em không ổn, tình cảm đơn phương 2 năm có lẽ nên kết thúc, chỉ là không biết nói ra hay im lặng. Chương này do tâm trạng không tốt nên em viết đến đây thôi ạ.
Ngày hôm sau.
Trong một căn phòng lớn, Khúc lão đầu đang bắt mạch cho một người đàn ông.
'Khúc lương y, tôi nghe nói công việc không được tốt lắm nhỉ' Người đàn ông hỏi.
'Cũng không có gì bây giờ sẽ khá hơn thôi chủ yếu lúc trước có vài người chen miệng vào bát cơm tôi thôi'
'Vậy thì chúc Khúc lương y thuận lợi vậy'
'Cảm ơn ngài' Khúc lão đầu nói xong quay người đưa danh sách thuốc cho đệ tử ông ta, dặn dò một vài điều rồi để hắn đi bốc thuốc.
Đưa xong thuốc thì Khúc lão đầu tiễn người đàn ông ra ngoài.
Bên ngoài của có một cặp phụ nữ lớn tuổi đang nằm thở gấp và một người thiếu niên trẻ tuổi.
'Khúc y sư làm ơn cứu mẹ con'Thiếu niên cầu khẩn, vừa nói hắn vừa dập đầu quỳ trước chân ông.
'Người có đủ tiền không, tiền khám là 100 đồng, tiền thuốc thì có hơn 1 lượng bạc'Khúc lão đầu nói trong khi xoa cái đầu của chàng thiếu niên.
Nghe thấy con số cao ngất ngưỡng đó chàng thiếu niên xanh mặt giọng thế nhưng giọng nói cũng không ngừng vang lên.
'Khúc y sư làm ơn cứu mẹ con, dù làm trâu làm ngựa con cũng chịu' Hắn ta cứ nói nước mắt cứ rơi nhưng bàn tay của Khúc lão đầu thì chẳng còn xoa nhẹ nhàng nữa mà tóm lấy tóc hắn rồi quăng ngã hắn.
'Không có tiền thì biến khỏi đây đi' Giọng của Khúc lão đầu vô cùng tức giận và đầy khỉnh bỉ.
Đối với ông ta bệnh nhân không có tiền thì chả khác gì xác c·hết.
Đứng ở bên cạnh tên đệ tử của ông dù đã chứng kiến cảnh này rất nhiều lần nhưng lần nào hắn cũng cảm thấy khó chịu dù vậy hắn vẫn im lặng vì đây chính là cách sống mà Khúc lão đầu đã luôn dạy dỗ hắn.
Hắn xem ông như một người thân của mình nên thế mọi hành động của ông đều là đúng, đối với hắn là như thế.
Thiếu niên kia b·ị đ·ánh kia đầu bị đặp trúng mạnh xuống đất, máu từ trên đầu hắn chảy dài xuống vẫn không ngắn được cơ thể hắn, hắn bò dậy tới gần cơ thể mẹ hắn rồi lại quỳ xuống cầu khẩn Khúc lão đầu.
Hiển nhiên là ông ta mặc kệ, Khúc lão đầu quay người sang tên đệ tử.
'Đuổi hai người bọn họ đi, đừng để họ phá hỏng không khí nơi phòng khám bệnh của tao'Ông để lại việc cho tên đệ tử rồi bước vào bên trong thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, chẳng có tí gì gọi là bức rứt hay tội lỗi chì có mỗi sự vô cảm đến cực điểm với những kẻ nghèo đói như thế.
'Vâng sư phụ'Hắn kêu thêm vài người đến dời hai người kia đi.
Dù bị hai tên trói tay dẫn đi nơi khác nhưng thiếu niên miệng vẫn luôn lẩm bẩm không ngừng
'Cầu các ngài cứu mẹ con đi, cầu các ngài, làm ơn'
Hốc mắt thiếu niên đỏ, miệng thì khô rát, cái cổ áo rách rưới thì ướt đẫm bỏi nước mắt thế mà vẫn không tránh khỏi sự lạnh làng vô tâm của những tên hạ nhân.
Thiếu niên và mẹ của hắn bị ném vào một góc tối trong khu phố khá xa chỗ phòng khám khúc lão đầu, cách nơi đó vài bước chân chính là chỗ đầu tiên mà Khải Trạch khám bệnh ở Lạc Nguyệt thành.
Tên đệ tử quay người lại nhìn đến cơ thể người phụ nữ muôn nói gì đó nhưng lại thôi, hắn bước thêm vài bước rồi quay người lại chỗ chàng thanh niên.
'Đem tiền này chuẩn bị hậu sự cho mẹ cậu đi, bà ấy không qua khỏi rồi' Tên đệ tử bước tới tay cầm túi tiền nhỏ nhét vào tay chàng thanh niên nói.
Làm xong hắn rời đi để lại đấy là một chàng thiếu niên im lặng như c·hết, vì thiếu niên cũng đã nhận ra mẹ mình đã không còn, hắn ôm nhẹ mẹ mình nước mắt dường như không còn để khóc nữa.
'Tại sao, các người làm gì xứng với hai chữ y sư' Giọng hắn khàn khàn tràn đây câm phẫn.
'Mẹ à, đợi con' Hắn nằm trên cơ thể không còn hơi thở của mẹ mình mà thủ thỉ, tay siết chặc túi tiền.
Người đi đường xung quanh cũng chú ý đến mấy người bọn họ nhưng cũng rất nhanh dời đi ánh mắt, vì đây là chuyện thường xảy ra ở Lạc Nguyệt thành này.
Cũng có vài người lắc đầu tiếc nuối họ lẩm bẩm trong miệng một câu.
'Giá như vị kia không b·ị b·ắt thì có lẽ'
Thiếu niên ngồi dậy cõng thấy thân thể người mẹ mình bước dài trên khu phố.
Đệ tử của Khúc lão đầu quay về phòng khám, hắn nhìn sư phụ mình vẫn còn đang ung dung uống trà mà trong lòng lại vô cùng khó chịu.
'Lại đưa tiền à' Khúc lão đầu hỏi.
'Vâng'Hắn trả lời.
'Tao đã bảo mày bao nhiêu lần rồi, tiền kiếm được chả dễ dàng gì đừng có mà phung phí như thế'Khúc lão đầu trách mắng.
'Nhưng con thấy cậu ta rất hiếu thảo nên con mới'.
Chưa kịp hắn nói hết câu Khúc lão đầu năng cậu lại.
'Sư phụ biết con là người như thế nào dù vậy thế giới này chả có màu hồng, một ngày luôn có hàng trâm hàng ngàn n·gười c·hết đói, c·hết rét, nếu con không sống ác hơn người khác thì con chỉ là thức ăn cho họ mà thôi'Khúc lão dầu khuyên nhủ.
Rất rõ ràng lý lẽ của lão là không đúng nhưng lại càng không sai.
Thế nhưng không phải tất cả mọi người đều là người ác cả, luôn có người này và người kia, có người thậm chí hi sinh tài sản hoặc tính mạng bản thân để cứu người khác mà.
'Con xin lỗi sư phụ con biết rồi' tên đệ tử rõ ràng không hiểu nhưng trên miệng vẫn treo một câu con biết rồi.
'Thôi con tiếp tục làm việc đi' Khúc lão đầu thở dài.
'Vâng ạ'
Bóng dáng của tên đệ tử ra khỏi tầm mắt ông thì ông lẩm bẩm một câu.
`` Thời gian sẽ cho con câu trả lời``
Tác: Dạo này em không ổn, tình cảm đơn phương 2 năm có lẽ nên kết thúc, chỉ là không biết nói ra hay im lặng. Chương này do tâm trạng không tốt nên em viết đến đây thôi ạ.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận