Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Dị Giới Là Quá Dễ

Chương 18: Chương 18: Một kẻ không muốn nhận sự kiểm soát

Ngày cập nhật : 2024-12-03 08:05:27
Chương 18: Một kẻ không muốn nhận sự kiểm soát

Tiểu Mộng kể lại chuyện đã xảy ra

'Mọi chuyện là như này'

Quay lại lúc Khải Trạch đưa ra quyết định của mình.

Hắn nhìn thật sâu vào đôi mắt cô, đôi mắt chứa đầy mong chờ ấy làm hắn khó mà trả lời dù là thế kết quả Khải Trạch đưa ra vẫn là.

'Tôi từ chối'Một câu trả lời khiến cho Tiểu Mộng lâm vào im lặng cùng với đau buồn.

'Sao huynh lại từ chối, huynh có biết khi tôi nghe tin huynh b·ị b·ắt đi đã lo lắng huynh thế nào không, huynh có biết tôi thậm chí còn lớn tiếng với người thân quen của mình để xin giảm tội cho huynh không, huynh có biết tôi đã vui mừng bao nhiêu khi có thể đưa huiynh ra khỏi nơi tồi tàn lạnh lẽo bẩn thỉu này như nào không, thế mà thế mà huynh lại từ chối' Tiểu Mộng không kiềm nổi cơn tức giận, nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống, giận vì hắn không nghĩ cho cảm xúc cô, giận vì nhận ra rằng chỉ có bản thân mình thích hắn.

Dù nói như thế nhưng Khải Trạch vẫn bình thản quay đưa lưng về phía khung sắt.

'Cô đi về đi tội tôi phạm tôi gánh, cái ngu của bản thân để bản thân chịu, cô không cần phí sức cho tôi đâu'

'Huynh'Cô không thể nói lên lời khi nghe câu trả lời đầy vô tâm vừa rồi vì với cô đã nghĩ rằng trong mắt hắn chỉ xem cô là một người mà hắn từng giúp đỡ mà thôi.

Tiểu Mộng đá vào khung sắt, cô vì do giận dữ cũng có lẽ là đau khổ mà vứt đi cái hình tượng tiểu thư đài cát của mình trước mặt hắn.

Cô quay người rời đi vừa đi cô vừa đưa tay lên khoé mắt cố gắng lau đi dòng nước mắt để cho không ai nhận ra được cô đã khóc.

Nghe tiếng cửa lớn bên ngoài đóng lại, Khải Trạch nhỏ giọng nói hai từ



'Xin lỗi'

Lý do đơn giản là thời gian 5 năm quá quá dài nếu như Khải Trạch không có hệ thống trên người thì đây là một lựa chọn tuyệt vời.

Và hắn không muốn nhận ân tình từ Tiểu Mộng cũng như chặt đứt tình cảm của cô dành cho hắn.

Đối với hắn tình cảm đó của cô chỉ là rung động nhất thời mà trên nó còn mang theo một ít đến từ lòng cảm kích. Với thứ tình cảm như thế hắn không hề muốn tí nào.

Nó chỉ làm khổ cho cả hai mà thôi

Khải Trạch lặng lẽ trở lại cái chiếu cũ nhắm mắt lại.

"Thì ra là như vậy?'Bạch Dương thót lên một câu sau khi được thuật lại những chuyện đã xảy ra.

'Không nghĩ đến hắn ta có thể từ chối lời đề nghị đó của Bạch quân sư' Trường Minh cảm thán.

'Muội đừng giận nữa' Trường Minh quay sang an ủi cô muội muội nhỏ.

'Muội không thèm tức giận từ giờ đừng ai nhắc đến cái tên đó nữa, muội trở về đây' Tiểu Mộng rõ ràng là vẫn chưa nguôi nhưng vẫn vờ như mạnh mẽ đi thẳng ra ngoài sau khi từ biệt Trường MInh và Bạch Dương.

'Bây giờ chúng ta nên làm gì?'Trường Minh hỏi.



Bạch Dương hơi suy tư một lúc

``Liệu vị y sư đó là một kẻ không muốn nhận sự kiểm soát?`` Nàng đưa ra nghi vấn trong lòng.

'Để tôi nghĩ cách đã thưa điện hạ ngày mai chúng ta sẽ đi tìm Khải Trạch để thuyết phục'

'Vậy cũng được' Trường Minh thở dài.

Nói rồi Bạch quân sư trở về phòng.

Còn Trường Minh thì vẫn trằng trọc, hắn ngẫm về cách xử lý của mình từ đầu vụ này đến giờ.

Trường Minh thừa nhận rằng mình vẫn là còn quá kém.

Thế là một đêm trôi qua.

Tiểu Mộng nằm gục mặt lên gói không thể ngủ được vì buồn rầu.

Bạch Dương vẫn cầm bút để viết cách chiêu mộ Khải Trạch.

Trường Minh thì ngồi ngoài trời mắt hướng về phía kinh đô xa xôi nghĩ về gia đình và tương lai của hắn.

Khải Trạch thì thông qua của khung cửa số sắt nhìn về ánh trăng, hắn nhớ về bóng người nàng ấy.

Và ở đâu đó trong màn đêm một bóng người ngồi trên một chiếc ghế với dáng oai nghiêm đầy quyền lực bên dưới chân có một tên đang quỳ.



'Đi đến Lạc Nguyệt thành đưa thứ này cho Khúc Trí Không'

'Vâng thưa điện hạ'

'Mày vẫn là nên thay đổi xưng hô đi'

'Lỗi của thuộc hạ thưa hoàng thượng'

'Haha đi đi'

Khúc lão đầu người vẫn còn đang ngủ ngon lành vẫn còn đang chưa ý thức được chuyện sẽ đến với mình.

Giang Huyền Minh lúc này đang ở trong phòng, ông ta lấy ra một rương chứ đồ, trên đó tràn đầy bụi bẩn.

Ông ấy thổi nhẹ rồi mở rương ra. Trong đó có một quyển sách một bộ phục trang chiến đấu, một thanh gươm gãy rỉ sét.

Ngắm nhìn chúng hồi lâu rồi ông mới lấy ra, xong cầm nhẹ thanh kiếm gãy lên, sau đó từ một thứ v·ũ k·hí tưởng chừng như phế thải đã được phủ lên một màu vàng kim rực sáng, lưỡi kiếm được kéo dài ra bởi luồng sáng đó.

Ông quơ nhẹ thanh kiếm, mọi thứ trong căn phòng trở nên hỗn loạn ngay lập tức, bình hoa bức tranh treo trên tường cũng b·ị c·hém thành hai nữa.

'Có lẽ đây là lúc mình cầm thanh kiếm và khoác lên bộ quân phục này lên một lần nữa rồi'Ông nói.

'Cũng đến lúc đưa quyển công pháp này cho Tiểu Mộng, nó cũng đủ 18 tuổi'Nói rồi ông cầm quyển công pháp lên.

Tác: Nhắc lại một khi tí đủ 18 tuổi thì người dân ở quốc gia này mới có thể tu luyện còn lí do tại sao thì mọi người đợi khúc sau chưa tiết lộ được.

Bình Luận

0 Thảo luận