Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Dị Giới Là Quá Dễ

Chương 16: Chương 16:Ẩm ướt và lạnh lẽo

Ngày cập nhật : 2024-12-03 08:05:27
Chương 16:Ẩm ướt và lạnh lẽo

Giang Tiểu Mộng đi đến phủ thành chủ nhưng mọi chuyện đã không kịp rồi.

Tội của hắn đã được định, cô và Giang Huyền Minh đành phải đi tìm Trường Minh để nói chuyện.

'Giang thúc, thúc đến đây làm gì vậy'Trường Minh thắc mắc hỏi.

'Huynh có phải bắt một vị y sư tên Khải Trạch không'Chưa kịp để phụ thân mình trả lời cô đã c·ướp lời.

'Đúng hắn ta bị phán tội vì hành hưng người dân trong thành'Trường Minh nhấn mạnh nói, giọng điệu cũng chút nghiêm nghị.

'Trường Minh, huynh biết vị y sư đó chính là ân nhân của muội và cũng là người được Giang gia coi trọng không?'Giang Tiểu Mộng giờ đã mất bình tĩnh khi nghe Trường Minh thừa nhận việc làm của mình.

Trường Minh bất ngờ nhưng lại rất nhanh lấy lại khuân mặt bình tĩnh của mình.

'Thì sao cơ chứ, huynh đã làm thành chủ ở đây thì cho dù kẻ đó có làm bao nhiêu việc tốt nhưng chỉ cần có một việc lỗi lầm cũng phải nhận tội'

Giang Tiểu Mộng tức giận đang định lên tiếng lần nữa thì bị phụ thân ngăn lại.

'Trường Minh, con đã điều tra kỹ càng chưa?'Giang Huyền Minh bình tĩnh hỏi.

'Mọi chuyện con đã nhờ người kiểm tra và cũng chính miệng hắn đã thừa nhận tội của mình'Trường Minh thẳng thắn nói.

'Không thể nào'Giang Tiểu Mộng lơn tiếng nói cô không tin rằng Khải Trạch sẽ phạm tội, thời gian cô ở bên hắn rất ngắn nhưng cũng đủ để hiểu rằng hắn không phải là người như thế, một người khá nghiêm túc nhưng cũng luôn vui cười khi chữa bệnh cho người khác.

'Ý của huynh đã quyết và mọi chuyện đã kết thúc nên muội cùng với Giang thúc đi về đi'Trường Minh dứt khoát tiễn hai người đi.

'Dù là thế huynh không thể miễn tội cho huynh ấy sao'Giang Tiểu Mộng vẫn không từ bỏ.

Sắc mặt của Trường Minh rất khó coi và giữ im lặng xua tay tiễn khách.

'Tiểu Mộng, không thể thuyết phục Trường Minh đâu, cùng phụ thân đi tìm Bạch quân sư'Giang Huyền Minh nhỏ giọng nói, ông biết rằng người duy nhất giúp được Khải Trạch là Bạch Dương.

'Đúng để con đi nhờ Bạch tỷ' Tiểu Mộng ánh mắt sáng ngời vội vàng chạy đi.

Để lại Giang Huyền Minh đứng trước của phòng của Trường Minh thở dài nhìn đứa con gái nhỏ mình vội vã giúp một người đàn ông khác.



Ông lúc này cũng từ từ bước đi theo.

Lúc này ở trong phòng Bạch Dương, nàng có phần hơi hưng phấn cũng với lo lắng.

Nàng cầm trong tay một cái mai rùa cùng với 3 đồng xu cổ, Bạch Dương lại một lần nữa bói toán. Càng nhìn kết quả nàng càng vui vẻ hơn.

Bạch Dương là một truyền nhân của một vị thầy bói.

Nàng có khả năng bói toán mạnh mẽ có thể nhìn thấy được hung và cát dù đôi lúc sẽ đến kết quả sai nhưng nó đã giúp cô rất nhiều. Mà nhờ đâu mà khi gặp Khải Trạch thì cô lại vội vàng bói toán, lý do là đôi mắt của cô đặc biệt có thể nhìn thấy được một màu sáng mà xanh lóng lánh với kinh nghiệm nhìn người thì cô có thể đoán được vị này chính là một nhân tài mà Trường Minh cần.

Vấn đề hiện tại là cái tội mà Khải Trạch đang gánh.

Nàng thở dài, Bạch Dương biết với tính cách cứng rắn và quá chính trực như thế có lẽ vị nhân tài kia sé không có tí thiện cảm nào.

Đang định đi qua phòng của Trường Minh nói chuyện thì nàng nghe thấy âm thanh của Tiểu Mộng.

'Bạch Dương tỷ, tỷ ở trong này phải không?'

'Tiểu Mộng à, muội vào đi cửa không khoá'Bạch Dương trả lời.

Giang Tiểu Mộng bước vào phòng.

'Phòng tỷ thật khó tìm, em phải đi hỏi vài vòng luôn đấy'

'Muội có chuyện gì không?'

'Chắc là tỷ biết Trường huynh vừa mới giải quyết một vụ án, em mong là tỷ có thể thuyết phục tha tội cho người kia'

'Ồ để tỷ nghĩ đã' Bạch Dương cười thầm trong lòng nhưng vẻ mặt cô lại làm ra vẻ khó khắn.

'Làm ơn tỷ mà'Tiểu Mộng thấy Bạch Dương như thế bèn chạy đến làm nũng.

'Người kia là gì của muội mà muội lại xin cho hắn thế'

'Đó là vị y sư mà chữa bệnh cho muội, huynh ấy siêu tốt bụng em chắc là có người hãm hại' Tiểu Mộng giải thích.



'Cũng được nhưng mà tỷ có một đề nghị không biết vị y sư kia có đồng ý không nữa'Bạch Dương suy tư.

'Thật á, vậy tỷ nói cho muội đi, muội sẽ thuyết phục huynh ấy'Tiểu Mộng đôi mắt toả sáng.

'Vậy thì em nói với vị y sư đó là .....'

Tiểu Mộng chạy đi tay cầm một cái lệnh bài, có thể thấy rõ trên đó khắc hai chữ Lạc Nguyệt.

Trên đường chạy ra ngoài cô có gặp lại phụ thân mình, cô giải thích một tý rồi lại tạm biệt Giang Huyền Minh.

Ông ta một tay ôm trán bất lực và cho xe ngựa đưa về nhà.

Khải Trạch lúc này đang thất thần ngồi trong phòng giam. Đây có là thứ khó chịu nhất từ trước đến giờ.

Căn phòng ẩm ướt và lạnh lẽo.

Xung quanh còn được trang trí thêm tí mạng nhện đậm chất tồi tàn, căn phòng giam trống rỗng thứ có duy nhất chắc là một cái hố xí nhỏ và một cái chiếu được trải trên một đống rơm rạ.

Khuân mặt hắn tái nhợt, buồn rầu và chán chường vo cùng.

'Ít nhất thì chỉ bị giam hai tháng và mất quyền khám bệnh hay mở phòng thuốc ở đây thôi'

Chắc chắn là nhiệm vụ hệ thống là hắn đã không thể hoàn thành được rồi may mắn thay hắn cũng không bị đ·ánh đ·ập gì nhiều, khó chịu ở đây là hắn phải đóng thêm một khoản phí phạt.

Trong tình cảnh này thì khoản phí đó là một cái giá khá chát.

Khải Trạch nhìn về phía cái chiếu nhỏ, lại gần xong trải người lên mong muốn là đánh một giấc để tạm quên đi cảm giác khó chịu này.

Nhưng hắn không tài nào ngủ được, lăn qua lăn lại vài vòng, càng nghĩ đến chuyện vừa rồi hắn càng khó chịu và bực tức.

``Sao mình có thể ngu như vậy được``

Hắn ước rằng giá như nếu có thể quay trở lại thời điểm đó thì hắn sẽ xử lý thông minh hơn.

Còn giờ thì Khải Trạch chỉ đành thưởng thụ cơm tù.



Khải Trạch khó nhắm mắt hắn cầm lấy một cọng rơm quơ qua quơ lại trước mặt, đơn giản là hắn quá chán và mệt mỏi.

Trong lúc đó, Tiểu Mộng đã đến chỗ phòng giam, cô lấy ra tấm lệnh bài mà Bạch Dương đưa cho trước mặt tên lính canh.

Chỉ thấy tên lính hành lễ một cái rồi quay người mở cửa cho cô bước vào.

'Đưa tôi đến phòng giam của Khải Trạch'

Cô được dẫn đến phòng giam của Khải Trạch.

Trước mắt cô vẫn là chàng thanh niên tuấn tú ấy nhưng khác ở chỗ cái vẻ tự tin, mạnh mẽ và tràn ngập sức sống ấy giờ đã không còn mà ở đó còn chưa lại nỗi ưu sầu cùng với đôi chút vô lực.

'Khải Trạch huynh'Tiểu Mộng nhìn hắn như thế làm cô có chút ngậm ngùi.

'Giang tiểu thư, cô đến thăm tù nhân này đấy à'

'Tôi có cách giúp huynh'Tiểu Mộng bình tĩnh bảo.

Khải Trạch lắc đầu, hắn hiểu rằng tên thành chủ kia là một kẻ sống rất có nguyên tắc.

'Huynh tạm thời cứ nghe tôi bảo đã'

'Bạch Dương tỷ đưa ra cho huynh một yêu cầu nếu huynh có thể đáp ứng thì tỷ ấy sẽ xin giảm nhẹ tội cho huynh'

'Ừm cô cứ nói đi' Nghe bảo thế Khải Trạch ngồi dậy ánh mắt nghiêm túc hướng về phía người con gái đang đứng bên kia khung sắt.

'Đầu tiên Bạch Dương tỷ xin cho anh rời phòng giam và tiền phạt sẽ được tỷ ấy giải quyết nhưng' Tiểu Mộng hơi dừng lại để xem thử nét mặt của Khải Trạch, nhìn thấy hắn chăm chú như vậy nên cô tiếp tục

'Nhưng việc mở lại phòng khám của huynh vẫn không thể xin được dù thế huynh vẫn có thể khám bệnh dưới hình thức làm việc cho tỷ ấy thuộc dạng quân y và huynh vẫn sẽ có bổng lộc mỗi tháng'

'Vấn đề ở chỗ huynh không thể tự ý rời khỏi vị trí này trong 5 năm'

'Huynh có đồng ý không?'Tiểu Mộng vô cùng hy vọng hắn đồng ý chủ yếu là nó vô cùng có lợi cho tình cảnh hiện tại của Khải Trạch.

Hơi suy tư một lúc Khải Trạch cũng lên tiếng.

'Tôi....'

Tác: Ktra cuối kì xong nên viết tiếp ạ.

Bình Luận

0 Thảo luận