Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Mộng Sinh Giới

Chương 119: Chương 119: Quẻ bói

Ngày cập nhật : 2024-12-03 03:47:29
Chương 119: Quẻ bói

Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi trưa mùa đông, tuyết vẫn rơi lác đác trên không trung khi Akane dẫn Băng Tử Huyên bước qua những con đường quanh co, tiến về một nơi mà cô gọi là "trái tim của Asakusa" – Chùa Senso-ji. Khi vừa đến trước cổng Kaminarimon (Cổng Sấm) Băng Tử Huyên thoáng khựng lại, đôi mắt khẽ nheo lại để quan sát. Trước mặt hắn là một cánh cổng khổng lồ mang sắc đỏ thẫm, nổi bật giữa màn tuyết trắng. Hai bên cổng là bức tượng thần bảo hộ Fūjin và Raijin – vị thần gió và sấm, uy nghiêm đứng canh gác, như bảo vệ ngôi chùa linh thiêng khỏi mọi thế lực xấu xa. Ở giữa cổng là chiếc lồng đèn đỏ khổng lồ, với dòng chữ đen được viết mạnh mẽ – một biểu tượng không thể nhầm lẫn của nơi này.

Akane đứng bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy hào hứng vang lên giữa không gian yên ả:

“Thầy Saito, đây là Kaminarimon, cổng chính của Chùa Senso-ji. Chùa này được xây dựng từ năm 645, là ngôi chùa cổ nhất ở Tokyo đấy. Người ta tin rằng đây là nơi rất linh thiêng, là điểm đến tâm linh bậc nhất Nhật Bản. Bất kể người Nhật hay du khách nước ngoài, ai đến Tokyo cũng đều muốn ghé qua đây một lần.”

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát từng chi tiết của cánh cổng đồ sộ trước mặt. Akane tiếp tục dẫn hắn đi qua cổng, tiến vào con đường Nakamise dài hơn 200 mét dẫn đến chùa chính. Dọc hai bên đường là những gian hàng nhỏ xinh bày bán đủ loại đồ lưu niệm truyền thống và các món ăn đường phố thơm lừng. Akane vừa đi vừa chỉ tay giới thiệu:

“Con đường này gọi là Nakamise-dori. Người ta nói nó đã tồn tại từ thời Edo. Những gian hàng ở đây không chỉ bán đồ lưu niệm mà còn có nhiều món ăn ngon lắm, như bánh ningyo-yaki hay kẹo wagashi. Nếu thầy thích, lát nữa em dẫn thầy quay lại thử nhé.”

Hắn không đáp lời, chỉ khẽ "ừm" một tiếng rồi bước tiếp, để ý thấy dòng người đông đúc nhưng trật tự, mỗi người đều mang theo vẻ mặt háo hức hoặc thành kính khi tiến về phía ngôi chùa chính. Tuyết nhẹ phủ lên mái ngói cong v·út của các gian hàng, khiến cả khung cảnh như một bức tranh Đông Á cổ kính pha chút hiện đại.

Khi cả hai đến gần khu vực chính của Chùa Senso-ji, Akane tiếp tục giải thích:

“Thầy biết không, theo truyền thuyết, ngôi chùa này được xây dựng để tôn vinh bức tượng Quan Âm nhỏ xíu mà hai anh em ngư dân tìm thấy ở sông Sumida vào năm 628. Người dân tin rằng bức tượng này rất linh thiêng, vì vậy họ xây chùa để thờ cúng. Đến tận bây giờ, chùa vẫn là nơi cầu nguyện quan trọng nhất ở Tokyo.”

Băng Tử Huyên lắng nghe, ánh mắt thoáng chút tò mò khi nhìn thấy ngôi chùa chính với mái ngói đỏ chạm trổ tinh xảo, đối lập hoàn toàn với bầu trời xám lạnh của mùa đông. Hắn bước theo Akane tiến vào khuôn viên chùa. Hương nhang trầm thoang thoảng trong không khí, quyện lẫn với làn khói mờ mờ bay lên từ lư hương lớn đặt giữa sân. Những người đến đây, ai nấy đều dừng lại, khép tay trước ngực hoặc cúi người thật sâu trước khi bước vào khu vực chính điện.

Akane đứng cạnh hắn, nở nụ cười tươi khi nhìn hắn lặng lẽ quan sát khung cảnh xung quanh. Cô chỉ tay về phía lư hương lớn và giải thích:

“Đó là nơi mọi người thường dừng lại để hứng khói nhang. Họ tin rằng khói từ lư hương này có thể mang lại may mắn, thậm chí chữa lành bệnh tật. Thầy muốn thử không? Em cũng thường làm vậy trước kỳ thi đấy!”

Băng Tử Huyên nhíu mày một chút nhưng rồi cũng bước đến gần, đưa tay ra trước lư hương như một cách hòa mình vào văn hóa nơi đây. Akane cười tít mắt, hào hứng kể tiếp:

“Khi vào chính điện, mọi người thường rút quẻ omikuji – một loại bói truyền thống. Nếu rút được quẻ tốt, người ta sẽ mang về nhà. Còn nếu là quẻ xấu, họ sẽ buộc nó lên những giá gỗ trong chùa để hóa giải vận rủi. Chúng ta thử nhé thầy?”

Hắn im lặng một lúc, nhìn đôi mắt lấp lánh của cô gái trẻ, rồi khẽ gật đầu. Dù không thực sự tin vào những điều tâm linh, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự thiêng liêng và an nhiên của nơi này – một cảm giác khó diễn tả thành lời.

Hắn bước chậm rãi theo Akane tiến về phía chính điện, giữa bầu không khí thanh tịnh pha chút nhộn nhịp. Tiếng chuông chùa vang vọng nhẹ nhàng.

Khung cảnh xung quanh lư hương dần thưa người, chỉ còn lại tiếng gió lạnh và những bông tuyết nhỏ li ti rơi trên nền đất lát gạch của chùa Senso-ji. Akane kéo tay Băng Tử Huyên về phía gian nhà nhỏ cạnh chính điện, nơi mọi người xếp hàng để rút quẻ omikuji. Cô gái với dáng vẻ hăng hái đưa một đồng xu thả vào hộp công đức, rồi cầm lấy chiếc ống tre lắc nhẹ, tạo ra tiếng kêu lạch cạch vui tai.

“Saito-sensei, thầy cũng thử đi! Biết đâu lại được quẻ tốt,” Akane khích lệ, đôi mắt sáng lấp lánh khi đặt chiếc que có khắc số lên quầy và nhận lấy tờ giấy quẻ từ người trông coi.

Băng Tử Huyên im lặng, ánh mắt bình thản nhưng cũng làm theo. Hắn lắc nhẹ ống tre, một chiếc que rơi xuống, mang số hiệu khiến người đưa quẻ gật đầu, trao cho hắn một tờ giấy khác. Hắn cầm nó trong tay, chưa vội mở ra ngay.



---

Quẻ của Akane

Lời quẻ viết bằng nét chữ thanh thoát:

“Điềm lành trong những khởi đầu. Nỗ lực sẽ mang đến thành công. Công việc hanh thông, học hành tiến triển, mọi điều như ý. Gia đạo êm ấm, tình cảm viên mãn, vận mệnh sáng lạn như bầu trời sau mưa. Hãy giữ sự kiên nhẫn và chăm chỉ, phúc lộc sẽ tự tìm đến.”

Akane vừa đọc xong liền bật cười, ánh mắt ngời sáng. Cô quay sang Băng Tử Huyên, giơ tờ giấy quẻ của mình lên:

“Sensei, em được quẻ tốt này! Chắc chắn kỳ thi sắp tới sẽ suôn sẻ. Thầy thì sao? Quẻ của thầy thế nào?”

Băng Tử Huyên im lặng một lúc, nhìn tờ quẻ của mình. Trên mặt hắn thoáng qua một nét cười gượng, khó mà che giấu được sự trầm ngâm. Cuối cùng, hắn nở một nụ cười nhạt và nói ngắn gọn:

“Cũng… bình thường thôi.”

Thực chất, quẻ của hắn viết thế này:

“Con đường chông gai, vận hạn kéo dài. Tam tai liên tiếp, nhưng cuối cùng ánh sáng sẽ ló rạng. Đừng hấp tấp, cũng không nên cố chấp. Bình tâm đối mặt với mọi chuyện, kiên nhẫn sẽ tìm ra lối thoát. Những điều tốt đẹp sẽ đến, nhưng chỉ sau khi trải qua nhiều thử thách.”

Hắn gấp tờ quẻ lại, cất vào túi áo khoác. Akane không để ý vẻ mặt thật của hắn, chỉ nghiêng đầu cười tươi:

“Thầy không cần lo. Omikuji thường chỉ linh nghiệm nếu rút vào đầu năm thôi. Thầy thử lại vào dịp năm mới, chắc chắn sẽ tốt hơn đấy!”

Băng Tử Huyên chỉ gật đầu, không nói thêm lời nào. Akane hào hứng kéo tay hắn dẫn đi tiếp, hướng về khu vực thờ chính để làm những nghi thức thường thấy khi đến chùa, từ dâng hương đến cúi lạy. Trong lúc ấy, hắn vẫn cảm nhận một nỗi bất an mơ hồ lẩn khuất trong lòng.

---

Khi cả hai vừa bước khỏi khu vực chính điện, chuẩn bị tham quan những gian hàng lưu niệm thì một giọng nói khàn khàn bất chợt vang lên từ phía sau:

“Cậu trai trẻ, quẻ của cậu rút được có phải… rất xấu?”

Băng Tử Huyên quay phắt lại, ánh mắt đầy cảnh giác. Trước mặt hắn là một ông lão nhỏ người, lưng hơi còng, khoác bộ áo nâu của các nhà sư, tay cầm cây gậy gỗ. Dáng vẻ lão già nua, nhưng đôi mắt sâu thẳm đầy sự thông tuệ khiến hắn không khỏi chú ý.

Hắn cau mày, giọng hơi lạnh:



“Ông là ai? Sao ông biết tôi rút được quẻ gì?”

Ông lão mỉm cười hiền từ, chắp tay lại trước ngực:

“Ta là trụ trì của ngôi chùa này, đã ở đây hơn nửa đời người. Mỗi quẻ omikuji được rút ra đều để lại dấu ấn trong tâm thức ta, đặc biệt là quẻ của cậu. Một quẻ lạ, đã lâu lắm rồi mới xuất hiện…”

Băng Tử Huyên thoáng chần chừ, nhìn ông lão bằng ánh mắt hoài nghi. Nhưng những lời tiếp theo của ông khiến hắn không khỏi giật mình:

“Đã mấy trăm năm rồi… cuối cùng cũng tìm được người có liên kết với vận mệnh đó. Cậu là người duy nhất từ trước đến nay rút được quẻ này trong thời điểm như vậy.”

Akane đứng bên cạnh, vẻ mặt hoang mang, quay sang nhìn Băng Tử Huyên như muốn hỏi chuyện. Nhưng trước khi cô lên tiếng, ông lão tiếp tục:

“Nếu cậu muốn biết rõ hơn, hãy theo ta. Ta sẽ dẫn cậu đến một nơi trong chùa này, nơi có thể giải thích tất cả.”

Hắn nhíu mày, có vẻ không muốn đi nhưng cũng không thể cưỡng lại sự tò mò. Sau vài giây im lặng, hắn cất lời:

“Được, tôi theo ông.”

Ông lão quay người, chống gậy bước đi chậm rãi. Băng Tử Huyên liếc nhìn Akane, thấy cô vẫn chưa hết ngạc nhiên, liền khẽ nói:

“Đi cùng tôi. Xem ông ta muốn nói gì.”

Akane gật đầu, không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ bước theo. Dưới bầu trời xám lạnh và tuyết rơi lác đác, ba người dần khuất vào lối đi nhỏ phía sau chính điện, nơi ánh sáng dường như yếu đi, để lại một không gian tĩnh lặng, đầy vẻ bí ẩn.

Ông lão trụ trì nhẹ nhàng dẫn Băng Tử Huyên và Akane đến một căn phòng đặc biệt nằm sâu trong khuôn viên chùa. Cánh cửa trượt bằng giấy mờ mở ra, để lộ một không gian yên tĩnh và thanh tịnh. Đây là phòng tiếp khách quý, nơi được bài trí với sự chăm chút tỉ mỉ, toát lên nét cổ kính pha lẫn sự trang nhã của kiến trúc truyền thống Nhật Bản.

Sàn phòng lót chiếu tatami sạch sẽ, mang lại cảm giác êm dịu khi bước chân lên. Trung tâm căn phòng là một chiếc bàn gỗ thấp, bóng loáng, với những đường vân tinh tế như được vẽ bởi bàn tay của thời gian. Xung quanh, những chiếc đệm zabuton được đặt ngay ngắn, đối diện nhau. Trên tường treo vài bức tranh thủy mặc cổ điển, mô tả phong cảnh núi non thanh tịnh và dòng sông uốn lượn giữa những ngôi chùa cổ kính. Không khí trong phòng thoang thoảng mùi hương gỗ thông, xen lẫn chút hương trầm ấm áp, khiến người bước vào như cảm nhận được sự an nhiên lan tỏa từ từng góc nhỏ.

Ánh sáng vàng nhạt hắt xuống từ chiếc đèn lồng bằng giấy treo trên trần, tạo nên bầu không khí vừa ấm cúng, vừa trang nghiêm. Một chiếc kệ nhỏ đặt ở góc phòng, trên đó bày biện các hộp trà cổ, vài quyển sách và những món đồ gốm có vẻ rất quý giá. Đây rõ ràng là không gian tiếp đãi những vị khách đặc biệt, toát lên vẻ thanh tịnh nhưng cũng mang nét quyền uy.

---

Ông lão trụ trì cúi người mời họ ngồi, sau đó điềm đạm chuẩn bị trà. Từ một chiếc ấm đất nung màu nâu thẫm, ông rót ra từng dòng trà xanh trong vắt, hương thơm dịu dàng tỏa khắp không gian. Đây là loại sencha hảo hạng, lá trà được tuyển chọn kỹ lưỡng từ vùng núi Uji, nơi nổi tiếng với những loại trà chất lượng hàng đầu Nhật Bản.

Hương trà thanh tao nhẹ nhàng len lỏi, như một giai điệu âm thầm xoa dịu lòng người. Akane nâng chén trà nhỏ bằng gốm trắng ngà lên, mỉm cười thích thú. Cô khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để tận hưởng trọn vẹn mùi hương thanh khiết. Đôi má cô khẽ ửng hồng, gương mặt ánh lên vẻ ngây thơ, hồn nhiên, khiến ông lão trụ trì mỉm cười hiền từ khi nhìn cô.



“Mời hai vị,” ông lão nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự điềm đạm của người từng trải. “Loại trà này được pha từ lá trà hái thủ công, hương vị rất đặc trưng. Hãy cứ thưởng thức một cách chậm rãi.”

Akane khẽ cúi đầu cảm ơn, ánh mắt cô sáng rỡ, đầy vẻ háo hức. Cô nhấc chén trà lên, định nhấp thử thì đột nhiên, ông lão trụ trì đặt chiếc ấm trà xuống, đứng dậy khiến cô ngừng lại. Ông nhìn Băng Tử Huyên và Akane, chậm rãi nói:

“Xin hai vị ngồi chờ một chút. Ta cần đi lấy một vật rất quan trọng. Sẽ không lâu đâu.”

Băng Tử Huyên hơi nhíu mày, ánh mắt trầm lại khi nghe ông nói. Hắn gật đầu nhẹ, giọng trầm thấp:

“Được, tôi sẽ đợi.”

Ông lão gật đầu, nở một nụ cười hiền từ trước khi bước ra khỏi phòng. Cánh cửa trượt khẽ khép lại sau lưng ông, để lại một khoảng lặng trong căn phòng. Băng Tử Huyên dõi theo bóng dáng ông ta khuất dần, đôi mắt như cố dò xét điều gì ẩn giấu sau vẻ mặt ôn hòa đó.

---

Không khí trong phòng thoáng chùng xuống sau khi ông lão rời đi. Akane vẫn vô tư ngồi đối diện, ánh mắt tò mò nhìn quanh căn phòng. Cô nâng chén trà lên, một lần nữa hít lấy mùi hương thơm dịu, rồi khẽ nghiêng đầu định nhấp một ngụm. Nhưng ngay lúc đó, bàn tay của Băng Tử Huyên bất ngờ đưa ra, chặn lấy cổ tay cô, giọng hắn thấp nhưng dứt khoát:

“Khoan đã.”

Hành động đột ngột ấy khiến Akane giật mình. Cô tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt ngơ ngác đầy thắc mắc:

“Saito-sensei? Có chuyện gì sao?”

Băng Tử Huyên không trả lời ngay, ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào chén trà trước mặt mình, rồi đảo qua chén trà của cô, như thể đang dò xét điều gì đó. Sau vài giây im lặng, hắn khẽ nói, giọng trầm và nghiêm túc:

“Đừng uống vội. Chuyện này ta sẽ giải thích với em sau khi rời khỏi đây.”

Nghe hắn nói vậy, Akane thoáng bối rối, nhưng cô gật đầu nghe theo. Đặt chén trà xuống bàn, cô vẫn không khỏi ngẩng lên nhìn Băng Tử Huyên, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ tò mò xen lẫn sự khó hiểu.

Băng Tử Huyên vẫn giữ im lặng. Hắn dựa lưng vào tường, ánh mắt sắc bén đảo qua căn phòng một lần nữa, như muốn kiểm tra mọi ngóc ngách để chắc chắn không có gì bất thường. Nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn không thể phủ nhận sự bất an ngày càng dâng lên.

Ông lão trụ trì đó rốt cuộc muốn gì? Tại sao lại mời hắn đến đây và biết rõ quẻ bói của hắn? Tất cả những câu hỏi ấy cứ xoay vòng trong đầu hắn, không ngừng gợi lên sự nghi hoặc.

Akane khẽ nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi, phá vỡ bầu không khí căng thẳng:

“Sensei… Thầy nghĩ ông ấy có ý gì sao?”

Băng Tử Huyên không nhìn cô, ánh mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa khép chặt trước mặt. Hắn khẽ đáp, giọng thấp nhưng đủ để cô nghe rõ:

“Không biết. Nhưng bảy phần ông ấy không có ý xấu. Cứ đợi xem.”

Akane im lặng, dù lòng cô cũng tràn ngập tò mò.

Bình Luận

0 Thảo luận