Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 66: Chương 66 Nhân Tông
Ngày cập nhật : 2024-12-03 03:21:23Chương 66 Nhân Tông
Đạo nhân thấy ba người bước vào thì ra hiệu ngồi xuống, ánh mắt không hỏi lướt qua Thiếu nữ trẻ tuổi từ trên xuống dưới, dáng vẻ hài lòng như nhìn tiểu hài tử một tay nuôi lớn nay đã trưởng thành.
Người này chính là Nhất Dương, sơn chủ chính sơn của Nhân Tông, cũng là người trấn giữ của nhất mạnh Nhân Tông từ trước đến nay, thực lực đương nhiên là phi thường mạnh mẽ, chỉ là Nhân Tông luân né tránh chiến đấu bên ngoài, lần duy nhất xuất thủ chính là hai mươi năm trước tại Huyết Hà Môn.
Nhân Thiên Thánh nhân không vội ngồi xuống, quay lại nói Với Tiểu Khiết, “Tiểu Khiết, đây là sư huynh của vi sư, vậy thì con phải gọi hai tiếng sư bá rồi”.
Tiểu Khiết hiểu ý liền tiến lên hai bước, cúi người kính cẩn nói, “Tiểu Khiết bái sư bá”.
Lão Nhân, vuốt vuốt chòm râu bạc dài như tóc, hòa nhã khen ngợi, “tốt tốt”.
Sau đó lại một lần nữa ra hiệu nói, “ngồi xuống đi”.
Nhân Thiên Thánh Nhân cùng với Tiểu Khiết, đồng dạng không do dự mà mỗi người một ghế gỗ, thong thả ngồi xuống, chỉ riêng vị đạo nhân trẻ tuổi là, tiến lại đứng phía sau sư phụ mình, dáng vẻ như vệ sĩ, nhưng kỳ thực chính là không dám ngồi xuống, tôn sư trọng đạo lễ nghi quy củ, đồ đệ sao giám ngồi cùng mâm với nhân sư của mình.
Lão Nhân già tên Nhất Dương, thấy hai người đã an tọa thì mở lời nói tiếp, “huyền vũ ngươi bỏ bê tông môn rốt cuộc lần này cũng chịu quay về, hơn nữa thương lại càng thêm thương”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, cười cười, tự tiện đưa tay lên ấm trà vẫn còn b·ốc k·hói trên bàn, rói ra cái chén nhỏ, nhẹ nhàng đặt lên miệng thưởng thức, sau đó mới cất giọng, “không muốn làm người trong loạn thế nữa, yên bình mười mấy năm cuối cùng bị một tên nhóc chưa đến năm mươi mùa xuân đánh cho sống giở c·hết giở đúng thật là mất mặt”.
Đạo Nhân già đổi chủ đề hướng thiếu nữ đang ngơ ngác nhìn quanh, nói, “sư chất lại đây”. Vừa nói đạo nhân vừa đưa tay vẫy vẫy về hướng thiếu nữ.
Tiểu Khiết ngơ ngác, quay sang nhìn sư phụ mình thì thấy ông gật đầu nhẹ một cái tỏ ý tự nhiên, thiếu nữ đứng dậy nhẹ bước đến chỗ đạo nhân già cánh khoảng hai bước chân mới dừng lại.
Đạo Nhân, cười nói, “không cần e dè như vậy, thiếu niên hay thiếu nữ cũng đều là như nhau, cốt nhất phải có ngạo khí của người trẻ, cứ e dè như thiếu nữ hào môn áo lụa sau này khi ra đời rất có thể để người ta đè đầu cưỡi cổ chèn ép không ngóc đầu lên được”.
Tiểu Khiết nghe vậy thì liền đứng thẳng nói, “là người cho gọi con”.
Đạo nhân hài lòng gật đầu, nói, “Nhân Tông ta vốn là nghèo nàn nhất trong bốn phái lớn, nhưng lễ vật gặp mặt lại là không thể sơ sài cho có được, hơn nữa lại còn còn là đệ tử đầu tiên của Huyền sư đệ, ta đây cũng phải có chút lễ vật gặp mặt, như vậy mới phải lẽ”.
Đạo nhân nói xong, từ làn khói mỏng trắng xóa như sương sớm tụ lại trên lòng bàn tay, càng ngày càng mù mịt khiến người ta không thể nhìn rõ bên trong rốt cuộc là thứ gì.
Tiểu Khiết tuy đã thấy tiên nhân giao thủ cưỡi gió đạp mây, nhưng mỗi khi thấy người khác thi triển pháp tắc, mờ mịt quỷ dị, trong lòng vẫn không khỏi trầm trồ cảm thán.
Luồng khí trên tay đạo nhân bắt đầu từ từ tản ra, lộ ra bên trong một cây trâm ngọc như băng như tuyết, sáng bóng xanh thẳm giản dị không khoa trương, nhưng lại cho người ta cảm giác rất là ôn dưỡng tâm hồn, thoải mái từ trong ra ngoài.
Đạo Nhân trẻ tuổi ánh nhìn vào cây trâm ngọc, ánh mắt chính là phi thường cảm thán, tuy không nói thành lời, nhưng chỉ dựa vào cánh nhìn của hắn, cũng có thể nhận ra cây trâm này ắt hẳn chính là không có điểm nào là tầm thường.
Nhân Thiên Thánh Nhân vẫn bình thản nhấp trà, hắn đối với vị đồ đệ này chính là cực kì hài lòng, cũng có thể gọi người vừa mới sinh ra đã có được thiên đạo chúc phúc, năm đó khi lão vân du đến tiểu trấn, đúng ngày trời mưa tiểu cô nương này vô tình được sinh ra, tuy người dân bình thường không thể nhìn ra dị tượng kéo đến, nhưng lão thì khác lão có thể nhìn thấy trên tầng trời cao mây đen vần vũ đặc quánh, ngay khi tiểu hài tử cất tiếng khóc đầu tiên, tầng tầng kim sắc hướng mây đen dập tan tác, sau đó hướng thẳng căn nhà cuối tiểu chấn mà chiếu rọi xuống riêng căn nhà có tiểu hài tử mới sinh hào quang lại càng thêm rực rỡ.
lúc đó lão có thể khẳng định là tiểu cô nương này chính là kỳ tài tu đạo trăm năm thậm chí là ngàn năm, nhưng khi lão muốn nhìn thấu thiên cơ, thì chính là một khoảng không mù mịt, chẳng thấy điểm sáng nào cả, cứ như thể là mây đen che mắt thánh.
vì vậy lão không dám tùy tiện đụng chạm tới con đường nhân sinh của tiểu cô nương này, ngay cả khi lão cảm nhận được rằng mẫu thân nàng vì khó sinh mà c·hết cũng không thể ra tay, phụ thân một năm sau bị thác l·ũ c·uốn c·hết cũng không thể động chạm, chỉ tới khi Không Cảm nhận được đại kiếp của trấn nhỏ, vậy thì chứng tỏ đây không phải là p·há h·oại thiên cơ, lão mới có thể đối với tiểu cô nương này ra tay tương cứu tiện thể thừa nước đục thả câu.
Vì vậy đối với lão vị sư huynh này lấy ra bảo vật trân quý một tay chao tặng chính là điều hiển nhiên mà người nào cũng sẽ làm ra.
Đạo nhân không dừng hành động, tưa cây trâm tinh xảo lóa mắt về phía thiếu nữ nói, “thứ này ở trong tay lão già gần đất xa trời ta cũng lâu rồi mà chẳng có cơ hội phát dương, vậy sau này giao lại cho con, dẫn nó đi xa tới đâu thì lại phải xem chính mình rồi.”.
Tiểu Khiết theo bản năng nhận lấy, sau đó cúi đầu nói, “cảm ơn sư bá”.
Đạo nhân xua tay nói, “không cần khách sáo như vậy đâu sau này là người một nhà rồi”.
Đạo nhân nói xong liền hiến nam nhân trẻ tuổi đang đứng sau mình, ra lệnh, “Nhất Phong, dẫn sư muội đi làm quen quang cảnh, tiện thể sắp xếp y phục phòng ốc,”
Nam Nhân trẻ tuổi cúi đầu thành kính nói “vâng”.
Sau đó quay lại nói với thiếu nữ, “tiểu muội đi theo ta”.
Tiểu Khiết hiểu ý liền bước theo sau nam nhân trẻ tuổi đi ra khỏi căn phòng, sau khi đi được một đoạn, nam nhân trẻ tuổi không nhịn được quay sang nhìn vào chiếc trâm ngọc trên tay thiếu nữ cảm thán.
“tiểu muội à muội có lai lịch phương nào, mà vừa bước vào cửa đã ẵm ngay lễ vật ngàn vàng khó cầu như vậy rồi đây mà đem ra nói với mấy huynh đệ tỉ muội khác chắc bọn họ sẽ ganh tị c·hết đi sống lại mất”.
Tiểu Khiết quay sang hỏi, “chân quý vậy sao”.
Nam Nhân gật đầu thao thao bất tuyệt, “câu trâm này gọi là trâm băng phách, tuy là không có lực t·ấn c·ông, nhưng nói về áp chế bồn dưỡng tâm thần thì chính là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm, nhưng đừng vì nói không có lực công kích mà coi thường, đối với đạo gia chúng ta, bảo vật dưỡng hồn chính là chân quý hơn cả, nếu không rất có thể khi gặp bình cảnh, tâm ma không áp chế được tâm thần yếu ớt, lập tức nhập ma biến thành kẻ điên điên dại dại, mà bảo vật này nếu đeo trên mình chính là thoải mái tu luyện tâm ma hay đạo cảnh đều vứt qua một bên.”
Tiểu Khiết, gật đầu nói, “vậy ta sẽ giữ gìn thật tốt”.
Nam Tử trẻ tuổi, sau một hồi thao thao bất tuyệt chỉ nhận được vài câu hời hợt thì có vài phần mất tự nhiên không nói nữa, chỉ cảm thấy vị tiểu sư muội mới này đúng thật là như tảng băng vài trăm năm tuổi.
Thiếu Nữ vốn là hòa đồng dễ gần, nhưng hai lần đối diện với làn danh sinh tử, nhìn xác c·hết như ngả rạ máu thay thanh ngòm, nhìn thân nhân duy nhất nằm dưới bãi xác, nhìn người đc coi là thân nhân gần như bị rút hồn phách ra ngoài.
vì vậy nội tâm bắt đầu biến chất, không muốn nhìn thiên hạ này bằng con mắt ngây thơ như trước nữa, lại là càng muốn làm một con nhím xù lông không muốn một ai lại gần, sinh ra tâm lý độc mộc một cây cầu rất đẹp nhưng phía dưới là n·ước l·ũ quần quận không một ai giám bước vào.
Đạo nhân thấy ba người bước vào thì ra hiệu ngồi xuống, ánh mắt không hỏi lướt qua Thiếu nữ trẻ tuổi từ trên xuống dưới, dáng vẻ hài lòng như nhìn tiểu hài tử một tay nuôi lớn nay đã trưởng thành.
Người này chính là Nhất Dương, sơn chủ chính sơn của Nhân Tông, cũng là người trấn giữ của nhất mạnh Nhân Tông từ trước đến nay, thực lực đương nhiên là phi thường mạnh mẽ, chỉ là Nhân Tông luân né tránh chiến đấu bên ngoài, lần duy nhất xuất thủ chính là hai mươi năm trước tại Huyết Hà Môn.
Nhân Thiên Thánh nhân không vội ngồi xuống, quay lại nói Với Tiểu Khiết, “Tiểu Khiết, đây là sư huynh của vi sư, vậy thì con phải gọi hai tiếng sư bá rồi”.
Tiểu Khiết hiểu ý liền tiến lên hai bước, cúi người kính cẩn nói, “Tiểu Khiết bái sư bá”.
Lão Nhân, vuốt vuốt chòm râu bạc dài như tóc, hòa nhã khen ngợi, “tốt tốt”.
Sau đó lại một lần nữa ra hiệu nói, “ngồi xuống đi”.
Nhân Thiên Thánh Nhân cùng với Tiểu Khiết, đồng dạng không do dự mà mỗi người một ghế gỗ, thong thả ngồi xuống, chỉ riêng vị đạo nhân trẻ tuổi là, tiến lại đứng phía sau sư phụ mình, dáng vẻ như vệ sĩ, nhưng kỳ thực chính là không dám ngồi xuống, tôn sư trọng đạo lễ nghi quy củ, đồ đệ sao giám ngồi cùng mâm với nhân sư của mình.
Lão Nhân già tên Nhất Dương, thấy hai người đã an tọa thì mở lời nói tiếp, “huyền vũ ngươi bỏ bê tông môn rốt cuộc lần này cũng chịu quay về, hơn nữa thương lại càng thêm thương”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, cười cười, tự tiện đưa tay lên ấm trà vẫn còn b·ốc k·hói trên bàn, rói ra cái chén nhỏ, nhẹ nhàng đặt lên miệng thưởng thức, sau đó mới cất giọng, “không muốn làm người trong loạn thế nữa, yên bình mười mấy năm cuối cùng bị một tên nhóc chưa đến năm mươi mùa xuân đánh cho sống giở c·hết giở đúng thật là mất mặt”.
Đạo Nhân già đổi chủ đề hướng thiếu nữ đang ngơ ngác nhìn quanh, nói, “sư chất lại đây”. Vừa nói đạo nhân vừa đưa tay vẫy vẫy về hướng thiếu nữ.
Tiểu Khiết ngơ ngác, quay sang nhìn sư phụ mình thì thấy ông gật đầu nhẹ một cái tỏ ý tự nhiên, thiếu nữ đứng dậy nhẹ bước đến chỗ đạo nhân già cánh khoảng hai bước chân mới dừng lại.
Đạo Nhân, cười nói, “không cần e dè như vậy, thiếu niên hay thiếu nữ cũng đều là như nhau, cốt nhất phải có ngạo khí của người trẻ, cứ e dè như thiếu nữ hào môn áo lụa sau này khi ra đời rất có thể để người ta đè đầu cưỡi cổ chèn ép không ngóc đầu lên được”.
Tiểu Khiết nghe vậy thì liền đứng thẳng nói, “là người cho gọi con”.
Đạo nhân hài lòng gật đầu, nói, “Nhân Tông ta vốn là nghèo nàn nhất trong bốn phái lớn, nhưng lễ vật gặp mặt lại là không thể sơ sài cho có được, hơn nữa lại còn còn là đệ tử đầu tiên của Huyền sư đệ, ta đây cũng phải có chút lễ vật gặp mặt, như vậy mới phải lẽ”.
Đạo nhân nói xong, từ làn khói mỏng trắng xóa như sương sớm tụ lại trên lòng bàn tay, càng ngày càng mù mịt khiến người ta không thể nhìn rõ bên trong rốt cuộc là thứ gì.
Tiểu Khiết tuy đã thấy tiên nhân giao thủ cưỡi gió đạp mây, nhưng mỗi khi thấy người khác thi triển pháp tắc, mờ mịt quỷ dị, trong lòng vẫn không khỏi trầm trồ cảm thán.
Luồng khí trên tay đạo nhân bắt đầu từ từ tản ra, lộ ra bên trong một cây trâm ngọc như băng như tuyết, sáng bóng xanh thẳm giản dị không khoa trương, nhưng lại cho người ta cảm giác rất là ôn dưỡng tâm hồn, thoải mái từ trong ra ngoài.
Đạo Nhân trẻ tuổi ánh nhìn vào cây trâm ngọc, ánh mắt chính là phi thường cảm thán, tuy không nói thành lời, nhưng chỉ dựa vào cánh nhìn của hắn, cũng có thể nhận ra cây trâm này ắt hẳn chính là không có điểm nào là tầm thường.
Nhân Thiên Thánh Nhân vẫn bình thản nhấp trà, hắn đối với vị đồ đệ này chính là cực kì hài lòng, cũng có thể gọi người vừa mới sinh ra đã có được thiên đạo chúc phúc, năm đó khi lão vân du đến tiểu trấn, đúng ngày trời mưa tiểu cô nương này vô tình được sinh ra, tuy người dân bình thường không thể nhìn ra dị tượng kéo đến, nhưng lão thì khác lão có thể nhìn thấy trên tầng trời cao mây đen vần vũ đặc quánh, ngay khi tiểu hài tử cất tiếng khóc đầu tiên, tầng tầng kim sắc hướng mây đen dập tan tác, sau đó hướng thẳng căn nhà cuối tiểu chấn mà chiếu rọi xuống riêng căn nhà có tiểu hài tử mới sinh hào quang lại càng thêm rực rỡ.
lúc đó lão có thể khẳng định là tiểu cô nương này chính là kỳ tài tu đạo trăm năm thậm chí là ngàn năm, nhưng khi lão muốn nhìn thấu thiên cơ, thì chính là một khoảng không mù mịt, chẳng thấy điểm sáng nào cả, cứ như thể là mây đen che mắt thánh.
vì vậy lão không dám tùy tiện đụng chạm tới con đường nhân sinh của tiểu cô nương này, ngay cả khi lão cảm nhận được rằng mẫu thân nàng vì khó sinh mà c·hết cũng không thể ra tay, phụ thân một năm sau bị thác l·ũ c·uốn c·hết cũng không thể động chạm, chỉ tới khi Không Cảm nhận được đại kiếp của trấn nhỏ, vậy thì chứng tỏ đây không phải là p·há h·oại thiên cơ, lão mới có thể đối với tiểu cô nương này ra tay tương cứu tiện thể thừa nước đục thả câu.
Vì vậy đối với lão vị sư huynh này lấy ra bảo vật trân quý một tay chao tặng chính là điều hiển nhiên mà người nào cũng sẽ làm ra.
Đạo nhân không dừng hành động, tưa cây trâm tinh xảo lóa mắt về phía thiếu nữ nói, “thứ này ở trong tay lão già gần đất xa trời ta cũng lâu rồi mà chẳng có cơ hội phát dương, vậy sau này giao lại cho con, dẫn nó đi xa tới đâu thì lại phải xem chính mình rồi.”.
Tiểu Khiết theo bản năng nhận lấy, sau đó cúi đầu nói, “cảm ơn sư bá”.
Đạo nhân xua tay nói, “không cần khách sáo như vậy đâu sau này là người một nhà rồi”.
Đạo nhân nói xong liền hiến nam nhân trẻ tuổi đang đứng sau mình, ra lệnh, “Nhất Phong, dẫn sư muội đi làm quen quang cảnh, tiện thể sắp xếp y phục phòng ốc,”
Nam Nhân trẻ tuổi cúi đầu thành kính nói “vâng”.
Sau đó quay lại nói với thiếu nữ, “tiểu muội đi theo ta”.
Tiểu Khiết hiểu ý liền bước theo sau nam nhân trẻ tuổi đi ra khỏi căn phòng, sau khi đi được một đoạn, nam nhân trẻ tuổi không nhịn được quay sang nhìn vào chiếc trâm ngọc trên tay thiếu nữ cảm thán.
“tiểu muội à muội có lai lịch phương nào, mà vừa bước vào cửa đã ẵm ngay lễ vật ngàn vàng khó cầu như vậy rồi đây mà đem ra nói với mấy huynh đệ tỉ muội khác chắc bọn họ sẽ ganh tị c·hết đi sống lại mất”.
Tiểu Khiết quay sang hỏi, “chân quý vậy sao”.
Nam Nhân gật đầu thao thao bất tuyệt, “câu trâm này gọi là trâm băng phách, tuy là không có lực t·ấn c·ông, nhưng nói về áp chế bồn dưỡng tâm thần thì chính là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm, nhưng đừng vì nói không có lực công kích mà coi thường, đối với đạo gia chúng ta, bảo vật dưỡng hồn chính là chân quý hơn cả, nếu không rất có thể khi gặp bình cảnh, tâm ma không áp chế được tâm thần yếu ớt, lập tức nhập ma biến thành kẻ điên điên dại dại, mà bảo vật này nếu đeo trên mình chính là thoải mái tu luyện tâm ma hay đạo cảnh đều vứt qua một bên.”
Tiểu Khiết, gật đầu nói, “vậy ta sẽ giữ gìn thật tốt”.
Nam Tử trẻ tuổi, sau một hồi thao thao bất tuyệt chỉ nhận được vài câu hời hợt thì có vài phần mất tự nhiên không nói nữa, chỉ cảm thấy vị tiểu sư muội mới này đúng thật là như tảng băng vài trăm năm tuổi.
Thiếu Nữ vốn là hòa đồng dễ gần, nhưng hai lần đối diện với làn danh sinh tử, nhìn xác c·hết như ngả rạ máu thay thanh ngòm, nhìn thân nhân duy nhất nằm dưới bãi xác, nhìn người đc coi là thân nhân gần như bị rút hồn phách ra ngoài.
vì vậy nội tâm bắt đầu biến chất, không muốn nhìn thiên hạ này bằng con mắt ngây thơ như trước nữa, lại là càng muốn làm một con nhím xù lông không muốn một ai lại gần, sinh ra tâm lý độc mộc một cây cầu rất đẹp nhưng phía dưới là n·ước l·ũ quần quận không một ai giám bước vào.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận