Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 65: Chương 65
Ngày cập nhật : 2024-12-03 03:21:23Chương 65
Tiểu Khiết nghe vậy, dáng vẻ lạnh lùng gật đầu. Thiếu nữ vốn có tâm hồn thiện lương, đến nỗi việc g·iết một con vật nhỏ cũng khiến nàng phải do dự cả ngày không nỡ ra tay. Cuối cùng, dù không muốn, nàng vẫn giao con vật đó cho Lý Thuần Tâm, để hắn trở thành kẻ tàn ác. Đây là lần đầu tiên trong lòng nàng, một thiếu nữ trẻ tuổi, lại có một khát vọng g·iết người mãnh liệt đến vậy. hơn nữa khao khát này còn chuyện biến thành muốn g·iết hết tất cả những kẻ tàn ác trong thiên hạ này.
Nhân Thiên Thánh Nhân phủi nhẹ vạt áo trắng như tuyết, lên tiếng, “Đi thôi, ta dẫn con đi gặp một người.”
Khi nói đến việc gặp người, giọng điệu của vị Thánh Nhân, một người có thực lực phi thường và đạp gió mây này, lại toát lên vẻ thuần kính chưa từng thấy.
Tiểu Khiết cất giọng hỏi, “Gặp ai vậy?”
Nhân Thiên Thánh Nhân bước đi trước một bước, để lại câu nói, “Một trong năm người mạnh nhất thiên hạ.”
Tiểu Khiết ngẩn người. Một trong ba người mạnh nhất thiên hạ này... Trên suốt quãng đường đi, nàng đã nghe vị sư phụ này nói rằng vương triều Nam Việt chỉ là thế lực nhị lưu, mặc dù có chút phi thường, nhưng mọi việc vẫn phải nhờ vào những tông môn nhất lưu, phải nhìn sắc mặt mà liệu cơm gắp mắm. Vậy mà người đứng trong hàng ngũ mạnh nhất thiên hạ này, thực lực phải mạnh mẽ đến mức nào?
Tiểu Khiết không hỏi thêm gì nữa, lẽo đẽo đi theo sau đạo nhân, như một cái đuôi nhỏ. Đạo nhân đi phía trước, thiếu nữ bước theo sau, nhìn lên những bậc thang đá cao v·út, không thấy điểm cuối. Trên cao mờ mờ là một tòa đình viện thanh nhã, nhưng lại có phần khoa trương. Hai bên bậc thang dài, cây mùa xuân đã rụng hết lá, trở nên trơ trọi, không còn chút sức sống.
Sau hơn nửa canh giờ leo lên, cuối cùng cũng nhìn thấy diện mạo thật sự của gian đình viện. Tiểu Khiết chân đã mỏi nhừ, còn Nhân Thiên Thánh Nhân bộ dạng vẫn như xuân phong, không một giọt mồ hôi.
Trong sân lát đá rộng, khoảng ba mươi vị đạo nhân trẻ tuổi, cả nam lẫn nữ, y phục đồng nhất là đạo y tuyết trắng, ánh mắt có thần, nhìn về phía hai người.
Nhân Thiên Thánh Nhân đưa mắt nhìn vào căn đình viện khang trang rộng lớn như cung điện, nhưng lại đơn giản đến mức khó tả. Rong rêu xanh bám lên vách tường, nhưng lại tạo cảm giác hòa mình với thiên nhiên.
Nhân Thiên Thánh Nhân giọng điệu có chút hồi tưởng, “Lâu rồi không gặp.”
Đám đạo nhân trẻ tuổi và Tiểu Khiết đều không hiểu lời nói của vị đạo nhân này, không biết là nói với ai, là với bọn họ hay là với căn đình viện. Nhưng mấy nam nữ đạo nhân trẻ tuổi cũng không lấy làm lạ, vì những lão đạo nhân sống lâu trăm năm, thậm chí vài trăm năm, đều hay nói những câu như vậy. Sư phụ của họ cũng vậy.
Một nam nhân trẻ tuổi, đang ngồi xếp bằng thổ nạp ngay chính giữa, mở mắt đứng dậy. Dù không biết hai người mới đến này là ai, nhưng nhìn dáng vẻ của người trước mặt, chắc chắn không tầm thường. Anh ta tiến tới, hỏi, “Xin hỏi hai vị là người của phái nào?”
Nhân Thiên Thánh Nhân thấy mấy đạo nhân ra vẻ đề phòng, như thể chuẩn bị đối mặt quyết chiến, thì cười nói, “Không cần căng thẳng, nếu ta thực sự muốn đánh tới, thì đã một chiêu sông thẳng vào đại sơn, hơn nữa chính là phải lén lút hành động một chiêu thành đại sự, để các ngươi không kịp trở tay.”
Nam nhân trẻ tuổi đứng trước mặt hỏi lại, “Vậy xin hỏi…”
Nhân Thiên Thánh Nhân cất lời, “Huyền Vũ, sơn chủ nhất sơn đến cầu kiến đạo tổ.”
Nhân Tông tổng cộng có ba ngọn núi, bên trái là Nhất Sơn, bên phải là Nhị Sơn, và núi chính giữa là Chính Sơn. Mỗi ngọn núi đều có một vị thánh nhân chấn giữ, và chỉ riêng vị ở Chính Sơn có thực lực đạt tới bán tiên cảnh.
Nhân Thiên Thánh Nhân, cả đời ngao du thiên hạ, chỉ về tông phái khi có việc quan trọng, còn lại sống một cuộc đời đơn giản với dân thường. Vì vậy, dù đã nghe danh Huyền Vũ sơn chủ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt.
Nam nhân trẻ tuổi nghe vậy, không do dự cúi đầu nói, “Là đệ tử mạo phạm rồi.”
Đám nhân sĩ theo hành động của hắn cũng đều hành lễ kính cẩn cúi chào.
Nhân Thiên Thánh Nhân cười khoát tay, nói, “Đừng làm mấy lễ tiết rườm rà đó, mất mặt lắm.”
lão quay sang Tiểu Khiết phía sau, nói, “Sau này con sẽ cùng họ là sư huynh đệ đồng môn.”
Đạo nhân trẻ tuổi và các thiếu nam thiếu nữ đồng loạt nhìn về phía Tiểu Khiết, không khỏi lên tiếng, “Trẻ như vậy mà đã là đệ tử quan môn?”
Nhân Tông chia đệ tử thành nhiều cấp bậc, từ ngoại môn, nội môn, cho đến quan môn đệ tử. Quan môn đệ tử là những người thiên tư xuất chúng, tu luyện ở nơi có linh khí dồi dào nhất, tài nguyên thì không cần nói tới chính là gấp mấy lần nhân sĩ bình thường.
Nhân Thiên Thánh Nhân tiếp tục cất giọng, “Nhấn Dương sư huynh còn khỏe chứ?”
Nam nhân trẻ tuổi cúi người đáp, “Sư phụ đang ở hậu sơn, để ta dẫn đường cho sư thúc.”
Nhân Thiên Thánh Nhân gật đầu, nói, “Làm phiền rồi.”
Nam nhân trẻ tuổi cười và dẫn đường. Hai người theo sau bước qua con đường đá nhỏ, hai bên là những cây anh đào đang đơm mầm xanh, tạo nên một cảnh sắc thanh nhã.
Nhân Thiên Thánh Nhân ngắm cảnh xung quanh, cất tiếng cảm thán, “Bao nhiêu năm rồi mà chẳng thay đổi gì, nhưng gầm trời này lại cứ đổi thay liên tục. đại kiếp cứ vậy mà ùn ùn kéo tới, khiến người ta không khỏi nhìn quang cảnh mà cảm thán lòng người.”
Tiểu Khiết đi phía sau, cảm thấy sư phụ của mình suốt ngày nói những chuyện kỳ quái, chẳng rõ nghĩa, như thể biết điều gì nhưng lại chẳng biết gì cả.
Thấy Tiểu Khiết lúc nào cũng lạnh lùng, Nhân Thiên Thánh Nhân quay đầu lại nói, “Nào nào, tiểu đồ đệ, đừng có lúc nào cũng mang cái vẻ mặt đưa đám đó,.”
Đạo nhân trẻ tuổi dẫn đường không nói gì, vì hắn đã nghe đồn về tính cách của vị chủ sơn Nhất Sơn này. Lúc nóng lúc lạnh, nếu không nói đúng lời, có thể bị vỗ một cái là nằm liệt giường cả tháng, hắn đường đường là đại sư huynh mà để ra mệnh hệ như vậy thì đúng là c·hết rồi cũng không biết giấu mặt đi đâu.
Tiểu Khiết nhìn xung quanh, cảm nhận đầu tiên là rất đẹp, rất có phong thái. Trấn nhỏ trước đây cũng có hoa đào, nhưng nhìn là biết hoa đào này khác biệt hoàn toàn.
Đoạn đường đến hậu sơn khá ngắn, chỉ một chút đã đi hết con đường đá. Đạo nhân trẻ tuổi dẫn hai người đến một gian nhà gỗ, giống như nhà của một hộ gia đình bình thường. Không có gì đặc biệt. Đạo nhân gõ cửa, nói, “Sư phụ Huyền Vũ sư thúc tới tìm gặp ạ.”
Từ trong nhà gỗ, có một giọng nói phát ra, “Vào đi.” Giọng nói trầm tĩnh, khàn khàn như của một lão nhân hơn trăm tuổi, nghe không rõ ràng.
Đạo nhân dẫn hai người bước vào. Trong gian phòng không có gì đặc biệt, chỉ là một căn phòng giản dị như bao căn phòng người phàm.
Vừa bước vào trong trước mặt ba người là một vị đạo nhân ngồi ở cái bàn trà gỗ đơn giản, đầu hướng ra ngoài đạo nhân thân mặc đạo bào, tóc trắng như tuyết đồng dạng với y phục, đã có phần già nua như một lão ông bình thường đã sắp gần đất xa trời, nhưng ánh mắt vẫn còn sáng như sao mơ hồ có thần,
Tiểu Khiết nghe vậy, dáng vẻ lạnh lùng gật đầu. Thiếu nữ vốn có tâm hồn thiện lương, đến nỗi việc g·iết một con vật nhỏ cũng khiến nàng phải do dự cả ngày không nỡ ra tay. Cuối cùng, dù không muốn, nàng vẫn giao con vật đó cho Lý Thuần Tâm, để hắn trở thành kẻ tàn ác. Đây là lần đầu tiên trong lòng nàng, một thiếu nữ trẻ tuổi, lại có một khát vọng g·iết người mãnh liệt đến vậy. hơn nữa khao khát này còn chuyện biến thành muốn g·iết hết tất cả những kẻ tàn ác trong thiên hạ này.
Nhân Thiên Thánh Nhân phủi nhẹ vạt áo trắng như tuyết, lên tiếng, “Đi thôi, ta dẫn con đi gặp một người.”
Khi nói đến việc gặp người, giọng điệu của vị Thánh Nhân, một người có thực lực phi thường và đạp gió mây này, lại toát lên vẻ thuần kính chưa từng thấy.
Tiểu Khiết cất giọng hỏi, “Gặp ai vậy?”
Nhân Thiên Thánh Nhân bước đi trước một bước, để lại câu nói, “Một trong năm người mạnh nhất thiên hạ.”
Tiểu Khiết ngẩn người. Một trong ba người mạnh nhất thiên hạ này... Trên suốt quãng đường đi, nàng đã nghe vị sư phụ này nói rằng vương triều Nam Việt chỉ là thế lực nhị lưu, mặc dù có chút phi thường, nhưng mọi việc vẫn phải nhờ vào những tông môn nhất lưu, phải nhìn sắc mặt mà liệu cơm gắp mắm. Vậy mà người đứng trong hàng ngũ mạnh nhất thiên hạ này, thực lực phải mạnh mẽ đến mức nào?
Tiểu Khiết không hỏi thêm gì nữa, lẽo đẽo đi theo sau đạo nhân, như một cái đuôi nhỏ. Đạo nhân đi phía trước, thiếu nữ bước theo sau, nhìn lên những bậc thang đá cao v·út, không thấy điểm cuối. Trên cao mờ mờ là một tòa đình viện thanh nhã, nhưng lại có phần khoa trương. Hai bên bậc thang dài, cây mùa xuân đã rụng hết lá, trở nên trơ trọi, không còn chút sức sống.
Sau hơn nửa canh giờ leo lên, cuối cùng cũng nhìn thấy diện mạo thật sự của gian đình viện. Tiểu Khiết chân đã mỏi nhừ, còn Nhân Thiên Thánh Nhân bộ dạng vẫn như xuân phong, không một giọt mồ hôi.
Trong sân lát đá rộng, khoảng ba mươi vị đạo nhân trẻ tuổi, cả nam lẫn nữ, y phục đồng nhất là đạo y tuyết trắng, ánh mắt có thần, nhìn về phía hai người.
Nhân Thiên Thánh Nhân đưa mắt nhìn vào căn đình viện khang trang rộng lớn như cung điện, nhưng lại đơn giản đến mức khó tả. Rong rêu xanh bám lên vách tường, nhưng lại tạo cảm giác hòa mình với thiên nhiên.
Nhân Thiên Thánh Nhân giọng điệu có chút hồi tưởng, “Lâu rồi không gặp.”
Đám đạo nhân trẻ tuổi và Tiểu Khiết đều không hiểu lời nói của vị đạo nhân này, không biết là nói với ai, là với bọn họ hay là với căn đình viện. Nhưng mấy nam nữ đạo nhân trẻ tuổi cũng không lấy làm lạ, vì những lão đạo nhân sống lâu trăm năm, thậm chí vài trăm năm, đều hay nói những câu như vậy. Sư phụ của họ cũng vậy.
Một nam nhân trẻ tuổi, đang ngồi xếp bằng thổ nạp ngay chính giữa, mở mắt đứng dậy. Dù không biết hai người mới đến này là ai, nhưng nhìn dáng vẻ của người trước mặt, chắc chắn không tầm thường. Anh ta tiến tới, hỏi, “Xin hỏi hai vị là người của phái nào?”
Nhân Thiên Thánh Nhân thấy mấy đạo nhân ra vẻ đề phòng, như thể chuẩn bị đối mặt quyết chiến, thì cười nói, “Không cần căng thẳng, nếu ta thực sự muốn đánh tới, thì đã một chiêu sông thẳng vào đại sơn, hơn nữa chính là phải lén lút hành động một chiêu thành đại sự, để các ngươi không kịp trở tay.”
Nam nhân trẻ tuổi đứng trước mặt hỏi lại, “Vậy xin hỏi…”
Nhân Thiên Thánh Nhân cất lời, “Huyền Vũ, sơn chủ nhất sơn đến cầu kiến đạo tổ.”
Nhân Tông tổng cộng có ba ngọn núi, bên trái là Nhất Sơn, bên phải là Nhị Sơn, và núi chính giữa là Chính Sơn. Mỗi ngọn núi đều có một vị thánh nhân chấn giữ, và chỉ riêng vị ở Chính Sơn có thực lực đạt tới bán tiên cảnh.
Nhân Thiên Thánh Nhân, cả đời ngao du thiên hạ, chỉ về tông phái khi có việc quan trọng, còn lại sống một cuộc đời đơn giản với dân thường. Vì vậy, dù đã nghe danh Huyền Vũ sơn chủ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt.
Nam nhân trẻ tuổi nghe vậy, không do dự cúi đầu nói, “Là đệ tử mạo phạm rồi.”
Đám nhân sĩ theo hành động của hắn cũng đều hành lễ kính cẩn cúi chào.
Nhân Thiên Thánh Nhân cười khoát tay, nói, “Đừng làm mấy lễ tiết rườm rà đó, mất mặt lắm.”
lão quay sang Tiểu Khiết phía sau, nói, “Sau này con sẽ cùng họ là sư huynh đệ đồng môn.”
Đạo nhân trẻ tuổi và các thiếu nam thiếu nữ đồng loạt nhìn về phía Tiểu Khiết, không khỏi lên tiếng, “Trẻ như vậy mà đã là đệ tử quan môn?”
Nhân Tông chia đệ tử thành nhiều cấp bậc, từ ngoại môn, nội môn, cho đến quan môn đệ tử. Quan môn đệ tử là những người thiên tư xuất chúng, tu luyện ở nơi có linh khí dồi dào nhất, tài nguyên thì không cần nói tới chính là gấp mấy lần nhân sĩ bình thường.
Nhân Thiên Thánh Nhân tiếp tục cất giọng, “Nhấn Dương sư huynh còn khỏe chứ?”
Nam nhân trẻ tuổi cúi người đáp, “Sư phụ đang ở hậu sơn, để ta dẫn đường cho sư thúc.”
Nhân Thiên Thánh Nhân gật đầu, nói, “Làm phiền rồi.”
Nam nhân trẻ tuổi cười và dẫn đường. Hai người theo sau bước qua con đường đá nhỏ, hai bên là những cây anh đào đang đơm mầm xanh, tạo nên một cảnh sắc thanh nhã.
Nhân Thiên Thánh Nhân ngắm cảnh xung quanh, cất tiếng cảm thán, “Bao nhiêu năm rồi mà chẳng thay đổi gì, nhưng gầm trời này lại cứ đổi thay liên tục. đại kiếp cứ vậy mà ùn ùn kéo tới, khiến người ta không khỏi nhìn quang cảnh mà cảm thán lòng người.”
Tiểu Khiết đi phía sau, cảm thấy sư phụ của mình suốt ngày nói những chuyện kỳ quái, chẳng rõ nghĩa, như thể biết điều gì nhưng lại chẳng biết gì cả.
Thấy Tiểu Khiết lúc nào cũng lạnh lùng, Nhân Thiên Thánh Nhân quay đầu lại nói, “Nào nào, tiểu đồ đệ, đừng có lúc nào cũng mang cái vẻ mặt đưa đám đó,.”
Đạo nhân trẻ tuổi dẫn đường không nói gì, vì hắn đã nghe đồn về tính cách của vị chủ sơn Nhất Sơn này. Lúc nóng lúc lạnh, nếu không nói đúng lời, có thể bị vỗ một cái là nằm liệt giường cả tháng, hắn đường đường là đại sư huynh mà để ra mệnh hệ như vậy thì đúng là c·hết rồi cũng không biết giấu mặt đi đâu.
Tiểu Khiết nhìn xung quanh, cảm nhận đầu tiên là rất đẹp, rất có phong thái. Trấn nhỏ trước đây cũng có hoa đào, nhưng nhìn là biết hoa đào này khác biệt hoàn toàn.
Đoạn đường đến hậu sơn khá ngắn, chỉ một chút đã đi hết con đường đá. Đạo nhân trẻ tuổi dẫn hai người đến một gian nhà gỗ, giống như nhà của một hộ gia đình bình thường. Không có gì đặc biệt. Đạo nhân gõ cửa, nói, “Sư phụ Huyền Vũ sư thúc tới tìm gặp ạ.”
Từ trong nhà gỗ, có một giọng nói phát ra, “Vào đi.” Giọng nói trầm tĩnh, khàn khàn như của một lão nhân hơn trăm tuổi, nghe không rõ ràng.
Đạo nhân dẫn hai người bước vào. Trong gian phòng không có gì đặc biệt, chỉ là một căn phòng giản dị như bao căn phòng người phàm.
Vừa bước vào trong trước mặt ba người là một vị đạo nhân ngồi ở cái bàn trà gỗ đơn giản, đầu hướng ra ngoài đạo nhân thân mặc đạo bào, tóc trắng như tuyết đồng dạng với y phục, đã có phần già nua như một lão ông bình thường đã sắp gần đất xa trời, nhưng ánh mắt vẫn còn sáng như sao mơ hồ có thần,
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận