Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 64: Chương 64 Cửu Chân Thành
Ngày cập nhật : 2024-12-03 03:21:23Chương 64 Cửu Chân Thành
Vương Tú quay lại lườm Bạch Vô Trần một cái, nói, “huynh còn nói nữa ta sẽ nói với cha ta, tống cổ huynh về kinh thành, ăn nằm với đám nam tử thô kệch kia”.
Bạch Vô Trần trên vai vẫn là hai hòm gỗ dài, giả bộ như không nghe thấy, khoái chí cười lên sang sảng.
Cửu Chân thành, một thành trấn phồn thịch chỉ thua với kinh thành nam việt, có thể nói Cửu Chân thành này, so với bắc sơn thành thì chính là hơn một bậc, toàn bộ đều là đồng bằng, sông lớn cảng sâu, cực kì thích hợp để phát triển.
Trong một tòa lầu các chọc trời, sừng sững nằm giữa đại thành trì, từ trên nhìn xuống chỉ thấy những dân chúng phía dưới nhỏ như đàn kiến, bên trên tòa lầu cao nhất, nam tử trung niên tóc đã điểm bạc, gương mặt vẫn còn thanh thoát chẳng có một nếp nhăn nào cả, trên thân đồng nhất là quần là áo lụa.
Hắn đứng bên cửa sổ, nhìn xuống đại thành phía dưới, lạnh lùng nói, “nói đi, dẫn theo một đám tử sĩ, tổn thất gần hết, cuối cùng lại chẳng mang về được thứ gì có ích, ta còn nhớ lúc người mượn người đã nói việc không thành lấy c·ái c·hết đền tội, vậy ngươi nói c·hết như nào là thống khoái nhất, cũng coi như là ân huệ cuối cùng của một con chó tận trung”.
Tên Hàn Thu Tử, lúc này không còn dáng vẻ kiêu ngạo nữa, mà hiện gì đã khúm núm như một con chó con, thân thể mập mạp quỳ sát đất giọng run run, “đại nhân, ta thực sự không ngờ được, Nhân Thiên Thành Nhân của nhân tông lại là người thủ hộ nơi đó, nếu ta không chạy nhanh e rằng cũng đã bỏ mạng ở đó rồi, đương nhiên cái mạng nhỏ này của tiểu nhân c·hết cũng không đáng tiếc”.
Nam tử trung niên ngắt giọng, “ta không phải tới nghe ngươi ba hoa khoác lác, mà chỉ muốn nghe xem ngươi rốt cuộc là có tác dụng gì nữa”.
Hàn Thu Tử, lập tức không giám lươn lẹo nữa, đầu càng cúi xuống đất, giọng càng thêm run rẩy, “xin đại nhân cho ta thêm một cơ hội”.
Nam Tử trung niên đưa chân, tung một cước như sấm rền vào lòng ngực Hàn Thu tử, thân thẻ hắn như một viên đá lớn mà đập thủng vách tường gỗ bên trong gian phòng, sau đó ngã nhào đập nát cái bàn gỗ ở gian phòng bên cạnh mới miễn cường dừng lại.
Hàn Thu Tử đau đớn ho lên mấy tiếng, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi vô cùng tận, cước bộ vừa rồi giường như đã đánh cho hắn mất nửa cái mạng, lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị xé tát, đưa tay lên miệng khó nhọc nôn ra từng ngụp máu.
Nam Tử trung niên bước qua đ·ống đ·ổ n·át, lạnh lùng nói, “ta cho ngươi cơ hội vậy người phía trên ta nên giải thích làm sao, ngươi nói xem nếu nói được lời hay ý đẹp, không ít cũng có thể cho ta biết ngươi vẫn là một con chó có tác dụng.”.
Hàn Thu Tử, lại tiếp tục quỳ xuống, miệng lắp bắp, “ta tuy chưa kịp tách linh hồn tên tiểu tử đó ra, nhưng cũng đã kịp reo một sợi thần thức vào trong nội thể của hắn, chỉ cần trong vòng một trăm dặm, bất kì hắn có dịch dung ra sao ta vẫn có thể tìm thấy”.
Nam Tử trung niên cười đưa tay bóp cằm Hàn Thu tử nói, “ngươi nói vậy ngươi chính là con bài cuối cùng có thể nhanh chóng tìm ra tên tiểu tử nắm giữ kiếm thư đó”.
Hàn Thu tử gật đầu như bổ củi, gương mặt mập mạp đã giãn ra vài phần
Nam Tử trung niên đưa tay xoa đầu hắn hài lòng nói, “thận trọng lắm, thảo nào đại nhân vật như Trần Thiên Minh năm đó lại bị ngươi tính kế sống giở c·hết giở, hiện tại lại bị chính tay tiểu nhân mình nâng đỡ một kiếm xuyên c·hết, tâm tư tốt như thế này ta cũng phải khâm phục”.
Hàn Thu Tử cất giọng nịnh bợ, “là do đại nhân dạy dỗ hết”.
Nam tử trung niên, đưa tay tát vào gương mặt béo mập một cái, miệng nói, “nhưng làm sai cũng phải nên trừng phạt một chút, Trần Thủ Phong ta dù sao cũng là thành chủ một thành cũng nên thưởng phạt phân minh mà đúng không, nếu không thì sao có thể có được lòng người phía dưới”.
Nam tử trung niên này tên là Trần Thủ Phong, thành chủ của Thành Cửu Chân
Hàn Thu Tử, hiểu rõ người trước mặt tàn nhẫn như thế nào, ngay cả huynh trưởng của mình cũng tính kế đến mức nhà tan cửa nát, lưu vong khắp nơi, đối với thuộc hạ lại càng thêm tàn nhẫn, hắn đã từng thấy người này dùng dao chặt từng ngón tay của một nữ phụ lúc đút nho vô tình làm bẩn y phục của hắn, vì vậy đối với hai chữ h·ình p·hạt của người trước mặt này, hắn chính là kinh sợ đến tận tâm can.
Trần Thủ Phong, cười vỗ vỗ mặt Hàn Thu Tử, bình thản nói, “Gương mặt này của ngươi ta vốn đã là không vừa lòng từ lâu, hay nhân cơ hội này lột ra luôn, vậy vừa thuận mắt ta mà ngươi sau này hành sự cũng chẳng ai nhận ra, nhưng vậy có phải là vẹn cả đôi đường”.
Hàn Thu Tử, dập đầu xuống mặt đất đã nứt toác phía dưới, miệng liên tục nói, “đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng”.
Trần Thủ Phong, chẳng chút giao động, giọng điệu lạnh băng, “ta đâu có g·iết ngươi mà xin tha mạng,”.
Hắn nói xong liền quay lưng lại, lạnh lùng cất tiếng, “lôi ra ngoài, lột da mặt”.
Ngay tức có một nam tử tráng kiện, cơ bắp cực kì thô kệch, gương mặt giữ tợn, đẩy cửa bước vào, đưa tay sách bổng tên Hàn Thu Tử lên, miệng nói, “Hàn lão ma à, ta không phải không niệm tình xưa, nhưng lệch đại nhân không nghe không được, vậy nên ngươi lần này phải chịu khổ rồi”.
Hàn Thu Tử, lúc này đã hoàn toàn bông bỏ, hắn cầu xin chỉ là muốn cầu một đường sống ít ỏi, nhưng với tính cách của người chủ nhân này của hắn, chính là máu lạnh vô tình, nếu còn cố tý gào lên như một lũ đần để người trước mắt này tức giận, có khi mạng cũng mất luôn, nói gì thì nói giữ mạng vẫn là quan trọng nhất.
Nghĩ xong Hàn Thu Tử, liền nói, “đa tạ chủ nhân tha mạng”.
ở một nơi thâm sơn cùng cốc, giữa ba dãy núi cao tận tầng mây như ba ngón tay người đang chỉ thẳng lên bầu trời xanh thẳm, dãy núi chính giữa, cũng dãy núi rộng lớn nhất, Nhân Thiên Thánh Nhân, cùng với Tiểu Khiết, sau gần một tháng di chuyển ròng rã, cũng đã về tới tổng đà của nhân tông, được coi là đệ nhất phúc địa của thiên hạ, dễ thủ khó công.
Tiểu Khiến ngơ ngác nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một tầng mây, xanh xanh lượn lờ, phía dưới hoàn toàn là một mảnh trời mù mịt, thắc mắc cất giọng, “đây là?”
Nhân Thiên Thánh Nhân, bình đạm đáp lại, “Núi Tam Sơn, tổng đà của nhân tông, sau này con sẽ ở đây”.
Tiểu Khiến, cất giọng hỏi, “vậy để tu đạo thành tài sẽ phải mất bao lâu?”.
Thiếu nữ vốn chỉ đơn thuần câu hỏi cũng là đơn thuần không kém, cô chỉ muốn nhanh chóng có được thực lực một ngày nào đó có thể tự tay báo thù, thù diệt tộc, thù thân nhân, hơn nữa Lý Thuần Tâm hiện tại cũng chẳng biết đã đi về đâu, không biết bao giờ mới có thể gặp lại.
Tiểu Khiết vốn dĩ chính là một thiếu nữ vui vẻ như gió xuân, xinh đẹp động lòng người, nhưng hiện giờ lại mang sắc thái lạnh lùng băng sơn ngọc tuyết, gương mặt chẳng còn chút biểu cảm, cả nửa tháng ròng rã đi cô cũng chẳng mấy khi đối thoại với vị sư phụ mới nhận không lâu này, mà trong lòng lúc nào cũng đầy tâm sự, cứ như một lão bà cao tuổi lúc nào cũng trầm mặc, nhưng như vậy lại là càng động lòng người.
Nhân Thiên Thành Nhân, nhìn thiếu nữ sau đó thở dài nói, “dụ tốc bất đạt, con đường đại đạo này phải từng bước đi lên, không thể ngày một ngày hai được”.
Tiểu Khiết đưa mắt nhìn vào tầng tầng bậc thang dài không thấy điểm cuối trước mắt, hỏi, “vậy tên mập mạp kia có thể sống được bao nhiêu năm”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, đưa mắt nhìn về căn đình viện trang nhã trước mặt, nói, “tu sĩ thiên cảnh, tăng một cảnh sẽ có thể tăng ít nhất một trăm năm thỏ nguyên, hắn đã là tứ phẩm, vậy thọ nguyên của hắn ít nhất cũng phải bốn trăm năm”.
Tiểu Khiết, gật đầu nói, “như vậy ta vẫn còn bốn trăm năm để lấy mạng hắn”.
Nhân Thiên Thánh Nhân thở dài một tiếng, tay áo đạo bào tung bay như một giây mây trong không trung, sau đó từ từ trở nên trắng sáng như mới, những điểm vá víu cũng từ từ liền lại, miệng vẫn nói, “hắn chính là cửa ải đầu tiên của con, dù sao oan oan tương báo nhân tông chúng ta tuy là không đi theo đạo g·iết chóc, nhưng cũng không phải bùn nhão có thù đương nhiên có thể báo, miễn làm sao không làm hại đến thương sinh, không tàn sát người vô tội”.
Vương Tú quay lại lườm Bạch Vô Trần một cái, nói, “huynh còn nói nữa ta sẽ nói với cha ta, tống cổ huynh về kinh thành, ăn nằm với đám nam tử thô kệch kia”.
Bạch Vô Trần trên vai vẫn là hai hòm gỗ dài, giả bộ như không nghe thấy, khoái chí cười lên sang sảng.
Cửu Chân thành, một thành trấn phồn thịch chỉ thua với kinh thành nam việt, có thể nói Cửu Chân thành này, so với bắc sơn thành thì chính là hơn một bậc, toàn bộ đều là đồng bằng, sông lớn cảng sâu, cực kì thích hợp để phát triển.
Trong một tòa lầu các chọc trời, sừng sững nằm giữa đại thành trì, từ trên nhìn xuống chỉ thấy những dân chúng phía dưới nhỏ như đàn kiến, bên trên tòa lầu cao nhất, nam tử trung niên tóc đã điểm bạc, gương mặt vẫn còn thanh thoát chẳng có một nếp nhăn nào cả, trên thân đồng nhất là quần là áo lụa.
Hắn đứng bên cửa sổ, nhìn xuống đại thành phía dưới, lạnh lùng nói, “nói đi, dẫn theo một đám tử sĩ, tổn thất gần hết, cuối cùng lại chẳng mang về được thứ gì có ích, ta còn nhớ lúc người mượn người đã nói việc không thành lấy c·ái c·hết đền tội, vậy ngươi nói c·hết như nào là thống khoái nhất, cũng coi như là ân huệ cuối cùng của một con chó tận trung”.
Tên Hàn Thu Tử, lúc này không còn dáng vẻ kiêu ngạo nữa, mà hiện gì đã khúm núm như một con chó con, thân thể mập mạp quỳ sát đất giọng run run, “đại nhân, ta thực sự không ngờ được, Nhân Thiên Thành Nhân của nhân tông lại là người thủ hộ nơi đó, nếu ta không chạy nhanh e rằng cũng đã bỏ mạng ở đó rồi, đương nhiên cái mạng nhỏ này của tiểu nhân c·hết cũng không đáng tiếc”.
Nam tử trung niên ngắt giọng, “ta không phải tới nghe ngươi ba hoa khoác lác, mà chỉ muốn nghe xem ngươi rốt cuộc là có tác dụng gì nữa”.
Hàn Thu Tử, lập tức không giám lươn lẹo nữa, đầu càng cúi xuống đất, giọng càng thêm run rẩy, “xin đại nhân cho ta thêm một cơ hội”.
Nam Tử trung niên đưa chân, tung một cước như sấm rền vào lòng ngực Hàn Thu tử, thân thẻ hắn như một viên đá lớn mà đập thủng vách tường gỗ bên trong gian phòng, sau đó ngã nhào đập nát cái bàn gỗ ở gian phòng bên cạnh mới miễn cường dừng lại.
Hàn Thu Tử đau đớn ho lên mấy tiếng, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi vô cùng tận, cước bộ vừa rồi giường như đã đánh cho hắn mất nửa cái mạng, lục phủ ngũ tạng đau đớn như bị xé tát, đưa tay lên miệng khó nhọc nôn ra từng ngụp máu.
Nam Tử trung niên bước qua đ·ống đ·ổ n·át, lạnh lùng nói, “ta cho ngươi cơ hội vậy người phía trên ta nên giải thích làm sao, ngươi nói xem nếu nói được lời hay ý đẹp, không ít cũng có thể cho ta biết ngươi vẫn là một con chó có tác dụng.”.
Hàn Thu Tử, lại tiếp tục quỳ xuống, miệng lắp bắp, “ta tuy chưa kịp tách linh hồn tên tiểu tử đó ra, nhưng cũng đã kịp reo một sợi thần thức vào trong nội thể của hắn, chỉ cần trong vòng một trăm dặm, bất kì hắn có dịch dung ra sao ta vẫn có thể tìm thấy”.
Nam Tử trung niên cười đưa tay bóp cằm Hàn Thu tử nói, “ngươi nói vậy ngươi chính là con bài cuối cùng có thể nhanh chóng tìm ra tên tiểu tử nắm giữ kiếm thư đó”.
Hàn Thu tử gật đầu như bổ củi, gương mặt mập mạp đã giãn ra vài phần
Nam Tử trung niên đưa tay xoa đầu hắn hài lòng nói, “thận trọng lắm, thảo nào đại nhân vật như Trần Thiên Minh năm đó lại bị ngươi tính kế sống giở c·hết giở, hiện tại lại bị chính tay tiểu nhân mình nâng đỡ một kiếm xuyên c·hết, tâm tư tốt như thế này ta cũng phải khâm phục”.
Hàn Thu Tử cất giọng nịnh bợ, “là do đại nhân dạy dỗ hết”.
Nam tử trung niên, đưa tay tát vào gương mặt béo mập một cái, miệng nói, “nhưng làm sai cũng phải nên trừng phạt một chút, Trần Thủ Phong ta dù sao cũng là thành chủ một thành cũng nên thưởng phạt phân minh mà đúng không, nếu không thì sao có thể có được lòng người phía dưới”.
Nam tử trung niên này tên là Trần Thủ Phong, thành chủ của Thành Cửu Chân
Hàn Thu Tử, hiểu rõ người trước mặt tàn nhẫn như thế nào, ngay cả huynh trưởng của mình cũng tính kế đến mức nhà tan cửa nát, lưu vong khắp nơi, đối với thuộc hạ lại càng thêm tàn nhẫn, hắn đã từng thấy người này dùng dao chặt từng ngón tay của một nữ phụ lúc đút nho vô tình làm bẩn y phục của hắn, vì vậy đối với hai chữ h·ình p·hạt của người trước mặt này, hắn chính là kinh sợ đến tận tâm can.
Trần Thủ Phong, cười vỗ vỗ mặt Hàn Thu Tử, bình thản nói, “Gương mặt này của ngươi ta vốn đã là không vừa lòng từ lâu, hay nhân cơ hội này lột ra luôn, vậy vừa thuận mắt ta mà ngươi sau này hành sự cũng chẳng ai nhận ra, nhưng vậy có phải là vẹn cả đôi đường”.
Hàn Thu Tử, dập đầu xuống mặt đất đã nứt toác phía dưới, miệng liên tục nói, “đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng”.
Trần Thủ Phong, chẳng chút giao động, giọng điệu lạnh băng, “ta đâu có g·iết ngươi mà xin tha mạng,”.
Hắn nói xong liền quay lưng lại, lạnh lùng cất tiếng, “lôi ra ngoài, lột da mặt”.
Ngay tức có một nam tử tráng kiện, cơ bắp cực kì thô kệch, gương mặt giữ tợn, đẩy cửa bước vào, đưa tay sách bổng tên Hàn Thu Tử lên, miệng nói, “Hàn lão ma à, ta không phải không niệm tình xưa, nhưng lệch đại nhân không nghe không được, vậy nên ngươi lần này phải chịu khổ rồi”.
Hàn Thu Tử, lúc này đã hoàn toàn bông bỏ, hắn cầu xin chỉ là muốn cầu một đường sống ít ỏi, nhưng với tính cách của người chủ nhân này của hắn, chính là máu lạnh vô tình, nếu còn cố tý gào lên như một lũ đần để người trước mắt này tức giận, có khi mạng cũng mất luôn, nói gì thì nói giữ mạng vẫn là quan trọng nhất.
Nghĩ xong Hàn Thu Tử, liền nói, “đa tạ chủ nhân tha mạng”.
ở một nơi thâm sơn cùng cốc, giữa ba dãy núi cao tận tầng mây như ba ngón tay người đang chỉ thẳng lên bầu trời xanh thẳm, dãy núi chính giữa, cũng dãy núi rộng lớn nhất, Nhân Thiên Thánh Nhân, cùng với Tiểu Khiết, sau gần một tháng di chuyển ròng rã, cũng đã về tới tổng đà của nhân tông, được coi là đệ nhất phúc địa của thiên hạ, dễ thủ khó công.
Tiểu Khiến ngơ ngác nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy một tầng mây, xanh xanh lượn lờ, phía dưới hoàn toàn là một mảnh trời mù mịt, thắc mắc cất giọng, “đây là?”
Nhân Thiên Thánh Nhân, bình đạm đáp lại, “Núi Tam Sơn, tổng đà của nhân tông, sau này con sẽ ở đây”.
Tiểu Khiến, cất giọng hỏi, “vậy để tu đạo thành tài sẽ phải mất bao lâu?”.
Thiếu nữ vốn chỉ đơn thuần câu hỏi cũng là đơn thuần không kém, cô chỉ muốn nhanh chóng có được thực lực một ngày nào đó có thể tự tay báo thù, thù diệt tộc, thù thân nhân, hơn nữa Lý Thuần Tâm hiện tại cũng chẳng biết đã đi về đâu, không biết bao giờ mới có thể gặp lại.
Tiểu Khiết vốn dĩ chính là một thiếu nữ vui vẻ như gió xuân, xinh đẹp động lòng người, nhưng hiện giờ lại mang sắc thái lạnh lùng băng sơn ngọc tuyết, gương mặt chẳng còn chút biểu cảm, cả nửa tháng ròng rã đi cô cũng chẳng mấy khi đối thoại với vị sư phụ mới nhận không lâu này, mà trong lòng lúc nào cũng đầy tâm sự, cứ như một lão bà cao tuổi lúc nào cũng trầm mặc, nhưng như vậy lại là càng động lòng người.
Nhân Thiên Thành Nhân, nhìn thiếu nữ sau đó thở dài nói, “dụ tốc bất đạt, con đường đại đạo này phải từng bước đi lên, không thể ngày một ngày hai được”.
Tiểu Khiết đưa mắt nhìn vào tầng tầng bậc thang dài không thấy điểm cuối trước mắt, hỏi, “vậy tên mập mạp kia có thể sống được bao nhiêu năm”.
Nhân Thiên Thánh Nhân, đưa mắt nhìn về căn đình viện trang nhã trước mặt, nói, “tu sĩ thiên cảnh, tăng một cảnh sẽ có thể tăng ít nhất một trăm năm thỏ nguyên, hắn đã là tứ phẩm, vậy thọ nguyên của hắn ít nhất cũng phải bốn trăm năm”.
Tiểu Khiết, gật đầu nói, “như vậy ta vẫn còn bốn trăm năm để lấy mạng hắn”.
Nhân Thiên Thánh Nhân thở dài một tiếng, tay áo đạo bào tung bay như một giây mây trong không trung, sau đó từ từ trở nên trắng sáng như mới, những điểm vá víu cũng từ từ liền lại, miệng vẫn nói, “hắn chính là cửa ải đầu tiên của con, dù sao oan oan tương báo nhân tông chúng ta tuy là không đi theo đạo g·iết chóc, nhưng cũng không phải bùn nhão có thù đương nhiên có thể báo, miễn làm sao không làm hại đến thương sinh, không tàn sát người vô tội”.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận