Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 63: Chương 63 vỏ kiếm

Ngày cập nhật : 2024-12-03 03:21:23
Chương 63 vỏ kiếm

Tiểu cô nương Vươn Tú tuy là hồ nháo có chút kì quái, nhưng việc có được sự dạy dỗ của một đại nho, tâm tư chắc hẳn rất tinh tế, thấy dáng vẻ của Lý Thuần Tâm hiện giờ, cộng thêm cô nhớ không nhầm Lý Thuần Tâm cũng có một thanh bảo kiếm, trông cũng không phải đồ tầm thường, chỉ với tâm tư này cô cũng đoán chắc được tám phần thiếu niên đang để mắt tới thứ gì.

Vương Nhiên đi quanh gian phòng, cạnh mấy kệ sách cao, chăm chú nhìn từng cuối sách tỏa ra kim quang vàng óng một, đầu gật gật ra vẻ rất hài lòng, Bạch Vô Trần thì ó chút không quan tâm, cứ sau Vương Nhiên như cái đuôi, miệng không ngừng cảm thán về kinh thành, về cái gì mà long vệ, Vương Nhiên không đáp lại, còn nam tử vẫn cứ thao thao bất tuyệt.

Vương Tú, đi đằng sau Lý Thuần Tâm nhẹ giọng hỏi, “ngươi để mắt đến cái vỏ kiếm đằng sau kia?”

Lý Thuần Tâm, thấy thiếu nữ hỏi, thì che giấu tâm tư, lắc đầu nói, “ta không phải kiếm tu, chỉ là có chút thấy thú vị”.

Vương Tú, quay mặt đi nói, “nói dối”.

Lý Thuần Tâm quay đầu lại hử lên một tiếng, chẳng hiểu sao tiểu cô nương này lại có thái độ như vậy, nhưng cũng không để ý lắm, dù sao thiếu nữ này tính cánh vốn dĩ chính là như vậy.

Vương Tú thấy thiếu niên quay lại, tiếp tục nói, “nói dối, ta rõ ràng cảm nhận được ngươi có khí tức của nội lực, hơn nữa ta nhớ không nhầm ngươi cũng có một thanh kiếm nữa”.

Lý Thuần Tâm, hỏi, “cái này cô cũng nhìn ra được sao?”

Vương Tú bữu môi nói, “phí lời, ta trời sinh đã rất n·hạy c·ảm với võ giả, cho dù là một chút nội lực lưu động bổn cô nương cũng có thể nhìn ra”.

Lý Thuần Tâm, không nghĩ cái nội lực ít ỏi mình tích lũy được lại bị người khác nhìn ra, nội lực này của hắn quả thực là hữu danh vô thực, ngoại trừ cường thân kiện thể một chút, thì coi như là có của cải mà không thể dùng được, cứ như một phú hộ nhiều tiền lắm của nhưng lại b·ị b·ắt dam trong ngục vậy.



Vương Tú thấy thiếu niên không đáp giọng thì nói tiếp, “vậy ngươi có để mắt tới cái vỏ kiếm ngọc đó không”.

Lý Thuần Tâm, lần này không do dự mà dứt khoát gật đầu, dù sao tâm tư của hắn lúc nãy đã lộ ra dõ như ban ngày rồi, người ta cũng nhìn ra hết rồi, vậy thì cứ thừa nhận ra thôi.

Vương Tú nhìn thấy thiếu niên gật đầu, ánh mắt hơi do dự một chút, sau đó nói, “ta mua cho ngươi”.

Lý Thuần Tâm hả lên một tiếng, hắn tuy biết vị tiểu thư phủ thành chủ này, tuy là con cháu hào gia, nhưng của cải cũng chẳng có là bao, đến nỗi một chút ngân lượng cũng phai mè nheo xin sỏ phụ thân ca ca, sau lại nói mua là mua dứt khoát vậy.

Nghĩ xong Lý Thuần Tâm liền nói, “không cần đâu cũng không quan trọng lắm”.

Vương Tú, ra vẻ hiểu biết nói, “sao lại không cần lắm được, đối với một kiếm tu, vỏ kiếm tốt sẽ dưỡng được kiếm ý càng tinh thuần, chứ cứ dùng mấy cái vỏ kiếm tạp nham bên ngoài, kiếm khí dưỡng ra toàn là mấy hạng tạp nhan, đầy tạp chất chẳng có một chút tinh thuần nào cả”.

Lý Thuần Tâm, cũng đã từng đọc được lời này trong kiếm kinh, quả thực thiếu nữ nói không sai vỏ kiếm tốt kiếm khí dưỡng ra càng tinh thuần.

Vương Tú đưa tay xuống cái túi vải cheo quanh eo, lấy ra một cái tú gấm thêu hoa đào tinh sảo, sau đó hơi do dự, rồi dứt khoát đặt vào tay Lý Thuần Tâm, miệng nói, “này cho ngươi mượn trước đó, sau này có nhớ trả lại cho bổn cô nương”.

Lý Thuần Tâm, đặt túi gấm vào tay Vương Tú, đáp lại, “đây không hợp lẽ lắm”.



Vương Tú, đẩy lại phìa Lý Thuần Tâm, mất kiên nhẫn nói, “hợp lẽ phải thì nói với mấy tên đọc sách đó, bổn cô nương ta không thích nói hợp lẽ, muốn làm gì thì làm”.

Lý Thuần Tâm lại hỏi, “cô lấy đâu ra nhiều ngân lượng vậy”.

Vương Tú, quay mặt đi hờn dỗi, “yên tâm không phải ăn chộm ă·n c·ắp gì đâu, là tiền tích lũy của bổn tiểu thư từ nhỏ đó, dù sao phụ thân cha chỉ con huynh trưởng là con, đâu có bao giời cho đứa con gái là ta quá ba lượng”.

Lý Thuần Tâm, nghe vậy lại đặt lại túi gấm vào tay Vương Tú, hắn thự sự không muốn tùy ý nhận ngân lượng hơn nữa với trọng lượng của túi gấm, thì số ngân lượng này cũng phải là nhỏ, hắn nhìn tiểu cô nương đang hờn dỗi trước mặt phút chốc lại hiện lên một chút ấm lòng, hắn cứ tưởng thế giới này đã rất lạnh lùng rồi, nhưng tiểu cô nương mới chỉ gặp mặt chưa được nửa tháng này, lại có thể đối sử với hắn tốt như vậy, hắn rõ dành nhận ra được, lúc thiếu nữ lấy túi vải ra ánh mắt rõ dàng hiện ra vẻ tiếc nuối như thể mất cả gia tái rồi, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát đặt vào tay hắn.

Cảnh tượng hai người đẩy cái túi gấm qua lại, trông cực kì bi hài, chông cứ như một cặp tình nhân đang thẹn thùng tặng lễ vật định tình, đẩy qua đẩy lại cũng không hết phần ngại ngùng.

Vương Nhiên, trên tay cầm hai quấn sách, một là sơn hải thủy phù, một là kinh đức thánh nhân, hai cuốn sách bìa lam đặt trên tay Vương Nhiên chông có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng lại có cảm giác rất thanh nhã, cuốn sách khi lấy ra từ kệ sách đã mất đi kim văn vốn có, như hoàn toàn thành một cuốn sách bìa lam thông thường.

Bạch Vô Trần đi đi đằng sau Vương Nhiên, trên vai vác hai hộp gỗ dài, làm mất hết phong phạm nho sinh, chỉ để lại hình ảnh như một tên gia đinh có chút tiền của, nhưng vẫn phải làm theo chủ tử.

Lý Thuần Tâm thấy vậy thì bước lại gần nói, “Bạch thiếu gia việc này để ta làm được rồi”.

Bạch Vô Trần, nhe răng cười đáp, “không cần đâu ta đây là đang rèn luyện thể lực”.

Vương Nhiên bước đến hỏi Vương Tú, “là chuyện gì vậy”.

Vương Tú chỉ tay vào Lý Thuần Tâm nói, “là tên ngốc này này, hắn muốn cái vỏ kiếm ngọc kia, mắt dán vào như nhựa thông, nhưng ngân lượng đưa thì nhất quyết không lấy, đúng là ngốc hết phần người khác, một chút lợi ích về mình cũng không dám nhận về”.



Lý Thuần Tâm, nghe tiểu cô nương thẳng thắn nói hết lời trong lòng, ánh mắt lảng tránh hơi ngại ngùng.

Vương Nhiên quay lại cười hỏi, “Thuần Tâm huynh đệ, để mắt tới nó sao”.

Lý Thuần Tâm, đáp lại “cũng không cần lắm, chỉ là thấy nó rất vừa mắt thôi”.

Vương Tú, nói, “nói dối”.

Vương Nhiên nhẹ giọng hỏi, “ta thấy huynh có một thanh kiếm trông cực kì thuận mắt, có vẻ còn đạt tới pháp bảo rồi, để một thanh kiếm tốt như vậy lại không có một vỏ kiếm ưng ý, đến ta đây còn thấy thương sót, hay là coi như lấy trước bổng lộc của huynh hai năm đổi lấy cái vỏ kiếm đó có được không”.

Lý Thuần Tâm đáp lại, “đủ không?”

Vương Nhiên cười nói, “đương nhiên là đủ rồi, huynh để một bảo vật như vậy chơi chọi huynh không đau lòng còn ta thì đay lòng lắm đấy”.

Vương Tú không nói nhiều đã vọt chạy tới, cầm lấy cái vỏ kiếm ngọc ôm trên ngực, trông vô cùng đáng yêu.

Lý Thuần Tâm chưa kịp cản lại, Vương Tú đã nói, “đã lấy ra khỏi kệ là không được trả lại, luật bất thành văn”.

Bạch Vô Trần cất giọng chêu đùa, “này chẳng phải à nuôi phu quân từ bé sao”.

Lý Thuần Tâm có chút cảm động, cuộc đời hắn nửa đen nửa trằng, đen là những gì tốt đẹp với hắn, không được bao lâu đã bị pháp hủy, thậm trí đã có lúc hắn tưởng mình là thiên sát cô tinh, ai ở bên cạnh cũng gặp phải kết cục sinh mệnh chưa tận đã rời khỏi thế gian, thiếu niên như hắn lại gặp những người thật tâm đối tốt với hắn, từ trấn nhỏ chỉ có khoảng gần nghìn hộ dân, nhưng lại chẳng ai coi hắn là thiếu niên không cha không mẹ mà lấy ra kinh thường, ngược lại lại càng thêm đối tối, khi đến đại thành xa lạ này cũng vậy.

Bình Luận

0 Thảo luận