Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 62: Chương 62 vỏ kiếm

Ngày cập nhật : 2024-12-03 03:21:23
Chương 62 vỏ kiếm

Vương Nhiên chỉ đứng xem một lúc sau đó quay đầu lại nói, “đi thôi”.

Lý Thuần Tâm ngạc nhiên hỏi, “huynh không định cùng bọn họ tranh giành sao?”.

Bạch Vô Trần, cười đùa nói, “Vương tiểu tiên sinh nhà chúng ta việc gì phải tranh giành với đám phàm phu tục tử đó chứ, như vậy cũng thật là mất hình tượng quá đi”.

Vương Nhiên quay lại lườm Bạch Vô Trần, cây quạt trên tay vẫn đập đập bình thản, bắt đầu lại nói, “Bạch Vô Trần, ngươi còn nói bóng gió nữa thì cút về kinh thành cho ta”.

Bạch Vô Trần, ra vẻ ủy nấp sau lưng Vương Tú, tay chỉ về phía Vương Nhiên, miệng dẻo như nữ tử, “Tiểu muội à, huynh vất vả lắm mới có thể cáo mệnh về chốn cũ một lần, tên này lại vô tình đuổi đi như đuổi quỷ tránh tà, này cũng thật là quá vô tâm đi, ca ca cần được an ủi”.

Vương Tú, hất vai ẩy Bạch Vô Trần ra, lạnh lùng nói, “huynh có thôi đi không, từ xưa đến nay cái tình cách nam không ra nam nữ không ra nữ vẫn không thay đổi được, ta còn tưởng Long Vệ chỉ bồi dưỡng ra ái nam nhân đấy”.

Lý Thuần Tâm nhìn mấy người thân thiết cười đùa, lại nhìn về phía mình một thân cô độc, thân tình cùng nhà không có, mối thù đè nặng vai, còn một người được coi là thân nhân cuối cùng của hắn, trong cái thế sự đen trắng lẫn lộn này, người để lại trong tâm hồn hắn một cái ánh sáng, lại cũng chẳng biết đã đi về phương trời mới nào rồi.

Bạch Vô Trần, thấy người nào người nấy dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, thì chẳng còn hứng vui đùa nữa, lấy lại dáng vẻ nghiêm túc bước đi nói, “hai huynh muội các người đúng là không thú vị gì cả”.



Lý Thuần Tâm có chút ngơ ngác hỏi lại lần nữa, “đây là không phải tranh giành với người khác nữa sao”.

Vương Tú đi phía trước gật đầu nói, “chỉ có những gia tộc trung lưu, hạ lưu mới phải tranh giành nhau từng cuộn giấy một, còn đối với con cháu của những gia tộc nhất đẳng thì không cần phải tranh dành sứt đầu mẻ chán như vậy, mỗi gia tộc nhất đẳng đều có một gian phòng trong Thanh Văn Quán này, cứ mỗi năm một lần khi Thanh Văn Quán mở cửa, sẽ tự dẫn nhau đếu gian phòng của chính mình bỏ tiền ra lấy bảo vật về.”

Lý Thuần Tâm nghe vậy thì cảm thấy, không thể nói hai chữ công bằng, trong khi đám người ngoài kia đang cố gắng tranh giành từng chút một, thì những người có quyền thế chỉ việc ngửa tay đã có được thứ mà người khác ao ước có được, hắn nghĩ vậy không phải cho là tất cả người nhung gấm lụa đều là những người không nói đạo lý, hắn cũng không trách trời tại sao không sinh ra hắn thành một thiếu gia quần là áo lụa, chỉ là có chút cảm thấy bất công.

Bạch Vô Trần không giữ được dáng vẻ nghiêm túc bao lâu, liền tiến lên khoác vai Lý Thuần Tâm giọng điệu rủ dê, “Huynh đệ ở cái nơi toàn văn thư cổ tịnh này chán c·hết đi được, hay là đi du sơn ngoạn thủy với nam tử phong lưu phóng khoáng nhất kinh thành như ta một chút, vừa giải tỏa đầu óc lại không phải xem mấy người hào môn thích đấu đá này”.

Lý Thuần Tâm lắc đầu nói, “ta còn việc phải làm”.

Bạch Vô Trần đáp giọng, “lại là vác giấy nát nặng như đá kia về chứ gì, yên tâm đi tiểu nha đầu Vương Tú kia có thể vác tới vài chục cuộn như vậy cũng không vấn đề gì”.

Lý Thuần Tâm vẫn bộ dạng lạnh lùng lắc đầu nói, “ta không phải người đọc sách nhưng đạo lý ăn bổng lộc của người phải làm việc cho người thì vẫn hiểu”.

Vương Tú quay đầu lại hỏi, “vừa mới xưng tiểu muội xong, hiện giờ lại có ý định rủ rê người khác đem con bỏ chợ, hơn nữa một đại nam nhân như huynh lại có suy nghĩ để nữ nhân một mình làm hết đúng thật là chẳng có chút khí phách nào cả”.



Bạch Vô Trần trêu chọc, “ồ muội là nữ tử à”.

Vương Tú đắc ý khoanh tay trước ngực, nói, “đúng vậy”.

Bạch Vô Trần nói tiếp, “có nữ tử nhà nào một mình đánh chạy cả đám nam nhân, ta trước còn cứ tưởng muội là nam cải trang nữ đấy”.

Vương Nhiên đi phía trước vẫn đồng nhất một bộ dạng không quan tâm, nhưng miệng không nhịn được vẫn nhếch lên một nụ cười.

Vương Tú đi bên cạnh Vương Nhiên, đưa mắt nhìn thấy tất cả, chỉ tay nói, “huynh thấy muội muội mình b·ị b·ắt nạt, không lên tiếng bênh vực ngược lại còn cười mỉa, như vậy là có ý gì hả”.

Vương Nhiên không che giấu nữa, ngửa mặt cười lớn nói, “cuối cùng cũng chỉ có tên này mới trị được tiểu nha đầu này, đánh không đánh lại nói cũng không nói lại, đúng thật là địch thủ truyền kiếp”.

Vương Tú bữu môi nói, “nhất thời hiện tại không đánh lại, nhưng sau này thì chưa chắc, cha đã nói rồi, thế sự thay đổi trong chớp mắt, biết đâu ngày mai ta có thể một quyền đánh bay huynh đấy về lại kinh thành thì sao”.

Lý Thuần Tâm nghe vậy thì có hơi nghi hoặc, Vương Tú thực lực chỉ kém tứ cảnh một chút, nhưng lại không đánh này người này, hơn nữa nghe giọng điệu có vẻ thực lực lại rất cách biệt nữa, nhưng hắn cũng không tiện hỏi, dù sao cũng mới chỉ chạm mặt nhau, chưa gì đã vội thăm dò thực lực có phải là không được thiện tâm lắm.



Bạch Vô Trần, đưa tay xoa đầu tiểu cô nương, cười nói, “muội nghĩ chỉ cần ăn nhiều là mạnh lên đấy à, đừng mơ mộng hão huyền nữa, tốt nhất nên an phận làm tiểu thư của muội đi”.

Vương Tú đưa tay gạt tay Bạch Vô Trần ra nói, “đừng có tự ý xoa đầu người khác, sau này không thông minh lên được”.

Cảnh tượng trông có vẻ khắc khẩu nhưng lại vô cùng hòa thuận, bốn người cứ như vậy ba người cười đùa, một người suy tư, chẳng mấy chốc đã bước tới một căn phòng khác, nhìn vào cánh cửa trông có vẻ không khác lắm so với căn phòng bình thường, Vương Nhiên đã quen với việc này liền đưa tay đẩy cánh cửa khảm lim đỏ ra, hiện ra trước mắt bốn người là từng vầng kim sắc văn thư uốn lượn như đàn cá nhỏ, bên trong chất đầy văn thư cổ tịch sếp kín kệ sách cao.

Lý Thuần Tâm ngu ngơ hỏi, “đây là của chúng chúng ta hết sao”.

Vương Tú, đáp giọng, “phải trả tiền mới được, cái này chỉ là chất lên cho người khác thèm thuồng thôi, còn muốn cầm đi thì phải có ngân lượng”.

Lý Thuần Tâm nghe vậy cũng hiểu được, tuy đây là gian phòng riêng của các gia tộc hào gia, bảo vật cũng phong phú hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng cũng không phải thuộc về hào gia, mà phải bỏ ra lợi ích mới có thể đoạt về được.

Lý Thuần Tâm cùng với ba người tiến vào bên trong, ánh mắt thiếu niên liếc quanh một vòng căn phòng, chất đủ mọi loại sách, còn lại vô cùng giản dị đến cả một bộ bàn trà cũng không có, ánh mắt thiếu niên sau một hồi đưa đẩy đã gián chặt vào một cách kệ gỗ để kiếm, bên trong không có thanh kiếm nào chỉ có một cái vỏ kiếm ngọc xanh thẳm, tỏa ra từng vầng lam sắc quang mang mờ mờ như sương.

Thiếu niên càng nhìn càng nhìn càng thấy thuận mắt, vốn dĩ thanh kiếm của hắn đã rất tinh xảo, nhưng lại không có nổi một cái vỏ kiếm xứng tầm, hắn cảm thấy thanh kiếm của Trần Lão Đầu đi theo hắn cũng thật quá thiệt thòi, hắn muối thanh kiếm ngày đó của Trần Lão Đầu phải có một cái vỏ kiếm xứng đáng cũng coi như là một dạng an ủi.

Thấy Thiếu niên ngẩn người, Vương Tú, vỗ vai Lý Thuần Tâm hỏi, “ngươi ngẩn người cái gì thế, dù sao cũng chỉ là mấy cuốn sách nát, đâu phải bày ra biểu cảm như vậy”.

Lý Thuần Tâm rời ánh mắt lắc đầu, không nói gì, dù sao nhìn hoa văn hình thù của chiếc vỏ kiếm đó, khẳng định với số tiền ít ỏi của mình ngay cả chạm vào cũng không được chứ nói gì lấy về, những cuối sách sếp trong góc gian phòng đã là giá cả trên trời rồi, thứ đặt ở trung tâm như là bảo vật áp đáy hòm này đâu phải thứ hắn hiện tại có thể lấy về, tuy là nghĩ vậy, nhưng trong lòng thiếu niên vẫn có cảm giác thất vọng.

Bình Luận

0 Thảo luận