Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đoạ Ma

Chương 61: Chương 61 Thanh Văn Quán 4

Ngày cập nhật : 2024-12-03 03:21:23
Chương 61 Thanh Văn Quán 4

Lý Thuần Tâm có hơi bất ngờ, không biết tại sao vị tiểu thư Mộc gia này lại lên tiếng bênh vực hắn, nhưng hắn rõ ràng rằng, tên Dương Thiêu Châu ánh mắt nhìn hắn lúc này không có ý tốt, nếu không muốn nói là sát khí trùng điệp.

Dương Thiên Châu nặn ra nụ cười nói, “ta chỉ muốn nhắc vị huynh đệ này một chút thôi, dù sao thân thể bần hàn, cố leo lên cao cẩn thận lại dễ ngã gãy chân”.

Lý Thuần Tâm hiểu rõ ràng lời nói ý tứ của tên này, nhưng cũng không đáp lại, chỉ khẽ đưa tay vào lòng ngực, lấy ra cây trâm ngọc tinh xảo lúc trước, hắn đã có dự định tìm cơ hội trả lại tên này, nhưng cũng không phải kiểu trả giữa chốn đông người để hắn mất mặt, nhưng người này đã không quan tâm đến mặt mũi của hắn, hắn lại việc gì phải lao tâm khổ tứ.

Lý Thuần Tâm cầm lấy cây Trâm ngọc trên tay, thẳng tay ném về phía Dương Thiên Châu.

Dương Thiên Châu thấy có đồ vật bay tới, thì thuận tay chộp lấy,

Lý Thuần Tâm, thì mở miệng nói, “Cây trâm ngọc này trả lại cho Dương tiêu gia, ta không phải không muốn giúp mà là lực bất tòng tâm, ai mà biết được Vương tiểu thư lại tuyệt tình tuyệt nghĩa đến thế, thẳng tay ném thẳng ra vườn hoa, nếu không phải ta cố ý tìm lại, chắc sẽ bị mang danh kẻ bần hàn còn thích ă·n c·ắp mất”.

Lý Thuần Tâm cất giọng đủ để cho cả tòa lầu nghe được.

Bạch Vô Trần, thấy vậy thì cười nói, “Muội muội thế này là quá vô tình rồi”.

Vương Tú khẽ lườm Lý Thuần Tâm một cái, tiểu cô nương cũng nhận ra, Lý Thuần Tâm là đang dùng mình làm mất mặt tên này, cô thầm nghĩ về nhà nhất định sẽ dạy dỗ thiếu niên vì cái tội dám lấy cô ra lợi dụng, nhưng hiện tại lại thấy cũng rất thoải mái.



Đám người đang chăm chú xem văn thư cổ tịch, không hẹn mà cùng nhau ngoái đầu lại nhìn, bọn chúng tuy biết vị Dương nhị thiếu gia này đem lòng ái mộ Vương tiểu thư của Phủ Thành Chủ, nhưng đối với việc chứng kiến trực tiếp vẫn hơn là nghe thiên hạ đồn thổi.

Dương Thiên Châu nở nụ cười như khóc, nhưng vẫn tỏ vẻ bình thản cất cây trâm ngọc tinh xảo vào bên trong cổ tay áo, sau đó nói, “Thuần Tâm huynh đệ này là quá nặng lời rồi, nhờ người người còn không nhận hồi báo, ta nào có ý muốn nghi ngờ người, chỉ là có chút cảm thấy đau lòng thôi”.

Vị Dương nhị thiếu này không phải kiểu người đeo bám đến cùng, hơn nữa trước bao nhiêu ánh mắt tò mò nhìn về phía mình, nếu hắn còn cứ ngu xuẩn đeo bám nói lời không hợp ý, thì chắc chắn rằng mấy tên nho sinh này, cũng sẽ lời ra tiếng vào, nói hắn đã nhờ người khác làm việc cho việc không thành đem lòng oán hận.

Ngay lúc Lý Thuần Tâm định đáp lại, thì bên trên tòa lầu bao, từng luồng kim sắc như tỏ như hiện, phủ xuống bên dưới, hào quan óng ánh, sáng mờ mắt người, từng dòng kim thư uốn lượn như hoa đào mùa xuân, trông cực kỳ nịnh mắt, trên tòa lầu, một nữ tử thướt tha kiều diễm, thân thể nhẹ như lông chim, uyển chuyện ngự không theo từng dòng kim sắc mà đáp xuống.

Đám người thấy vậy liền quên béng chuyện hóng hớt mà quay lại xôi sao,

“đây là bắt đầu rồi sao”.

“ta năm trước cũng chỉ lấy được năm cuộn giấy phù, còn lại cũng là lực bất tòng tâm, gia cảnh không bằng người khác thì đành chịu thôi”.

“ta còn phải chật vật lắm mới lấy được một quận đây”.

Lý Thuần Tâm thắc mắt quay sang hỏi Vương Tú, “này là có chuyện gì, mà chỉ xuất hiện thôi đã phóng đại như vậy rồi, hơn nữa mọi người có vẻ cũng rất háo hức nữa”.



Vương Tú đáp giọng, “là giấy họa phù lúc trước đã nói qua rồi đấy, chính là giấy họa thuật pháp nho gia, đồng nhất như họa phù của đạo sĩ, nhưng điểm khác biệt ở đây chính là, nho gia cần có loại giấy khảm được hạo nhiên chính khí vào bên trong, còn đạo gia có thể họa mọi sinh linh mọi vật trên thế gian này làm đạo pháp”.

Vương Nhiên ngắt lời tiếp tục giải thích, “giấy họa phù này nói cách khác chính là quân bài tẩy của học đồ dưới thiên cảnh, học đồ vốn dĩ không thể tùy ý thi truyện thuật pháp mạnh mẽ, vì vậy phải thông qua giấy họa phù, dùng hạo nhiên chính khí khảm vào bên trong, lấy đó làm vật chứa thuật pháp, khi gặp phải tình huống cần phải chiến đấu thì nó chính là bảo vật áp đáy hòm”.

Lý Thuần Tâm nghe xong cũng hiểu ra, địa cảnh nho gia, không thể tùy ý vận chuyển hạo nhiên chính khí một hoàn hảo, lại cũng không có khả năng dùng thuật pháp mạnh mẽ như kiếm tu đạo gia cùng với võ giả, vì vậy phải thông qua vật chứa khác, dùng để chứa đựng hạo nhiên chính khí cùng với thuật pháp.

Lý Thuần Tâm nhìn xuyên qua đám người đang nhao nhao như ong, sau đó lại cất tiếng, “vậy làm sao để sử dụng”.

Vương Tú đáp giọng, “người có phải tên ngốc không, khi nào cần dùng chỉ cần rót hạo nhiên chính khí vào, sau đó nhắm chuẩn hướng như cung tên, một phát c·hết ngay”.

Vương Nhiên quay đầu lại nhìn Vương Tú nói, “muội ít nhất cũng là nữ tử, có thể đừng nói thô tục như mấy tên ngoài đường ngoài chợ được không”.

Vương Tú bữu môi đáp lại, “ta chỉ nói đúng sự thật”.

Vương Nhiên bất lực.

Lý Thuần Tâm nghe xong thì có hiểu có không, tại cách giải thích của tiểu cô nương quả thực quá trừu tượng, hơn nữa nên chưa thấy tận mắt lại cũng khó mà liên tưởng ra được, nhưng qua việc mấy người kia háo hức như người nghèo thấy được vàng bạc, thì cái được gọi là giấy vẽ bùa này so với pháp bảo chính là đồng dạng một loại kỳ chân, hơn nữa cũng rất quý hiếm.



Nữ tử đứng trên đài cao bằng nửa người nam tử bình thường, tay tựa lên cái bàn nhỏ, trông cực kì thướt tha, ngay sau đó lại có thêm mấy nam tử, dáng hình thô kệch đầy cơ bắp, dung mạo bình thường, y phục không phải xa hoa cũng không quá bần hàn, sắc mặt đồng dạng là nghiêm nghị, tóp người đi thẳng từ bên trong góc tối ra, sau đó tách ra thành hai đoàn mỗi bên khoảng năm người, trên tay cầm một cái hộp gỗ to, sắp xếp chỉnh tề thành một hàng ngang.

Nữ Tử bên trên bắt đầu nói, “các vị thiếu gia tiểu thư chắc ta không phải nói nhiều nữa, bên trong mỗi hộp gấp này, phân từ cao đến thấp từ trái qua phải, hộp đầu tiên sẽ có một cuộn giấy cuộn phù, quận áp chót sẽ có mười quận, ai ra giá cao hơn vật trong hòm sẽ thuộc về người đó, mỗi lần tăng giá không quá năm mươi lượng vàng”.

Lý Thuần Tâm ngẩn người hỏi, “này là trên trời rồi” phải biết rằng năm mười lượng vàng chính là đủ cho một gia đình bình thường sống hai năm, nhưng ở đây chỉ đáng một lần tăng giá, hắn bắt đầu cảm nhận được thể hệ nho gia này chính là thể hệ tốn kém nhất trong tu hành, nhưng hắn lại cũng hiểu rằng trên con đường đại đạo này, tiền bạc chính là vật yếu, nếu có thực lực tiền bạc hào hoa sẽ theo đuôi mà chạy tới, nhưng đối với thiếu niên hiện giờ vẫn chỉ là phàm tục gia đinh, vì vậy số ngân lượng này vô cùng lớn.

Mộc Nan Chi đứng ngay gần đó thấy dáng vẻ mất hồn của Lý Thuần Tâm thì cười nói, “tiểu đệ đệ nếu thích tỉ tỉ có thể cho đệ gấp mười lần số đó”. Không nói hết lời cô chỉ khẽ liếm môi một cái.

Lý Thuần Tâm nghe vậy vội vàng nói, “a, cái này không cần đâu”.

Vương Tú đưa mắt lườm Mộc Nan Chi một cái sắc như dao.

Mặc Nan Chi, thấy vậy thì cười lên lên khanh khách, cũng không để ý đến hình tượng.

Dương Thiên Châu lẩn khuất trong đám người, đưa mắt chăm chú nhìn Lý Thuần Tâm đang đứng bên cạnh Vương Tú, gương mặt nhăn lại như khỉ ăn ớt, trông vô cùng khó coi.

Bạch Vô Trần, quay lại khoác vai Lý Thuần Tâm nói, “huynh đệ nghĩ thế nào, nếu thích phụ nhân lúc nãy ta nói, thì mười cuộn giấy họa phù kia coi như là của hồi môn”.

Lý Thuần Tâm lắc đầu từ chối, “không cần đâu ta không phải nho gia”.

Bạch Vô Trần vẻ mặt không vui nói, “nghiêm túc quá đi, như thế này đúng thật là không thú vị chút nào”.

Bình Luận

0 Thảo luận