Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 60: Chương 60 Thanh Văn Quán 3
Ngày cập nhật : 2024-12-03 03:21:23Chương 60 Thanh Văn Quán 3
“Vương tiểu tiên sinh hôm nay lại cũng có nhã hứng vậy sao” giọng nói lanh lảnh nhưng lại có phần trầm ổn phát ra từ trong đám người.
Lý Thuần Tâm cùng với bốn người đang trong tình huống hơi khó nói, nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh.
Thì thấy một nam tử, tuổi tác không cao chỉ khoảng mười tám đôi mươi, tướng mạo có thể nói là dễ nhìn, còn về y phục thì đồng dạng một kiểu thư sinh nho nhã, hắn đi từ trong đám người quần là áo lụa, nhưng ai nấy đều có vẻ tránh đường để lộ ra khe hở cho hắn đi qua.
Vương Nhiên thấy hắn thì cười khổi nói, “Bạch Vô Trần, ngươi học được cái thói nói hoa mỹ đó ở đâu vậy”.
Lý Thuần Tâm thấy hôm nay tại sao toàn gặp những nhân vật lớn như vậy, chỉ xem cách nói chuyện của Vương Nhiên đối với người này khẳng định rằng người này không phải một nhân vật tầm thường, ngược lại tiếng tăm cũng không nhỏ.
Người được gọi là Bạch Vô Trần, tiến tới, vỗ vai Vương Nhiên cười nói, “ta nói cho ngươi biết, lúc nãy ta đi vào trong thấy mấy nữ tử đứng ngoài xôn xao háo hức, bàn luận sôi nổi cái gì mà Vương tiểu tiên sinh anh tuấn tiêu sái, cái gì mà ước gì được làm đạo lữ hợp tán có c·hết cũng bằng lòng, ôi chao ta đây có ước cũng không được”.
Dừng một chút hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thấy toàn nhân vật tai to mặt lớn trong thành, sau đó nhìn vào Mộc Nan Chi nói, “chẳng phải Mộc tiểu thư cũng tương tư vị tiểu tiên sinh này của chúng ta như mái chịu trống mà trống vô lực sao”.
Mộc Nan Chi bị để mắt tới, lại không có phần nào là tức giận, ngược lại lại càng thêm thưởng ứng nói, “Bạch công tử đúng là hiểu rõ phong tình, không như ai kia trà ngon đến miệng cũng không chịu mở miệng thưởng thức”.
Bạch Vô Trần, cười lên sang sảng mặc kệ mấy ánh mắt nhìn về phía mình.
Hắn cười xong tiếp tục đưa mắt nhìn quanh dừng ở chỗ Vương Tú đang che chắn trước mặt Lý Thuần Tâm, như hiểu gì đó nói, “Vương muội muội đây là bảo vệ phu quân chưa vào cửa sao, thế này e rằng Dương nhị thiếu của chúng ta sẽ đau lòng c·hết đi sống lại mất”.
Người này đúng thực là miệng lưỡi không bỏ qua một ai, chỉ cần có cơ hội sẽ lập tức nói ý tứ, bất kể người đó là ai, hắn đều có thể đem cái miệng thuần thục của mình ra kháy đểu, chỉ trừ các vị trưởng bối, hoặc mấy tên võ giả có thực lực cao hơn hắn, vì những kẻ đó không thích giảng đạo lý, hắn mà tùy ý mở miệng nói bóng gió thì chắc chắn sẽ một thân tàn tạ, nhưng mấy người ở đây thì lại chẳng ai có thể làm gì được hắn vì vậy hắn có thể tự do múa lưỡi.
Dương Thiên Châu, sắc mặt vốn đã khó coi, hiện tại lại xám xịt như mây đen, cười lên nụ cười như khóc nói, “Bạch huynh nói đùa rồi”.
Lý Thuần Tâm thì lại thực sự không biết tại sao hắn một nhân vật tầm thường như vậy, lại xuất ngày bị nhắm đến trong cuộc trò chuyện của bọn họ,
Bạch Vô Trần, đưa mắt dò xét nhìn từ trên xuống dưới, Lý Thuần Tâm, sau đó vỗ tay nói, “Huynh đệ ngươi tên gì”.
Lý Thuần Tâm ngơ ngác hả lên một tiếng nói, “Lý Thuần Tâm”.
Tên kia tiến tới bước qua Vương Tú, Vương Tú lại có vẻ không phản cảm với người này, để hắn tùy ý bước qua, tay cũng thu lại.
Bạch Vô Trần tiến tới khoác vai Lý Thuần Tâm, giọng điệu thân thiết nói, “Thuần Tâm huynh đệ, huynh đây là muốn ăn cơm mềm sao, không sao không sao nam nhân mà ta hiểu”.
Lý Thuần Tâm, đã được nghe câu tương tự từ lời của Mao Cự vì vậy dứt khoát trả lời, “không có ta chỉ là tiểu gia đinh không có gí định trèo cao”.
Bạch Vô Trần vẫn không bỏ qua mà nói, “như vậy thì phí phạm quá, hay như thế này đi, ta có một đại nương góa chồng, tướng mạo cũng xinh đẹp, nhưng cái quan trọng ở đây chính là gia tài đủ để huynh đệ sống trong nhung lụa cả đời”.
Lý Thuần Tâm hiểu ý tứ trong lời của Bạch Vô Trần, liền nhích chân tránh sang một bên, cố ý kéo giãn khoảng cách với người mới quen đã nói chuyện như thân thiết này, từ chối nói, “a, cái này không cần đâu, ta sống ở phủ thành chủ cũng rất tốt rồi, không yêu cầu gì hơn”.
Vương Tú đưa mắt nhìn Bạch Vô Trần, nói, “Bạch Vô Trần, huynh tính đào góc tường nhà ta”.
Bạch Vô Trần cười xởi lởi định đưa tay xoa đầu Vương Tú, nhưng đã bị tay cô gạt ra, hắn thấy vậy liền quay sang ôm tay Vương Nhiên ủy khuất như nữ tử nói, “Vương tiểu tiên sinh, muội muội này ngày trước còn dính ta như cái đuôi, hiện giờ vì một tiểu gia đinh mà, lại né tránh vị huynh trưởng không máu mủ này rồi, đúng thật là cạn tào ráo máng đi”.
Vương Nhiên, vỗ vào tay Bạch Vô Trần nói, “ngươi nghiêm túc lại đi, làm như này chẳng ra thể thống gì nữa”.
Vương Tú bực tức chỉ tay nói, “huynh còn dám nói nữa, huynh rõ ràng là lấy kẹo hô lô dụ ta đuổi khắp mấy con ngõ, lại còn dám nói ta theo đuôi huynh đúng là ngậm máu phun người”.
Bạch Vô Trần cười nói, “cái đó cũng đi là theo đuôi còn gì, hơn nữa lần nào tới phủ thành chủ ta chẳng mang cả xâu kẹo hồ lô cho muội, nếu tính ra cũng đã hơn cả trăm, vậy thì không có ơn cũng phải có nghĩa.”.
Vương Tú nhất thời không phản bác được gì, Bạch gia cùng với phủ thành chủ vốn đã có giao tình từ trước, bởi gia chủ bạch gia đã từng là Thượng thư trong chiều, còn Vương Hiền Phong lại là học sĩ trong chiều, hai người cùng là thể chế quan văn, tuy tuổi tác khác nhau nên cũng hợp tính hợp cách, vì vậy khi Vương Hiền Phong chấp trưởng bắc sơn thành, gia chủ Bạch gia cũng cáo lão hồi hương không muốn quản thêm việc tranh đấu trong kinh thành nữa, duyên tri kỷ của họ không biết dày đến đâu, chỉ biết khi Bạch gia chủ cáo lão hồi hương, liền dẫn con cháu đến Bắc Sơn Thành phát triển cùng với Vương Hiền Phong, sau này giao tình lại là càng thêm thâm sâu, vì vậy con cháu trong nhà cũng chẳng có chút xa cách, vì vậy hai huynh muội phủ thành chủ đối với người này chính là huynh đệ không cùng dòng máu.
Không gian nơi Bạch Vô Thần xuất hiện có vẻ không còn nặng nề lắm, bởi thiếu niên này rất biết điều hòa không khí, với lại cũng khá có tiếng tăm trong này, vì thế cách nói chuyện của mọi người thể hiện sự thoải mái hơn lúc trước, chỉ riêng Dương Thiên Châu sắc mặt vẫn còn u ám, như thể đã bị ai c·ướp tiền c·ướp bạc.
Dương Thiên Châu, vỗ cái quạt đang cấp vào lòng bàn tay nói, “Vương công tử, không giới thiệu một chút sao.”
Vương Nhiên, hiểu ý hắn, đưa tay chỉ về phía Lý Thuần Tâm, hòa nhã nói, “à, đây là Lý Thuần Tâm, có thể nói là huynh đệ của ta”.
Thực chất thiếu niên có thể nói là gia đinh thì Lý Thuần Tâm cũng không thể phản bác, nhưng thiếu niên vốn đã xưng huynh gọi đệ, với lại cũng rất biết đối nhân xử thế, nếu ở trước mặt bao nhiêu người hào gia ở đây mà nói gia đinh thực sự sẽ khiến Lý Thuần Tâm cảm thấy không thể hòa nhập được, tuy là lúc nãy hắn có đã nói vậy với Bạch Vô Thần, nhưng giữa việc Lý Thuần Tâm và hắn nói ra lại có sự khác biệt về chất.
Dương Thiên Châu không bỏ qua lại hỏi tiếp, “hóa ra là huynh đệ, vậy ban nãy ta nghe vị huynh đài này nói là gia đinh, ta cứ tưởng lầu ba này hạng người nào cũng có thể vào được chứ”.
Lý Thuần Tâm hiểu được ý tứ trong lời Dương thiên châu hắn, hắn cũng nghe ra được lời nói này thực sự chẳng có ý tốt, cũng phải thôi mấy tên hào môn thế gia, có danh có phận coi thường người bần hàn cũng là chuyện thường,
Sau một lúc Lý Thuần Tâm lại cất lời, “Dương thiếu gia không nghe nhầm ta đúng là gia đinh của phủ thành chủ”.
Mộc Nan Chi vẫn tựa mình trên bàn gỗ, lên tiếng, “Dương thiếu gia, cũng coi là người đọc sách, nói ra ba chữ hạng người này, vậy là có ý gì, hay chữ nghĩa học xong đặt dưới chân không thông được lên đầu”.
“Vương tiểu tiên sinh hôm nay lại cũng có nhã hứng vậy sao” giọng nói lanh lảnh nhưng lại có phần trầm ổn phát ra từ trong đám người.
Lý Thuần Tâm cùng với bốn người đang trong tình huống hơi khó nói, nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại nhìn về phía phát ra âm thanh.
Thì thấy một nam tử, tuổi tác không cao chỉ khoảng mười tám đôi mươi, tướng mạo có thể nói là dễ nhìn, còn về y phục thì đồng dạng một kiểu thư sinh nho nhã, hắn đi từ trong đám người quần là áo lụa, nhưng ai nấy đều có vẻ tránh đường để lộ ra khe hở cho hắn đi qua.
Vương Nhiên thấy hắn thì cười khổi nói, “Bạch Vô Trần, ngươi học được cái thói nói hoa mỹ đó ở đâu vậy”.
Lý Thuần Tâm thấy hôm nay tại sao toàn gặp những nhân vật lớn như vậy, chỉ xem cách nói chuyện của Vương Nhiên đối với người này khẳng định rằng người này không phải một nhân vật tầm thường, ngược lại tiếng tăm cũng không nhỏ.
Người được gọi là Bạch Vô Trần, tiến tới, vỗ vai Vương Nhiên cười nói, “ta nói cho ngươi biết, lúc nãy ta đi vào trong thấy mấy nữ tử đứng ngoài xôn xao háo hức, bàn luận sôi nổi cái gì mà Vương tiểu tiên sinh anh tuấn tiêu sái, cái gì mà ước gì được làm đạo lữ hợp tán có c·hết cũng bằng lòng, ôi chao ta đây có ước cũng không được”.
Dừng một chút hắn đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thấy toàn nhân vật tai to mặt lớn trong thành, sau đó nhìn vào Mộc Nan Chi nói, “chẳng phải Mộc tiểu thư cũng tương tư vị tiểu tiên sinh này của chúng ta như mái chịu trống mà trống vô lực sao”.
Mộc Nan Chi bị để mắt tới, lại không có phần nào là tức giận, ngược lại lại càng thêm thưởng ứng nói, “Bạch công tử đúng là hiểu rõ phong tình, không như ai kia trà ngon đến miệng cũng không chịu mở miệng thưởng thức”.
Bạch Vô Trần, cười lên sang sảng mặc kệ mấy ánh mắt nhìn về phía mình.
Hắn cười xong tiếp tục đưa mắt nhìn quanh dừng ở chỗ Vương Tú đang che chắn trước mặt Lý Thuần Tâm, như hiểu gì đó nói, “Vương muội muội đây là bảo vệ phu quân chưa vào cửa sao, thế này e rằng Dương nhị thiếu của chúng ta sẽ đau lòng c·hết đi sống lại mất”.
Người này đúng thực là miệng lưỡi không bỏ qua một ai, chỉ cần có cơ hội sẽ lập tức nói ý tứ, bất kể người đó là ai, hắn đều có thể đem cái miệng thuần thục của mình ra kháy đểu, chỉ trừ các vị trưởng bối, hoặc mấy tên võ giả có thực lực cao hơn hắn, vì những kẻ đó không thích giảng đạo lý, hắn mà tùy ý mở miệng nói bóng gió thì chắc chắn sẽ một thân tàn tạ, nhưng mấy người ở đây thì lại chẳng ai có thể làm gì được hắn vì vậy hắn có thể tự do múa lưỡi.
Dương Thiên Châu, sắc mặt vốn đã khó coi, hiện tại lại xám xịt như mây đen, cười lên nụ cười như khóc nói, “Bạch huynh nói đùa rồi”.
Lý Thuần Tâm thì lại thực sự không biết tại sao hắn một nhân vật tầm thường như vậy, lại xuất ngày bị nhắm đến trong cuộc trò chuyện của bọn họ,
Bạch Vô Trần, đưa mắt dò xét nhìn từ trên xuống dưới, Lý Thuần Tâm, sau đó vỗ tay nói, “Huynh đệ ngươi tên gì”.
Lý Thuần Tâm ngơ ngác hả lên một tiếng nói, “Lý Thuần Tâm”.
Tên kia tiến tới bước qua Vương Tú, Vương Tú lại có vẻ không phản cảm với người này, để hắn tùy ý bước qua, tay cũng thu lại.
Bạch Vô Trần tiến tới khoác vai Lý Thuần Tâm, giọng điệu thân thiết nói, “Thuần Tâm huynh đệ, huynh đây là muốn ăn cơm mềm sao, không sao không sao nam nhân mà ta hiểu”.
Lý Thuần Tâm, đã được nghe câu tương tự từ lời của Mao Cự vì vậy dứt khoát trả lời, “không có ta chỉ là tiểu gia đinh không có gí định trèo cao”.
Bạch Vô Trần vẫn không bỏ qua mà nói, “như vậy thì phí phạm quá, hay như thế này đi, ta có một đại nương góa chồng, tướng mạo cũng xinh đẹp, nhưng cái quan trọng ở đây chính là gia tài đủ để huynh đệ sống trong nhung lụa cả đời”.
Lý Thuần Tâm hiểu ý tứ trong lời của Bạch Vô Trần, liền nhích chân tránh sang một bên, cố ý kéo giãn khoảng cách với người mới quen đã nói chuyện như thân thiết này, từ chối nói, “a, cái này không cần đâu, ta sống ở phủ thành chủ cũng rất tốt rồi, không yêu cầu gì hơn”.
Vương Tú đưa mắt nhìn Bạch Vô Trần, nói, “Bạch Vô Trần, huynh tính đào góc tường nhà ta”.
Bạch Vô Trần cười xởi lởi định đưa tay xoa đầu Vương Tú, nhưng đã bị tay cô gạt ra, hắn thấy vậy liền quay sang ôm tay Vương Nhiên ủy khuất như nữ tử nói, “Vương tiểu tiên sinh, muội muội này ngày trước còn dính ta như cái đuôi, hiện giờ vì một tiểu gia đinh mà, lại né tránh vị huynh trưởng không máu mủ này rồi, đúng thật là cạn tào ráo máng đi”.
Vương Nhiên, vỗ vào tay Bạch Vô Trần nói, “ngươi nghiêm túc lại đi, làm như này chẳng ra thể thống gì nữa”.
Vương Tú bực tức chỉ tay nói, “huynh còn dám nói nữa, huynh rõ ràng là lấy kẹo hô lô dụ ta đuổi khắp mấy con ngõ, lại còn dám nói ta theo đuôi huynh đúng là ngậm máu phun người”.
Bạch Vô Trần cười nói, “cái đó cũng đi là theo đuôi còn gì, hơn nữa lần nào tới phủ thành chủ ta chẳng mang cả xâu kẹo hồ lô cho muội, nếu tính ra cũng đã hơn cả trăm, vậy thì không có ơn cũng phải có nghĩa.”.
Vương Tú nhất thời không phản bác được gì, Bạch gia cùng với phủ thành chủ vốn đã có giao tình từ trước, bởi gia chủ bạch gia đã từng là Thượng thư trong chiều, còn Vương Hiền Phong lại là học sĩ trong chiều, hai người cùng là thể chế quan văn, tuy tuổi tác khác nhau nên cũng hợp tính hợp cách, vì vậy khi Vương Hiền Phong chấp trưởng bắc sơn thành, gia chủ Bạch gia cũng cáo lão hồi hương không muốn quản thêm việc tranh đấu trong kinh thành nữa, duyên tri kỷ của họ không biết dày đến đâu, chỉ biết khi Bạch gia chủ cáo lão hồi hương, liền dẫn con cháu đến Bắc Sơn Thành phát triển cùng với Vương Hiền Phong, sau này giao tình lại là càng thêm thâm sâu, vì vậy con cháu trong nhà cũng chẳng có chút xa cách, vì vậy hai huynh muội phủ thành chủ đối với người này chính là huynh đệ không cùng dòng máu.
Không gian nơi Bạch Vô Thần xuất hiện có vẻ không còn nặng nề lắm, bởi thiếu niên này rất biết điều hòa không khí, với lại cũng khá có tiếng tăm trong này, vì thế cách nói chuyện của mọi người thể hiện sự thoải mái hơn lúc trước, chỉ riêng Dương Thiên Châu sắc mặt vẫn còn u ám, như thể đã bị ai c·ướp tiền c·ướp bạc.
Dương Thiên Châu, vỗ cái quạt đang cấp vào lòng bàn tay nói, “Vương công tử, không giới thiệu một chút sao.”
Vương Nhiên, hiểu ý hắn, đưa tay chỉ về phía Lý Thuần Tâm, hòa nhã nói, “à, đây là Lý Thuần Tâm, có thể nói là huynh đệ của ta”.
Thực chất thiếu niên có thể nói là gia đinh thì Lý Thuần Tâm cũng không thể phản bác, nhưng thiếu niên vốn đã xưng huynh gọi đệ, với lại cũng rất biết đối nhân xử thế, nếu ở trước mặt bao nhiêu người hào gia ở đây mà nói gia đinh thực sự sẽ khiến Lý Thuần Tâm cảm thấy không thể hòa nhập được, tuy là lúc nãy hắn có đã nói vậy với Bạch Vô Thần, nhưng giữa việc Lý Thuần Tâm và hắn nói ra lại có sự khác biệt về chất.
Dương Thiên Châu không bỏ qua lại hỏi tiếp, “hóa ra là huynh đệ, vậy ban nãy ta nghe vị huynh đài này nói là gia đinh, ta cứ tưởng lầu ba này hạng người nào cũng có thể vào được chứ”.
Lý Thuần Tâm hiểu được ý tứ trong lời Dương thiên châu hắn, hắn cũng nghe ra được lời nói này thực sự chẳng có ý tốt, cũng phải thôi mấy tên hào môn thế gia, có danh có phận coi thường người bần hàn cũng là chuyện thường,
Sau một lúc Lý Thuần Tâm lại cất lời, “Dương thiếu gia không nghe nhầm ta đúng là gia đinh của phủ thành chủ”.
Mộc Nan Chi vẫn tựa mình trên bàn gỗ, lên tiếng, “Dương thiếu gia, cũng coi là người đọc sách, nói ra ba chữ hạng người này, vậy là có ý gì, hay chữ nghĩa học xong đặt dưới chân không thông được lên đầu”.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận