Cài đặt tùy chỉnh
Đoạ Ma
Chương 59: Chương 59 Thanh Văn Quán 2
Ngày cập nhật : 2024-12-03 03:21:23Chương 59 Thanh Văn Quán 2
Không dừng lại ở lầu hai quá lâu, hai người như hai cái đuôi nhỏ đi theo Vương Nhiên lên lầu ba, hành lang đi lên lầu ba, mỗi bước đi lên một bậc thang thiếu niên lại thấy tâm thần càng thêm thả lỏng, cứ như thể một dòng suối mát lạnh đang chảy qua lòng ngực, riêng tiểu cô nương Vương Tú thích thú nhìn những đạo hoa văn kỳ lạ trên từng bậc cầu thang, mỗi bước chân bước đi, đạo hoa văn dưới chân lại sáng lên một vầng quang sắc, trông cực kì thích mắt.
Thiếu niên Vương Nhiên giường như là đã quen với cảnh tượng này, chẳng mấy để ý, chỉ nhẹ nhàng bước đi lên, còn không quên nhắc hai người theo sát.
Khi bước đến cuối bậc thang, trước mắt ba người hiện ra một cánh cửa, bên trên khắc chi chít văn thư cổ tịch chiếu rọi ống ánh, Vương Nhiên lấy ra tấm lệnh bài gỗ đơn giản, dùng khí đan điền rót hạo nhiên chính khí vào bên trong, sau đó khảm lên vòng tròn hoa văn giữa cánh cửa, cánh cửa mới từ từ mở ra.
Lý Thuần Tâm tuy biết thiên hạ này đầy những điều mới mẻ, nhưng cái này lại cũng làm hắn cảm thấy rất kì diệu, khó lòng mà không cảm thán một câu trong lòng.
“vào đi”. Vương Nhiên đi trước nhắn hai người đi theo.
Lý Thuần Tâm cùng với Vương Tú cũng lập tức bước theo sau.
Bên trong gian mập thất của lầu ba, quả thực là rất hùng tráng, văn thư cổ tịch, xếp thành tháp đâu đâu cũng thấy, căn phòng tuy giản dị nhưng lại toát ra khí khái cao v·út của nho gia, tuy nhiều văn thư cổ tịch là vậy, nhưng bên trong lại không có mấy người, quét mắt một vòng thì toàn thấy những thiếu gia tiểu thư quần là áo lụa, ai nấy đều xa hoa quyền quý.
“Vương công tử ngài không biết nô gia đến đây chỉ chờ ngài thôi đâu”.
Ba người nghe giọng nói thì quay đầu nhìn vào hướng vừa phát ra, thì thấy Mộc Nan Chi dáng vẻ yểu điệu, tuy ăn mặc kín đáo, nhưng lại vẫn toát ra dáng vẻ thướt tha e lệ, vừa tiến lại vừa đôi mắt anh đào, nhìn Vương Nhiên một vòng từ đầu đến chân.
Vương Nhiên vẫn giữ dáng vẻ nho nhã vốn có của mình, cúi đầu không quá sâu nói, “Mộc tiểu thư lâu rồi không gặp”.
Vương Tú không biết từ đâu nhảy bật ra đứng trước mặt Mộc Nan Chi, tay nhỏ chỉ thẳng vào mặt quát, “hồ ly tinh, lần trước quyến rũ tiểu gia đinh của ta, bây giờ định mê hoặc ca ca ta à”.
Mộc Nan Chi nghiêng đầu nhìn về phía hai người đang đứng, ủy khuất nói, “Vương công tử, muội muội của huynh thế này cũng làm ta sợ quá đi mất”.
Mấy người bên trong đang chăm chú xem cổ tịch, cũng phải ngoái đầu nhìn về phía bốn người, nhưng thấy toàn là người không động đến được, thì lại quay mặt đi không ai dám nói gì, đám người tuy là có chút danh phận thật, nhưng ba người này đều là nhất đẳng thế gia trong đại thành này, bọn hắn cũng chẳng điên mà đi xen vào.
Lý Thuần Tâm nghĩ cũng thấy mình xui xẻo, hắn thực lòng không muốn tiếp xúc với vị tiểu thư Mộc gia này, hắn không cảm thấy có uy h·iếp, nhưng thực sự cảm thấy người này rất phiền phức.
Vương Nhiên thấy Vương Tú chuẩn bị không kiềm được mà làm loạn liền đưa tay Vương Tú về phía mình, hướng Mộc Nan Chi nói, “Mộc tiểu thư là muội muội ta thất lễ rồi”.
Vương Tú bực tức nói, “huynh chẳng lẽ bị con hồ ly này mê hoặc rồi”.
Vương Nhiên không thèm quan tâm đến tiểu muội hồ nháo nhà mình, kéo thiếu nữ ra phía sau gần sát bên Lý Thuần Tâm.
Lý Thuần Tâm vẫn đang đang chăm chú nhìn vào Mộc Nan Chi để xem Vương Nhiên đối mặt thế nào với người miệng lưỡi có thể g·iết người này.
Vương Tú đang bực bội còn thấy thiếu niên nhìn kẻ thù của mình, thì đưa tay méo vào eo Lý Thuần Tâm nói, “nhìn cái gì mà nhìn, ngươi còn nhìn nữa bổn cô nương móc mắt ngươi”.
Lý Thuần Tâm xoa xoa cái eo, giải thích, “ta chỉ muốn xem Vương huynh đối phó với tiểu thư Mộc gia kia thế nào thôi”.
Vương Tú hừ một tiếng, quay mặt đi hướng khác.
Mộc Nan Chi trước mặt đã không còn thứ gì cản chở nữa, yểu điệu bước về phía Vương Nhiên, miệng nói, “Vương công tử đây là thương xót cho nô gia phải không”.
Vương Nhiên, mỉm cười đáp lại, “Mộc tiểu thư hiểm lầm rồi, ta chỉ là sợ muội muội ta phá hỏng nơi này thôi”.
Vương Nhiêu tuy là đại tài tử trong thành trấn này, nhưng đối với vị này thực sự là thua bảy phần, hắn không thể cường thế như tiểu muội, lại không thể dứt khoát như người lạ, suy cho cùng cũng là người của đại thế gia, không thể vô lễ mà lướt qua như vậy được.
Mộc Nan Chi thấy Vương Nhiên đáp không đầu không cuối thì mở miệng nói, “công tử đúng là thẳng thắn quá đi, khiến cho người ta đau lòng mà”.
Vương Nhiên đáp lại, “ta là nói thực, Mộc tiểu thư nghĩ nhiều rồi”.
Mộc Nan Chi, tựa tay lên kệ sách sác, vô tình hay cố ý để lộ ra đường cong mềm mại, nói, “mấy tên thuần nho đúng thật là đầu gỗ, chẳng hiểu phong tình là gì cả”.
Vương Nhiên liền đáp lại, “Mộc tiểu thư chẳng phải cũng là học đồ, hơn nữa phẩm cấp lại cũng không kém cạnh ta, nói như vậy có vẻ là không hợp lý lắm”.
Mộc Nan Chi đưa mắt nhìn về phía Lý Thuần Tâm, ra vẻ nhu tình, cười nói, “tiểu đệ đệ cũng ở đây à”.
Vương Tú nghe vậy liền đứng chắn trước mặt Lý Thuần tâm, nói, “hô ly ngươi mà lại đây ta đảm bảo sẽ cho ngươi lăn từ lầu ba xuống”.
Vị tiểu thư Mộc gia này thực chất cũng chỉ muốn trêu chọc một chút lại chẳng muốn gây sự, nhất là ở một nơi như thế này, tuy là nói có pháp trận thu hộ nhưng nếu lỡ phá hỏng thứ gì đó thực sự có giá trị thì lại cũng rất phiền phức, vả lại cũng không đáng.
Mộc Nan Chi không có ý định tiến lại, chỉ cười cười trêu chọc, “muội muội đây là bảo vệ phu quân từ bé sao”.
Vương Tú mặt không biến sắc nói, “ngươi có tin ta đá ngươi ra khỏi đây”.
Chưa kịp để Mộc Nan Chi cất lời đã có giọng nói từ phía Khác cắt ngang, “Vương tiểu thư, cô lại cũng đến mấy nơi như thế này sao, ta hôm nay cũng thật may mắn”.
Dương Thiêu Châu bước ra từ đám người, dáng vẻ vẫn nho nhã, nhưng ánh mắt si tình lại không giấu được.
Vương Tú thấy hắn thì bực tức nói, “ngươi lại cũng muốn bay xuống cùng với cô ta”.
Vương Nhiên ôm chán, không biết nói sao với vị Thiếu gia của Dương gia này, hắn ít nhiều gì cũng biết tính cách của muội muội hắn, với tình hình này vậy mà vẫn cố tiến tới bắt chuyện, đây là nên nói si tình hay là ngu ngốc đây.
Dương Thiên Châu thấy Vương Tú chắn trước Lý Thuần Tâm, ánh mắt lại có vài phần đánh giá nói, “chỉ là lâu rồi không gặp, theo phép tắc ta cũng nên chào hỏi một chút cho đúng quy củ phải không”.
Mộc Nan Chi, đánh giá nói, “cả cái thành này ai mà không biết Dương thiếu gia đệ nhất si tình, còn không mau tiến tới hẹn đời hẹn kiếp, ở đó nói nhảm không sợ bị người nào đó c·ướp mất à”.
Dương Thiên Châu nghe lời nói có chút ý tứ của Mộc Nan Chi, lại đưa mắt nhìn về thiến thiên ăn mặc có chút bần hàng, ánh mắt hiện lên vài phần khinh bỉ nói, “cái này cũng phải xem tâm ý của Vương tiểu thư”.
Vương Tú nói, “đầu ngươi bị hỏng rồi à, tâm ý ta thế nào người mù cũng thấy còn cần phải nói ra sao”.
Lý Thuần Tâm, lại không biết tại sao lại đưa mình vào cuộc đấu khẩu giữa mấy nhân vật lớn này, hắn chỉ muốn đi theo giúp một chút, ai ngờ lại tự đưa mình vào vòng xoáy.
Dương Thiên Châu giường như đã quá quen với cách nói chuyện này, nhưng dù sao cũng lại là tình yêu thiếu thời, thực sự là khó dứt ra được, nhưng hắn lại cũng không hoàn toàn c·hết tâm, hắn từng nghe trong sách có nhắc khẩu xà tâm phật, thương nhau lắm cắn nhau đau, vì cái tình yêu kỳ quái mà hắn lại đã tin là thực, vì vậy lại càng dốc lòng hơn.
Dương Thiên Châu, đáp lại, “không sao, không sao ta chờ được”.
Vương Nhiên không kiềm được mà lên tiếng, “Dương huynh, huynh đây là quá sinh tình với muội muội nhà ta rồi, nhưng mà cứ như vậy lại là tự mình hại mình mà thôi, tốt nhất là nên buông bỏ, chuyên tâm đọc sách sau này không thành đại sự cũng có thể đứng ở một vùng, cưới một nữ tử xinh đẹp, sống đời viên mãn, có phải tốt hơn việc không có kết quả này”.
Vương Tú thấy ca ca mình nói có lý thì gật đầu đồng tình.
Dương Thiên Châu sắc mặt có chút không tự nhiên nói, “không thử sao có thể biết kết quả”.
Vương Nhiên nhất thời không biết phải nói sao với con người cố chấp này, kết quả đã rõ như ban ngày rồi mà vẫn muốn thử hết lần này đến lần khác. nên nói là si tình hay là kẻ ngốc đây.
Không dừng lại ở lầu hai quá lâu, hai người như hai cái đuôi nhỏ đi theo Vương Nhiên lên lầu ba, hành lang đi lên lầu ba, mỗi bước đi lên một bậc thang thiếu niên lại thấy tâm thần càng thêm thả lỏng, cứ như thể một dòng suối mát lạnh đang chảy qua lòng ngực, riêng tiểu cô nương Vương Tú thích thú nhìn những đạo hoa văn kỳ lạ trên từng bậc cầu thang, mỗi bước chân bước đi, đạo hoa văn dưới chân lại sáng lên một vầng quang sắc, trông cực kì thích mắt.
Thiếu niên Vương Nhiên giường như là đã quen với cảnh tượng này, chẳng mấy để ý, chỉ nhẹ nhàng bước đi lên, còn không quên nhắc hai người theo sát.
Khi bước đến cuối bậc thang, trước mắt ba người hiện ra một cánh cửa, bên trên khắc chi chít văn thư cổ tịch chiếu rọi ống ánh, Vương Nhiên lấy ra tấm lệnh bài gỗ đơn giản, dùng khí đan điền rót hạo nhiên chính khí vào bên trong, sau đó khảm lên vòng tròn hoa văn giữa cánh cửa, cánh cửa mới từ từ mở ra.
Lý Thuần Tâm tuy biết thiên hạ này đầy những điều mới mẻ, nhưng cái này lại cũng làm hắn cảm thấy rất kì diệu, khó lòng mà không cảm thán một câu trong lòng.
“vào đi”. Vương Nhiên đi trước nhắn hai người đi theo.
Lý Thuần Tâm cùng với Vương Tú cũng lập tức bước theo sau.
Bên trong gian mập thất của lầu ba, quả thực là rất hùng tráng, văn thư cổ tịch, xếp thành tháp đâu đâu cũng thấy, căn phòng tuy giản dị nhưng lại toát ra khí khái cao v·út của nho gia, tuy nhiều văn thư cổ tịch là vậy, nhưng bên trong lại không có mấy người, quét mắt một vòng thì toàn thấy những thiếu gia tiểu thư quần là áo lụa, ai nấy đều xa hoa quyền quý.
“Vương công tử ngài không biết nô gia đến đây chỉ chờ ngài thôi đâu”.
Ba người nghe giọng nói thì quay đầu nhìn vào hướng vừa phát ra, thì thấy Mộc Nan Chi dáng vẻ yểu điệu, tuy ăn mặc kín đáo, nhưng lại vẫn toát ra dáng vẻ thướt tha e lệ, vừa tiến lại vừa đôi mắt anh đào, nhìn Vương Nhiên một vòng từ đầu đến chân.
Vương Nhiên vẫn giữ dáng vẻ nho nhã vốn có của mình, cúi đầu không quá sâu nói, “Mộc tiểu thư lâu rồi không gặp”.
Vương Tú không biết từ đâu nhảy bật ra đứng trước mặt Mộc Nan Chi, tay nhỏ chỉ thẳng vào mặt quát, “hồ ly tinh, lần trước quyến rũ tiểu gia đinh của ta, bây giờ định mê hoặc ca ca ta à”.
Mộc Nan Chi nghiêng đầu nhìn về phía hai người đang đứng, ủy khuất nói, “Vương công tử, muội muội của huynh thế này cũng làm ta sợ quá đi mất”.
Mấy người bên trong đang chăm chú xem cổ tịch, cũng phải ngoái đầu nhìn về phía bốn người, nhưng thấy toàn là người không động đến được, thì lại quay mặt đi không ai dám nói gì, đám người tuy là có chút danh phận thật, nhưng ba người này đều là nhất đẳng thế gia trong đại thành này, bọn hắn cũng chẳng điên mà đi xen vào.
Lý Thuần Tâm nghĩ cũng thấy mình xui xẻo, hắn thực lòng không muốn tiếp xúc với vị tiểu thư Mộc gia này, hắn không cảm thấy có uy h·iếp, nhưng thực sự cảm thấy người này rất phiền phức.
Vương Nhiên thấy Vương Tú chuẩn bị không kiềm được mà làm loạn liền đưa tay Vương Tú về phía mình, hướng Mộc Nan Chi nói, “Mộc tiểu thư là muội muội ta thất lễ rồi”.
Vương Tú bực tức nói, “huynh chẳng lẽ bị con hồ ly này mê hoặc rồi”.
Vương Nhiên không thèm quan tâm đến tiểu muội hồ nháo nhà mình, kéo thiếu nữ ra phía sau gần sát bên Lý Thuần Tâm.
Lý Thuần Tâm vẫn đang đang chăm chú nhìn vào Mộc Nan Chi để xem Vương Nhiên đối mặt thế nào với người miệng lưỡi có thể g·iết người này.
Vương Tú đang bực bội còn thấy thiếu niên nhìn kẻ thù của mình, thì đưa tay méo vào eo Lý Thuần Tâm nói, “nhìn cái gì mà nhìn, ngươi còn nhìn nữa bổn cô nương móc mắt ngươi”.
Lý Thuần Tâm xoa xoa cái eo, giải thích, “ta chỉ muốn xem Vương huynh đối phó với tiểu thư Mộc gia kia thế nào thôi”.
Vương Tú hừ một tiếng, quay mặt đi hướng khác.
Mộc Nan Chi trước mặt đã không còn thứ gì cản chở nữa, yểu điệu bước về phía Vương Nhiên, miệng nói, “Vương công tử đây là thương xót cho nô gia phải không”.
Vương Nhiên, mỉm cười đáp lại, “Mộc tiểu thư hiểm lầm rồi, ta chỉ là sợ muội muội ta phá hỏng nơi này thôi”.
Vương Nhiêu tuy là đại tài tử trong thành trấn này, nhưng đối với vị này thực sự là thua bảy phần, hắn không thể cường thế như tiểu muội, lại không thể dứt khoát như người lạ, suy cho cùng cũng là người của đại thế gia, không thể vô lễ mà lướt qua như vậy được.
Mộc Nan Chi thấy Vương Nhiên đáp không đầu không cuối thì mở miệng nói, “công tử đúng là thẳng thắn quá đi, khiến cho người ta đau lòng mà”.
Vương Nhiên đáp lại, “ta là nói thực, Mộc tiểu thư nghĩ nhiều rồi”.
Mộc Nan Chi, tựa tay lên kệ sách sác, vô tình hay cố ý để lộ ra đường cong mềm mại, nói, “mấy tên thuần nho đúng thật là đầu gỗ, chẳng hiểu phong tình là gì cả”.
Vương Nhiên liền đáp lại, “Mộc tiểu thư chẳng phải cũng là học đồ, hơn nữa phẩm cấp lại cũng không kém cạnh ta, nói như vậy có vẻ là không hợp lý lắm”.
Mộc Nan Chi đưa mắt nhìn về phía Lý Thuần Tâm, ra vẻ nhu tình, cười nói, “tiểu đệ đệ cũng ở đây à”.
Vương Tú nghe vậy liền đứng chắn trước mặt Lý Thuần tâm, nói, “hô ly ngươi mà lại đây ta đảm bảo sẽ cho ngươi lăn từ lầu ba xuống”.
Vị tiểu thư Mộc gia này thực chất cũng chỉ muốn trêu chọc một chút lại chẳng muốn gây sự, nhất là ở một nơi như thế này, tuy là nói có pháp trận thu hộ nhưng nếu lỡ phá hỏng thứ gì đó thực sự có giá trị thì lại cũng rất phiền phức, vả lại cũng không đáng.
Mộc Nan Chi không có ý định tiến lại, chỉ cười cười trêu chọc, “muội muội đây là bảo vệ phu quân từ bé sao”.
Vương Tú mặt không biến sắc nói, “ngươi có tin ta đá ngươi ra khỏi đây”.
Chưa kịp để Mộc Nan Chi cất lời đã có giọng nói từ phía Khác cắt ngang, “Vương tiểu thư, cô lại cũng đến mấy nơi như thế này sao, ta hôm nay cũng thật may mắn”.
Dương Thiêu Châu bước ra từ đám người, dáng vẻ vẫn nho nhã, nhưng ánh mắt si tình lại không giấu được.
Vương Tú thấy hắn thì bực tức nói, “ngươi lại cũng muốn bay xuống cùng với cô ta”.
Vương Nhiên ôm chán, không biết nói sao với vị Thiếu gia của Dương gia này, hắn ít nhiều gì cũng biết tính cách của muội muội hắn, với tình hình này vậy mà vẫn cố tiến tới bắt chuyện, đây là nên nói si tình hay là ngu ngốc đây.
Dương Thiên Châu thấy Vương Tú chắn trước Lý Thuần Tâm, ánh mắt lại có vài phần đánh giá nói, “chỉ là lâu rồi không gặp, theo phép tắc ta cũng nên chào hỏi một chút cho đúng quy củ phải không”.
Mộc Nan Chi, đánh giá nói, “cả cái thành này ai mà không biết Dương thiếu gia đệ nhất si tình, còn không mau tiến tới hẹn đời hẹn kiếp, ở đó nói nhảm không sợ bị người nào đó c·ướp mất à”.
Dương Thiên Châu nghe lời nói có chút ý tứ của Mộc Nan Chi, lại đưa mắt nhìn về thiến thiên ăn mặc có chút bần hàng, ánh mắt hiện lên vài phần khinh bỉ nói, “cái này cũng phải xem tâm ý của Vương tiểu thư”.
Vương Tú nói, “đầu ngươi bị hỏng rồi à, tâm ý ta thế nào người mù cũng thấy còn cần phải nói ra sao”.
Lý Thuần Tâm, lại không biết tại sao lại đưa mình vào cuộc đấu khẩu giữa mấy nhân vật lớn này, hắn chỉ muốn đi theo giúp một chút, ai ngờ lại tự đưa mình vào vòng xoáy.
Dương Thiên Châu giường như đã quá quen với cách nói chuyện này, nhưng dù sao cũng lại là tình yêu thiếu thời, thực sự là khó dứt ra được, nhưng hắn lại cũng không hoàn toàn c·hết tâm, hắn từng nghe trong sách có nhắc khẩu xà tâm phật, thương nhau lắm cắn nhau đau, vì cái tình yêu kỳ quái mà hắn lại đã tin là thực, vì vậy lại càng dốc lòng hơn.
Dương Thiên Châu, đáp lại, “không sao, không sao ta chờ được”.
Vương Nhiên không kiềm được mà lên tiếng, “Dương huynh, huynh đây là quá sinh tình với muội muội nhà ta rồi, nhưng mà cứ như vậy lại là tự mình hại mình mà thôi, tốt nhất là nên buông bỏ, chuyên tâm đọc sách sau này không thành đại sự cũng có thể đứng ở một vùng, cưới một nữ tử xinh đẹp, sống đời viên mãn, có phải tốt hơn việc không có kết quả này”.
Vương Tú thấy ca ca mình nói có lý thì gật đầu đồng tình.
Dương Thiên Châu sắc mặt có chút không tự nhiên nói, “không thử sao có thể biết kết quả”.
Vương Nhiên nhất thời không biết phải nói sao với con người cố chấp này, kết quả đã rõ như ban ngày rồi mà vẫn muốn thử hết lần này đến lần khác. nên nói là si tình hay là kẻ ngốc đây.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận