Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!

Chương 31: Chương 31: Mổ bụng lấy thai

Ngày cập nhật : 2024-11-22 01:20:18
Chương 31: Mổ bụng lấy thai

" Ca ca ngươi thấy thế nào, đừng dọa ta sợ " Mạc Khinh Vũ ở cạnh, dáng vẻ nữ hiệp hào khí sụp đổ rồi, hai mắt đỏ ưng như sắp khóc tới nơi.

Từ khi Mạc gia diệt môn, hai huynh muội dựa vào nhau mà sống.

Mạc Khinh Thần bị cừu nhân g·iết cả nhà ném vào biển lửa, dù may mắn còn sống nhưng vẫn hủy mất dung mạo, cả đời phải mang quỷ diện che giấu khuôn mặt.

Thời điểm đó, hắn coi rẻ mạng sống của bản thân, trong mắt chỉ còn cừu hận.

Lại không ngờ từ trong đống tàn tích tìm thấy Mạc Khinh Vũ được mẫu thân ôm vào trong ngực.

Mẫu thân nàng b·ỏng n·ặng, không cứu nổi c·hết trong đau đớn, chính nàng dù hít rất nhiều tro tàn nhưng rất may mắn vì miễn cưỡng sống tiếp.

Vốn nên bị thù hận che mắt, Mạc Khinh Thần bỗng dưng có một cục nợ vướng vía, hoặc có thể xưng là sợi xiềng xích giúp hắn có thêm hi vọng sống tiếp.

Thoáng cái liền mười mấy năm, vừa là ca ca vừa là phụ mẫu, giờ muốn Mạc Khinh Vũ phải tận mắt nhìn xem hắn c·hết trước mặt mình sao ?

Nghĩ tới tên ăn mày, phú ông cạnh đường, nha sai,...từng người sống sờ sờ phá bụng mà c·hết.

Nàng sợ ca ca của mình cũng phải trải qua điều đó.

Oe oe oe ~

Bên ngoài lại có tiếng nghẹn ngào than khóc, Mạc Khinh Vũ tim đập nhanh nhìn thoáng qua một cái lỗ nhỏ trên vách tường.

Bên kia tường là một khung cảnh rùng rợn.

Từng bộ t·hi t·hể nam nhân nằm ra đường, phần bụng đẫm máu, nội tạng rơi vãi đầy đất.

Từng đứa bé sơ sinh hai mắt sưng vù, khóc rơi huyết lệ, lúc ẩn lúc hiện.

Chúng kéo theo cuống rốn, bò khắp mọi nơi, tiếng kêu khóc thảm thương như muốn xé rách cả thương khung.

" Chúng...đều là nữ hài ? "

Mạc Khinh Vũ đột nhiên chú ý tới một điểm kỳ lạ, những đứa trẻ này thế mà không có nam, chỉ có nữ.

" Cứu mạng ! "

Có tiếng thét vang lên ở cuối đường, một nữ nhân ôm bao vải điên cuồng chạy trên đường cái, đằng sau nàng là hai đứa trẻ ma quái bám theo không tha.



Nữ nhân cố hết sức chạy được mấy chục bước, đột ngột thấy hai chân cứng ngắc, lạnh tận sương cốt.

Nhìn xuống liền gặp hai sợi cuống rốn tím đen đang thối rửa quấn chặt chân mình.

" A ! " Nàng chỉ vừa kịp kêu một tiếng, liền ngã ra đất, nơi bị cuống rốn quấn bắt đầu chảy đầy mủ tanh hôi.

Hai đứa bé mắt sưng thấy thế liền lao lên, nhào vào người nàng.

Một đứa mò đến ngực nàng, thai nhi vừa ra đời vốn không có răng giờ đây lại mọc đầy nanh lởm chởm như cá mút đá, há mồm liền cắn xuống, xé toạc hai ngọn núi.

" A — a —!!!! " Nữ nhân gào lên kinh hoàng như thể đau đến c·hết đi sống lại, nhưng chẳng thể khiến hai đứa trẻ sơ sinh tràn ngập oán hận ngừng tay.

Đứa còn lại lần mò từ chân đến bụng, hai tay bụ bẩm hóa thành vuốt xanh tím, một phát đâm, một phát kéo, móc hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài, rồi mới chậm rãi ngồi gặm từng cái mọt.

Mạc Khinh Vũ hít sâu một hơi, không muôn tiếp tục nhìn nữa.

Rất khó chịu.

" Khinh...Vũ "

Quay đầu liền thấy ca ca Mạc Khinh Thần thống khổ ôm bụng, như đang lẩm bẩm gì đó.

" Ca ca, ngươi bảo cái gì ? ' Nàng vội chạy lại hỏi.

Chỉ thấy Mạc Khinh Thần khó khăn nói từng chữ. " Mổ, mổ bụng ta...lấy nó ra ! "

" Cái gì ? " Mạc Khinh Vũ giật mình, còn tưởng mình nghe lầm.

" Mổ bụng, lấy thai ! "

Mạc Khinh Thần kiên quyết nói, hắn đã thấy tất cả.

Cứ chờ tiếp, đợi đến khi khí huyết hao hết thì không còn cách nào ngăn được thứ trong bụng.

E rằng chính hắn phải giống những người nam nhân khác, bị thai nhi phá bụng mà ra, c·hết thảm c·hết thương, xác không toàn thây.

Mạc Khinh Vũ càng không phải nữ nhi mềm yếu, do do dự dự, đầu óc linh quang lóe lên liền hiểu rồi, từ sau eo thon lấy ra một thanh phi dao sắc bén.

" Làm đi " Mạc Khinh Thần quát khẽ một tiếng, liền lấy vải nhét vào miệng.

Lưỡi dao giơ lên...



Xẹt —

" Gra..."

" Ưm ~ "

Thao tác không nhuần nhuyễn chính xác lắm, nhưng tuyệt đối có đủ dứt khoát, mổ bụng lấy thai, không dừng lại chút nào.

Vô cùng kiêng kỵ đặt thai nhi nhốm máu qua một bên, Mạc Khinh Vũ thấy rằng vết cắt ở bụng ca ca vẫn đang rỉ xuống huyết dịch.

Dù cho có khí huyết giúp giữ vững v·ết t·hương nhưng cứ như thế mãi không phải chuyện tốt.

Mạc Khinh Vũ liền nhanh trong người lấy ra một ống Hỏa Chiết Tử, nàng mở nắp, há môi đỏ thở nhẹ một hơi, lập tức thấy có ánh lửa bốc lên hừng hực.

Nàng vội hơ lưỡi dao trên ngọn lửa nóng, đợi đủ lâu rồi, tức thì ép cả mặt dao vào chỗ v·ết t·hương.

" Ư ! " Mạc Khinh Thần trừng lớn mắt, cho dù đối với khí huyết võ phu tâm trí cứng cỏi thì vẫn...

Thật mẹ nó đau !

Kế đến Mạc Khinh Vũ lại lấy ra một bọc giấy.

Đây là Hồi Mệnh Tán...nghe tên rất kinh người, nhưng thật ra là một bột giúp nhanh chóng kết dính v·ết t·hương, giúp nó không còn hở, không còn chảy máu.

Là loại đồ vật cứu mạng thiết yếu trong giới võ lâm, do đó mới có danh Hồi Mệnh.

Chờ nửa chung trà cho cơn đau qua đi, Mạc Khinh Thần lấy lại chút tinh thần liền nhận ra muội muội đang rất cảnh giác nhìn thai nhi được đặt trên một chiếc ghế đẩu.

" Ca ca, ta nên làm gì với nó ? "

Mạc Khinh Vũ có lòng bóp c·hết thứ quỷ dị này, nhưng nói gì thì nói vẫn là cốt nhục của ca ca, mặc dù nghe có chút khủng kh·iếp, nhưng sự thật là vậy.

Thế nên vẫn phải nghe ý kiến của hắn, nàng không thể tự quyết định.

Nam nhân sinh con ? Cốt nhục của ta ?

" Là ta điên rồi, vẫn là cái thế giới này điên mất rồi ? " Mạc Khinh Thần một mặt phức tạp, choáng váng không nói nên lời.



Nhìn đứa bé đó đang nằm ngủ say, hai mắt nhỏ xíu nhắm chặt không hề sưng to.

Làn da bóng bẩy, giữa ngực phập phồng hơi thở, nhìn không giống bọn quái vật bên ngoài.

Mạc Khinh Thần do dự rất lâu, cuối cùng quyết định.

" Từ từ đi, không nên g·iết, chúng ta đi tìm tiên trưởng "

...

Trong thành bây giờ chính là quần ma loạn vũ.

Nam nhân sinh non, nữ tử làm huyết thực nuôi nấng, khắp nơi đều có thể thấy ma thai lúc nhúc.

Gần như ngoài đường lớn không còn ai sống sót, ở yên trong nhà thì họa may có chút hi vọng.

Mấy vạn người trong thành, không phải vỡ bụng mà c·hết thì cũng bị xé xác gặm ăn.

Thế mà trong tình cảnh đó, lại có một sa di với bộ cà sa xanh nhạt bước trên con đường cái.

Đầu trọc cúi xuống, không biết đang tụng niệm cái gì.

Một tay pháp chú phật ấn, tay còn lại bế một thứ tròn xoe được phủ vải đen, có thể thấy từng giọt nước tanh tưởi chảy xuống từ đó.

Sa di đạp qua từng cỗ t·hi t·hể, lướt qua từng đầu ma thai, chúng thấy hắn liền bò sang một bên, hai tay chắp kỹ, bái lạy dập đầu như thể đang tế lễ trước một vị phật sống.

Không biết đi bao lâu, sa di rời khỏi nội thành, tiến đến khu ngoại thành, vị trí nằm ở hướng hoàn toàn trái ngược với khu dân nghèo phía bắc.

Những tòa nhà cũ nát do năm tháng, con đường đất dơ bẩn ít được quản lí.

Nó từng là phần của Tam Hà Trấn, nhưng theo thời gian đã phát triển thành Tam Hà như bây giờ.

Còn chính nó thì bị bỏ lại ở phía sau, thời thế trêu ngươi.

Lại đi, nghe theo tiếng kêu khóc ai oán trong gió, lại tựa từng cái thai nhi than khổ vì vận mệnh bất công.

Sa di đạp đôi chân trần vào trước một tòa tháp cao được xây bằng đá cuội vuông vức.

Không có ai, phía trên rong rêu giăng đầy mặt tường, cửa đá chặn đứng từ trong, âm thầm có thể nghe thấy tiếng thở dốc do sợ hãi.

...

...

P/s:

( Hỏa Chiết Tử là một dụng cụ giữ lửa thời xưa, bên trong có các chất gây cháy, chỉ cần mở nắp thổi mạnh là có thể tạo lửa )

Bình Luận

0 Thảo luận