Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 29: Chương 29: Tà Thai Phật Âm
Ngày cập nhật : 2024-11-22 01:20:17Chương 29: Tà Thai Phật Âm
Lúc này Tào sư gia bất ngờ mở miệng. " Tiểu vương gia, ta thấy kẻ này cứng mồm cứng cổ, vẫn là thử thập đại cực hình đi "
" Được " Lý Vân An cũng mất kiên nhẫn. " Giao cho ngươi "
Có sự chấp thuận bởi Lý Vân An, Tào sư gia lạnh lẽo nói với thủ hạ. " Mang đi, đừng để c·hết đấy, vậy thì quá nhẹ nhàng với hắn rồi ! "
" Khoan đã "
" Tiểu vương gia ? "
Bất thình lình bị gọi lại, Tào sư gia không hiểu hỏi.
" Đó là..."
Lý Vân An nhìn chòng chọc vào bên dưới hạ thân của trung niên đao khách, quần áo hắn căng tròn, phần bụng nhô lên cứ như đang hoài thai tám tháng.
Khác với Lý Vân An không có bản sự tránh né nguy hiểm, Tào sư gia lại thấy kinh hãi sắp c·hết, hương vị này như muốn mạng già của hắn.
" Mau lùi lại !!! "
Oe —
" A ! "
Tào sư gia, cùng mấy chục tên hộ vệ như dính phải siêu cấp sư tử hống, chịu xung kích vô hình đánh văng ra tứ phía.
Võ gia Tiên Thiên mạnh như như Tào sư gia cũng thất khiếu chảy máu, đầu óc choáng váng.
Đau đau ~
" A — " Hai mắt Tào sư gia đầy tia máu.
Liều mạng ổn định khí huyết trong người, cố hết sức nhìn về phía chủ tử liền thấy Lý Vân An được một màn sáng vàng rực bảo hộ ở giữa, tạm thời an toàn, nhưng chỉ là tạm thời.
Đối diện hắn, trung niên đao khách đứng lên, hai mắt trợn ngược như bị quỷ ám.
Phần bụng nhô to khiến áo căn nứt vỡ thành mảnh vụn, đáng sợ nhất là ở da bụng hiện lên một khuôn mặt vặn vẹo với hai mắt sưng to đang nhắm chặt.
" Đi ? Muốn đi đâu ! "
" Hôm nay chính là ngày c·hết của tất cả các người, trả mạng lại cho gia đình ta — " Trung niên đao khách gầm lên như ma quỷ đòi mạng.
Tứ chi vốn bị chặt đứt gân cốt vậy mà hoạt động bình thường, có thể nói, bây giờ hắn không phải thân phàm phu tục tử nữa.
Mà là ma quỷ quấn thân !
Thù hận của hắn, nỗi đau của hắn, chính là món ngon cho thai nhi trong bụng.
...
" Giết ! "
Có lẽ chỉ trong cái chớp mắt, một hồi điên cuồng, màn sương xanh xám bao quanh nơi này.
" A, a, a, c·hết, đều đ·ã c·hết " Lý Vân An cầm trong tay Kim Giáp Linh Phù, quang mang thủ hộ của nó dưới màn sương xanh xám dần dập tắt.
Lý Vân An sắp điên rồi, lệ chảy đầy mặt.
Từng giọt rơi vào làn da non nớt đang dần thối rửa, hai mắt đầy tia máu tím đen như sắp mù lòa, không biết tại sao mà râu tóc liên tục rớt xuống.
Chỉ vài giây, người của hắn nhân cơ hội hạ sát thủ.
Thầm nghĩ đối phương bụng quá lớn nên không thể động đậy linh hoạt, cả bọn cùng xông lên, nào ngờ chỉ chớp mắt liền bị một đám khói xanh xám biến thành tàn binh bại tướng.
Bất kỳ ai, chỉ cần đụng phải là da thịt thối rửa, hóa thành nước đen.
Thậm chí trung niên đao không hề kém linh hoạt như tưởng tượng, đao đao cuồng loạn như quần ma loạn vũ.
Cụt chân, mất tay, rơi đầu,...mấy chục người, nằm la liệt khắp nơi.
" Khục...ặc...tiểu,...vương...gia " Tào sư gia chỉ còn lại nửa phần trên, khẽ thì thào.
Hai mắt còn vài tia sinh khí, từ phần cổ trở xuống dần thối rửa, cả đàn ruồi nhặng đang bám vào nội tạng thoải thích hưởng thụ tiệc ngoài trời.
Bịch —
" Không, ngươi không được đến đây !"
Thống khổ cùng đau đớn, theo từng lớp da rơi xuống, lại càng ngày càng kinh khủng.
Lý Vân An sợ hãi ngã ra đất, vật bài tiết bay loạn không thể kiềm chế, phù lục bảo hộ sắp cạn linh khí, quang mang lập lòe chợt tắt.
Đối diện hắn là trung niên đao khách nâng cao bụng như hoài thai sắp sinh, dần tiến tới chậm chạp, mỗi bước đi cứ như mang theo áp lực vô tận.
Hắn lê từng bước nặng nề, trong miệng lầu bầu nhưng đàng nguyền rủa:
" Giết...ngươi phải c·hết...ngươi...Kinh Võ Vương...tất cả đều phải c·hết "
" Trả mạng lại cho gia đình ta ! " Bàn tay to phẫn nộ chụp lấy đầu Lý Vân An, giơ cao rồi lại đập xuống mặt đất, máu tươi bắn đầy đường.
" A di đà phật...thiện tai...thiện tai "
" Ha ha !! "
" Đều phải c·hết, đều phải c·hết "
" Thiện tai..."
" Kinh Võ Vương...trả mạng cho thê nữ ta !!! "
Trung niên đao khách khi thì từ bi tụng niệm phật hiệu, khi thì điên cuồng, tựa ác quỷ bò lên từ luyện ngục.
Phanh, phanh, phanh !
Lý Vân An như đồ chơi, lại giống quả bóng bị hắn đập tới đập lui, thân mềm xương nát, nhưng không hiểu sao vẫn còn giữ một hơi, chưa c·hết hẳn.
Ở một góc khác, Mạc Khinh Vũ cùng Mạc Khinh Thần ăn dưa từ đầu đến cuối, nhưng bây giờ đều không còn chút tâm tình nào
Nói cười không nổi, chỉ thấy mồ hôi lạnh ướt sũng cả lưng.
" Ca ca, cái này..."
" Đi ! "
" Tránh xa nơi đây " Mạc Khinh Thần trả lời, đáy lòng vừa lạnh lẽo lại vừa phức tạp khó tả.
Dù không hiểu rõ quá khứ của trung niên đao khách, nhưng nghe tiếng gầm thét đó, Mạc Khinh Thần có thể tự thôi diễn ra một cố sự hoàn chỉnh.
Hoặc có lẽ là do cộng minh, vì sao Mạc gia hắn lại gặp họa diệt môn ?
Nhiều khi sẽ có điểm tương đồng đến đáng sợ.
Nhưng hiện tại, nên đi.
Cả hai huynh muội họ còn chưa vào Tiên Thiên, nếu để con quái vật bên ngoài nhìn thấy, e rằng khó lòng giữ mạng nhỏ.
...
" Tại sao ! "
" Tại sao không c·hết ! "
" Tại sao ngươi không đi c·hết đi ! "
Trung niên đao khách càng chùy đập Lý Vân An lại xàng cuồng loạn, phần bụng nhô lên càng thêm bất thường, khuôn mặt quỷ dị ở da như muốn hóa yêu tà chui ra ngoài.
Lại một đập, Lý Vân An gãy nửa lưng, trung niên đao khách phẫn nộ nãy giờ rốt cuộc nhìn thấy dây truyền tượng phật được treo trên cổ đối phương.
Là nó, chính nó đang giữ mạng cho tên tiểu súc sinh này.
" Là nó, là nó, ha ha ha ! "
Cánh tay nổi đầy gân xanh dữ tợn lập tức vươn tới, dễ dàng giật đứt dây chuyền.
" Ha ha ha — — !!! "
Trung niên đao khách cuồng tiếu nhặt một thanh nhạn linh đao rơi dưới đất, xoay ngược chuôi, giơ cao lên lập tức cắm xuống, đâm xuyên cổ Lý Vân An.
Phốc —
" Ha ha ha ! Kết thúc, kết thúc ! Ta báo thù..."
Không !
Vẫn chưa kết thúc, thí chủ ngươi quên sao ? Ngươi quên Kinh Võ Vương sao ?
" Đúng rồi ! Còn có hắn, ta phải g·iết sạch cả họ hắn ! "
Vẫn là không.
Không được, ngươi làm không được.
Thí chủ đừng quên, Kinh Võ Vương có tu tiên giả thực lực mạnh mẽ bảo vệ, ngươi đủ sức ư ?
" Ta phải làm thế nào ? "
Rất đơn giản, giao cho tiểu tăng.
Nó, dây truyền tượng phật, để tiểu tăng nuốt nó, tiểu tăng chắc chắn giúp ngươi trả lại nhân quả !
Hộc hộc —
Trung niên đao khách thở hồng hộc, dường như thai nhi trong bụng bắt đầu làm loạn.
Hắn cầm lấy bức tượng phật làm từ hoàng kim nhỏ như đốt ngón tay lên.
" Chỉ cần ăn nó ? Ta có thể tự tay báo thù ? "
Không, tiểu tăng sẽ nuốt thân xác này, giúp thí chủ thực hiện việc ngài không thể làm.
" Ngươi là tà ma "
Tà hay phật quan trọng không ?
Tiểu tăng giúp ngươi báo thù, đó là việc mà thí chủ vĩnh viễn không làm được, vậy ta rốt cuộc là tà hay phật ?
" Ta có lựa chọn ư ? "
Có.
Nếu thí chủ muốn bỏ xuống đồ đao, tiểu tăng sẽ trả lại thân xác cho ngươi.
Cũng như giúp thí chủ khôi phục mọi v·ết t·hương, xem như ân thai nghén những năm nay.
Thí chủ lựa chọn ra sao ?
" Chọn ? "
" Ha ha, các ngươi cho ta cơ hội báo thù, cái mạng hèn mạt này...không cần cũng được ! "
Trung niên đao khách nói rồi, liền tàn nhẫn dùng đao rạch bụng, không do dự nhét tượng phật vào đó.
Răng rắc...ực !
Sau một tiếng nhai nuốt ngấu nghiến, giọng điệu đại từ đại bi vang lên:
" A di đà phật, nhân gian như ngục..."
" Tiểu tăng tới vậy ! "
Lúc này Tào sư gia bất ngờ mở miệng. " Tiểu vương gia, ta thấy kẻ này cứng mồm cứng cổ, vẫn là thử thập đại cực hình đi "
" Được " Lý Vân An cũng mất kiên nhẫn. " Giao cho ngươi "
Có sự chấp thuận bởi Lý Vân An, Tào sư gia lạnh lẽo nói với thủ hạ. " Mang đi, đừng để c·hết đấy, vậy thì quá nhẹ nhàng với hắn rồi ! "
" Khoan đã "
" Tiểu vương gia ? "
Bất thình lình bị gọi lại, Tào sư gia không hiểu hỏi.
" Đó là..."
Lý Vân An nhìn chòng chọc vào bên dưới hạ thân của trung niên đao khách, quần áo hắn căng tròn, phần bụng nhô lên cứ như đang hoài thai tám tháng.
Khác với Lý Vân An không có bản sự tránh né nguy hiểm, Tào sư gia lại thấy kinh hãi sắp c·hết, hương vị này như muốn mạng già của hắn.
" Mau lùi lại !!! "
Oe —
" A ! "
Tào sư gia, cùng mấy chục tên hộ vệ như dính phải siêu cấp sư tử hống, chịu xung kích vô hình đánh văng ra tứ phía.
Võ gia Tiên Thiên mạnh như như Tào sư gia cũng thất khiếu chảy máu, đầu óc choáng váng.
Đau đau ~
" A — " Hai mắt Tào sư gia đầy tia máu.
Liều mạng ổn định khí huyết trong người, cố hết sức nhìn về phía chủ tử liền thấy Lý Vân An được một màn sáng vàng rực bảo hộ ở giữa, tạm thời an toàn, nhưng chỉ là tạm thời.
Đối diện hắn, trung niên đao khách đứng lên, hai mắt trợn ngược như bị quỷ ám.
Phần bụng nhô to khiến áo căn nứt vỡ thành mảnh vụn, đáng sợ nhất là ở da bụng hiện lên một khuôn mặt vặn vẹo với hai mắt sưng to đang nhắm chặt.
" Đi ? Muốn đi đâu ! "
" Hôm nay chính là ngày c·hết của tất cả các người, trả mạng lại cho gia đình ta — " Trung niên đao khách gầm lên như ma quỷ đòi mạng.
Tứ chi vốn bị chặt đứt gân cốt vậy mà hoạt động bình thường, có thể nói, bây giờ hắn không phải thân phàm phu tục tử nữa.
Mà là ma quỷ quấn thân !
Thù hận của hắn, nỗi đau của hắn, chính là món ngon cho thai nhi trong bụng.
...
" Giết ! "
Có lẽ chỉ trong cái chớp mắt, một hồi điên cuồng, màn sương xanh xám bao quanh nơi này.
" A, a, a, c·hết, đều đ·ã c·hết " Lý Vân An cầm trong tay Kim Giáp Linh Phù, quang mang thủ hộ của nó dưới màn sương xanh xám dần dập tắt.
Lý Vân An sắp điên rồi, lệ chảy đầy mặt.
Từng giọt rơi vào làn da non nớt đang dần thối rửa, hai mắt đầy tia máu tím đen như sắp mù lòa, không biết tại sao mà râu tóc liên tục rớt xuống.
Chỉ vài giây, người của hắn nhân cơ hội hạ sát thủ.
Thầm nghĩ đối phương bụng quá lớn nên không thể động đậy linh hoạt, cả bọn cùng xông lên, nào ngờ chỉ chớp mắt liền bị một đám khói xanh xám biến thành tàn binh bại tướng.
Bất kỳ ai, chỉ cần đụng phải là da thịt thối rửa, hóa thành nước đen.
Thậm chí trung niên đao không hề kém linh hoạt như tưởng tượng, đao đao cuồng loạn như quần ma loạn vũ.
Cụt chân, mất tay, rơi đầu,...mấy chục người, nằm la liệt khắp nơi.
" Khục...ặc...tiểu,...vương...gia " Tào sư gia chỉ còn lại nửa phần trên, khẽ thì thào.
Hai mắt còn vài tia sinh khí, từ phần cổ trở xuống dần thối rửa, cả đàn ruồi nhặng đang bám vào nội tạng thoải thích hưởng thụ tiệc ngoài trời.
Bịch —
" Không, ngươi không được đến đây !"
Thống khổ cùng đau đớn, theo từng lớp da rơi xuống, lại càng ngày càng kinh khủng.
Lý Vân An sợ hãi ngã ra đất, vật bài tiết bay loạn không thể kiềm chế, phù lục bảo hộ sắp cạn linh khí, quang mang lập lòe chợt tắt.
Đối diện hắn là trung niên đao khách nâng cao bụng như hoài thai sắp sinh, dần tiến tới chậm chạp, mỗi bước đi cứ như mang theo áp lực vô tận.
Hắn lê từng bước nặng nề, trong miệng lầu bầu nhưng đàng nguyền rủa:
" Giết...ngươi phải c·hết...ngươi...Kinh Võ Vương...tất cả đều phải c·hết "
" Trả mạng lại cho gia đình ta ! " Bàn tay to phẫn nộ chụp lấy đầu Lý Vân An, giơ cao rồi lại đập xuống mặt đất, máu tươi bắn đầy đường.
" A di đà phật...thiện tai...thiện tai "
" Ha ha !! "
" Đều phải c·hết, đều phải c·hết "
" Thiện tai..."
" Kinh Võ Vương...trả mạng cho thê nữ ta !!! "
Trung niên đao khách khi thì từ bi tụng niệm phật hiệu, khi thì điên cuồng, tựa ác quỷ bò lên từ luyện ngục.
Phanh, phanh, phanh !
Lý Vân An như đồ chơi, lại giống quả bóng bị hắn đập tới đập lui, thân mềm xương nát, nhưng không hiểu sao vẫn còn giữ một hơi, chưa c·hết hẳn.
Ở một góc khác, Mạc Khinh Vũ cùng Mạc Khinh Thần ăn dưa từ đầu đến cuối, nhưng bây giờ đều không còn chút tâm tình nào
Nói cười không nổi, chỉ thấy mồ hôi lạnh ướt sũng cả lưng.
" Ca ca, cái này..."
" Đi ! "
" Tránh xa nơi đây " Mạc Khinh Thần trả lời, đáy lòng vừa lạnh lẽo lại vừa phức tạp khó tả.
Dù không hiểu rõ quá khứ của trung niên đao khách, nhưng nghe tiếng gầm thét đó, Mạc Khinh Thần có thể tự thôi diễn ra một cố sự hoàn chỉnh.
Hoặc có lẽ là do cộng minh, vì sao Mạc gia hắn lại gặp họa diệt môn ?
Nhiều khi sẽ có điểm tương đồng đến đáng sợ.
Nhưng hiện tại, nên đi.
Cả hai huynh muội họ còn chưa vào Tiên Thiên, nếu để con quái vật bên ngoài nhìn thấy, e rằng khó lòng giữ mạng nhỏ.
...
" Tại sao ! "
" Tại sao không c·hết ! "
" Tại sao ngươi không đi c·hết đi ! "
Trung niên đao khách càng chùy đập Lý Vân An lại xàng cuồng loạn, phần bụng nhô lên càng thêm bất thường, khuôn mặt quỷ dị ở da như muốn hóa yêu tà chui ra ngoài.
Lại một đập, Lý Vân An gãy nửa lưng, trung niên đao khách phẫn nộ nãy giờ rốt cuộc nhìn thấy dây truyền tượng phật được treo trên cổ đối phương.
Là nó, chính nó đang giữ mạng cho tên tiểu súc sinh này.
" Là nó, là nó, ha ha ha ! "
Cánh tay nổi đầy gân xanh dữ tợn lập tức vươn tới, dễ dàng giật đứt dây chuyền.
" Ha ha ha — — !!! "
Trung niên đao khách cuồng tiếu nhặt một thanh nhạn linh đao rơi dưới đất, xoay ngược chuôi, giơ cao lên lập tức cắm xuống, đâm xuyên cổ Lý Vân An.
Phốc —
" Ha ha ha ! Kết thúc, kết thúc ! Ta báo thù..."
Không !
Vẫn chưa kết thúc, thí chủ ngươi quên sao ? Ngươi quên Kinh Võ Vương sao ?
" Đúng rồi ! Còn có hắn, ta phải g·iết sạch cả họ hắn ! "
Vẫn là không.
Không được, ngươi làm không được.
Thí chủ đừng quên, Kinh Võ Vương có tu tiên giả thực lực mạnh mẽ bảo vệ, ngươi đủ sức ư ?
" Ta phải làm thế nào ? "
Rất đơn giản, giao cho tiểu tăng.
Nó, dây truyền tượng phật, để tiểu tăng nuốt nó, tiểu tăng chắc chắn giúp ngươi trả lại nhân quả !
Hộc hộc —
Trung niên đao khách thở hồng hộc, dường như thai nhi trong bụng bắt đầu làm loạn.
Hắn cầm lấy bức tượng phật làm từ hoàng kim nhỏ như đốt ngón tay lên.
" Chỉ cần ăn nó ? Ta có thể tự tay báo thù ? "
Không, tiểu tăng sẽ nuốt thân xác này, giúp thí chủ thực hiện việc ngài không thể làm.
" Ngươi là tà ma "
Tà hay phật quan trọng không ?
Tiểu tăng giúp ngươi báo thù, đó là việc mà thí chủ vĩnh viễn không làm được, vậy ta rốt cuộc là tà hay phật ?
" Ta có lựa chọn ư ? "
Có.
Nếu thí chủ muốn bỏ xuống đồ đao, tiểu tăng sẽ trả lại thân xác cho ngươi.
Cũng như giúp thí chủ khôi phục mọi v·ết t·hương, xem như ân thai nghén những năm nay.
Thí chủ lựa chọn ra sao ?
" Chọn ? "
" Ha ha, các ngươi cho ta cơ hội báo thù, cái mạng hèn mạt này...không cần cũng được ! "
Trung niên đao khách nói rồi, liền tàn nhẫn dùng đao rạch bụng, không do dự nhét tượng phật vào đó.
Răng rắc...ực !
Sau một tiếng nhai nuốt ngấu nghiến, giọng điệu đại từ đại bi vang lên:
" A di đà phật, nhân gian như ngục..."
" Tiểu tăng tới vậy ! "
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận