Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 28: Chương 28: Tiểu vương gia Lý Vân An
Ngày cập nhật : 2024-11-22 01:20:17Chương 28: Tiểu vương gia Lý Vân An
Ta còn chưa bắt đầu nhận thân đâu, nhóc con ngươi thế mà dám gọi phụ thân trước ?
" Là lạ...nhưng có tính không ? "
" Hệ thống, đi ra đây ! "
Thật ra Trần Lục chỉ tùy tiện kêu bậy một tiếng, hắn không tưởng tượng nổi nữ hài gọi bừa thôi thế mà hệ thống lại thật sự chấp nhận.
[ Chúc mừng chủ nhân thu nghĩa nữ ??? nhận được phần thưởng độc quyền × 1, gói quà cảnh giới phàm nhân × 1, gói quà luyện khí trung kỳ × 1...có mở ra cả ba hay không ? ]
[ Chúc mừng chủ nhận thu đủ ba người thân, mở khóa chức năng Vận Mệnh Thiên Nhãn ( hạ cấp ) ]
[ Vận Mệnh Thiên Nhãn ( Sơ cấp ): Chức năng hệ thống, cho phép quan sát mệnh cách của người khác, mỗi ngày dùng một lần, cần tinh thần lực để kích hoạt, tùy theo cảnh giới đối phương sẽ có mức tiêu hao khác nhau ]
" Thật luôn ? "
" Hê thống, hợp lí sao ? Ta còn chưa bắt đầu nữa đây "
Trần Lục trợn tròn mắt, lần này tình thế đảo ngược, không hiểu kiểu gì liền bị động nhận một người nữ nhi.
...
...
Quay về Tam Hà Thành, Mạc Khinh Thần cùng Mạc Khinh Vũ không thể bay nên chỉ thoáng không chú ý đã mất dấu tiên trưởng.
Dù vậy cả hai vẫn theo hướng mà Trần Lục chỉ, tìm đến khu dân nghèo, nhưng chưa kịp đi vào liền nhìn thấy hai chiếc xe ngựa đậu ở ven đường, xung quanh là từng bộ t·hi t·hể nằm ngổn ngang ra đất.
Ở đó, một trung niên đao khách đang giao đấu kịch liệt với mấy chục hộ vệ mặc cẩm y phục.
" Khinh Vũ cẩn thận, ẩn núp đi ! " Mạc Khinh Thần khẽ hô một tiếng, nhắc nhở tiểu muội ở phía sau.
Cả hai kinh nghiệm đầy mình, thoắt một cái liền trốn vào chỗ bí ẩn, lặng lẽ ngồi ăn dưa cùng xem kịch.
Mạc Khinh Vũ nhìn kỹ một cái, là cẩm y phục.
Không, là cẩm tú phục, lại còn mang nhạn linh đao.
" Ca ca, là quan sai triều đình, người của Lục Phiến Môn "
" Ừm " Mạc Khinh Thần gật đầu, hắn đã nhìn ra từ sớm.
Keng —
Tào sư gia dùng quạt lông gà chống đỡ một đao, khí huyết bùng lên khiến làn da hơi đỏ, sắc mặt lộ vẻ khó coi.
Võ giả Tiên Thiên !
" Thật can đảm, ngươi có biết người trong xe là ai không mà dám tập kích ? Tốt nhất nên lập tức rời đi, bằng không đầu của cửu tộc ngươi e rằng khó giữ được "
Tào sư gia buông lời đe dọa, động tí là cửu tộc, bá đạo đến cực điểm.
" Ha ha ha — " Nhưng trung niên đao khách lại cười lạnh. " Cửu tộc ? Nào có cửu tộc ! "
" Ta g·iết chính là đám tạp chủng Kinh Võ Vương Phủ ! "
Không thể dọa lui, Tào sư gia liền chỉ huy đám quan sai xông về trước." Giết hắn cho ta "
Huyết Hãn Đao Pháp —
Phốc !
Một đao kinh hồn, ánh đỏ lóe lên liền có mấy tên quan sai buộc phải đầu lìa khỏi cổ, Tào sư gia kinh hãi phẩy quạt lông gà, vài tia hàn mang bắn ra lập tức đâm xuyên người trung niên đao khách.
Tào sư gia liền trợn tròn hai mắt, nào ngờ dễ dàng đánh trúng đến thế.
Hắn không đỡ ?
Vẫn là không né được ?
Không chờ Tào sư gia kinh ngạc, trung niên đao khách mặc kệ châm độc đâm vào người, điên cuồng bắn mạnh về trước, dù có b·ị c·hém trúng cũng không tránh né.
" Ngăn hắn lại ! Bảo vệ tiểu vương gia " Tào sư gia âm trầm quát lớn, khinh công đạp đất, nhảy ra chặn đường trung niên đao khách.
Khoảng cách với xe ngựa được bốn tên cẩm tú phục bảo hộ đã không xa, đáng tiếc, kịch độc phát tác, cuối cùng trung niên đao khách bị Tào sư gia một chưởng toàn lực đánh hộc máu bật ngược về sau.
Vài lưỡi đao liền đặt lên cổ trung niên đao khách, Tào sư gia liền quát lớn:
" Phế hắn, lôi lại đây "
Mấy tên cẩm tú phục lập tức động thủ, chặt đứt gân tay gân chân, rồi mới kéo tới trước mặt Tào sư gia, chỉ thấy chính hắn cũng b·ị t·hương không nhẹ, ở vai có một vết đao sâu hoắm.
Tào sư gia là Tiên Thiên, trung niên đao khách cũng thế, nếu không phải bọn thủ hạ đều là võ gia Hậu Thiên thì ai c·hết vào tay ai vẫn khó mà nói lắm.
" Sư gia, mang người tới "
Một tên quan sai cẩm tú phục, ở hông đeo lệnh bài màu vàng xách tóc trung niên đao khách lôi tới như chó c·hết, cẩn thận bẩm báo. " Ta đã đánh nát kinh mạch của hắn, không còn tư cách gây chuyện "
Tào sư gia hơi gật đầu, đến cạnh xe ngựa khẽ khom lưng.
" Tiểu vương gia, sát thủ đã bị chế phục, ngài muốn gặp một lần sao ? Vẫn là..."
" Để ta xem "
Rèm vải được một bàn tay non mịn kéo xuông, bước ra là một thiếu niên cẩm y ngọc thực, dáng vẻ sáng loáng, khí chất cao quý đúng chất vương gia.
Đằng sau hắn là hai thị nữ xinh đẹp như hoa, giúp thiếu niên từng bước đi xuống xe ngựa.
Thiếu niên khẽ lắc quạt xếp, chỉnh lại chiếc vòng bạc treo tượng phật ở cổ cho thẳng hàng, động tác tơ lụa nhuần nhuyễn, khiến người ta thấy nhẹ nhàng thoải mái.
" Sát thủ ở đâu ? " Thiếu niên phe phẩy quạt xếp, hiếu kỳ hỏi.
Hắn chính là Lý Vân An, tiểu công tử Kinh Võ Vương Phủ.
Thân phận cao quý, về mặt danh nghĩa, toàn quận chính là đất phong của người phụ thân rất yêu thương hắn, Kinh Võ Vương, có thể xưng Quận Vương.
Tất nhiên phần lớn tu sĩ trong quận đều biết.
Đó chỉ là trên danh nghĩa, không cần tính Mặc Huyền Tông, vài thế lực gia tộc tông môn nhỏ quanh đây cũng chẳng để quận vương gì đó vào trong mắt.
Chỉ là nể mặt Đại Lý Vương Thất, không muốn làm quá mức, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.
Lý Vân An là người trong cuộc nên cũng biết, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn kiêu ngạo vì thân phận của mình.
Chỉ cần bỏ qua các tu sĩ đứng trên vân tiêu, đối với dân chúng tầm thường, hắn vẫn là tiểu vương gia thân phận cao quý tuyệt đỉnh.
Lý Vân An đi tới trước mặt trung niên đao khách, người mà khi này giống như chó nhà có tang.
Gân tay gân chân đứt ráo, kinh mạch toàn thân cũng bị nghiền nát một cách hung bạo.
Đối với khí huyết võ giả, chẳng khác nào biến thành phế nhân, không còn sức phản kháng, bây giờ hắn còn chẳng thể đánh lại người bình thường.
" Ngẩng đầu lên " Lý Vân An vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, cao cao tại thượng nói khẽ.
Tên quan sai đứng cạnh lập tức bẻ đầu trung niên đao khách.
Lý Vân An quan sát kỹ một phen, nhìn một hồi vẫn không nhận ra đối phương, chắc chắn chưa từng gặp qua.
" Nói đi, ai sai ngươi đến g·iết ta ? Đúng sự thật thì bổn công tử tất nhiên cho ngươi một cái thống khoái, bằng không rơi vào tay Tào sư gia thì khó mà nói rồi "
Nam nhân trung niên không đáp chỉ hơi nhếch miệng cười lạnh, không ai thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ điên cuồng, nhất là phần áo ở bụng, đang lay động như muốn lồi lên.
" Sư gia từng là quan thẩm vấn trong lao ngục Lục Phiến Môn, ngươi đường đường là võ giả Tiên Thiên hẳn phải chút hiểu biết đi ? "
Táo sư gia nghe vậy thuận thế nhắc theo: " Thập đại cực hình, băng đao tỏa xích, vạn trùng phệ thân, khấp huyết tử độc, bạch cốt thủy táng..."
Từng cái cực hình ghê rợn nổi danh thiên hạ vang lên, trung niên đao khách đột nhiên quát lớn:
" Ngu xuẩn, không ai sai khiến ta cả "
" Ồ ? " Lý Vân An hứng thú hỏi kỹ. " Thế lại là vì lí do gì, bản công tử không nhớ rằng từng giẫm vào mặt loại mạt hạng như ngươi bao giờ ? "
" Phi " Trung niên đao khách phun ra một ngụm bọt máu, đáng tiếc, bị vỏ đao của hộ vệ chặn đứng.
" Muốn c·hết " Hộ vệ tức giận, cán đao lập tức va vào mũi trung niên đao khách.
Phốc —
" A ! "
Dù bị đập ngã ra đất, cho dù mũi b·ị đ·ánh gãy, trung niên đao khách vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Vân An, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Lý Vân An chỉ nhàn nhạt xem cảnh này, quạt xếp được mở rộng che ở mũi, tránh mùi tanh tưởi từ máu tươi len lỏi.
Ta còn chưa bắt đầu nhận thân đâu, nhóc con ngươi thế mà dám gọi phụ thân trước ?
" Là lạ...nhưng có tính không ? "
" Hệ thống, đi ra đây ! "
Thật ra Trần Lục chỉ tùy tiện kêu bậy một tiếng, hắn không tưởng tượng nổi nữ hài gọi bừa thôi thế mà hệ thống lại thật sự chấp nhận.
[ Chúc mừng chủ nhân thu nghĩa nữ ??? nhận được phần thưởng độc quyền × 1, gói quà cảnh giới phàm nhân × 1, gói quà luyện khí trung kỳ × 1...có mở ra cả ba hay không ? ]
[ Chúc mừng chủ nhận thu đủ ba người thân, mở khóa chức năng Vận Mệnh Thiên Nhãn ( hạ cấp ) ]
[ Vận Mệnh Thiên Nhãn ( Sơ cấp ): Chức năng hệ thống, cho phép quan sát mệnh cách của người khác, mỗi ngày dùng một lần, cần tinh thần lực để kích hoạt, tùy theo cảnh giới đối phương sẽ có mức tiêu hao khác nhau ]
" Thật luôn ? "
" Hê thống, hợp lí sao ? Ta còn chưa bắt đầu nữa đây "
Trần Lục trợn tròn mắt, lần này tình thế đảo ngược, không hiểu kiểu gì liền bị động nhận một người nữ nhi.
...
...
Quay về Tam Hà Thành, Mạc Khinh Thần cùng Mạc Khinh Vũ không thể bay nên chỉ thoáng không chú ý đã mất dấu tiên trưởng.
Dù vậy cả hai vẫn theo hướng mà Trần Lục chỉ, tìm đến khu dân nghèo, nhưng chưa kịp đi vào liền nhìn thấy hai chiếc xe ngựa đậu ở ven đường, xung quanh là từng bộ t·hi t·hể nằm ngổn ngang ra đất.
Ở đó, một trung niên đao khách đang giao đấu kịch liệt với mấy chục hộ vệ mặc cẩm y phục.
" Khinh Vũ cẩn thận, ẩn núp đi ! " Mạc Khinh Thần khẽ hô một tiếng, nhắc nhở tiểu muội ở phía sau.
Cả hai kinh nghiệm đầy mình, thoắt một cái liền trốn vào chỗ bí ẩn, lặng lẽ ngồi ăn dưa cùng xem kịch.
Mạc Khinh Vũ nhìn kỹ một cái, là cẩm y phục.
Không, là cẩm tú phục, lại còn mang nhạn linh đao.
" Ca ca, là quan sai triều đình, người của Lục Phiến Môn "
" Ừm " Mạc Khinh Thần gật đầu, hắn đã nhìn ra từ sớm.
Keng —
Tào sư gia dùng quạt lông gà chống đỡ một đao, khí huyết bùng lên khiến làn da hơi đỏ, sắc mặt lộ vẻ khó coi.
Võ giả Tiên Thiên !
" Thật can đảm, ngươi có biết người trong xe là ai không mà dám tập kích ? Tốt nhất nên lập tức rời đi, bằng không đầu của cửu tộc ngươi e rằng khó giữ được "
Tào sư gia buông lời đe dọa, động tí là cửu tộc, bá đạo đến cực điểm.
" Ha ha ha — " Nhưng trung niên đao khách lại cười lạnh. " Cửu tộc ? Nào có cửu tộc ! "
" Ta g·iết chính là đám tạp chủng Kinh Võ Vương Phủ ! "
Không thể dọa lui, Tào sư gia liền chỉ huy đám quan sai xông về trước." Giết hắn cho ta "
Huyết Hãn Đao Pháp —
Phốc !
Một đao kinh hồn, ánh đỏ lóe lên liền có mấy tên quan sai buộc phải đầu lìa khỏi cổ, Tào sư gia kinh hãi phẩy quạt lông gà, vài tia hàn mang bắn ra lập tức đâm xuyên người trung niên đao khách.
Tào sư gia liền trợn tròn hai mắt, nào ngờ dễ dàng đánh trúng đến thế.
Hắn không đỡ ?
Vẫn là không né được ?
Không chờ Tào sư gia kinh ngạc, trung niên đao khách mặc kệ châm độc đâm vào người, điên cuồng bắn mạnh về trước, dù có b·ị c·hém trúng cũng không tránh né.
" Ngăn hắn lại ! Bảo vệ tiểu vương gia " Tào sư gia âm trầm quát lớn, khinh công đạp đất, nhảy ra chặn đường trung niên đao khách.
Khoảng cách với xe ngựa được bốn tên cẩm tú phục bảo hộ đã không xa, đáng tiếc, kịch độc phát tác, cuối cùng trung niên đao khách bị Tào sư gia một chưởng toàn lực đánh hộc máu bật ngược về sau.
Vài lưỡi đao liền đặt lên cổ trung niên đao khách, Tào sư gia liền quát lớn:
" Phế hắn, lôi lại đây "
Mấy tên cẩm tú phục lập tức động thủ, chặt đứt gân tay gân chân, rồi mới kéo tới trước mặt Tào sư gia, chỉ thấy chính hắn cũng b·ị t·hương không nhẹ, ở vai có một vết đao sâu hoắm.
Tào sư gia là Tiên Thiên, trung niên đao khách cũng thế, nếu không phải bọn thủ hạ đều là võ gia Hậu Thiên thì ai c·hết vào tay ai vẫn khó mà nói lắm.
" Sư gia, mang người tới "
Một tên quan sai cẩm tú phục, ở hông đeo lệnh bài màu vàng xách tóc trung niên đao khách lôi tới như chó c·hết, cẩn thận bẩm báo. " Ta đã đánh nát kinh mạch của hắn, không còn tư cách gây chuyện "
Tào sư gia hơi gật đầu, đến cạnh xe ngựa khẽ khom lưng.
" Tiểu vương gia, sát thủ đã bị chế phục, ngài muốn gặp một lần sao ? Vẫn là..."
" Để ta xem "
Rèm vải được một bàn tay non mịn kéo xuông, bước ra là một thiếu niên cẩm y ngọc thực, dáng vẻ sáng loáng, khí chất cao quý đúng chất vương gia.
Đằng sau hắn là hai thị nữ xinh đẹp như hoa, giúp thiếu niên từng bước đi xuống xe ngựa.
Thiếu niên khẽ lắc quạt xếp, chỉnh lại chiếc vòng bạc treo tượng phật ở cổ cho thẳng hàng, động tác tơ lụa nhuần nhuyễn, khiến người ta thấy nhẹ nhàng thoải mái.
" Sát thủ ở đâu ? " Thiếu niên phe phẩy quạt xếp, hiếu kỳ hỏi.
Hắn chính là Lý Vân An, tiểu công tử Kinh Võ Vương Phủ.
Thân phận cao quý, về mặt danh nghĩa, toàn quận chính là đất phong của người phụ thân rất yêu thương hắn, Kinh Võ Vương, có thể xưng Quận Vương.
Tất nhiên phần lớn tu sĩ trong quận đều biết.
Đó chỉ là trên danh nghĩa, không cần tính Mặc Huyền Tông, vài thế lực gia tộc tông môn nhỏ quanh đây cũng chẳng để quận vương gì đó vào trong mắt.
Chỉ là nể mặt Đại Lý Vương Thất, không muốn làm quá mức, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.
Lý Vân An là người trong cuộc nên cũng biết, nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn kiêu ngạo vì thân phận của mình.
Chỉ cần bỏ qua các tu sĩ đứng trên vân tiêu, đối với dân chúng tầm thường, hắn vẫn là tiểu vương gia thân phận cao quý tuyệt đỉnh.
Lý Vân An đi tới trước mặt trung niên đao khách, người mà khi này giống như chó nhà có tang.
Gân tay gân chân đứt ráo, kinh mạch toàn thân cũng bị nghiền nát một cách hung bạo.
Đối với khí huyết võ giả, chẳng khác nào biến thành phế nhân, không còn sức phản kháng, bây giờ hắn còn chẳng thể đánh lại người bình thường.
" Ngẩng đầu lên " Lý Vân An vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, cao cao tại thượng nói khẽ.
Tên quan sai đứng cạnh lập tức bẻ đầu trung niên đao khách.
Lý Vân An quan sát kỹ một phen, nhìn một hồi vẫn không nhận ra đối phương, chắc chắn chưa từng gặp qua.
" Nói đi, ai sai ngươi đến g·iết ta ? Đúng sự thật thì bổn công tử tất nhiên cho ngươi một cái thống khoái, bằng không rơi vào tay Tào sư gia thì khó mà nói rồi "
Nam nhân trung niên không đáp chỉ hơi nhếch miệng cười lạnh, không ai thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ điên cuồng, nhất là phần áo ở bụng, đang lay động như muốn lồi lên.
" Sư gia từng là quan thẩm vấn trong lao ngục Lục Phiến Môn, ngươi đường đường là võ giả Tiên Thiên hẳn phải chút hiểu biết đi ? "
Táo sư gia nghe vậy thuận thế nhắc theo: " Thập đại cực hình, băng đao tỏa xích, vạn trùng phệ thân, khấp huyết tử độc, bạch cốt thủy táng..."
Từng cái cực hình ghê rợn nổi danh thiên hạ vang lên, trung niên đao khách đột nhiên quát lớn:
" Ngu xuẩn, không ai sai khiến ta cả "
" Ồ ? " Lý Vân An hứng thú hỏi kỹ. " Thế lại là vì lí do gì, bản công tử không nhớ rằng từng giẫm vào mặt loại mạt hạng như ngươi bao giờ ? "
" Phi " Trung niên đao khách phun ra một ngụm bọt máu, đáng tiếc, bị vỏ đao của hộ vệ chặn đứng.
" Muốn c·hết " Hộ vệ tức giận, cán đao lập tức va vào mũi trung niên đao khách.
Phốc —
" A ! "
Dù bị đập ngã ra đất, cho dù mũi b·ị đ·ánh gãy, trung niên đao khách vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Vân An, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Lý Vân An chỉ nhàn nhạt xem cảnh này, quạt xếp được mở rộng che ở mũi, tránh mùi tanh tưởi từ máu tươi len lỏi.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận