Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 27: Chương 27: Gặp yêu nữ, trước hết kêu cha
Ngày cập nhật : 2024-11-22 01:20:17Chương 27: Gặp yêu nữ, trước hết kêu cha
" Vậy thì sai rồi, lão phu không quan tâm một nữ hài sở hữu huyết mạch yêu thú, thế nhưng...tiểu vương gia của Kinh Võ Vương lại có chút yêu thích đặc biệt "
" Ta khuyên đạo hữu nên lui một bước, coi như cho Kinh Võ Vương mặt mũi "
" Không thành vấn đề "
Câu trả lời không ngoài ý muốn, lão giả hắc y cười nhạt, giả vờ giả vịt chắp tay. " Vậy liền cảm tạ đạo hữu "
Phốc —
" Cái gì ? "
Sắc mặt lão giả đột nhiên cứng đờ, cúi xuống nhìn ngực.
Một bàn tay bằng bằng đồng xanh đã đâm xuyên tim hắn, bàn tay khác cũng chui vào vết rách đó, máu tươi thấm đẫm áo bào đen.
" Ngươi...khục ! " Cảm nhận được c·ái c·hết đến gần, lão giả lộ ra biểu cảm oán độc, năm ngón tay trái hơi co lại.
Ngay lập tức, hư không hiện lên một thanh phi đao tản mát khói đen, ghé sát bên mặt Trần Lục, chỉ cách nửa mét.
Đáng tiếc, không còn kịp rồi.
Xoạt —
Hai bàn tay thanh đồng kéo mạnh về hai hướng trái ngược.
Lực lượng khổng lồ tương đương luyện thể Trúc Cơ, lão giả hắc y liền xé toạc làm đôi, máu tươi cùng nội tạng xen lẫn với nhau, vẩy xuống mặt đất như mưa rào.
Mất chủ nhân, phi đao không thể duy trì uy năng lơ lửng nữa, lập tức rơi xuống, nhưng được Trần Lục nhanh nhạy bắt lấy.
Nhìn thoáng qua, sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm.
" Trung phẩm pháp khí, còn biết ẩn núp khí cơ, đúng là lão già âm hiểm "
" Còn Kinh Võ Vương, một tên vương gia phàm nhân thật đúng là quá uy phong lẫm liệt, vương thất Đại Lý có biết việc này không ? " Trần Lục cười lạnh một tiếng.
Vương gia cơ đấy, nghe có vẻ ghê gớm, nhưng phải xem đất phong của hắn ở đâu.
Một tên dù có huyết thống Lý gia, nhưng không có linh căn thì đưa tới vùng ảnh hưởng của Mặc Huyền Tông làm gì ?
Còn không phải để làm linh vật, ăn no chờ c·hết, tránh gây xung đột với bản tông nhưng vẫn giữ được lãnh thổ hay sao...
Lãnh thổ quốc gia trên danh nghĩa cũng là lãnh thổ.
" Cho mặt mũi ? Gọi thập tam châu các đại vương gia tới đây, ta tất nhiên sẽ ngoan ngoãn nhận thua "
Rống —
Gió cuốn mây tan, bất thình lình một tiếng rít gào khủng kh·iếp vang vọng khắp thành thị.
Trần Lục biến sắc nhìn lên, từ xa liền thấy một con quái vật khổng lồ dài hàng chục trượng là ít.
Nhìn kỹ, xà nhãn vàng rực phát quang trong đêm, lân phiến trắng tinh bóng loáng như thể soi được cả ánh trăng sáng.
Bất chợt một cỗ yêu khí cũng từ đây lan tràn, tản khắp bốn phương tám hướng.
" Đuôi nó...bị trói !? "
" Là Tỏa Linh Phù "
Trần Lục vừa thì thầm, liền thấy bạch xà vung vẫy đuôi dài, xiềng xích liền dễ dàng nát thành trăm mảnh, tan biến thanh tia sáng hòa vào thiên địa.
...
" Yêu, thật sự là yêu quái "
Một bộ đầu Lục Phiến Môn kinh hãi không thôi, yêu khí đậm đặc khiến hắn run chân, thân dưới mất kiểm soát, không chuyển động nổi.
" Cẩn thận ! " Theo tiếng hét, tên bộ đầu cơ bắp lao tới đẩy hắn cùng rớt sang một bên.
Chưa kịp ngã, một cái đuôi khổng lồ quét qua, lập rức hất tung mấy căn nhà gỗ.
Uỳnh !
Khè —
Bạch Xà khẽ hít hà, xà nhãn chăm chú hai tên bộ đầu giây lát, bỗng há nanh nhào vào đ·ống đ·ổ n·át như đang tìm gì đó.
Cuối cùng móc ra hai thân ảnh, liền ngậm cả hai vào miệng, rồi lập tức lao nhanh về phía ngoại thành.
Phía trước, chính là rừng núi vô ngần.
" Mấy vị đại nhân, có nên đuổi theo không ? "
Mấy tên sai dịch vừa chạy tới thì thấy cảnh này, suýt nữa đi ngoài không kiểm soát.
Cả bọn bị dọa đến múc mặt mày tái mét, quan sai dẫn đầu run sợ hỏi mấy vị đại nhân cẩm y ở đằng trước.
Trong lòng lại tự hỏi, nếu nhận lệnh t·ruy s·át vậy thì có nên xuất lực không, nếu quá cố gắng e rằng khó giữ mạng nhỏ.
" Không cần theo "
Chỉ thấy một cẩm y ơ hông đeo lệnh bài màu bạc lộ ra vẻ mặt khó coi, quát lớn: " Ai ? Là kẻ nào nói đó là bán yêu ? Giết sạch tam tộc hắn cho ta ! "
" Đây mẹ nó chính là yêu quái hàng thật giá thật, đồ khốn kiếp báo sai quân tình ! "
" Tình báo trình lên bởi huyện lệnh Ninh Võ, nhưng người điều tra đến từ Cẩm Y Vệ " Tên cơ bắp thở dốc nhắc nhở, thần sắc hơi tái.
" Vậy trước hết g·iết sạch tam tộc huyện lệnh, về bọn Cẩm Y Vệ...liền để cho Kinh Võ tiểu vương gia đi gây phiền phức đi "
Bộ đầu mang lệnh bài vàng nghe bàn nãy giờ, cuối cùng chốt lại mọi chuyện, liền ra lệnh:
" Cứ làm như vậy ! Còn chuyện yêu nữ không phải chúng ta có thể đối phó, vẫn là lo cứu người b·ị t·hương trước "
" Rõ ! "
Bên đây từ bỏ, chỉ huy của nhóm người Lục Phiến Môn vẫn là xem trọng thuộc hạ vào sinh ra tử với mình, hơn là một tên tiểu vương gia nào đó.
Phía khác Trần Lục bay ngược trở về, đứng trên tường thành, liền thấy rõ bạch xà trườn thân thể khổng lồ bò nhanh về phía khu rừng.
Theo hay không theo ?
Do dự giây lát, hoặc có lẽ không nhận thấy mùi máu tanh trong yêu khí, hắn cắn răng đạp pháp khí bay v·út lên.
" Đi ! Khí thế của nó cũng không mạnh, cùng lắm thì dùng phù khôi thực hiện chiến thuật rút lui "
Qua một khoảng thời gian,
Bạch Xà trườn đi liên tục mấy chục dặm mới ngừng lại ở bãi đất trống giữa rừng.
Chỗ này hẳn là vừa có c·háy l·ớn, nên tạo thành một khu vực chân không trong đồi núi, mùi cháy khét, xác động vật thối rữa nằm la liệt.
Bạch xà không quan tâm, nó cảm nhận được suy yếu, không còn sức chạy trốn nữa, đành phải nhả hai người trong miệng xuống đất.
Lưỡi rắng đỏ tươi như máu thè ra, khẽ liếm lên người thiếu nữ Sở Sở.
Như đã xác nhận nàng không sao, bạch xà lại quay sang xem lão giả, chỉ thấy giữa ngực hắn có một v·ết t·hương khá sâu đang chảy máu.
Không rõ v·ết t·hương có từ khi nào, trong xà nhãn hiện lên vẻ lo lắng như cảm xúc ở người.
Khè ~
Nó khẽ kêu lên, nhưng một cảm giác bất lực đột nhiên tràn ngập khắp cơ thể.
Bạch xà hiểu rằng bản thân không còn sức hành động, thế là thân thể trơn trượt quấn một vòng thành hình tròn, càng quấn càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một nữ hài ngơ ngơ ngác ngác.
" Đại...tỷ...tỷ "
" Lão, lão...gia...gia ? "
Ngôn ngữ nữ hài bập bẹ, rất khó hiểu lầu bầu trong miệng.
Nàng đạp chân nhỏ cất bước tới trước người Ngưu Sở Sở, rồi lại vòng qua sờ vào v·ết t·hương của lão giả.
Hai tay trắng mịn nhanh chóng dính đầy máu tươi.
Đôi mắt nàng liền đỏ lên, nữ hài không biết vết đỏ là cái gì, chỉ thấy tràn ngập nỗi sợ hãi.
" Híc, ô ô ô ~ "
Nữ hài khóc lên thảm thương, đột nhiên một giọng khiến người khác an tâm vang lên:
" Tiểu bằng bữa, ngươi vì điều gì mà khóc"
" Híc...a ? "
Nàng ngẩng lên, hai mắt đẫm lệ, thấy được một nam tử trung niên với nụ cười hiền hòa đứng đấy, áo bào xanh thẫm khẽ đung đưa theo gió.
Phải chăng là huyễn tưởng, nam tử trung niên dần dần dung hợp với hình bóng của một nam nhân khác,...
Người đó dáng vẻ gầy gò, khí chất như thư sinh, một thân nghèo túng nhưng lại tràn ngập vẻ dương quang chính khí.
Lần đầu tiên nữ hài mở mắt quan sát thế giới này, người đó bế nàng khiến bản thân thấy cực kỳ ấm áp, đáng tiếc, sau lần đó không bao giờ gặp lại.
Bất thình lình, trong ký ức lại hiện lên một mỹ phụ môi tím, dáng vẻ diễm lệ đến cực điểm.
Khóe miệng nàng ta nhiễm máu tươi, xách theo bộ y phục nhốm đỏ của người thư sinh gầy gò đó, cuộn nó lại thành túi, rồi đặt bản thân vào trong.
Cuối cùng cất lời tựa xà hạt:
" Nam nhân phụ bạc, tất cả đều đáng c·hết ! "
Đang đắm chìm trong hồi ức vặn vẹo mà đáng sợ, bất thình lình một bàn tay ấm áp đặt lên đầu nàng.
" Này, không sao chứ ? " Trần Lục lại hỏi, tinh thần quét qua một vòng, xác nhận không có nguy hiểm gì.
Nhưng ngay lúc này nữ hài đứng lên, dùng thân thể mềm yếu va thẳng vào ngực hắn.
Cũng may,
Trần Lục đã hạ thấp tính cảnh giác xuống đôi chút, bằng không vừa rồi phù khôi nên xuất hiện, đánh ra một quyền khiến nữ thần thành mảnh vụn.
Hai tay nhỏ vươn ra ôm lấy eo của Trần Lục, nữ hài bất thình lình yếu ớt kêu một tiếng:
" Phụ...ụ..thâ..n "
" !? " Trần Lục.
Gì cơ ?
Nhóc con lập lại cái nữa xem.
" Vậy thì sai rồi, lão phu không quan tâm một nữ hài sở hữu huyết mạch yêu thú, thế nhưng...tiểu vương gia của Kinh Võ Vương lại có chút yêu thích đặc biệt "
" Ta khuyên đạo hữu nên lui một bước, coi như cho Kinh Võ Vương mặt mũi "
" Không thành vấn đề "
Câu trả lời không ngoài ý muốn, lão giả hắc y cười nhạt, giả vờ giả vịt chắp tay. " Vậy liền cảm tạ đạo hữu "
Phốc —
" Cái gì ? "
Sắc mặt lão giả đột nhiên cứng đờ, cúi xuống nhìn ngực.
Một bàn tay bằng bằng đồng xanh đã đâm xuyên tim hắn, bàn tay khác cũng chui vào vết rách đó, máu tươi thấm đẫm áo bào đen.
" Ngươi...khục ! " Cảm nhận được c·ái c·hết đến gần, lão giả lộ ra biểu cảm oán độc, năm ngón tay trái hơi co lại.
Ngay lập tức, hư không hiện lên một thanh phi đao tản mát khói đen, ghé sát bên mặt Trần Lục, chỉ cách nửa mét.
Đáng tiếc, không còn kịp rồi.
Xoạt —
Hai bàn tay thanh đồng kéo mạnh về hai hướng trái ngược.
Lực lượng khổng lồ tương đương luyện thể Trúc Cơ, lão giả hắc y liền xé toạc làm đôi, máu tươi cùng nội tạng xen lẫn với nhau, vẩy xuống mặt đất như mưa rào.
Mất chủ nhân, phi đao không thể duy trì uy năng lơ lửng nữa, lập tức rơi xuống, nhưng được Trần Lục nhanh nhạy bắt lấy.
Nhìn thoáng qua, sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm.
" Trung phẩm pháp khí, còn biết ẩn núp khí cơ, đúng là lão già âm hiểm "
" Còn Kinh Võ Vương, một tên vương gia phàm nhân thật đúng là quá uy phong lẫm liệt, vương thất Đại Lý có biết việc này không ? " Trần Lục cười lạnh một tiếng.
Vương gia cơ đấy, nghe có vẻ ghê gớm, nhưng phải xem đất phong của hắn ở đâu.
Một tên dù có huyết thống Lý gia, nhưng không có linh căn thì đưa tới vùng ảnh hưởng của Mặc Huyền Tông làm gì ?
Còn không phải để làm linh vật, ăn no chờ c·hết, tránh gây xung đột với bản tông nhưng vẫn giữ được lãnh thổ hay sao...
Lãnh thổ quốc gia trên danh nghĩa cũng là lãnh thổ.
" Cho mặt mũi ? Gọi thập tam châu các đại vương gia tới đây, ta tất nhiên sẽ ngoan ngoãn nhận thua "
Rống —
Gió cuốn mây tan, bất thình lình một tiếng rít gào khủng kh·iếp vang vọng khắp thành thị.
Trần Lục biến sắc nhìn lên, từ xa liền thấy một con quái vật khổng lồ dài hàng chục trượng là ít.
Nhìn kỹ, xà nhãn vàng rực phát quang trong đêm, lân phiến trắng tinh bóng loáng như thể soi được cả ánh trăng sáng.
Bất chợt một cỗ yêu khí cũng từ đây lan tràn, tản khắp bốn phương tám hướng.
" Đuôi nó...bị trói !? "
" Là Tỏa Linh Phù "
Trần Lục vừa thì thầm, liền thấy bạch xà vung vẫy đuôi dài, xiềng xích liền dễ dàng nát thành trăm mảnh, tan biến thanh tia sáng hòa vào thiên địa.
...
" Yêu, thật sự là yêu quái "
Một bộ đầu Lục Phiến Môn kinh hãi không thôi, yêu khí đậm đặc khiến hắn run chân, thân dưới mất kiểm soát, không chuyển động nổi.
" Cẩn thận ! " Theo tiếng hét, tên bộ đầu cơ bắp lao tới đẩy hắn cùng rớt sang một bên.
Chưa kịp ngã, một cái đuôi khổng lồ quét qua, lập rức hất tung mấy căn nhà gỗ.
Uỳnh !
Khè —
Bạch Xà khẽ hít hà, xà nhãn chăm chú hai tên bộ đầu giây lát, bỗng há nanh nhào vào đ·ống đ·ổ n·át như đang tìm gì đó.
Cuối cùng móc ra hai thân ảnh, liền ngậm cả hai vào miệng, rồi lập tức lao nhanh về phía ngoại thành.
Phía trước, chính là rừng núi vô ngần.
" Mấy vị đại nhân, có nên đuổi theo không ? "
Mấy tên sai dịch vừa chạy tới thì thấy cảnh này, suýt nữa đi ngoài không kiểm soát.
Cả bọn bị dọa đến múc mặt mày tái mét, quan sai dẫn đầu run sợ hỏi mấy vị đại nhân cẩm y ở đằng trước.
Trong lòng lại tự hỏi, nếu nhận lệnh t·ruy s·át vậy thì có nên xuất lực không, nếu quá cố gắng e rằng khó giữ mạng nhỏ.
" Không cần theo "
Chỉ thấy một cẩm y ơ hông đeo lệnh bài màu bạc lộ ra vẻ mặt khó coi, quát lớn: " Ai ? Là kẻ nào nói đó là bán yêu ? Giết sạch tam tộc hắn cho ta ! "
" Đây mẹ nó chính là yêu quái hàng thật giá thật, đồ khốn kiếp báo sai quân tình ! "
" Tình báo trình lên bởi huyện lệnh Ninh Võ, nhưng người điều tra đến từ Cẩm Y Vệ " Tên cơ bắp thở dốc nhắc nhở, thần sắc hơi tái.
" Vậy trước hết g·iết sạch tam tộc huyện lệnh, về bọn Cẩm Y Vệ...liền để cho Kinh Võ tiểu vương gia đi gây phiền phức đi "
Bộ đầu mang lệnh bài vàng nghe bàn nãy giờ, cuối cùng chốt lại mọi chuyện, liền ra lệnh:
" Cứ làm như vậy ! Còn chuyện yêu nữ không phải chúng ta có thể đối phó, vẫn là lo cứu người b·ị t·hương trước "
" Rõ ! "
Bên đây từ bỏ, chỉ huy của nhóm người Lục Phiến Môn vẫn là xem trọng thuộc hạ vào sinh ra tử với mình, hơn là một tên tiểu vương gia nào đó.
Phía khác Trần Lục bay ngược trở về, đứng trên tường thành, liền thấy rõ bạch xà trườn thân thể khổng lồ bò nhanh về phía khu rừng.
Theo hay không theo ?
Do dự giây lát, hoặc có lẽ không nhận thấy mùi máu tanh trong yêu khí, hắn cắn răng đạp pháp khí bay v·út lên.
" Đi ! Khí thế của nó cũng không mạnh, cùng lắm thì dùng phù khôi thực hiện chiến thuật rút lui "
Qua một khoảng thời gian,
Bạch Xà trườn đi liên tục mấy chục dặm mới ngừng lại ở bãi đất trống giữa rừng.
Chỗ này hẳn là vừa có c·háy l·ớn, nên tạo thành một khu vực chân không trong đồi núi, mùi cháy khét, xác động vật thối rữa nằm la liệt.
Bạch xà không quan tâm, nó cảm nhận được suy yếu, không còn sức chạy trốn nữa, đành phải nhả hai người trong miệng xuống đất.
Lưỡi rắng đỏ tươi như máu thè ra, khẽ liếm lên người thiếu nữ Sở Sở.
Như đã xác nhận nàng không sao, bạch xà lại quay sang xem lão giả, chỉ thấy giữa ngực hắn có một v·ết t·hương khá sâu đang chảy máu.
Không rõ v·ết t·hương có từ khi nào, trong xà nhãn hiện lên vẻ lo lắng như cảm xúc ở người.
Khè ~
Nó khẽ kêu lên, nhưng một cảm giác bất lực đột nhiên tràn ngập khắp cơ thể.
Bạch xà hiểu rằng bản thân không còn sức hành động, thế là thân thể trơn trượt quấn một vòng thành hình tròn, càng quấn càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một nữ hài ngơ ngơ ngác ngác.
" Đại...tỷ...tỷ "
" Lão, lão...gia...gia ? "
Ngôn ngữ nữ hài bập bẹ, rất khó hiểu lầu bầu trong miệng.
Nàng đạp chân nhỏ cất bước tới trước người Ngưu Sở Sở, rồi lại vòng qua sờ vào v·ết t·hương của lão giả.
Hai tay trắng mịn nhanh chóng dính đầy máu tươi.
Đôi mắt nàng liền đỏ lên, nữ hài không biết vết đỏ là cái gì, chỉ thấy tràn ngập nỗi sợ hãi.
" Híc, ô ô ô ~ "
Nữ hài khóc lên thảm thương, đột nhiên một giọng khiến người khác an tâm vang lên:
" Tiểu bằng bữa, ngươi vì điều gì mà khóc"
" Híc...a ? "
Nàng ngẩng lên, hai mắt đẫm lệ, thấy được một nam tử trung niên với nụ cười hiền hòa đứng đấy, áo bào xanh thẫm khẽ đung đưa theo gió.
Phải chăng là huyễn tưởng, nam tử trung niên dần dần dung hợp với hình bóng của một nam nhân khác,...
Người đó dáng vẻ gầy gò, khí chất như thư sinh, một thân nghèo túng nhưng lại tràn ngập vẻ dương quang chính khí.
Lần đầu tiên nữ hài mở mắt quan sát thế giới này, người đó bế nàng khiến bản thân thấy cực kỳ ấm áp, đáng tiếc, sau lần đó không bao giờ gặp lại.
Bất thình lình, trong ký ức lại hiện lên một mỹ phụ môi tím, dáng vẻ diễm lệ đến cực điểm.
Khóe miệng nàng ta nhiễm máu tươi, xách theo bộ y phục nhốm đỏ của người thư sinh gầy gò đó, cuộn nó lại thành túi, rồi đặt bản thân vào trong.
Cuối cùng cất lời tựa xà hạt:
" Nam nhân phụ bạc, tất cả đều đáng c·hết ! "
Đang đắm chìm trong hồi ức vặn vẹo mà đáng sợ, bất thình lình một bàn tay ấm áp đặt lên đầu nàng.
" Này, không sao chứ ? " Trần Lục lại hỏi, tinh thần quét qua một vòng, xác nhận không có nguy hiểm gì.
Nhưng ngay lúc này nữ hài đứng lên, dùng thân thể mềm yếu va thẳng vào ngực hắn.
Cũng may,
Trần Lục đã hạ thấp tính cảnh giác xuống đôi chút, bằng không vừa rồi phù khôi nên xuất hiện, đánh ra một quyền khiến nữ thần thành mảnh vụn.
Hai tay nhỏ vươn ra ôm lấy eo của Trần Lục, nữ hài bất thình lình yếu ớt kêu một tiếng:
" Phụ...ụ..thâ..n "
" !? " Trần Lục.
Gì cơ ?
Nhóc con lập lại cái nữa xem.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận