Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!

Chương 26: Chương 26: Sát cơ ẩn hiện, tu sĩ cản đường

Ngày cập nhật : 2024-11-22 01:20:17
Chương 26: Sát cơ ẩn hiện, tu sĩ cản đường

Nguyệt hắc s·át n·hân dạ, phong cao phóng hỏa thiên.

Trời tối đen thích hợp g·iết người, gió lại mạnh thì nên phóng hỏa.

Phía trên vài thân ảnh đạp nóc băng tường, bên dưới là hai chiếc xe ngựa thay phiên nhau chạy trên con đường đất dơ bẩn.

Bao quanh còn có hai nhóm hộ vệ đao kiếm sắc bén, cưỡi ngựa đuổi theo.

Ở một phía khác, hai người mặt trắng đã đổi thành quan phục màu xanh, dẫn theo một đám sai dịch, mang đao vác thương khí thế hùng hổ tiến về cùng hướng với xe ngựa.

Dân chạy nạn dù nghe thấy động tĩnh, nhưng không có bất kỳ một ánh nến nào sáng lên, càng không ai dám cả gan ngó nhìn.

Nửa đêm có biến, tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng.

Sinh hay tử, lựa chọn của mỗi người.

Hí !!

Xa phu bỗng kéo dây cương, móng sắt giương cao, hai chiếc xe ngựa ngừng lại tại chỗ.

Một sĩ phu áo vải, mắt hơi híp cầm quạt lông ngỗng nhảy xuống khỏi xe, nhìn thần thái này, hẳn là một nhân vật kiểu quân sư.

Hắn ngửi thấy mùi tanh tưởi, thoáng lộ ra biểu cảm ghét bỏ, rồi hướng về trong xe ngựa đằng sau bẩm báo.

" Tiểu vương gia mời yên vị trên xe, nơi đây bẩn thiểu, tránh ô uế đến quần áo hoa lệ...còn về yêu nữ, giao cho mấy vị bộ đầu Lục Phiến Môn à đủ "

" Được "

Một giọng nói hơi non nớt phát ra từ sau bức rèm, sau đó đối phương đột nhiên nhớ cái gì liền nhắc nhở:

" Đúng rồi Tào sư gia, ngươi có tận tay giao Tỏa Linh Phù cho mấy người kia chưa ? "

" Tiểu vương gia xin yên tâm, yêu nữ không tầm thường, ta tất nhiên không dám lơ là sơ suất, bộ đầu có linh phù trong tay, tuyệt đối có thể bắt người mang về "

" Vậy thì được, ta chờ tin tốt từ các ngươi "

Nói rồi âm thanh sau rèm im bật, Tào sư gia vung vẩy quạt lông ngỗng chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, hộ vệ xung quanh cảnh giới cực điểm...

Nhưng không ai nhận thấy, trên một tàng cây cách đó mấy chục trượng, hắc y nhân nhảy xuống nhẹ nhàng, thân ảnh lóe lên lại biến mất trong ngõ hẻm.

...

Xèn xẹt, xèn xẹt —



Từng nghe có có kẻ cuồng đồ đêm mài đao,...cổ kinh tụng theo, kẻ g·iết người ắt phải bị g·iết.

Hắc y nhân vượt qua mấy con hẻm, đạp vào căn nhà gỗ bỏ hoang, mạng nhện mọc đầy tường.

Bên trong phát ra tiếng mài đao xèn xẹt.

" Dương huynh, đúng là tiểu công tử của Kinh Võ vương phủ "

Kẹt —

Tiếng mài đao đột ngột đứt đoạn, có thể thấy người bên trong vô cùng mất bình tĩnh.

" Kinh Võ...vương phủ..."

" Ha ha ha ha !! " Âm thanh cuồng tiếu vang vọng trong đêm.

Vừa vang, lại dứt, kẻ mài đao cực kỳ bình tĩnh nói với hắc y nhân.

" Đa tạ Ám huynh liều mình giúp đỡ lần này, nhưng mời ngươi rời đi trước một bước, đại thù của cả nhà sẽ do..."

"...dùng mạng đến báo ! "

Lời ấy, tựa như ma tru quỷ oán, diêm la gọi hồn.

...

...

Ánh trăng hiền diệu dần biến mất dưới mây đen, thời gian gõ đúng ba giờ đêm.

Nữ hài tóc lam, phải gọi là tiểu Lam, vốn cuộn mình ngủ say, đột ngột mở rộng hai mắt

Chỉ thấy đồng tử nàng thẳng hàng, lại vàng rực như xà đồng, nhưng sau cái chớp mắt liền biến thành trắng đen như người thường.

" Ô ? " Nàng còn đang ngẩn ngơ do vừa tỉnh ngủ, hoặc có lẽ từ nơi sâu xa nhắc nhở, một loại linh cảm nguy hiểm hiện lên.

Nữ hài nhìn quanh một vòng, muốn bò dậy, nhưng bỗng thấy cảm giác vô lực bao trùm toàn thân, trong phòng không còn tiếng hít thở.

Nàng nhìn qua đại tỷ tỷ chăm sóc mình khoảng thời gian qua, gục xuống trước giường.

Lại thấy lão gia gia lưng tựa cửa gỗ, bên cạnh là rìu sắc, phần ngực phập phều yếu ớt, sống c·hết không rõ.

Bất thình lình, một mảng ánh sáng vàng nhạt hiện lên, tầm mắt nàng thay đổi theo đó.



Liền thấy trong không khí như có một tầng sương xanh thẫm.

Giống như...khí độc !

" A — "

Một tiếng rít rào kích động phát ra từ miệng nữ hài, cùng với đó còn có hai chiếc răng nanh bén nhọn.

Phanh, phanh —

Cửa gỗ, lều vải, mặt đất lập tức bị xung kích khủng kh·iếp quét qua.

Vài kẻ dạ hành mang đao ghé sát lều nhỏ, liền phải ôm đầu gã khụy, chỉ thấy đầu óc kêu ong ong, thất khiếu chảy máu, nhất là hai tai, huyết tương chảy xuống như suối.

" Ư "

" A "

Theo tiếng kêu thảm thiết, vừa thấy cảnh này, lại vang lên âm thanh quát lớn.

" Bị phát hiện, lên cho ta ! "

Theo đó vài thân ảnh mặc cẩm y phục nhảy ra, rút đao, tay cầm xích sắt cùng lao lên từ tứ phía, cả bọn hùng dũng oai vệ, khí thế không kém.

Lại nói nữ hài, rít gào một tiếng liền thở hồng hộc, hai mắt nàng đẫm lệ loạng choạng đi tới gần đại tỷ tỷ, hai tay run rẩy sờ vào giữa ngực đối phương.

" Không, chưa...vẫn, còn... " Giọng nàng run run, lắp ba lắp bắp từ ngữ khó hiểu.

Hai mắt liên tục chuyển đổi từ đen nhánh sang vàng nhạt, rồi lại chuyển ngược về, nhưng nàng không chú ý tới, hai tên cẩm y đeo lệnh bài màu bạc ở hông đã tiếp cận rất gần

Một người trong đó cơ bắp căng cứng, không biết dùng võ công gì mà màu da dần chuyển sang nâu sẫm, nhìn là biết, kiên cố dị thường.

Có thể thấy hiểu là hắn tăng thêm cho mình một lớp giáp bảo mệnh, sau đó lập tức lấy ra một tấm bùa chú vàng nhạt.

Cẵn lưỡi, lấy máu, kích hoạt phù lục !

" Tỏa Linh Phù, trói ! "

Một bộ thi pháp rơi xuống, phù lục không lửa tự cháy, ánh sáng rực gỡ lóe lên, tức thì hóa thành xiềng xích cuốn về phía nữ hài.

Xiềng xích không dày, ngược lại mỏng, nhưng khí nó kéo dài thì cứ như thiên la địa võng, không một lối thoát.

Nữ hài càng không tránh, ngơ ngác ngu ngốc đứng đần ra đó.



...

Ngoại thành có biến, không chỉ yêu ma quỷ quái, còn có ân oán tình cừu thù hận giang hồ.

Tại nội thành phía bắc,

Trần Lục cùng huynh muội Mạc gia đứng trên nóc nhà, người thì áo bào tung bay theo gió, tiên khí phập phồng, hai kẻ khác hắc y dạ hành, trông không giống người tốt.

Đứng đây tất nhiên chẳng phải để hóng gió bắc.

Trần Lục một tay cầm vảy rắn, hai mắt nhắm chặt không biết đang cảm nhận điều gì.

Dù nhắm kín, nhưng hắn vẫn cảm thấy ánh nhìn chờ mong của hai huynh muội họ Mạc, trong lòng âm thầm kêu khổ:

Đáng ghét !

Chẳng lẽ bình thường ít khi dùng tới Truy Tung Thuật hay sao mà giờ đây lúc linh lúc không linh !

Cũng may, ngay lúc này vảy rắn lấp lóe quang mang, chỉ về một hướng.

" Bên đó, đi ! "

Nhìn về phía ngoại thành, Trần Lục ném hai cái ngự phong thuật lên người Mạc Khinh Thần cùng Mạc Khinh Vũ, kế đó liền tự thân đạp pháp khí bay nhanh.

Còn hai người kia ?

Không biết bay thì phải dựa vào đôi chân, cũng may có ngự phong thuật tăng tốc độ.

Đạp nóc băng tường nhanh hơn nhiều, tổn thất của nóc nhà cũng tăng mạnh, sáng mai dân chúng nằm trên giường thấy nắng chiếu l·ên đ·ỉnh đầu khả năng cao sẽ chửi mẹ.

Trần Vũ thuận lợi bay tới cổng thành, nhưng vừa rời khỏi đây đúng bảy giây liền gặp trắc trở.

" Đạo hữu, xin dừng bước "

Nhìn tới là thấy một lão giả hắc y đứng trên đỉnh cây cao kêu gọi: " Xin hỏi đạo hữu, tiến về ngoại thành phải chăng là vì yêu nữ "

Luyện khí hậu kỳ.

Liếc qua liền xác nhận cảnh giới đối phương, không hề che giấu, còn khếch tán tùy ý, hẳn là đang muốn qua đó dọa lui Trần Lục.

Nếu đổi lại thành luyện khí trung kỳ khác chắc sẽ e ngại ba phần, sơ trung hậu, nhìn thì chỉ là một giai đoạn nhỏ, nhưng sự thật lại là rất khó vượt qua.

Đáng tiếc, hắn là Trần Lục.

Hắn không tin cái thành nhỏ chỉ mấy vạn người này còn ẩn núp Trúc Cơ lão âm bức.

" Đúng thế, không biết lão tiền bối cản đường là vì cái gì ? Phải chăng ngươi cũng có hứng thú với yêu nữ ? " Trần Lục nhàn nhạt đáp lại.

Bình Luận

0 Thảo luận