Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!

Chương 25: Chương 25: Nữ hài tóc lam

Ngày cập nhật : 2024-11-22 01:20:17
Chương 25: Nữ hài tóc lam

" Đúng là không kém "

" Nhưng gần đây củi không đáng giá cho lắm, khí trời tốt hơn trước nhiều, ta đi sang ngoại thành nam bên kia, tùy tiện vận chuyển chút đồ liền kiếm được mấy lạng bạc "

Tráng hán nói rồi liền vung vẩy túi vải trong tay, nụ cười xấu xí, dáng vẻ khoe khoang không thể che giấu được.

Lão giả lại hơi trầm mặc, rất lâu mới nói. " Ngươi lại làm công việc thất đức đó ? "

" Cái gì mà thất đức ! " Tráng hán lập tức xù lông, lớn giọng quát.

" Bọn người ấy sinh xong không nuôi nổi là do bọn hắn, muốn vứt bỏ cũng là do bọn hắn, không dám tự tay hạ thủ cũng bọn hắn "

" Ta chỉ là làm công việc vận chuyển, một đứa cũng bất quá được mấy chục xu, còn chẳng đủ dính túi "

" Làm nhiều mới được nhiều, chung quy lại cũng chỉ là công việc khổ lực, sao vào miệng Ngưu thúc ngài lại thành chuyện thất đức rồi "

" Nhưng đó vẫn là sinh mệnh mới chào đời, chính tay ngươi ném những đứa bé còn đang khóc xuống mà không thấy tội lỗi, không thấy thất đức hay sao ? "

Tráng hán bị lão giả nói cho nghẹn lời, nhưng hắn vẫn rất cứng mồm cứng miệng. " Thế thì lại thế nào, chỉ là lấy tiền làm việc, có tiền ngu sao không làm "

" Đủ rồi không nói cái này "

" Mà Ngưu thúc, nghe nói ngươi vừa thu nhận một nữ hài lang thang ? "

Tráng hán đột nhiên nở nụ cười ranh mãnh, bước lại gần thì thầm vào tai lão giả.

" Ta nói này Ngưu thúc, lão chỉ nuôi cháu gái mù lòa thôi đã đủ cực khổ, giờ lại thêm một đứa chưa đủ năm tuổi nào chịu nổi "

" Còn không bằng đổi ba lạng bạc "

" Không, bốn lạng bạc để ta dẫn nàng đi vào thành làm tỳ nữ gia đình giàu có, ít nhất sau này không cần lo cái ăn cái mặt "

Lão giả lưng còng nghe vậy ngẩng mặt lên, lộ ra một bên mắt mù lòa trắng đục, con mắt còn lại già nua nhưng tràn ngập lệ khí, chỉ thấy lão lạnh lùng đáp lại:

" Cút ! "



Nói rồi một tay sờ ra sau lưng quần, nơi đó đặt một thanh rìu bổ củi rỉ sét, nhưng đủ chém c·hết người.

Tráng hán rụt cổ một cái, sau đó thấy nhục nhã liền trừng mắt trở lại:

" Lão già, cùng là họ hàng nên lão tử mới gọi ngươi là thúc, đừng cho mặt mũi mà không cần "

" Cái mạng già của ngươi cũng không sống được thêm bao lâu "

Nói rồi hắn liền đi, không có ý định chọi cứng với lão ta, tráng hán biết lão già này từng tham gia quân ngũ, biết chút kỹ thuật chém g·iết, không dễ chọc.

Tráng hán âm thầm cười lạnh. " Lão già, chờ ngươi vừa c·hết, nhà của lão liền là của ta, còn cháu gái ngươi với con bé kia đều phải tiến vào thanh lâu "

" Nhiêu tuổi đó, vừa vặn đủ "

" Không đúng, phải để ta thử qua trước, đợi vào thanh lâu liền không tới lượt ta, cũng không phải, nếu mất lần đầu sẽ không đáng tiền..."

Trong lúc hắn còn đang ảo tưởng tương lai mỹ diệu, vừa quẹo vào con hẻm vắng đột nhiên đụng phải người hai đi đường.

" Mẹ nhà ngươi không có mắt sao ? " Tráng hán lập tức trợn mắt, hung tợn quát. " Thấy dấu ấn này không, lão tử thuộc Hắc Hổ Bang, nếu không cho bồi thường..."

Phập —

" A ! "

Một lưỡi kiếm lạnh như băng lập tức đâm xuyên chân phải hắn.

" Đau, đau...mấy vị đại nhân tha mạng ! " Máu tươi vung vãi đầy đất, tráng hán ngã ra đường đau đến không muốn sống, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy sợ hãi.

Lúc này hắn mới nhìn kỹ, thấy trước mắt là hai nam nhăn mặt trắng, mặc áo tơi mũ vành, bên hông đeo đao, khí thế lẫm liệt, rõ ràng không phải người thường.

Lưỡi kiếm băng lãnh đặt lên cổ tráng hán, một trong hai người đặt câu hỏi. " Ngươi biết lão già vừa rồi ? "

" Đúng, đúng thế " Tráng hán lắp bắp đáp, thấy vẻ mặt băng lãnh của đối phương vội nói kỹ càng. " Lão tên Ngưu Nhị, là thúc thúc của tại hạ "

" Được, nghe bảo lão ta vừa nhận nuôi một nữ hài rất đáng yêu, chuyện đó là thật ? "



" Là thật, cái này ta biết, nữ hài đó dù mới năm sáu tuổi nhưng da trắng như tuyết, hai mắt long lanh, phấn điêu ngọc trác, trong tương lai tuyệt đối là một mỹ nhân bại hoại..."

Tráng hán càng đang nói rất hưng phấn, cổ đột nhiên đau nhói, hắn trừng lớn mắt không dám tin nhìn kẻ vừa ra tay cắt ngang cổ mình, máu tươi nhiễm đầy hai tay.

" Ư — khục khục — "

Nằm ra đất sặc sụa vài lần, tráng hán liền không còn hơi thở.

Phốc — một cước đá vẹo cổ đối phương, xác nhận đ·ã c·hết, nam nhân mặt áo tơi quay sang nói với đồng bạn.

" Tìm thấy yêu nữ, quay về phục mệnh đi, đừng để tiểu vương gia chờ lâu "

" Được ! "

...

Lão giả họ Ngưu vác bó củi lớn, đi tới trước một căn lều xập xệ được chấp vá từ vải cùng mảnh gỗ, rồi gõ nhẹ vào cửa.

Cộc cộc —

" Gia gia ? "

" Là ta, tiểu Sở mau mở cửa "

Cửa gỗ được kéo về sau, một thiếu nữ tầm mười ba mười bốn tuổi bước ra đón lão giả.

Khuôn mặt nàng lắm lem, quần áo chấp vá với nhiều lỗ hổng, mặc dù bại lộ chút da thịt nhưng do nàng quá gầy gò, lộ cả xương sườn nên chỉ có thể khiến kẻ khác thấy thương tiếc.

Còn sắc dục, trừ khi ngươi có quỷ theo sau mới thấy hứng thú.

Những đáng chú ý nhất là hai mắt nàng bịt một mảnh vải trắng, thấm đậm màu máu đỏ tươi.

Lão giả thấy vải có máu liền biến sắc, không giữ được bình tĩnh hỏi. " Tiểu Sở, ngươi không nhận thấy hai mắt xuất huyết sao ? "

" Xuất huyết ? "



" Ta không..." Thiếu nữ sững sờ, nàng thế mà không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào.

Không cảm nhận được đau đớn,...khác nào nói hai mắt thật sự hỏng rồi, rốt cuộc Ngưu gia ta đã gây nghiệt gì !!

Lão giả suýt thì sụp đổ, đứng đờ ra đó, hắn không thể cứu nổi hai mắt cháu mình.

" Cũng tốt, cũng tốt " Lão giả ngấn lệ nghẹn ngào sờ đầu cháu gái, thì thào nhỏ giọng.

" Không đau cũng được, không cảm thấy gì cũng được, rốt cuộc không cần chịu đau khổ mỗi ngày "

Bên ngoài gió lạnh thấu xương, hàn phòng như kim châm đâm vào người hai ông cháu.

Trong lòng Ngưu Sở Sở đắng chát, nhưng vì tránh khiến gia gia thấy lo lắng nên vẫn cố gắng không khóc lên.

Thiếu nữ ngoan ngoãn kéo lấy áo lão giả. " Gia gia mau vào, ngoài trời bắt đầu trở lạnh rồi "

Lão giả trầm lặng, kéo theo bó củi cùng vào nhà, nếu để bên ngoài chắc chắn có bọn lang sói tha đi mất, cái xóm này đã nghèo khổ đến điên rồi.

Bước vào trong, rõ ràng là ấm hơn một chút.

Lão giả nhanh chóng nhìn thấy một nữ hài tóc lam, nằm co ro trong góc phòng, trên người quấn một tấm vải rách.

" Con bé sao rồi ? "

Lão giả hỏi nhẹ nhàng, tránh đánh thức tiểu nữ hài.

Hắn còn nhớ kỹ đứa bé này vào tháng trước ngất trước cửa nhà mình, lúc tỉnh lúc mê, cò chẳng nhớ tên, cũng không rõ bản thân đến từ đâu.

Làm lão tức giận là trên người con bé có đầy vết bầm tím, từ vết roi đến bỏng đều có, khó mà tưởng tượng được một nữ hài mới năm sáu tuổi đã phải trải qua những điều gì.

Lão nhìn nữ hài lại tưởng niệm tiểu Niệm, muội muội của tiểu Sở, người đã mất đi trong n·ạn đ·ói.

Khi đó tiểu Niệm cũng mới năm tuổi.

Thế là lão cùng cháu gái thu nhận nữ hài ở lại, vì nàng không biết tên mình, vì nàng có mái tóc lam như dòng nước biển xanh thẫm, nên cả hai ông cháu xưng nàng là tiểu Lam.

" Tiểu Lam vừa tỉnh vào ba giờ trước, nàng ăn chút rau dại xào sau đó lại ngủ say, có vẻ rất suy yếu "

" Ta biết, để bán được bó củi này gia gia liền mua chút gạo giúp nàng bồi bổ " Lão giả suy nghĩ chút rồi đáp.

Bình Luận

0 Thảo luận