Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 23: Chương 23: Quỷ Vũ Song Sát
Ngày cập nhật : 2024-11-22 01:20:17Chương 23: Quỷ Vũ Song Sát
Tiểu nhị đi xuống,
Bàn của Trần Lục nằm cạnh cửa sổ, từ đây hắn có thể quan sát được dòng người nhộn nhịp bên dưới.
Phàm trần hay tu tiên giới đều vậy, cũng bôn ba vì mục tiêu riêng, phàm nhân vì giàu sang phú quý, công danh lợi lộc mà liều mạng cả đời.
Tu sĩ nghe ghê gớm, nhưng lại tốt hơn bao nhiêu ?
Một chút tài nguyên linh thạch cũng đủ khiến ngươi c·hết ta sống, một món cơ duyên lại há mồm " vật này cũng ta hữu duyên "...phần lớn tu sĩ tốn mấy chục cả trăm năm tu hành, cầu trường sinh rồi cũng thành bạch cốt.
Chắc chỉ có thành tiên mới đạt được mong muốn tiêu dao tự tại.
Suy nghĩ bay xa, mí mắt hơi động, Trần Lục thấy một thân ảnh thon gọn đạp nóc băng tường.
Chỉ chớp mắt đã từ tòa nhà đối diện nhảy sang đây, lao thẳng vào cửa sổ cạnh nơi hắn đang ngồi.
Rơi vào mặt đất, là một nữ tử toàn thân áo đen sẫm, quần áo bó sát người lộ ra dáng vẻ lung linh.
Phía trên để tóc đuôi ngựa mang theo mũ rộng vành màu xám, nửa khuôn mặt bị mặt nạ che khuất chỉ lộ ra hai đôi mắt sắc bén, đầy khí khái hào hùng.
" Lại bay vào từ cửa sổ, hai huynh muội các ngươi thật giống hệt như nhau "
" Bên dưới có đường sao không vào, lẽ nào Khinh nữ hiệp cũng ngại mỏi chân "
" Lão gia lại đùa Khinh Vũ "
Tiểu nữ hiệp cởi mặt nạ cùng mũ vành xuống, phía dưới đó là gương mặt lạnh lùng đã nhu hòa đi chút ít, với cặp chân mày lá liễu lộ vẻ hiên ngang.
Dung nhan chẳng phải xinh đẹp khuynh quốc khinh thành, mà càng giống tuyệt thế nữ hiệp hào khí phiêu bạt đất trời.
" Khinh Thần đâu ? "
" Vừa rồi huynh ấy tách ra rồi, chắc đang tìm đường đến chợ đen "
" Sao lại chợ đen ? " Trần Lục nghi ngờ hỏi. " Không phải bảo đi Vạn Sự Lâu tìm hiểu tình báo ? "
" Vạn Sự Lâu thật sự làm xấu mặt biển hiệu của bọn hắn, tình báo đều lỗi thời, của hơn nửa tháng chưa thay thế, ca ca thấy không có ý nghĩa nên quyết định đi chợ đen hỏi đám chuột ở đó "
" Ta đã biết, ngồi đi "
Kéo ghế, Khinh Vũ đặt thanh kiếm ở hông lên bàn, nhìn quanh một vòng, bàn ghế bằng gỗ quý chỉ ngồi đều thấy mùi thơm thoang thoảng, khách nhân ở xa xa không sang thì quý.
Nàng bỗng hiếu kỳ hỏi:
" Lão gia, ngươi gọi gì rồi "
Khinh Vũ hơi hiểu Vân Túy Lâu, nơi này nổi danh khắp mấy quận quanh đây, mỹ thực với thần tửu đều có danh tiếng lẫy lừng, và tất nhiên là tiêu phí rất đắt đỏ.
" Tới " Trần Lục không trả lời thẳng, nhàn nhạt nói một câu.
Ngay sau đó Khinh Vũ liền thấy tiểu nhị ló đầu lên từ cầu thang, trong tay là một ấm rượu được bịt kín làm từ ngọc thạch, chỉ nhìn thôi liền biết có giá trị không nhỏ.
Vô cùng cẩn thận đặt ấm rượu vào bàn, tiểu nhị nói. " Đây là Bách Hoa Tửu, khách quan từ từ dùng, món còn lại cần thêm chút thời gian "
" Được, ngươi xuống đi " Trần Lục liếc mắt đáp lại.
Thấy tiểu nhị đi, Khinh Vũ kịp phản ứng kinh ngạc kêu lớn. " Lại là nhất đẳng thần tửu, Bách Hoa Tửu "
Phóng đại, khoa trương.
Đúng là giới võ lâ. không gì là không dám nói, hết tiên tửu lại đến thần tửu !
Tiếng hét này làm mí mắt Trần Lục nhảy lên mấy cái, trong lòng cảm thán không thôi, đột nhiên có chút hiếu kỳ.
" Khinh Vũ, ngươi biết nguồn gốc của nó chăng ? "
" Tất nhiên là biết rồi lão gia, ở phía mấy quận quanh đây ai mà không nghe qua vào bốn mươi năm trước, đại tiểu thư Hương gia tìm tới tiên thành cầu tiên học đạo "
" Rồi hơn mười năm trước Hương tiên tử trở về, làm vinh tông rạng tổ, ba mươi năm qua đi, trong khi phụ mẫu tại thế đã già nua xấu xí, còn nàng vẫn vĩnh trú thanh xuân, trẻ trung tuyệt mỹ như xưa "
" Chỉ bấm ngón tay liền có thể thả thiên hỏa đốt cháy bọn lưu manh, hai chân được thần phong cuốn lấy dễ dàng phi thiên độn địa, có thể nói khi ấy toàn thành chấn động, đến cả quan phủ đều phải kính cẩn có thừa "
" Giờ nói tới tiên tửu, truyền ngôn khi ấy trong thành xuất hiện bệnh dịch khó trị "
" Hương tiên tử vì không nỡ nhìn thấy bách tính chịu khổ nên đã kết hợp một trăm loại thần hoa, chế tác thành tiên tửu "
" Sau đó hô mưa gọi gió mang theo tiên tửu vẩy xuống khắp thành, chỉ trong nháy máy đã khiến bệnh dịch biến mất, người bệnh đều được chữa khỏi "
" Sau chuyện đó danh khí lan xa, thế là Hương gia cũng bắt đầu sản xuất loại tiên tửu đó bán đi khắp nơi, dù không thể so được với tiên tửu do chính Hương tiên tử tự tay chưng cất "
" Nhưng cũng không kém nhiều, được vô số nhân sĩ võ lâm ưa thích chạy theo như vịt, mỗi tội giá bán quá mức cao sang, không phải cũng đủ sức tiêu thụ "
Trần Lục gật gù nghe nàng kể chuyện, đúng, trong mắt hắn chỉ là chuyện xưa không hơn không kém.
Không phải hắn coi khinh kẻ khác, nhưng đây là tu tiên giới, không phải tiên hiệp, càng không phải thế giới thần thoại.
" Lão gia để ta rót rượu đi "
Thấy Trần Lục hơi vươn tay, Khinh Vũ liền đoạt lấy làm trước.
Nàng cởi thủ sáo, lộ ra hai bàn tay ẩn chứa một vài vết chai sạn do luyện võ.
Khác hoàn toàn với những tiểu thư đài cát có làn da trắng nõn nà, Khinh Vũ không vì thế mà xấu hổ, cẩn trọng mở nút chặn ở vòi ấm, rót cho Trần Lục một ly.
Trần Lục nhìn tới, chất lỏng nhìn xem vô cùng trong trẻo, không có chút tạp chất.
Toát ra một mùi hương ngút ngời, thậm chí có chút hỗn tạp bởi vô số hương hoa hòa vào nhau bay khắp tầng lầu, khiến vài vị khách khác phải ngước cổ lại nhìn.
" Bách Hoa Tửu "
Một vị thanh niên quần áo hoa đang dùng bữa cùng bằng hữu trông giống quan sai, hâm mộ nhìn sang.
Mỗi ấm Bách Hoa Tửu trị giá hơn ngàn lạng bạc, mà mỗi tháng hắn chỉ có ba trăm lạng tiền tiêu vặt, tính ra phải chờ đợi ba tháng hắn mới dám mua một bình.
Thanh niên hoa lệ bỗng nghĩ tới quan sai để râu ria xồm xoàm trước mặt chính là bộ đầu từ quận thành tới, thân phận không đơn giản liền cắn răng kêu gọi tiểu nhị.
" Lấy một bình Bách Hoa Tửu "
" Được rồi Triệu thiếu gia " Tiểu nhị một mặt hớn hở, trong lòng mừng thầm doanh số hôm nay không tệ, mà không nhìn thấy vẻ mặt đau lòng nhức óc của thanh Triệu đại thiếu gia.
Rất nhanh, một bình ngọc chứa thần tửu được mang lên.
Triệu Minh rất chủ động, thấy thế liền giúp quan sai râu ria xồm xoàm ở phía đối diện đổ một ly.
" Trương bộ đầu, mời "
Trương Sơn có vẻ ngạc nhiên nhìn rượu này, nhanh chóng cùng Triệu Minh cạn ly.
Một hơi cạn sạch, Triệu Minh vốn muốn giao lưu nhiều hơn giúp tăng quan hệ bỗng thấy Trương bộ đầu bắt lấy đao gác dưới bàn, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía cầu thang.
Không chờ Triệu Minh nghi ngờ hỏi thăm, một người thân cao mét tám, toàn thân bọc trong y phục đen, phía trên đeo mặt nạ che kín gần như toàn bộ khuôn mặt, chỉ lộ hai mắt cùng trán.
Đáng chú ý hơn là phần trán cùng quanh mắt hắn hiện lên những vết bỏng nhăn nheo vô cùng xấu xí, chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết tại sao phải che giấu khuôn mặt.
" Ân ? "
Trương bộ đầu cùng đối phương mắt đối mắt, hắn liền cảm thấy nguy cơ, năm ngón tay ép chặt vào vỏ đao, tùy thời đều có thể rút v·ũ k·hí khỏi võ, vung lên mấy chục trảm kích.
Không khí như động lại, cũng may kẻ mang mặt nạ chỉ ngừng bước giây lát liền tiến về bàn cạnh cửa sổ, nơi vừa mở một ấm Bách Hoa Tửu.
" Đó là..." Trương bộ đầu nhìn kỹ nữ hiệp ở bàn đó, lại nhìn kẻ mang mặt nạ, liền có liên tưởng đến nhân vật có tiếng trong giới võ lâm.
" Là Quỷ Vũ Song Sát "
" Quỷ Vũ Song Sát ? Ai vậy, nghe có vẻ rất nổi danh "
Tiểu nhị đi xuống,
Bàn của Trần Lục nằm cạnh cửa sổ, từ đây hắn có thể quan sát được dòng người nhộn nhịp bên dưới.
Phàm trần hay tu tiên giới đều vậy, cũng bôn ba vì mục tiêu riêng, phàm nhân vì giàu sang phú quý, công danh lợi lộc mà liều mạng cả đời.
Tu sĩ nghe ghê gớm, nhưng lại tốt hơn bao nhiêu ?
Một chút tài nguyên linh thạch cũng đủ khiến ngươi c·hết ta sống, một món cơ duyên lại há mồm " vật này cũng ta hữu duyên "...phần lớn tu sĩ tốn mấy chục cả trăm năm tu hành, cầu trường sinh rồi cũng thành bạch cốt.
Chắc chỉ có thành tiên mới đạt được mong muốn tiêu dao tự tại.
Suy nghĩ bay xa, mí mắt hơi động, Trần Lục thấy một thân ảnh thon gọn đạp nóc băng tường.
Chỉ chớp mắt đã từ tòa nhà đối diện nhảy sang đây, lao thẳng vào cửa sổ cạnh nơi hắn đang ngồi.
Rơi vào mặt đất, là một nữ tử toàn thân áo đen sẫm, quần áo bó sát người lộ ra dáng vẻ lung linh.
Phía trên để tóc đuôi ngựa mang theo mũ rộng vành màu xám, nửa khuôn mặt bị mặt nạ che khuất chỉ lộ ra hai đôi mắt sắc bén, đầy khí khái hào hùng.
" Lại bay vào từ cửa sổ, hai huynh muội các ngươi thật giống hệt như nhau "
" Bên dưới có đường sao không vào, lẽ nào Khinh nữ hiệp cũng ngại mỏi chân "
" Lão gia lại đùa Khinh Vũ "
Tiểu nữ hiệp cởi mặt nạ cùng mũ vành xuống, phía dưới đó là gương mặt lạnh lùng đã nhu hòa đi chút ít, với cặp chân mày lá liễu lộ vẻ hiên ngang.
Dung nhan chẳng phải xinh đẹp khuynh quốc khinh thành, mà càng giống tuyệt thế nữ hiệp hào khí phiêu bạt đất trời.
" Khinh Thần đâu ? "
" Vừa rồi huynh ấy tách ra rồi, chắc đang tìm đường đến chợ đen "
" Sao lại chợ đen ? " Trần Lục nghi ngờ hỏi. " Không phải bảo đi Vạn Sự Lâu tìm hiểu tình báo ? "
" Vạn Sự Lâu thật sự làm xấu mặt biển hiệu của bọn hắn, tình báo đều lỗi thời, của hơn nửa tháng chưa thay thế, ca ca thấy không có ý nghĩa nên quyết định đi chợ đen hỏi đám chuột ở đó "
" Ta đã biết, ngồi đi "
Kéo ghế, Khinh Vũ đặt thanh kiếm ở hông lên bàn, nhìn quanh một vòng, bàn ghế bằng gỗ quý chỉ ngồi đều thấy mùi thơm thoang thoảng, khách nhân ở xa xa không sang thì quý.
Nàng bỗng hiếu kỳ hỏi:
" Lão gia, ngươi gọi gì rồi "
Khinh Vũ hơi hiểu Vân Túy Lâu, nơi này nổi danh khắp mấy quận quanh đây, mỹ thực với thần tửu đều có danh tiếng lẫy lừng, và tất nhiên là tiêu phí rất đắt đỏ.
" Tới " Trần Lục không trả lời thẳng, nhàn nhạt nói một câu.
Ngay sau đó Khinh Vũ liền thấy tiểu nhị ló đầu lên từ cầu thang, trong tay là một ấm rượu được bịt kín làm từ ngọc thạch, chỉ nhìn thôi liền biết có giá trị không nhỏ.
Vô cùng cẩn thận đặt ấm rượu vào bàn, tiểu nhị nói. " Đây là Bách Hoa Tửu, khách quan từ từ dùng, món còn lại cần thêm chút thời gian "
" Được, ngươi xuống đi " Trần Lục liếc mắt đáp lại.
Thấy tiểu nhị đi, Khinh Vũ kịp phản ứng kinh ngạc kêu lớn. " Lại là nhất đẳng thần tửu, Bách Hoa Tửu "
Phóng đại, khoa trương.
Đúng là giới võ lâ. không gì là không dám nói, hết tiên tửu lại đến thần tửu !
Tiếng hét này làm mí mắt Trần Lục nhảy lên mấy cái, trong lòng cảm thán không thôi, đột nhiên có chút hiếu kỳ.
" Khinh Vũ, ngươi biết nguồn gốc của nó chăng ? "
" Tất nhiên là biết rồi lão gia, ở phía mấy quận quanh đây ai mà không nghe qua vào bốn mươi năm trước, đại tiểu thư Hương gia tìm tới tiên thành cầu tiên học đạo "
" Rồi hơn mười năm trước Hương tiên tử trở về, làm vinh tông rạng tổ, ba mươi năm qua đi, trong khi phụ mẫu tại thế đã già nua xấu xí, còn nàng vẫn vĩnh trú thanh xuân, trẻ trung tuyệt mỹ như xưa "
" Chỉ bấm ngón tay liền có thể thả thiên hỏa đốt cháy bọn lưu manh, hai chân được thần phong cuốn lấy dễ dàng phi thiên độn địa, có thể nói khi ấy toàn thành chấn động, đến cả quan phủ đều phải kính cẩn có thừa "
" Giờ nói tới tiên tửu, truyền ngôn khi ấy trong thành xuất hiện bệnh dịch khó trị "
" Hương tiên tử vì không nỡ nhìn thấy bách tính chịu khổ nên đã kết hợp một trăm loại thần hoa, chế tác thành tiên tửu "
" Sau đó hô mưa gọi gió mang theo tiên tửu vẩy xuống khắp thành, chỉ trong nháy máy đã khiến bệnh dịch biến mất, người bệnh đều được chữa khỏi "
" Sau chuyện đó danh khí lan xa, thế là Hương gia cũng bắt đầu sản xuất loại tiên tửu đó bán đi khắp nơi, dù không thể so được với tiên tửu do chính Hương tiên tử tự tay chưng cất "
" Nhưng cũng không kém nhiều, được vô số nhân sĩ võ lâm ưa thích chạy theo như vịt, mỗi tội giá bán quá mức cao sang, không phải cũng đủ sức tiêu thụ "
Trần Lục gật gù nghe nàng kể chuyện, đúng, trong mắt hắn chỉ là chuyện xưa không hơn không kém.
Không phải hắn coi khinh kẻ khác, nhưng đây là tu tiên giới, không phải tiên hiệp, càng không phải thế giới thần thoại.
" Lão gia để ta rót rượu đi "
Thấy Trần Lục hơi vươn tay, Khinh Vũ liền đoạt lấy làm trước.
Nàng cởi thủ sáo, lộ ra hai bàn tay ẩn chứa một vài vết chai sạn do luyện võ.
Khác hoàn toàn với những tiểu thư đài cát có làn da trắng nõn nà, Khinh Vũ không vì thế mà xấu hổ, cẩn trọng mở nút chặn ở vòi ấm, rót cho Trần Lục một ly.
Trần Lục nhìn tới, chất lỏng nhìn xem vô cùng trong trẻo, không có chút tạp chất.
Toát ra một mùi hương ngút ngời, thậm chí có chút hỗn tạp bởi vô số hương hoa hòa vào nhau bay khắp tầng lầu, khiến vài vị khách khác phải ngước cổ lại nhìn.
" Bách Hoa Tửu "
Một vị thanh niên quần áo hoa đang dùng bữa cùng bằng hữu trông giống quan sai, hâm mộ nhìn sang.
Mỗi ấm Bách Hoa Tửu trị giá hơn ngàn lạng bạc, mà mỗi tháng hắn chỉ có ba trăm lạng tiền tiêu vặt, tính ra phải chờ đợi ba tháng hắn mới dám mua một bình.
Thanh niên hoa lệ bỗng nghĩ tới quan sai để râu ria xồm xoàm trước mặt chính là bộ đầu từ quận thành tới, thân phận không đơn giản liền cắn răng kêu gọi tiểu nhị.
" Lấy một bình Bách Hoa Tửu "
" Được rồi Triệu thiếu gia " Tiểu nhị một mặt hớn hở, trong lòng mừng thầm doanh số hôm nay không tệ, mà không nhìn thấy vẻ mặt đau lòng nhức óc của thanh Triệu đại thiếu gia.
Rất nhanh, một bình ngọc chứa thần tửu được mang lên.
Triệu Minh rất chủ động, thấy thế liền giúp quan sai râu ria xồm xoàm ở phía đối diện đổ một ly.
" Trương bộ đầu, mời "
Trương Sơn có vẻ ngạc nhiên nhìn rượu này, nhanh chóng cùng Triệu Minh cạn ly.
Một hơi cạn sạch, Triệu Minh vốn muốn giao lưu nhiều hơn giúp tăng quan hệ bỗng thấy Trương bộ đầu bắt lấy đao gác dưới bàn, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía cầu thang.
Không chờ Triệu Minh nghi ngờ hỏi thăm, một người thân cao mét tám, toàn thân bọc trong y phục đen, phía trên đeo mặt nạ che kín gần như toàn bộ khuôn mặt, chỉ lộ hai mắt cùng trán.
Đáng chú ý hơn là phần trán cùng quanh mắt hắn hiện lên những vết bỏng nhăn nheo vô cùng xấu xí, chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết tại sao phải che giấu khuôn mặt.
" Ân ? "
Trương bộ đầu cùng đối phương mắt đối mắt, hắn liền cảm thấy nguy cơ, năm ngón tay ép chặt vào vỏ đao, tùy thời đều có thể rút v·ũ k·hí khỏi võ, vung lên mấy chục trảm kích.
Không khí như động lại, cũng may kẻ mang mặt nạ chỉ ngừng bước giây lát liền tiến về bàn cạnh cửa sổ, nơi vừa mở một ấm Bách Hoa Tửu.
" Đó là..." Trương bộ đầu nhìn kỹ nữ hiệp ở bàn đó, lại nhìn kẻ mang mặt nạ, liền có liên tưởng đến nhân vật có tiếng trong giới võ lâm.
" Là Quỷ Vũ Song Sát "
" Quỷ Vũ Song Sát ? Ai vậy, nghe có vẻ rất nổi danh "
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận