Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!

Chương 21: Chương 21: Huynh muội họ Mạc

Ngày cập nhật : 2024-11-22 01:20:17
Chương 21: Huynh muội họ Mạc

Cương thi được giới tu sĩ chia thành nhiều cấp độ.

Tử Cương, Bạch Cương, Lục Cương, Mao Cương, Phi Cương, Thi Vương...

Tử Cương là loại mới thi hóa, trừ da hơi cứng và sở hữu thi độc ra thì rất yếu, phàm nhân chỉ cần gan lớn, thêm chút hiểu biết liền có thể đối phó.

Bạch Cương mọc lông trắng khắp người, lực lượng bằng bốn người nam tính trưởng thành, lại có thi trảo, rất khó đối phó, cần tu sĩ luyện khí sơ kỳ mới đủ sức diệt sát.

Lục Cương thi khí hóa xanh, đao thương bất nhập, phải luyện khí trung kỳ mới có thể chống lại.

Mao Cương lực lớn ngang voi, thi khí thành hắc vụ, tương đương tu sĩ luyện khí hậu kỳ.

Còn Phi Cương liền ghê gớm, thi khí ngập trời, biết phi thiên độn địa, nhập hồn đoạt xác, yếu thì ngang Trúc Cơ, mạnh có thể chiến Tử Phủ Thượng Nhân.

Cuối cùng là Thi Vương, đến cấp độ này, mỗi tôn đặt tại Nam Linh Vực đều là bá chủ một phương.

Hồng Lăng sư tỷ từng nhắc tới Tà Chướng Ma Sơn, Tam Đại Thi Vương đều ở đẳng cấp này.

...

Ngự Phong Thuật bám theo một hồi, Trần Lục còn quan sát thấy một nữ tử được kẻ mang mặt nạ xưng là Khinh Vũ.

Đối phương cũng mang mặt nạ che khuất nữ khuôn mặt, chỉ lộ đôi mắt sáng ngờ khí vũ hiên ngang, dáng người lung linh kết hợp khinh công thuần thục lướt qua từng cành cây như đi trên đất bằng.

Hai mắt hơi híp, đồng tử phát quang lập lòe, Trần Lục sử dụng Miêu Nhãn Thuật, dễ dàng quan sát trong đêm tối.

Ngay lập tức, khi nhìn về phía nơi phát ra nồng nặc mùi tanh tưởi cuốn theo gió, một khuôn mặt dữ tợn đập vào mắt hắn.

Làn da xanh xám, với vô số sợi lông màu lục, hai tay thành trảo bốc lên từng tia âm hàn, tốc độ ngang với chiến mã phi nhanh đuổi theo hai người đeo mặt nạ.

Trần Lục không gấp nhảy ra, đứng từ xa quan sát.

Tận mắt thấy hai người này dụ Lục Cương thiếu thông minh nhảy vào một bãi đầm lầy lớn, sau đó lợi dụng ám khí cùng cung tiễn t·ấn c·ông đối phương, thậm chí lấy dầu hỏa châm lửa ném vào.

" Tác dụng có hạn, Lục Cương gần như đao thương bất nhập, không có v·ũ k·hí mang nồng đậm dương khí thì phàm nhân rất khó xử lí nó "

" Dầu hỏa dẫn lửa đầy dương cương dù có chút công hiệu, nhưng không đủ nhiều "

Trần Lục cau mày khẽ lắc đầu.



Gào — !!

Rất nhanh, Lục Cương nổi giận gầm lên một tiếng, trở người khiến bùn đất bay tung tóe, nó đập mạnh bắn khỏi bãi bùn lầy, giơ trảo đập về phía thanh niên mang cương đao.

Kẻ này chẳng hề sợ hãi, bản lĩnh không tệ, rõ ràng có công phu quyền cước trong người, khí huyết như hồng, đao pháp càng là xuất thần nhập hóa, đao đao vung ra như vũ bão.

" Vậy mà có thể chống lại trực diện, chẳng lẽ là khí huyết võ phu ? " Trần Lục hơi kinh ngạc, tạm ngừng ý định động thủ cứu người.

Tiếp tục xem, Trần Lục nhận ra người cầm đao dần rơi vào thế yếu, khí huyết không còn hung hãn như lúc ban đầu, uy lực trảm kích cũng kém hơn.

Lúc này nữ tử kia tới hỗ trợ, nàng dùng kiếm, kiếm pháp như gió táp mưa sa, dù lực lượng không mạnh nhưng kín kẽ không lỗ hổng, miễn cưỡng kéo lại thế cân bằng.

...

Keng —

Một đao v·a c·hạm với thi trảo, Mạc Khinh Thần còn tưởng mình chém vào khối sắt, lực phản chấn buộc hắn lui về sau vài bước.

Cương đao giá trị hơn trăm lạng hoàng kim vậy mà xuất hiện vết mẻ sâu hoắm.

Cảm nhận thấy khí huyết ngày càng ít ỏi, hắn cắn răng quay sang hướng tiểu muội quát lớn:

" Khinh Vũ ngươi đi trước, ta ở cầm chân nó "

" Ca ca ngươi... ! " Mạc Khinh Vũ kinh sợ thất sắc, không dám tin hô lên.

" Ngươi không đi cả hai chúng ta đều phải nằm ở chỗ này, Mạc gia xem như chân chính tuyệt hậu "

" Không, muốn c·hết cùng c·hết " Mạc Khinh Vũ quyết tuyệt đáp lại, khí huyết toàn thân bùng phát, khuôn mặt dần trở nên nhợt nhạt.

Mạc Khinh Thần muốn nói lời gì, nhưng khuôn mặt xấu xí dữ tợn sau lớp mặt nạ hơi mấp môi, lại im bặt xuống.

Hắn không giỏi khuyên kẻ khác, nhất là đối mặt với tiểu muội muội.

Hai mắt im ắng bỗng cuồng bạo, phía trên trán, từng vết bỏng ở da như muốn sống lại, dữ tợn dị thường.

Lập tức cắn răng nghiến lợn quát lớn, vung mạnh cương đao:



" Cuồng Huyết Nhất Trảm — "

" C·hết đi đồ quái vật ! "

Rống !!!

Lục Mao gầm một tiếng, đôi trảo vung lên, thi độc tanh tươi cùng v·a c·hạm với lưỡi đao lưỡi kiếm.

Két —

Khinh Vũ xoay kiếm chống đỡ một trảo, liền bị đập bay về sau, bỗng cảm thấy bả vai thon dài hơi lạnh lẽo ướt át.

Tí tách, tí tách —

Mưa xuống ~

Ầm — ầm — ầm !

Trong ánh mắt kinh hãi của nàng, từ phía xa lôi quang chớp lóe, từng tia lôi xà tụ tập lại một chỗ, chớp mắt liền hóa thành lôi thủ dài đến ba trượng đập về phía cương thi.

Oanh !!!

Lôi oanh cuồng bạo, động tĩnh kéo dài mấy chục dặm.

...

Sau một trận đấu pháp, cả ba cùng quay về miếu hoang.

Mạc Khinh Thần vác theo t·hi t·hể lục cương ném vào một góc nhà, rồi cùng tiểu muội Khinh Vũ hướng về phía nam nhân trung niên chấp tay bái tạ.

" Tạ tiên trưởng ân cứu mạng "

Trần Lục quay về chỗ trận pháp ngồi xếp bằng, mặt ngoài bình thản tự nhiên, ra vẻ tiên phong đạo cốt, trong lòng lại thầm mắng.

Mẹ nhà nó !

Thiên Lôi Thủ dù chỉ là tàn quyền, có thiếu khuyết vẫn sở hữu uy lực mạnh mẽ khó lường, chỉ một nháy liền đốt khô hơn nửa linh lực trong người.

Cũng may, lục cương đó mới vừa đột phá, kém đến nỗi hai cái khí huyết võ phu cũng không giải quyết được, nên ăn một phát lôi thủ liền cháy đen.

Cấp tốc móc một viên linh thạch đặt ở lòng bàn tay.



Hút trượt, hút trượt ~

Linh khí + 1, linh khí + 1, linh khí + 1

...

" Tiên trưởng...lão gia, không biết ta có thể hỏi một chuyện chăng ? "

" Cứ nói "

Trần Lục nhàn nhạt đáp, trong lòng âm thầm đánh giá cả hai người.

Vừa rồi hai vị này tự giới thiệu là một cặp huynh muội, huynh là Mạc Khinh Thần, tiểu muội là Mạc Khinh Vũ, đến từ võ lâm thế gia.

Hắn không hiểu nhiều về các khí huyết võ phu, chỉ biết bọn họ có thể lấy thân thể phàm trần, mượn võ phạt tiên, nhưng chỉ giới hạn ở luyện khí kỳ.

Theo tinh thần lực quét qua, nhận thấy Mạc Khinh Thần mạnh hơn tiểu muội mình một chút.

Chỉ riêng lượng khí huyết trong người phải cao hơn phàm nhân bình thường ba bốn lần.

Mạc Khinh Vũ đột nhiên nhìn qua t·hi t·hể lục cương vẫn tản ra hàn khí âm lãnh, khiến nhiệt độ trong miếu giảm xuống mấy phần, nàng hiếu kỳ hỏi:

" Không biết tiên trưởng lão gia giữ t·hi t·hể nó làm gì, theo ta được biết nếu đụng phải cương thi thì nên đốt rụi thành tro, tránh giữ lại điềm xấu, cũng như đề phòng bệnh dịch l·ây l·an cho người đến sau "

Trần Lục trầm ngâm chút liền giải đáp nghi vấn của nàng.

" Cái ngươi nói là cương thi tầm thường, còn nó là lục cương, trong người âm khí nồng đậm "

" Dù bị ta dùng lôi pháp đ·ánh c·hết tán đi sáu bảy phần âm khí, nhưng số còn dư lại chỉ cần chút thời gian sẽ ngưng tụ ở trong thể nội, hình thành Âm Linh Đan, có giá trị không nhỏ "

Mạc Khinh Vũ cái hiểu cái không bé ngoan gật đầu.

Nàng cả gan đặt câu hỏi với tiên trưởng một lần đã tốt lắm rồi, nào dám làm lần hai.

Hút hết một viên linh thạch, đổi viên khác, nhìn xem hai huynh muội nhà này vẫn còn đứng đó, Trần Lục một lời khó nói hết.

" Ngẩn ra đó làm gì, ngồi xuống nghỉ ngơi đi, huynh muội các ngươi bị lục cương đuổi theo lâu vậy hẳn rất mệt mỏi "

Khẽ nhắc nhở, hắn bỗng hiếu kỳ nói thêm:

" Đúng rồi, sao các ngươi lại trêu chọc đến nó ? "

Bình Luận

0 Thảo luận