Cài đặt tùy chỉnh
Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!
Chương 20: Chương 20: Rời tông, cương thi
Ngày cập nhật : 2024-11-22 01:19:59Chương 20: Rời tông, cương thi
Nội bộ Chiến Pháp Đường,
Trầm Nhược Ly đứng trên một mặt nước, hình bóng lóe lên rồi lại biến mất, cuối cùng xuất hiện trước một thân ảnh đang đứng chờ ở cạnh bờ hồ.
" Phó đường chủ, ta cho rằng Thủy Lãng Bộ Pháp có thể thể cải tiến theo hướng này, không chỉ giúp giảm lượng linh khí cần tiêu hao, còn có thể tăng thêm mức độ linh hoạt khi sử dụng "
Phó đường chủ là một mỹ phụ khá kín kẽ, nhưng y phục trên người lại bó sát vào thân thể, thế nên đường cong mỹ diệu của nàng hiện ra rõ ràng.
Trước người là hai tòa sơn phong cao ngất ngưởng, dáng người đầy đặn kết hợp đôi chân dài bóng mơn mởn khiến không ít nam đệ tử lân cận rất muốn nhìn nhưng không có lá gan càn rỡ.
" Mạch cải tiến không tệ, ngươi có thể ghi chép lại, sau đó từ từ sửa đổi thành bản mới đặt vào thư các "
Nhàn Linh Vận hào phóng khen tặng, rất hài lòng với ngộ tính của Trầm Nhược Ly.
" Đệ tử hiểu rõ " Trầm Nhược Ly lễ phép đáp lại.
Nhưng ở sâu trong mắt, nơi mà Nhàn Linh Vận không thể thấy được, Trầm Nhược Ly lóe lên vẻ xa xách, cảm xúc này bị nàng giấu rất kỹ.
Nàng không thích loại người mị hoặc gợi cảm như Nhàn Linh Vận, nữ tử như vậy nếu đặt ở bên ngoài sẽ dễ dàng bị nhận nhầm là ma nữ của Hợp Hoan Tông.
Mị hoặc như thế, nếu nghĩa phụ gặp phải nhỡ bị câu dẫn thì sao.
Ghê tởm !
" Phó đường chủ "
" Sư tôn mời ngài tới một chuyến " Theo tiếng kêu, một nữ đệ tử chạy tới cạnh hồ thông báo.
" Có chuyện ? Lão bà bà đó tìm ta làm gì ? " Nhàn Linh Vận hơi không vui hỏi.
" Bẩm phó đường chủ, là hai vị phó đường chủ của Chấp Pháp Đường cùng Tuần Tra Đường đến, chi tiết hơn đệ tử không rõ ràng "
" Ồ ? " Nghe người tới, Nhàn Linh Vận nhấc hứng thú lên một chút. " E rằng chuẩn b·ị b·ắt tay vào vây quét đám thổ phỉ trong Vạn Thú Sâm Lâm rồi, đợi ta đến xem một chút "
Nói rồi liền khẽ nhếch môi đỏ nhả ra một thanh thủy kiếm, thoáng cái liền bay đi xa.
Nữ đệ tử thấy Nhàn Linh Vận đi mất, thở dài một hơi, không còn căng thẳng nữa.
Trầm Nhược Ly nhìn qua, có thể nói nữ tử kia sở hữu phong cách hoàn toàn trái ngược với Nhàn Linh Vận, y phục trung quy trung củ, một thân bạch y thuộc ngoại môn.
Không có trang sức, nơi nào có thể giấu kín đều bị che kín, dáng người không lồi chẳng lõm, bằng phẳng vô cùng, ngũ quan nhu hòa nhưng khí chất lại trái ngược, rất nghiêm túc.
Nàng là Tử Sách, đệ tử ký danh của đường chủ Chiến Pháp Đường.
Tính tình nghiêm nghị, hiểu cách hòa đồng, biết quan tâm đồng môn, nhưng khá sợ sệt Nhàn Linh Vận, chủ yếu vì đối phương hào phóng quá đáng.
Thậm chí trong mắt Tử Sách, đó là phóng đãng, lâu lâu gặp mặt lại sờ chỗ n·hạy c·ảm của nàng.
" Tiểu Tử Sách nha, thân là nữ tử sao có thể phẳng lì như thế, để phó đường chủ giúp ngươi xoa bóp tăng kích thước đi thôi, không cần phải ngại "
" ? "
Có bệnh ?
Trầm Nhược Ly một mặt kỳ quái quái thấy sắc mặt Tử Sách đỏ ửng lên, không hiểu nàng suy nghĩ cái quỷ quái gì.
" Tử Sách sư tỷ, ngươi đây là..."
" Không, không gì, ta đi trước một bước "
Thấy Tử Sách chạy thục mạng, khiến trên đầu Trầm Nhược Ly xuất vài cái dấu chấm hỏi.
" Khó hiểu "
...
...
Nhân sinh mỗi người không giống nhau, có điểm đặc sắc riêng, thời gian nhanh chóng trôi qua...
Đại Lý tháng 4 năm 8092.
Tính từ lúc Trần Lục rời khỏi tông môn đến nay đã qua bốn tháng, đi vượt cả một châu, đặt chân vào hơn hai mươi tòa thành.
Trong khoảng thời gian này hắn không chỉ du ngoạn, mà còn nhân tiện nhắm mục tiêu vào những phàm nhân có điểm nổi trội.
Thần đồng một tuần tuổi biết gọi tên phụ mẫu này, hay bảy tuổi nữ hài có đầu óc kinh thương như thần này, thiếu nữ trời sinh thần lực này,...
Chỉ cần có chỗ đặc biệt Trần Lục liền tới thử thời vận một cái.
Thu lần lượt hơn chục vị nghĩa nữ, đáng tiếc, đến cái mệnh cách xanh lá phù hợp tiêu chuẩn thấp nhất cũng không có.
Nhưng do chỉ cầu vận may, nên Trần Lục không thất vọng quá mức, tuyệt vọng thì có...khục !
Cùng lúc đó một bên du ngoạn, một bên chú ý tới động tĩnh của Tiêu Phàm.
Bảy trăm năm linh nhũ, có tư cách khiến hắn phải hao tâm tổn trí.
...
Mặt trời dần xuống núi, ánh hoàng hôn sắp tắt.
Trần Lục đang bay bay ở tầng trời thấp thì bỗng dưng lọt vào mắt một tòa miếu hoang.
" Ồ ? Cảnh tượng này thật quen thuộc, cứ như đã gặp qua ở đâu rồi ? "
Lòng chơi vui tăng cao, nhận thấy thành thị còn cách khá xa, linh khí trong người tiêu hao sáu bảy phần, hắn liền đáp xuống.
Chân chạm đất, đối diện là một tòa miếu cũ.
Cửa miếu đổ sập, bên trong mục nát, vách tường đầy rong rêu, ở giữa nhà có một đống lửa tàn, chắc hẳn là do lữ khách trước đó để lại.
Đáng chú ý là tòa miếu này cung phụng một bức tượng phật, đáng tiếc, do bỏ hoang khiến tượng phật cũng không được nguyên vẹn, phần đầu biến mất đâu không thấy.
Chỉ còn lại phần thân ngồi tĩnh tọa, với thủ ấn đại từ đại bi.
" Trong nam vực kỳ thư có ghi chép, cách đây rất rất rất lâu, có thể xưng là kỷ nguyên trước, Nam Linh Vực hưng thịnh phật pháp, khắp nơi là chùa miếu tăng nhân, hương khói nghi ngút..."
" Chỉ là không rõ vì biến cố gì khiến phật pháp suy sụp, tiên đạo lên ngôi "
" Nghe đồn ở phía đông Đại Lý Vương Triều, giáp với Vô Tận Hải vẫn tồn tại vài tòa phật tự, mỗi tội ta tu vi còn thấp, hiểu biết có hạn "
Bỏ qua chuyện này, Trần Lục tìm một chỗ sạch sẽ, đặt sáu viên linh thạch tạo thành hình lục giác, khởi động trận bàn, kích hoạt trận pháp cảnh giới.
Chướng Nhãn Trận cùng Địa Giáp Trận.
Mê huyễn với phòng ngự, vừa vặn.
Lại lấy linh thạch, từ từ hút linh khí giúp khôi phục trạng thái đỉnh phong.
Không biết qua bao lâu,
Quạc quạc quạc —
Có tiếng quạ kêu loạn, Trần Lục bất thình lình mở mắt, đứng lên rời khỏi phạm vi trận pháp nhìn ra xa.
" Có người tới ? "
Phanh —
Cửa sổ vốn sắp cũ nát đột nhiên bị ai đó đạp rớt, một kẻ đeo mặt nạ dữ tợn nhảy vào, dáng vẻ phong trần bụi bậm, trong tay cầm cương đao sáng loáng, nhìn là biết thuộc nhân sĩ võ lâm.
Người đeo mặt nạ thấy Trần Lục liền ngẩng ra.
" Sao lại có người ! "
Hắn lẩm bẩm mắng một tiếng, sau đó lập tức nhảy ra khỏi cửa, trước khi đi còn hướng về phía Trần Lục hét lớn.
" Ở yên đây, bên ngoài nguy hiểm đừng ra khỏi miếu "
Ngay sau đó phía ngoài liền có tiếng quát khô khốc.
" Khinh Vũ, ở trong có khách lữ hành đừng liên lụy tới hắn, dẫn nó đến bãi đầm lầy ! "
" Ta hiểu ca ca "
Nghe động tĩnh bên ngoài dần biến mất, Trần Lục nhíu mày suy tư.
Ân oán giang hồ ?
Không, không phải !
Hắn khẽ hít hà, giác quan của tu sĩ vốn mạnh mẽ vượt xa thường nhân, liền cảm nhận được một mùi tanh tưởi thoang thoảng trong không khí.
" Cái này...là thi khí ? " Hắn cau mày, hơi chần chờ, cuối cùng quyết định đi xem một chút.
Có thi khí thì khả năng cao là cương thi.
Mà cương thi sở hữu thi độc, nếu không giải quyết sớm rất có thể sẽ hình thành bệnh dịch, phàm nhân ắt gặp tai ương.
Vả lại nơi đây còn nằm trong phạm vi ảnh hưởng của tông môn, mà cương thi, yêu ma, quỷ hồn...đều thuộc danh sách đệ tử Mặc Huyền Tông cần diệt sát nếu gặp.
Đó là nghĩa vụ, Trần Lục tự nhận bản thân vẫn rất tán thành tông môn.
" Đi theo, có gì phải sợ, chẳng lẽ còn có thể là Phi Cương hay sao "
Nghĩ kỹ càng, nếu thật sự là Phi Cương thì mấy cái nhân sĩ võ lâm vừa rồi đã sớm c·hết không toàn thây mấy trăm lần.
Đó không phải tồn tại mà phàm nhân có tư cách chống lại.
Nội bộ Chiến Pháp Đường,
Trầm Nhược Ly đứng trên một mặt nước, hình bóng lóe lên rồi lại biến mất, cuối cùng xuất hiện trước một thân ảnh đang đứng chờ ở cạnh bờ hồ.
" Phó đường chủ, ta cho rằng Thủy Lãng Bộ Pháp có thể thể cải tiến theo hướng này, không chỉ giúp giảm lượng linh khí cần tiêu hao, còn có thể tăng thêm mức độ linh hoạt khi sử dụng "
Phó đường chủ là một mỹ phụ khá kín kẽ, nhưng y phục trên người lại bó sát vào thân thể, thế nên đường cong mỹ diệu của nàng hiện ra rõ ràng.
Trước người là hai tòa sơn phong cao ngất ngưởng, dáng người đầy đặn kết hợp đôi chân dài bóng mơn mởn khiến không ít nam đệ tử lân cận rất muốn nhìn nhưng không có lá gan càn rỡ.
" Mạch cải tiến không tệ, ngươi có thể ghi chép lại, sau đó từ từ sửa đổi thành bản mới đặt vào thư các "
Nhàn Linh Vận hào phóng khen tặng, rất hài lòng với ngộ tính của Trầm Nhược Ly.
" Đệ tử hiểu rõ " Trầm Nhược Ly lễ phép đáp lại.
Nhưng ở sâu trong mắt, nơi mà Nhàn Linh Vận không thể thấy được, Trầm Nhược Ly lóe lên vẻ xa xách, cảm xúc này bị nàng giấu rất kỹ.
Nàng không thích loại người mị hoặc gợi cảm như Nhàn Linh Vận, nữ tử như vậy nếu đặt ở bên ngoài sẽ dễ dàng bị nhận nhầm là ma nữ của Hợp Hoan Tông.
Mị hoặc như thế, nếu nghĩa phụ gặp phải nhỡ bị câu dẫn thì sao.
Ghê tởm !
" Phó đường chủ "
" Sư tôn mời ngài tới một chuyến " Theo tiếng kêu, một nữ đệ tử chạy tới cạnh hồ thông báo.
" Có chuyện ? Lão bà bà đó tìm ta làm gì ? " Nhàn Linh Vận hơi không vui hỏi.
" Bẩm phó đường chủ, là hai vị phó đường chủ của Chấp Pháp Đường cùng Tuần Tra Đường đến, chi tiết hơn đệ tử không rõ ràng "
" Ồ ? " Nghe người tới, Nhàn Linh Vận nhấc hứng thú lên một chút. " E rằng chuẩn b·ị b·ắt tay vào vây quét đám thổ phỉ trong Vạn Thú Sâm Lâm rồi, đợi ta đến xem một chút "
Nói rồi liền khẽ nhếch môi đỏ nhả ra một thanh thủy kiếm, thoáng cái liền bay đi xa.
Nữ đệ tử thấy Nhàn Linh Vận đi mất, thở dài một hơi, không còn căng thẳng nữa.
Trầm Nhược Ly nhìn qua, có thể nói nữ tử kia sở hữu phong cách hoàn toàn trái ngược với Nhàn Linh Vận, y phục trung quy trung củ, một thân bạch y thuộc ngoại môn.
Không có trang sức, nơi nào có thể giấu kín đều bị che kín, dáng người không lồi chẳng lõm, bằng phẳng vô cùng, ngũ quan nhu hòa nhưng khí chất lại trái ngược, rất nghiêm túc.
Nàng là Tử Sách, đệ tử ký danh của đường chủ Chiến Pháp Đường.
Tính tình nghiêm nghị, hiểu cách hòa đồng, biết quan tâm đồng môn, nhưng khá sợ sệt Nhàn Linh Vận, chủ yếu vì đối phương hào phóng quá đáng.
Thậm chí trong mắt Tử Sách, đó là phóng đãng, lâu lâu gặp mặt lại sờ chỗ n·hạy c·ảm của nàng.
" Tiểu Tử Sách nha, thân là nữ tử sao có thể phẳng lì như thế, để phó đường chủ giúp ngươi xoa bóp tăng kích thước đi thôi, không cần phải ngại "
" ? "
Có bệnh ?
Trầm Nhược Ly một mặt kỳ quái quái thấy sắc mặt Tử Sách đỏ ửng lên, không hiểu nàng suy nghĩ cái quỷ quái gì.
" Tử Sách sư tỷ, ngươi đây là..."
" Không, không gì, ta đi trước một bước "
Thấy Tử Sách chạy thục mạng, khiến trên đầu Trầm Nhược Ly xuất vài cái dấu chấm hỏi.
" Khó hiểu "
...
...
Nhân sinh mỗi người không giống nhau, có điểm đặc sắc riêng, thời gian nhanh chóng trôi qua...
Đại Lý tháng 4 năm 8092.
Tính từ lúc Trần Lục rời khỏi tông môn đến nay đã qua bốn tháng, đi vượt cả một châu, đặt chân vào hơn hai mươi tòa thành.
Trong khoảng thời gian này hắn không chỉ du ngoạn, mà còn nhân tiện nhắm mục tiêu vào những phàm nhân có điểm nổi trội.
Thần đồng một tuần tuổi biết gọi tên phụ mẫu này, hay bảy tuổi nữ hài có đầu óc kinh thương như thần này, thiếu nữ trời sinh thần lực này,...
Chỉ cần có chỗ đặc biệt Trần Lục liền tới thử thời vận một cái.
Thu lần lượt hơn chục vị nghĩa nữ, đáng tiếc, đến cái mệnh cách xanh lá phù hợp tiêu chuẩn thấp nhất cũng không có.
Nhưng do chỉ cầu vận may, nên Trần Lục không thất vọng quá mức, tuyệt vọng thì có...khục !
Cùng lúc đó một bên du ngoạn, một bên chú ý tới động tĩnh của Tiêu Phàm.
Bảy trăm năm linh nhũ, có tư cách khiến hắn phải hao tâm tổn trí.
...
Mặt trời dần xuống núi, ánh hoàng hôn sắp tắt.
Trần Lục đang bay bay ở tầng trời thấp thì bỗng dưng lọt vào mắt một tòa miếu hoang.
" Ồ ? Cảnh tượng này thật quen thuộc, cứ như đã gặp qua ở đâu rồi ? "
Lòng chơi vui tăng cao, nhận thấy thành thị còn cách khá xa, linh khí trong người tiêu hao sáu bảy phần, hắn liền đáp xuống.
Chân chạm đất, đối diện là một tòa miếu cũ.
Cửa miếu đổ sập, bên trong mục nát, vách tường đầy rong rêu, ở giữa nhà có một đống lửa tàn, chắc hẳn là do lữ khách trước đó để lại.
Đáng chú ý là tòa miếu này cung phụng một bức tượng phật, đáng tiếc, do bỏ hoang khiến tượng phật cũng không được nguyên vẹn, phần đầu biến mất đâu không thấy.
Chỉ còn lại phần thân ngồi tĩnh tọa, với thủ ấn đại từ đại bi.
" Trong nam vực kỳ thư có ghi chép, cách đây rất rất rất lâu, có thể xưng là kỷ nguyên trước, Nam Linh Vực hưng thịnh phật pháp, khắp nơi là chùa miếu tăng nhân, hương khói nghi ngút..."
" Chỉ là không rõ vì biến cố gì khiến phật pháp suy sụp, tiên đạo lên ngôi "
" Nghe đồn ở phía đông Đại Lý Vương Triều, giáp với Vô Tận Hải vẫn tồn tại vài tòa phật tự, mỗi tội ta tu vi còn thấp, hiểu biết có hạn "
Bỏ qua chuyện này, Trần Lục tìm một chỗ sạch sẽ, đặt sáu viên linh thạch tạo thành hình lục giác, khởi động trận bàn, kích hoạt trận pháp cảnh giới.
Chướng Nhãn Trận cùng Địa Giáp Trận.
Mê huyễn với phòng ngự, vừa vặn.
Lại lấy linh thạch, từ từ hút linh khí giúp khôi phục trạng thái đỉnh phong.
Không biết qua bao lâu,
Quạc quạc quạc —
Có tiếng quạ kêu loạn, Trần Lục bất thình lình mở mắt, đứng lên rời khỏi phạm vi trận pháp nhìn ra xa.
" Có người tới ? "
Phanh —
Cửa sổ vốn sắp cũ nát đột nhiên bị ai đó đạp rớt, một kẻ đeo mặt nạ dữ tợn nhảy vào, dáng vẻ phong trần bụi bậm, trong tay cầm cương đao sáng loáng, nhìn là biết thuộc nhân sĩ võ lâm.
Người đeo mặt nạ thấy Trần Lục liền ngẩng ra.
" Sao lại có người ! "
Hắn lẩm bẩm mắng một tiếng, sau đó lập tức nhảy ra khỏi cửa, trước khi đi còn hướng về phía Trần Lục hét lớn.
" Ở yên đây, bên ngoài nguy hiểm đừng ra khỏi miếu "
Ngay sau đó phía ngoài liền có tiếng quát khô khốc.
" Khinh Vũ, ở trong có khách lữ hành đừng liên lụy tới hắn, dẫn nó đến bãi đầm lầy ! "
" Ta hiểu ca ca "
Nghe động tĩnh bên ngoài dần biến mất, Trần Lục nhíu mày suy tư.
Ân oán giang hồ ?
Không, không phải !
Hắn khẽ hít hà, giác quan của tu sĩ vốn mạnh mẽ vượt xa thường nhân, liền cảm nhận được một mùi tanh tưởi thoang thoảng trong không khí.
" Cái này...là thi khí ? " Hắn cau mày, hơi chần chờ, cuối cùng quyết định đi xem một chút.
Có thi khí thì khả năng cao là cương thi.
Mà cương thi sở hữu thi độc, nếu không giải quyết sớm rất có thể sẽ hình thành bệnh dịch, phàm nhân ắt gặp tai ương.
Vả lại nơi đây còn nằm trong phạm vi ảnh hưởng của tông môn, mà cương thi, yêu ma, quỷ hồn...đều thuộc danh sách đệ tử Mặc Huyền Tông cần diệt sát nếu gặp.
Đó là nghĩa vụ, Trần Lục tự nhận bản thân vẫn rất tán thành tông môn.
" Đi theo, có gì phải sợ, chẳng lẽ còn có thể là Phi Cương hay sao "
Nghĩ kỹ càng, nếu thật sự là Phi Cương thì mấy cái nhân sĩ võ lâm vừa rồi đã sớm c·hết không toàn thây mấy trăm lần.
Đó không phải tồn tại mà phàm nhân có tư cách chống lại.
Gợi Ý Cho Bạn
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận